Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 217: Bão tố đang hình thành



Tử Mộng Nhân cũng là người vô cùng thông minh, chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã khiến mọi dự tính trong lòng Thương Thành Hùng đều tan biến.

Vân Vụ Trà, Thương Thành Hùng cũng chỉ nghe nói tới, chứ chưa từng nhìn thấy.

Còn nữ nhân bày lại có thể dùng Vân Vụ Trà uống hàng ngày, nếu nói đó là một nữ nhân bình thường, có đánh chết Thương Thành Hùng cũng không tin.

Không thể dùng biện pháp cứng rắn, trừ phi Thương Thành Hùng đầu có vấn đề.

Vậy chỉ còn cách dùng biện pháp mềm mỏng.

Nhưng bây giờ, mềm mỏng cũng không được.

Thương Thành Hùng quay người lại phân phó:

- Lão nhị, đi chuẩn bị, dốc toàn lực cũng phải làm xong trong một canh giờ.

Đông Phú Quý nghe lệnh, quay người đi.

Thương Thành Hùng trước sau không thể hiểu nổi, Lâm Vân bày vốn tham lam vật chất đến vậy, ngay cả báo ơn, tha thứ cũng đổi thành nguyên thạch, thú hạch, nhưng lại không thèm để ý tới lời đề nghị bốn phần cổ phần của Tứ Hải Thương Đội, quả thực là vô cùng kỳ quái.

Sở Nam cũng không thèm để ý, chỉ nghe Tử Mộng Nhân nhỏ giọng nói:

- Ngốc Tử, ngươi bây giờ lợi hại như vậy, tới lúc đó tới giao lưu đại hội tại Thiên Nhất Tông chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người phải bất ngờ.

Sở Nam cũng không quá bận tâm tới đề tài bày, trong con mắt hắn thì hắn vẫn còn rất yếu, liền chuyển đề tài:

- Mộng Nhi, lụa che mặt làm thế bào?

- Lụa che mặt, ngươi giúp ta chế luyện, nhân tiện luyện lụa che mặt trở thành một kiện pháp bảo.

Tử Mộng Nhân đã sớm nghĩ kỹ:

- Dù thế bào người cũng là đệ tử chân truyền của Tam gia gia, còn là cao thủ số 1 trong số đệ tử dưới 20 tuổi của Thần Khí Phái, nếu không biết chút luyện khí gì thì thật là không tốt. Cho nên, bổn tiểu thư quyết định thay Tam gia gia truyền phương pháp luyện khí cho ngươi.

- Được, ta học, lụa che mặt để ta chế luyện.

Sở Nam không để Tử Mộng Nhân phải chờ đợi, khiến Tử Mộng Nhân vui sướng cười tươi.

Thương Thành Hùng vốn định lợi dụng một canh giờ bày, dù không thể tìm hiểu được tận gốc rễ hai người bày thì cũng phải có được quan hệ tốt, nhưng đáng tiếc hai ngườiđó chỉ cười cười nói nói, nhưng hắn lại không thể xen được vào.

Hơn nữa, trong khi Sở Nam và Tử Mộng Nhân còn đang cười cười nói nói, Nam Cung Chân Minh đã cưỡi Địa Vân Thú, đem theo hộ vệ lao về phía Nam Cung gia tộc. Hình tượng chơi bời phong lưu của Nam Cung Chân Minh đã bị bại lộ, tin rằng người muốn giết hắn không phải là số ít, có người ở bên ngoài, nhưng cũng có cả người ở trong nội bộ gia tộc. Những người không muốn hắn sống quả thực quá nhiều.

Cùng lúc đó, Phạm gia cũng mang theo một trưởng lão đi về Sơn Hải Thành, xử lý việc của Tứ Hải Thương Đội, càng vì người có tên Lâm Vân một mình đấu với ba gã Võ Quân trung cấp.

Một cơn phong ba cuốn Nam Cung gia tộc và Phạm gia đang dần hình thành, còn hai nhà còn lại, Hứa gia và Tần gia đương nhiên cũng không thể đứng ngoài cuộc, cuộc tranh đấu của các thế gia lại sắp bắt đầu.

Nhưng từ một góc độ bào đó, người dẫn tới trận phong ba bày, Sở Nam lại dường như không hề hay biết, dáng vẻ bình thản.

Sau một canh giờ, Đông Phú Quý đã chuẩn bị đầy đủ mười lăm lần thù lao, trữ vật giới chỉ lên tới 8 chiếc. Sở Nam cầm lấy thù lao, nói:

- Từ nay về sau, ta và Tứ Hải Thương Đội không còn bất cứ quan hệ gì nữa.

Thương Thành Hùng đã bỏ ra bao nhiêu nguyên thạch và thú hạch như vậy, nhưng kết cục chỉ nhận được một câu trả lời như vậy, rốt cuộc có đáng hay không hắn không không biết, nắm lấy cơ hội cuối cùng, hắn nói:

- Lâm công tử, nếu trả giá đầy đủ mời ngươi giúp đỡ, ngươi có chấp nhận hay không?

Sở Nam biết rõ Thương Thành Hùng mời hắn đối phó với ai, trước mắt ngoài Nam Cung gia tộc thì không còn kẻ bào khác. Lúc trước tuy Sở Nam đã ra tay gây ra tổn thất to lớn cho Nam Cung gia tộc, nhưng đó là vì có nguyên nhân, từ một góc độ bào đó cũng là vì Nam Cung gia tộc. Nhưng nếu bảo hắn cố ý đi đối đầu với Nam Cung gia tộc, Sở Nam sao có thể chấp nhận.

Tới lúc đó, đôi mắt long lanh đó chỉ e sẽ đẫm lệ.

Do vậy, Sở Nam dứt khoát nói:

- Không được.

Thương Thành Hùng khẽ sững, định nói thêm, nhưng Sở Nam đã nói:

- Đừng được đằng chân lân đằng đầu.

Sau đó, cùng Tử Mộng Nhân đi ra khỏi Tứ Hải Thương Đội, đi về phía Thiên Nhất Tông.

Hai người vừa đi, tin tức lập tức truyền tới Thành Chủ Phủ, Nam Cung Hạo đã sớm phái Hắc Y Vệ theo dõi chặt chẽ, Thương Thành Hùng nhìn theo bóng hai người xa dần, chỉ thở dài, Tiểu Mạc ở bên cạnh kiên định nói:

- Nhất định sẽ có một ngày, ta sẽ bắt hắn phải quỳ trước mặt ta gánh roi chịu tội.

Thương Thành Hùng lắc đầu:

- Tiểu Mạc, có những người không thể đắc tội được, nếu là kẻ khác e rằng bây giờ ngươi đã chết rồi, ngươi muốn hắn gánh roi chịu tội, vậy ngươi phải trở nên vô cùng cường đại. Bây giờ ngươi vẫn nhỏ, vẫn còn rất nhiều cơ hội, cố gắng lên. Ngoài ra, ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn....

- Gia gia, chuẩn bị cái gì?

- Ngươi không thể ở lại Tứ Hải Thương Đội được nữa rồi?

- Vì sao?

Tiểu Mạc vừa hỏi đã hiểu ra:

- Phạm gia muốn khống chế cháu ở trong tay hay sao?

- Nếu không, Tứ Hải Thương Đội sẽ lâm vào tình thế vô cùng nguy khốn.

Thương Thành Hùng lông mày nhíu chặt:

- Nếu Phạm gia thực sự muốn ngươi đi, việc ngươi cần làm là phải suy nghĩ cho lợi ích của Phạm gia trước tiên, phải đạt được sự tín nhiệm của Phạm gia, không được để người ta coi thường ngươi, phải khiến Phạm gia vô cùng coi trọng ngươi.....

- Tới Phạm gia cũng không tồi, như vậy ta có thể góp phần sức lực phát triển Tứ Hải Thương Đội, mượn lực lượng của Phạm gia phát triển Tứ Hải Thương Đội.

- Đợi trận phong ba bày đi qua rồi tính sau.

Trong mắt Thương Thành Hùng, hai bóng người đó đã biến mất khỏi tầm mắt.

Sở Nam tuy chưa ở Sơn Hải Thành tới một ngày, nhưng cái tên Lâm Vân mà hắn lấy thì đã truyền đi khắp hang cùng ngõ hẻm của Sơn Hải Thành, cho dù là người bình thường cũng biết tới nhân vật bày, mỗi võ giả đều đoán thân phận của Sở Nam, nhưng bọn chúng nghĩ nát cả óc cũng không nghĩ ra Bắc Tề Quốc, Thiên Vũ Đại Lục từ khi bào chuyên xuất hiện một nhân vật chỉ dùng nắm đấm, tiếp đó là suy đoán tuổi của Sở Nam, có kẻ nói là đã ăn linh dược kiểu Định Dung Đơn, nếu không tuyệt đối không thể lợi hại như vậy, còn có kẻ kiên quyết cho rằng Lâm Vân chưa tới hai mươi tuổi, cho rằng Lâm Vân là một thiên tài, còn coi hắn là thần tượng...

Hai phái quan điểm khác nhau, không chịu thua kém, tranh cãi quyết liệt thậm chí còn ra tay, dùng nắm đấm để chứng minh quan điểm của mình.

Trong lúc tranh đấu co người liền nói:

- Đừng tranh chấp nữa, còn mười ngày nữa là tới ngày công bố Tiềm Hoàng Bảng, tới lúc đó xem Lâm Vân có trên bảng đó không là có thể dùng để tham khảo. Nhưng ta cảm thấy, tuổi hắn rất nhỏ, bên cạnh hắn chẳng phải còn có một hồng nhan nữ tử đó sao? Người đó cũng đang tuổi thanh xuân. Lẽ bào cũng là do dùng đan dược hay sao?

Trong Sơn Hải Thành còn có một lão nhân đang quỳ trên đất, nhìn về phía hai người đám Sở Nam đang rời đi, lạy ba lạy, người bày chính là chưởng quầy bán lụa che mặt. Nếu Sở Nam không làm như vậy, vị chưởng quầy bày chắc chắn chín mươi phần trăm sẽ phải chết.

Tất cả những việc bày, Sở Nam đều không hay biết.

Trời sắp tối, phía trước không có thôn trang, phía sau không có khách điếm, hai người chuẩn bị qua đêm ngoài trời, Tử Mộng Nhân cũng định lập tức truyền phương pháp luyện khí cho Sở Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện