Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 233: Cùng lên đi
- Ngươi cũng là tới khiêu chiến hay sao?
- Ta...
Không đợi hắn nói cho hết câu, ngón tay Sở Nam đã chỉ hướng người thứ ba.
- Ngươi cũng đến khiêu chiến sao?
- Còn ngươi nữa?
- Còn ngươi nữa?
...
Sở Nam liên tiếp chỉ bảy tám người, sau đó năm ngón tay nắm chặt trở thành quyền, âm thanh lạnh lùng nói:
- Các ngươi đều là tới khiêu chiến ta sao?
Thấy Sở Nam hành vi càng ngày càng quái dị, tất cả mọi người đoán không được Sở Nam muốn làm cái gì.
Nhìn thấy vậy, Sở Nam nở nụ cười.
Trong tiếng cười, Sở Nam quát:
- Hảo hảo hảo, từng người bước tới khiêu chiến, quá mức phiền toái rồi, vậy thì các ngươi tất cả đều cùng lên đi. Một mình ta, khiêu chiến với toàn bộ các ngươi.
- Ah.
Mọi người đều kinh hô.
Có người nói ra:
- Tốt, đúng là một tên hào khí ngất trời, thật can tâm đảm phách.
Đương nhiên, có nhiều người hùng hùng hổ hổ nói:
- Cuồng đồ, thật sự trăm năm khó gặp, quả thực coi trời bằng vung, xem thiên hạ không người. Hắn cho mình là Vô Địch sao?
Người nói ra những lời này, tuổi chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt phẫn nộ, mà hắn nói ra một câu, liền đem Sở Nam đối lập khắp thiên hạ.
- Ta không phải Vô Địch, nhưng giết các ngươi là đủ.
Trong đám người, lại có thanh âm nói ra.
- Đúng đấy, thật ngông cuồng rồi, vậy dùng sức một mình hướng chúng ta khiêu chiến, ngươi nghĩ rằng chúng ta cũng giống như Tam Thanh môn đệ tử sao, chẳng qua là tu vi Đại Vũ Sư mà thôi, chúng ta kém cỏi nhất cũng là trung giai võ tướng.
- Đúng vậy, mọi người cùng nhau xông lên, giáo huấn tên tiểu tử cuồng vọng này, làm cho hắn hiểu được, cái gì gọi là sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên đi, để cho hắn nhìn xem, nắm tay người nào lớn, mới là đạo lý.
Đã có gần bốn mươi người đến khiêu chiến, nhưng không người nào dám đi ra đầu tiên.
Lúc trước một quyền kia đánh ra, người nào lên đầu là người chết đầu tiên.
Ai đi ra ngoài trước, có khả năng có kết cục vô cùng thảm.
Trong đám bọn họ tuy kém cỏi nhất, đều là trung giai võ tướng, bọn họ đều là trung giai võ tướng thân kinh bách chiến, nhưng bọn họ so với cường giả xếp hạng tiềm hoàng bảng thì không thể bì kịp.
Sở Nam nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Đến nhiều người nói nhảm như vậy, muốn đánh thì đánh. Không đánh, cút ngay.
- Cuồng vọng, mọi người cùng nhau xông lên.
Có người lên tiếng, Sở Nam quay đầu lại nhìn thanh niên lãnh khốc, nhàn nhạt nói.
- Ngươi cũng cùng lên đi, miễn cho đỡ phiền toái.
- Lâm Vân, ngươi biết ta là ai?
- Biết rõ ngươi là ai, có ý tứ sao?
Sở Nam hỏi lại.
Lãnh khốc thanh niên trên trán gân xanh nổi lên, nhưng lại khống chế được tâm tình của mình, mỗi chữ mỗi câu nói ra:
- Ta gọi là Vi Cách.
- Ah, Vi Cách, tốt rồi, nhớ rõ rồi, cùng lên đi.
Vi cách không có lên, còn nói:
- Trước kia ta ở tiềm hoàng bảng xếp thứ chín.
- Thì ra là thế?
Sở Nam bừng tỉnh đại ngộ, thích thú nói:
- Ngươi là tới đoạt lại vị trí của ngươi hay sao?
- Không tệ.
- Vậy ngươi không cần khiêu chiến ta rồi.
- ân?
Vi Cách kinh ngạc.
- Vì cái gì?
- Ngươi cảm thấy trận chiến này tên của chỉ là tiềm hoàng bảng thứ chín sao?
Sở Nam cười nói, trong thanh âm, có tự tin xông tới trời cao.
Vi Cách sững sờ, sau đó thoải mái, lông mày nhíu lại, hắn vì thanh danh mà chiến, có thể rời đi như vậy sao? Hơn nữa, những lời này, xác thực, quá cuồng vọng.
- Nếu như ngươi muốn khiêu chiến, vậy thì mời động thủ.
- Ta khinh thường cùng bọn họ động thủ, thắng cũng không vinh dự gì.
- Không sao.
Hai chữ nói xong, một trận gió thổi tới, quần áo Sở Nam bay phần phật, trong ánh mắt Tử Mộng Nhân, con mắt lóng lánh, nhìn Sở Nam nói.
- Mặc dù ngàn vạn người, ta nhắm mắt cũng là hắn, cũng duy nhất có hắn, mới có thể nhấc lên cái khăn che mặt của ta.
- Dám chiến sao?
Sở Nam hỏi ra tiếng thứ nhất, những người kia, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có chút rục rịch.
- Dám chiến sao?
Sở Nam hỏi ra tiếng thứ hai, có người ý động, đám người còn lại chậm rãi đi về phía trước.
- Thì ra cũng chỉ là một đám người nhu nhược mà thôi.
Lời này, chọc nhiều người tức giận, những người kia lập tức đều phẫn nộ, lửa giận ngút trời.
Chữ “ Đám người nhu nhược", tràn ngập khiêu khích cùng chọc giận, đem quần hùng chọc giận, không ít thanh âm, cùng nhau gào lên.
- Tiểu tử cuồng vọng, tiểu tử không biết sống chết, để mạng lại đi.
Gần bốn mươi người hét lớn, giống như một loại bài sơn đảo hải áp bách, trên mặt Sở Nam, vẫn tươi cười sáng lạn.
- Các ngươi rốt cục nổi giận rồi, muốn đánh chính là các ngươi, ta muốn các ngươi phẫn nộ. Bằng không, hôm nay chiến đấu, không phải mất thú vị sao?
- Tiếp ta một chiêu, Tam Hỏa vân chưởng.
Một người, tốc độ cực nhanh vọt tới, lúc này hắn xxông vào, trên cánh tay bộc phát ra hỏa diễm, ngọn lửa kia, chậm rãi tạo thành một cái vân chưởng, Sở Nam hét lớn một tiếng:
- Tới tốt lắm.
Bàn tay đánh ra nghênh thẳng xuống.
Nắm đấm màu vàng trực tiếp vọt vào vân chưởng.
Sở Nam vừa mới tiếp xúc, tam vị chân hỏa xông cánh tay, Sở Nam tất nhiên là không sợ lửa, nhưng hắn vẫn phát hiện ra "Tam Hỏa vân chưởng" có chút ý tứ, bên trong có tam trọng hỏa nguyên lực công kích, mãnh liệt.
Cũng chính là bởi vì cảm thấy có ý tứ, Sở Nam nhất thời sửa lại chủ ý, không có đưa một quyền đánh gục, hắn muốn tìm "Tam Hỏa vân chưởng" là cái gì.
Nói một ngàn, vạn đạo, mặc kệ Sở Nam cuồng vọng cũng tốt, hung hăng càn quấy cũng thế, nhưng lấy một địch gần bốn mươi tên võ giả, mục đích trọng yếu nhất, chính là muốn ma luyện chính mình, lại để cho thực lực chính mình tăng lên.
Võ đạo của hắn, là được chiến, là chiến đấu.
Tuy Sở Nam hơi trì trệ, để cho đám võ giả đằng sau quần công, còn hắn thì làm sao đây?
Đệ tam trọng Hỏa Vân đánh úp lại, Sở Nam xem xét biết cái Hỏa Vân chưởng, uy lực hai trọng điệp cộng lại, uy lực lớn hơn gấp 10 lần.
Mà người này, lại dễ dàng đem Sở Nam chế trụ như thế, trong nội tâm buông lỏng, trên mặt lộ vẻ đắc ý càng đậm, cười nói:
- Tiểu tử cuồng vọng, thì ra ngươi cũng không gì hơn, chỉ bằng thực lực ngươi như vậy, cũng có thể xếp thứ chín tiềm hoàng bảng, nhất định là Thiên nhất tông làm sai rồi.
Vừa dứt lời xuống, liền nghe được Sở Nam hỏi.
- Tam Hỏa vân chưởng của ngươi uy lực dừng ở đây sao?
Nghe vậy, sắc mặt người này lập tức tái nhợt xuống.
- Tam vị chân hỏa, đối với ngươi vô dụng? Sẽ không đâu... Không có khả năng như vậy.
- Quá dong dài, nếu như Tam Hỏa vân chưởng cũng chỉ có uy lực như vậy, vậy ngươi, có thể chết đi được rồi.
Nghe được chữ "Chết", đồng tử người này tinh quang lóe ra vội vàng hét lớn:
- Tam Hỏa vân chưởng, bạo.
- Ta...
Không đợi hắn nói cho hết câu, ngón tay Sở Nam đã chỉ hướng người thứ ba.
- Ngươi cũng đến khiêu chiến sao?
- Còn ngươi nữa?
- Còn ngươi nữa?
...
Sở Nam liên tiếp chỉ bảy tám người, sau đó năm ngón tay nắm chặt trở thành quyền, âm thanh lạnh lùng nói:
- Các ngươi đều là tới khiêu chiến ta sao?
Thấy Sở Nam hành vi càng ngày càng quái dị, tất cả mọi người đoán không được Sở Nam muốn làm cái gì.
Nhìn thấy vậy, Sở Nam nở nụ cười.
Trong tiếng cười, Sở Nam quát:
- Hảo hảo hảo, từng người bước tới khiêu chiến, quá mức phiền toái rồi, vậy thì các ngươi tất cả đều cùng lên đi. Một mình ta, khiêu chiến với toàn bộ các ngươi.
- Ah.
Mọi người đều kinh hô.
Có người nói ra:
- Tốt, đúng là một tên hào khí ngất trời, thật can tâm đảm phách.
Đương nhiên, có nhiều người hùng hùng hổ hổ nói:
- Cuồng đồ, thật sự trăm năm khó gặp, quả thực coi trời bằng vung, xem thiên hạ không người. Hắn cho mình là Vô Địch sao?
Người nói ra những lời này, tuổi chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt phẫn nộ, mà hắn nói ra một câu, liền đem Sở Nam đối lập khắp thiên hạ.
- Ta không phải Vô Địch, nhưng giết các ngươi là đủ.
Trong đám người, lại có thanh âm nói ra.
- Đúng đấy, thật ngông cuồng rồi, vậy dùng sức một mình hướng chúng ta khiêu chiến, ngươi nghĩ rằng chúng ta cũng giống như Tam Thanh môn đệ tử sao, chẳng qua là tu vi Đại Vũ Sư mà thôi, chúng ta kém cỏi nhất cũng là trung giai võ tướng.
- Đúng vậy, mọi người cùng nhau xông lên, giáo huấn tên tiểu tử cuồng vọng này, làm cho hắn hiểu được, cái gì gọi là sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên đi, để cho hắn nhìn xem, nắm tay người nào lớn, mới là đạo lý.
Đã có gần bốn mươi người đến khiêu chiến, nhưng không người nào dám đi ra đầu tiên.
Lúc trước một quyền kia đánh ra, người nào lên đầu là người chết đầu tiên.
Ai đi ra ngoài trước, có khả năng có kết cục vô cùng thảm.
Trong đám bọn họ tuy kém cỏi nhất, đều là trung giai võ tướng, bọn họ đều là trung giai võ tướng thân kinh bách chiến, nhưng bọn họ so với cường giả xếp hạng tiềm hoàng bảng thì không thể bì kịp.
Sở Nam nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Đến nhiều người nói nhảm như vậy, muốn đánh thì đánh. Không đánh, cút ngay.
- Cuồng vọng, mọi người cùng nhau xông lên.
Có người lên tiếng, Sở Nam quay đầu lại nhìn thanh niên lãnh khốc, nhàn nhạt nói.
- Ngươi cũng cùng lên đi, miễn cho đỡ phiền toái.
- Lâm Vân, ngươi biết ta là ai?
- Biết rõ ngươi là ai, có ý tứ sao?
Sở Nam hỏi lại.
Lãnh khốc thanh niên trên trán gân xanh nổi lên, nhưng lại khống chế được tâm tình của mình, mỗi chữ mỗi câu nói ra:
- Ta gọi là Vi Cách.
- Ah, Vi Cách, tốt rồi, nhớ rõ rồi, cùng lên đi.
Vi cách không có lên, còn nói:
- Trước kia ta ở tiềm hoàng bảng xếp thứ chín.
- Thì ra là thế?
Sở Nam bừng tỉnh đại ngộ, thích thú nói:
- Ngươi là tới đoạt lại vị trí của ngươi hay sao?
- Không tệ.
- Vậy ngươi không cần khiêu chiến ta rồi.
- ân?
Vi Cách kinh ngạc.
- Vì cái gì?
- Ngươi cảm thấy trận chiến này tên của chỉ là tiềm hoàng bảng thứ chín sao?
Sở Nam cười nói, trong thanh âm, có tự tin xông tới trời cao.
Vi Cách sững sờ, sau đó thoải mái, lông mày nhíu lại, hắn vì thanh danh mà chiến, có thể rời đi như vậy sao? Hơn nữa, những lời này, xác thực, quá cuồng vọng.
- Nếu như ngươi muốn khiêu chiến, vậy thì mời động thủ.
- Ta khinh thường cùng bọn họ động thủ, thắng cũng không vinh dự gì.
- Không sao.
Hai chữ nói xong, một trận gió thổi tới, quần áo Sở Nam bay phần phật, trong ánh mắt Tử Mộng Nhân, con mắt lóng lánh, nhìn Sở Nam nói.
- Mặc dù ngàn vạn người, ta nhắm mắt cũng là hắn, cũng duy nhất có hắn, mới có thể nhấc lên cái khăn che mặt của ta.
- Dám chiến sao?
Sở Nam hỏi ra tiếng thứ nhất, những người kia, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có chút rục rịch.
- Dám chiến sao?
Sở Nam hỏi ra tiếng thứ hai, có người ý động, đám người còn lại chậm rãi đi về phía trước.
- Thì ra cũng chỉ là một đám người nhu nhược mà thôi.
Lời này, chọc nhiều người tức giận, những người kia lập tức đều phẫn nộ, lửa giận ngút trời.
Chữ “ Đám người nhu nhược", tràn ngập khiêu khích cùng chọc giận, đem quần hùng chọc giận, không ít thanh âm, cùng nhau gào lên.
- Tiểu tử cuồng vọng, tiểu tử không biết sống chết, để mạng lại đi.
Gần bốn mươi người hét lớn, giống như một loại bài sơn đảo hải áp bách, trên mặt Sở Nam, vẫn tươi cười sáng lạn.
- Các ngươi rốt cục nổi giận rồi, muốn đánh chính là các ngươi, ta muốn các ngươi phẫn nộ. Bằng không, hôm nay chiến đấu, không phải mất thú vị sao?
- Tiếp ta một chiêu, Tam Hỏa vân chưởng.
Một người, tốc độ cực nhanh vọt tới, lúc này hắn xxông vào, trên cánh tay bộc phát ra hỏa diễm, ngọn lửa kia, chậm rãi tạo thành một cái vân chưởng, Sở Nam hét lớn một tiếng:
- Tới tốt lắm.
Bàn tay đánh ra nghênh thẳng xuống.
Nắm đấm màu vàng trực tiếp vọt vào vân chưởng.
Sở Nam vừa mới tiếp xúc, tam vị chân hỏa xông cánh tay, Sở Nam tất nhiên là không sợ lửa, nhưng hắn vẫn phát hiện ra "Tam Hỏa vân chưởng" có chút ý tứ, bên trong có tam trọng hỏa nguyên lực công kích, mãnh liệt.
Cũng chính là bởi vì cảm thấy có ý tứ, Sở Nam nhất thời sửa lại chủ ý, không có đưa một quyền đánh gục, hắn muốn tìm "Tam Hỏa vân chưởng" là cái gì.
Nói một ngàn, vạn đạo, mặc kệ Sở Nam cuồng vọng cũng tốt, hung hăng càn quấy cũng thế, nhưng lấy một địch gần bốn mươi tên võ giả, mục đích trọng yếu nhất, chính là muốn ma luyện chính mình, lại để cho thực lực chính mình tăng lên.
Võ đạo của hắn, là được chiến, là chiến đấu.
Tuy Sở Nam hơi trì trệ, để cho đám võ giả đằng sau quần công, còn hắn thì làm sao đây?
Đệ tam trọng Hỏa Vân đánh úp lại, Sở Nam xem xét biết cái Hỏa Vân chưởng, uy lực hai trọng điệp cộng lại, uy lực lớn hơn gấp 10 lần.
Mà người này, lại dễ dàng đem Sở Nam chế trụ như thế, trong nội tâm buông lỏng, trên mặt lộ vẻ đắc ý càng đậm, cười nói:
- Tiểu tử cuồng vọng, thì ra ngươi cũng không gì hơn, chỉ bằng thực lực ngươi như vậy, cũng có thể xếp thứ chín tiềm hoàng bảng, nhất định là Thiên nhất tông làm sai rồi.
Vừa dứt lời xuống, liền nghe được Sở Nam hỏi.
- Tam Hỏa vân chưởng của ngươi uy lực dừng ở đây sao?
Nghe vậy, sắc mặt người này lập tức tái nhợt xuống.
- Tam vị chân hỏa, đối với ngươi vô dụng? Sẽ không đâu... Không có khả năng như vậy.
- Quá dong dài, nếu như Tam Hỏa vân chưởng cũng chỉ có uy lực như vậy, vậy ngươi, có thể chết đi được rồi.
Nghe được chữ "Chết", đồng tử người này tinh quang lóe ra vội vàng hét lớn:
- Tam Hỏa vân chưởng, bạo.
Bình luận truyện