Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 264: Sát trận chi căn
Người áo đen thấy sát trận ngay cả cọng lông của Bạch Sát cũng không chặt đứt vô cùng tức giận, sử dụng toàn bộ lực lượng để tiêu hao nguyên lực của Sở Nam, sau đó mới giết chết.
Nhưng đúng lúc này, tiếng rống to chấn động không trung, mặt đất chấn động khiến người áo đen sợ kinh hồn. Rốt cuộc là thứ gì mới có thể khiến cả mặt đất rung lên?
Khi hắn nhìn lên, chỉ thấy thân thể không lổ của Thiết Thương Hùng đang dùng chân giậm mạnh xuống đất, dùng quyền đánh mạnh vào những thứ tài liệu kia. Người áo đen nào có ngờ tới Hắc Bạch Song Sát không chỉ có hai người mà còn có một con ma thú khổng lồ như vậy.
Thiết Thương Hùng thất giai!
- Thất giai Thiết Thương Hùng sao có thể nghe lời bọn hắn? Sao bọn hắn có thể thu phục được nó?
Lực lượng của Thiết Thương Hùng lớn đến mức nào hắn cũng không biết. Nhưng hắn hiểu được thế cục trước mắt đã thay đổi rồi, so với tính toán của hắn khác nhau rất lớn. Sát trận không đạt được hiệu quả như dự đoán, giờ lại xuất hiện thêm một con ma thú ở phía ngoài phá hoại.
Đồng thời, người áo đen cũng hoài nghi thân phận, địa vị của Hắc Sát. Nữ tử này có thể ra lệnh cho Thiết Thương Hùng nện xuống, chẳng lẽ nữ tử này cũng có nghiên cứu về trận.
Nhiều năm trôi qua rất hiếm người hiểu biết về trận, nhưng bất cứ ai hiểu biết về nó đều là người có chút địa vị.
- Mấy tên Võ Tướng chó chết, vừa ra đã bị chết không còn ai! Bằng không có thể dựa vào chúng quấn lấy Thiết Thương Hùng, kéo dài chút thời gian hoặc là để chúng bắt lấy Hắc Sát, uy hiếp Bạch Sát. Như vậy thì đơn giản rồi, nhưng hiện tại…
Người áo đen nhíu mày thật chặt:
- Lực lượng trong trận không thể phân tán, cho dù phái hai người Trương Vũ ra ngoài cũng không thể đối phó nổi Thiết Thương Hùng, chỉ khiến lực lượng đối phó Bạch Sát thêm phân tán mà thôi!
Người áo đen coi trọng Thiết Thương Hùng như vậy vì sát trận hắn bố trí tuy rằng trận hình chắc chắn, nhưng nền móng của nó đều dựa vào mặt đất. Nếu mặt đất bị phá hủy vậy thì sát trận cũng lập tức biến mất.
Giống như cây không rễ sẽ khô héo, giống như nước không nguồn sẽ cạn kiệt!
- Cách duy nhất hiện nay là thừa dịp Thiết Thương Hùng đang phá trận, không tiếc trả giá lớn tiêu diệt Bạch Sát ở trong, sau đó mới tìm cách đối phó với Thiết Thương Hùng.
Người áo đen hạ quyết tâm, lạnh lùng nói:
- Dựa theo lời của ta khi trước tiến hành công kích!
Người áo đen tiếp tục bố trí tài liệu, nguyên thạch, ba người Trương Vũ ẩn nấp trong sát trận tấn công Sở Nam.
Trong sát trận Sở Nam cũng cảm thấy mặt đất chấn động, nhưng hắn không nghe được Thiết Thương Hùng gào rống, chỉ nghe những tiếng đùng đoàng hay là tiếng nắm đấm đánh vào cự thạch.
- Mặt đất?
Sở Nam không biết những đao quang kiếm quang, cự thạch, gai nhọn này sao mà xuất hiện, bắt đầu suy nghĩ tìm điểm mấu chốt:
- Nếu như ta có thể cảm nhận được mặt đất chấn động, vậy mặt đất dưới chân hẳn là thật. Như vậy…
Nghĩ tới đây, Sở Nam quát lớn. Thổ nguyên lực và lực lượng cùng dung hợp một chỗ, đánh mạnh xuống mặt đất.
Một quyền này như trọng phủ khai sơn, thế như thiên quân.
Lập tức khiến cho người áo đen cảm thấy vô cùng lo sợ. Người áo đen lại nhíu mày lần nữa:
- Cỗ lực lượng này so với Thiết Thương Hùng còn mạnh hơn, nguy rồi…!
Người áo đen lập tức hạ lệnh:
- Mau ngăn hắn lại!
Đao quang kiếm quang uy thế càng hung mãnh hơn, người áo đen muốn Sở Nam không thể phân tâm đi công kích mặt đất.
Sở Nam nhếch miệng cười, một tay đấm ra chống đỡ công kích, tay kia lấy từ trong nhẫn trữ vật rất nhiều nguyên thạch, bắt đầu hấp thu nguyên lực.
"Một quyền vừa rồi không cảm thấy chút lực phản chấn. Trước kia, ta luôn cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng khi xương cốt biến thành màu vàng kim lại không cảm thấy chút khó chịu nào. Nói như vậy, ý tưởng hoang đường trước kia có thể thử một lần!”
Dưới tình huống nguy hiểm, Sở Nam vẫn còn dư lực, còn có thể phân tâm nghĩ tới những điều này. Ý tưởng hoang đường trong ý hắn chính là bày Tụ Linh trận trong cơ thể mình, khiến cho Cực Dương chân hỏa bước lên một tầm cao mới, để dùng võ quyết Nghịch Càn Khôn tôi luyện.
- Tụ Linh trận, trận?
Sở Nam nhìn công kích đánh tới, mắt khẽ nheo lại. Đột nhiên, không chút báo trước, Sở Nam quay người, thân thể nghiêng ra, đánh một quyền.
Nắm đấm đánh tan kiếm quang, đánh nát cự thạch sau đó mạnh mẽ nện lên một người. Người này hét thảm một tiếng.
Sở Nam dùng thần thức cảm ứng nhưng cũng không có chút thu hoạch nào, giống như người đó chưa từng xuất hiện qua.
- Tiếng hét thảm vừa rồi tuyệt đối là có người tạo ra.
Sở Nam chăm chú nhìn, công kích sau lưng nhanh chóng đánh tới, Sở Nam ngưng tụ thổ nguyên lực hình thành một cái hộ thuẫn sau lưng.
Ban đầu, hộ thuẫn phát ra ánh sáng rực rỡ, nhưng vừa cùng kiếm quang đao quang va chạm lập tức hào quan ảm đạm.
Ngay khi đó, một đạo quang mang chợt hiện, đâm thẳng vào lưng Sở Nam.
Lần này, Sở Nam cũng không ngưng tụ hộ thuẫn mà quay người, cũng không dùng quyền đánh đạo quang mang kia. Ngược lại, hắn dùng năm ngón tay chụp lấy đạo quang mang kia. Quả nhiên, đạo quang mang này không phải sát trận phát ra mà là do Trương Vũ sử dụng vũ kỹ uy lực mạnh nhất.
Trương Vũ thấy Sở Nam vung trảo chộp tới, trong lòng mừng rỡ, nghĩ thầm:
“Tiểu tử cuồng vọng! Trước tiên ta phế ngươi, sau đó chém đầu ngươi.”
Kiếm trong tay Trương Vũ đâm trúng mục tiêu nhưng cũng không có cảnh tay đứt máu phun thịt tung tóe như trong tưởng tượng của hắn. Ngược lại, bảo kiếm pháp khí của hắn bị tóm trong tay.
Lập tức, Trương Vũ không khống chế được bảo kiếm.
Phản ứng của Trương Vũ cũng rất nhanh, hắn lập tức buông kiếm ra, ẩn thân vào trong trận.
Cũng ngay khi Trương Vũ buông tay, Sở Nam cũng rút kiếm về. Nếu như Trương Vũ chậm một chút thì cũng sẽ bị Sở Nam tóm được.
Nhìn bảo kiếm trong tay, nụ cười trên môi Sở Nam càng đậm.
Hành động vừa rồi đều là hắn cố ý tạo ra. Với trình độ của hắn căn bản không cần ngưng tụ hộ thuẫn, cho dù hào quang của hộ thuẫn có ảm đạm nhưng hắn chỉ cần ngưng tụ nguyên lực thì hộ thuẫn của tự nhiên hình thành. Nhưng hắn vẫn làm như vậy là để dụ kẻ đang ẩn nấp ra.
- Đây chính là trận trong lời Mộng nhi sao?
Nhưng đúng lúc này, tiếng rống to chấn động không trung, mặt đất chấn động khiến người áo đen sợ kinh hồn. Rốt cuộc là thứ gì mới có thể khiến cả mặt đất rung lên?
Khi hắn nhìn lên, chỉ thấy thân thể không lổ của Thiết Thương Hùng đang dùng chân giậm mạnh xuống đất, dùng quyền đánh mạnh vào những thứ tài liệu kia. Người áo đen nào có ngờ tới Hắc Bạch Song Sát không chỉ có hai người mà còn có một con ma thú khổng lồ như vậy.
Thiết Thương Hùng thất giai!
- Thất giai Thiết Thương Hùng sao có thể nghe lời bọn hắn? Sao bọn hắn có thể thu phục được nó?
Lực lượng của Thiết Thương Hùng lớn đến mức nào hắn cũng không biết. Nhưng hắn hiểu được thế cục trước mắt đã thay đổi rồi, so với tính toán của hắn khác nhau rất lớn. Sát trận không đạt được hiệu quả như dự đoán, giờ lại xuất hiện thêm một con ma thú ở phía ngoài phá hoại.
Đồng thời, người áo đen cũng hoài nghi thân phận, địa vị của Hắc Sát. Nữ tử này có thể ra lệnh cho Thiết Thương Hùng nện xuống, chẳng lẽ nữ tử này cũng có nghiên cứu về trận.
Nhiều năm trôi qua rất hiếm người hiểu biết về trận, nhưng bất cứ ai hiểu biết về nó đều là người có chút địa vị.
- Mấy tên Võ Tướng chó chết, vừa ra đã bị chết không còn ai! Bằng không có thể dựa vào chúng quấn lấy Thiết Thương Hùng, kéo dài chút thời gian hoặc là để chúng bắt lấy Hắc Sát, uy hiếp Bạch Sát. Như vậy thì đơn giản rồi, nhưng hiện tại…
Người áo đen nhíu mày thật chặt:
- Lực lượng trong trận không thể phân tán, cho dù phái hai người Trương Vũ ra ngoài cũng không thể đối phó nổi Thiết Thương Hùng, chỉ khiến lực lượng đối phó Bạch Sát thêm phân tán mà thôi!
Người áo đen coi trọng Thiết Thương Hùng như vậy vì sát trận hắn bố trí tuy rằng trận hình chắc chắn, nhưng nền móng của nó đều dựa vào mặt đất. Nếu mặt đất bị phá hủy vậy thì sát trận cũng lập tức biến mất.
Giống như cây không rễ sẽ khô héo, giống như nước không nguồn sẽ cạn kiệt!
- Cách duy nhất hiện nay là thừa dịp Thiết Thương Hùng đang phá trận, không tiếc trả giá lớn tiêu diệt Bạch Sát ở trong, sau đó mới tìm cách đối phó với Thiết Thương Hùng.
Người áo đen hạ quyết tâm, lạnh lùng nói:
- Dựa theo lời của ta khi trước tiến hành công kích!
Người áo đen tiếp tục bố trí tài liệu, nguyên thạch, ba người Trương Vũ ẩn nấp trong sát trận tấn công Sở Nam.
Trong sát trận Sở Nam cũng cảm thấy mặt đất chấn động, nhưng hắn không nghe được Thiết Thương Hùng gào rống, chỉ nghe những tiếng đùng đoàng hay là tiếng nắm đấm đánh vào cự thạch.
- Mặt đất?
Sở Nam không biết những đao quang kiếm quang, cự thạch, gai nhọn này sao mà xuất hiện, bắt đầu suy nghĩ tìm điểm mấu chốt:
- Nếu như ta có thể cảm nhận được mặt đất chấn động, vậy mặt đất dưới chân hẳn là thật. Như vậy…
Nghĩ tới đây, Sở Nam quát lớn. Thổ nguyên lực và lực lượng cùng dung hợp một chỗ, đánh mạnh xuống mặt đất.
Một quyền này như trọng phủ khai sơn, thế như thiên quân.
Lập tức khiến cho người áo đen cảm thấy vô cùng lo sợ. Người áo đen lại nhíu mày lần nữa:
- Cỗ lực lượng này so với Thiết Thương Hùng còn mạnh hơn, nguy rồi…!
Người áo đen lập tức hạ lệnh:
- Mau ngăn hắn lại!
Đao quang kiếm quang uy thế càng hung mãnh hơn, người áo đen muốn Sở Nam không thể phân tâm đi công kích mặt đất.
Sở Nam nhếch miệng cười, một tay đấm ra chống đỡ công kích, tay kia lấy từ trong nhẫn trữ vật rất nhiều nguyên thạch, bắt đầu hấp thu nguyên lực.
"Một quyền vừa rồi không cảm thấy chút lực phản chấn. Trước kia, ta luôn cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng khi xương cốt biến thành màu vàng kim lại không cảm thấy chút khó chịu nào. Nói như vậy, ý tưởng hoang đường trước kia có thể thử một lần!”
Dưới tình huống nguy hiểm, Sở Nam vẫn còn dư lực, còn có thể phân tâm nghĩ tới những điều này. Ý tưởng hoang đường trong ý hắn chính là bày Tụ Linh trận trong cơ thể mình, khiến cho Cực Dương chân hỏa bước lên một tầm cao mới, để dùng võ quyết Nghịch Càn Khôn tôi luyện.
- Tụ Linh trận, trận?
Sở Nam nhìn công kích đánh tới, mắt khẽ nheo lại. Đột nhiên, không chút báo trước, Sở Nam quay người, thân thể nghiêng ra, đánh một quyền.
Nắm đấm đánh tan kiếm quang, đánh nát cự thạch sau đó mạnh mẽ nện lên một người. Người này hét thảm một tiếng.
Sở Nam dùng thần thức cảm ứng nhưng cũng không có chút thu hoạch nào, giống như người đó chưa từng xuất hiện qua.
- Tiếng hét thảm vừa rồi tuyệt đối là có người tạo ra.
Sở Nam chăm chú nhìn, công kích sau lưng nhanh chóng đánh tới, Sở Nam ngưng tụ thổ nguyên lực hình thành một cái hộ thuẫn sau lưng.
Ban đầu, hộ thuẫn phát ra ánh sáng rực rỡ, nhưng vừa cùng kiếm quang đao quang va chạm lập tức hào quan ảm đạm.
Ngay khi đó, một đạo quang mang chợt hiện, đâm thẳng vào lưng Sở Nam.
Lần này, Sở Nam cũng không ngưng tụ hộ thuẫn mà quay người, cũng không dùng quyền đánh đạo quang mang kia. Ngược lại, hắn dùng năm ngón tay chụp lấy đạo quang mang kia. Quả nhiên, đạo quang mang này không phải sát trận phát ra mà là do Trương Vũ sử dụng vũ kỹ uy lực mạnh nhất.
Trương Vũ thấy Sở Nam vung trảo chộp tới, trong lòng mừng rỡ, nghĩ thầm:
“Tiểu tử cuồng vọng! Trước tiên ta phế ngươi, sau đó chém đầu ngươi.”
Kiếm trong tay Trương Vũ đâm trúng mục tiêu nhưng cũng không có cảnh tay đứt máu phun thịt tung tóe như trong tưởng tượng của hắn. Ngược lại, bảo kiếm pháp khí của hắn bị tóm trong tay.
Lập tức, Trương Vũ không khống chế được bảo kiếm.
Phản ứng của Trương Vũ cũng rất nhanh, hắn lập tức buông kiếm ra, ẩn thân vào trong trận.
Cũng ngay khi Trương Vũ buông tay, Sở Nam cũng rút kiếm về. Nếu như Trương Vũ chậm một chút thì cũng sẽ bị Sở Nam tóm được.
Nhìn bảo kiếm trong tay, nụ cười trên môi Sở Nam càng đậm.
Hành động vừa rồi đều là hắn cố ý tạo ra. Với trình độ của hắn căn bản không cần ngưng tụ hộ thuẫn, cho dù hào quang của hộ thuẫn có ảm đạm nhưng hắn chỉ cần ngưng tụ nguyên lực thì hộ thuẫn của tự nhiên hình thành. Nhưng hắn vẫn làm như vậy là để dụ kẻ đang ẩn nấp ra.
- Đây chính là trận trong lời Mộng nhi sao?
Bình luận truyện