Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 296: Trừng mắt
- Lăng Vi Thiên, mau giết Lâm Vân, mau…!
Bạch Võ Vương lớn tiếng quát. Hắn cảm thấy xung quanh xuất hiện dị biến. Trung tâm của xoáy nước kia chính là Sở Nam, hắn lại cảm nhận được quanh người Sở Nam có một đoàn huyết vụ, sắc mặt Sở Nam thì vô cùng quái dị.
Bạch Võ Vương là thuộc tính mộc. Hắn cảm thấy trên người Sở Nam truyền tới một cỗ sinh mệnh lực khổng lồ. Cỗ lực lượng này so với hai viên Bổ Nguyên Đan vừa rồi còn lớn hơn rất nhiều.
Quan trong nhất chính là cỗ lực lượng này khiến tim hắn đập liên hồi.
Bạch Võ Vương không muốn xuất hiện bất cứ điều gì ngoài ý muốn. Vì vậy hắn mới thục dục Lăng Vi Thiên đi giết mầm tai họa này.
Vừa hô hào, vừa quăng cho Tần Chính Cao đan dược, vừa tiếp một quyền của lão đầu nhi, tranh thủ cho Tần Chính Cao thời gian khôi phục trạng thái tốt nhất. Lúc trước hắn không lập tức ra tay cứu Bạch Võ Vương đương nhiên là có mục đích. Khi đó không phải là hắn không có lực lượng đi cứu, mà hắn muốn lão đầu nhi đánh Tần Chính Cao trọng thương, sau đó hắn mới cho Tần Chính Cao đan dược. Như vậy tuy rằng thực lực của Tần Chính Cao sẽ khôi phục trạng thái đỉnh phong, nhưng cũng chỉ tạm thời mà thôi, thân thể hắn vẫn chịu thương tổn ngầm.
Mặc dù Tần Chính Cao chỉ là một tên Võ Vương, đối với Thiên Nhất tông không có chút lực uy hiếp. Nhưng Bạch Võ Vương đối với hoàng tộc Tần gia vẫn có chút đề phòng.
Nguyên lực của lão đầu nhi bị tiêu hao không ít, nhưng một quyền này vẫn có uy lực rất lớn, đánh cho Bạch Võ Vương khí huyết nhộn nhạo. Bạch Võ Vương không dám liều mạng, lập tức lui về phía sau, tiếp tục âm mưu mài chết lão đầu nhi.
Ở xa, Lăng Vi Thiên nghe được Bạch Võ Vương thúc dục, cũng lập tức sử dụng thần niệm tìm tòi. Biết được tình trạng của Sở Nam, hắn càng trở nên nôn lóng. Nhưng những viên gạch quỷ dị này cứ bám chặt lấy hắn, trong lúc nhất thời hắn không biết làm thế nào để thoát ra.
Trong ba người thì Lăng Vi Thiên là người muốn tính mạng Sở Nam nhất. Hắn không hiểu tại sao Sở Nam lại xảy ra biến hóa như vậy, nhưng hắn sợ rằng đêm dài lắm mộng. Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ hung ác, kim nguyên lực được thúc dục tới cực hạn, hắn muốn liều mạng xông ra.
Lão đầu nhi hừ lạnh một tiếng, Hồn Thiên Chuyên lập tức trở về trạng thái ban đầu, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hai mắt Lăng Vi Thiên lộ vẻ kinh sợ, nhưng cũng không chịu dừng lại. hắn phum một ngụm máu tươi lên Kim Hồng kiếm, sau đó ném kiếm lên không trung, còn thân thể hắn thì phóng tới chỗ Sở Nam.
Mặc dù không có kiếm trong tay, nhưng với tu vị của hắn, muốn lấy mạng Lâm Vân cũng là dễ như trở bản tay.
Lão đầu nhi đương nhiên không để cho Lăng Vi Thiên được như ý, lập tức quay người định đi ngăn cản. Bạch Võ Vương liền nhân cơ hội này, lấy cấm nguyên võng vừa chiếm được trong tay Lăng Vi Thiên quăng về phía lão đầu nhi.
Cùng lúc đó, hắn còn nói với Tần Chính Cao:
- Ra tay!
Tần Chính Cao đương nhiên biết tính toán của Bạch Võ Vương. Nhưng trong tình thế như hiện tại, hắn chỉ có thể đè nén lửa giận trong lòng, tập trung tinh thần giết chết người thần bí này đã. Hắn lập tức lấy ra xà kiếm, phóng tới chỗ lão đầu nhi.
- Muốn giữ chân ta, ngươi còn chưa đủ trình!
Khi Cấm Nguyên Võng sắp bao phủ lão đầu nhi thì thân thể lão đầu nhi lại đột nhiên biến mất, Cấm Nguyên Võng bao phủ vào khoảng không. Tần Chính Cao thấy vậy, cũng vội vàng dừng lại, hạ xuống mặt đất.
Bạch Võ Vương không tiếp tục để ý tới lão đầu nhi mà quay đầu, cầm mâu phóng về phía Sở Nam.
Lăng Vi Thiên đang đánh tới chỗ Sở Nam thì Thiết Thương Hùng đem quang cầu dung hợp lực lượng của đại địa bắn về phía Lăng Vi Thiên. Lăng Vi Thiên vốn không để vào trong lòng, nhưng lại cảm nhận được năng lượng trong đó, không khỏi có chút biến sắc. Nhưng hắn cũng không lui về sau, lấy từ nhẫn trữ vật ra một kiện pháp bảo áo giáp, mặc lên người, mạnh mẽ xông tới.
Ầm!
Quang cầu nổ tung, Lăng Vi Thiên thổ huyết, nhưng vẫn liều mạng xông tới chỗ Sở Nam.
Còn Thiết Thương Hùng sau khi sử dụng chiêu này, thân thể nhanh chóng nhỏ lại, lập tức hôn mê.
Hai Võ Vương đánh tới, nhưng Sở Nam vẫn chưa tỉnh lại.
Ầm!
Lão đầu nhi từ trong lòng đất xông ra, ngăn ở trước mặt Lăng Vi Thiên, một tay cong, một tay đưa ra sau, sau đó mạnh mẽ đánh tới Lăng Vi Thiên. Lăng Vi Thiên hai tay hóa kiếm, chém về phía lão đầu nhi. Ngay sau đó, xà kiếm của Tần Chính Cao cũng đâm tới sau lưng lão đầu nhi.
Tình thế của lão đầu nhi vô cùng nguy cấp. Hắn đánh liều mạng, chấp nhận thần niệm bị thương, đem Hồn Thiên Chuyên đang dây dưa với Kim Hồng kiếm đánh về phía Bạch Võ Vương.
Trong nháy mắt, ngực Lăng Vi Thiên chịu một quyền, bả vai lão đầu nhi bắn ra hai tia máu. Nhưng Tần Chính Cao cũng bị lưng lão đầu nhi đánh trúng, nội tạng lộn tùng phèo cả lên.
Bạch Võ Vương cũng không ngăn cản Hồn Thiên Chuyên, ngược lại còn mượn lực đập của nó để bay nhanh hơn. Trường mâu trong tay hắn trực tiếp đâm về phía Sở Nam.
Lão đầu nhi hoảng hốt. Hắn cũng không ngờ vì lấy mạng tên tiểu tử kia mà ba người này lại liều mạng tới vậy. Hắn muốn xông tới cứu viện nhưng không thể thoát được. Xà kiếm đang ở sau lưng hắn uy hiếp, Lăng Vi Thiên nắm trong tay Kim Hồng kiếm cũng đang chém tới cổ của hắn.
Vũ Hạo vốn đang chuẩn bị ngăn cản Lăng Vi Thiên, hắn chuẩn bị liều chết tranh thủ thời gian cho Sở Nam. Nhưng đâu ngờ sát chiêu cuối cùng lại do Bạch Võ Vương đánh ra, vì vậy hắn liều mạng xông tới, vươn tay nắm lấy thanh trường mâu.
Đáng tiếc tốc độ của Vũ Hạo so với Võ Vương quá chậm.
Trong mắt Tử Mộng Nhân hiện lên vẻ kiên định. Nàng chuẩn bị để tên ngốc xuống, một mình đối mặt với trường mâu.
Nhưng vừa nghĩ như vậy thì một tấm lưới đã bao phủ lấy hai người, Tử Mộng Nhân chỉ cảm thấy toàn thân không thể phát lực. Uy lực của Cấm Nguyên Võng khá lớn, nếu không lúc trước lão đầu nhi cũng không cần phải né tránh.
Bạch Võ Vương thấy Cấm Nguyên Võng khốn trụ hai người mới thở phào một hơi. Tiểu tử này quá mức kỳ quái, có thể khiến hắn cảm thấy có chút sợ hai. Bất quá giờ đã không còn cần lo lắng gì nữa, chỉ đáng tiếc cho một thiên tài như vậy lại không biết sống chết, dám làm trái ý của Thiên Nhất tông.
Với thực lực của Tử Mộng Nhân chỉ đành trơ mắt nhìn trường thương càng ngày càng tới gần, khóe miệng hiện lên một nụ cười thảm, kêu một tiếng:
- Tên ngốc…
Lão đầu nhi bị Lăng Vi Thiên cùng Tần Chính Cao không tiếc bất cứ giá nào ngăn cản.
Trường mâu đã tới!
Đúng lúc này, hai mắt Sở Nam trợn trừng lên, sâu thẳm trong mắt lộ ra tinh quang, đôi mắt đỏ rực như máu.
Trường mâu đâm vào trong lưới, nhưng lại không thể tiến them mảy may.
Bạch Võ Vương kinh hãi nhìn, có một cánh tay đang nắm lấy trường mâu của hắn.
- Sao… sao có thể vậy?!! Hắn chỉ là một tên Võ Quân sao có thể bắt lấy trường mâu của ta?!!
Bạch Võ Vương không còn tin vào mắt mình nữa. Có thể tự bạo hai kiện linh khí trung phẩm đương nhiên trường mâu trong tay hắn không phải là phàm phẩm.
Trường mâu chính là một thanh linh khí thượng phẩm?
Nhưng hiện giờ…
Bạch Võ Vương chưa hết khiếp sợ thì một điều kinh hoàng khác lại tới.
Bạch Võ Vương lớn tiếng quát. Hắn cảm thấy xung quanh xuất hiện dị biến. Trung tâm của xoáy nước kia chính là Sở Nam, hắn lại cảm nhận được quanh người Sở Nam có một đoàn huyết vụ, sắc mặt Sở Nam thì vô cùng quái dị.
Bạch Võ Vương là thuộc tính mộc. Hắn cảm thấy trên người Sở Nam truyền tới một cỗ sinh mệnh lực khổng lồ. Cỗ lực lượng này so với hai viên Bổ Nguyên Đan vừa rồi còn lớn hơn rất nhiều.
Quan trong nhất chính là cỗ lực lượng này khiến tim hắn đập liên hồi.
Bạch Võ Vương không muốn xuất hiện bất cứ điều gì ngoài ý muốn. Vì vậy hắn mới thục dục Lăng Vi Thiên đi giết mầm tai họa này.
Vừa hô hào, vừa quăng cho Tần Chính Cao đan dược, vừa tiếp một quyền của lão đầu nhi, tranh thủ cho Tần Chính Cao thời gian khôi phục trạng thái tốt nhất. Lúc trước hắn không lập tức ra tay cứu Bạch Võ Vương đương nhiên là có mục đích. Khi đó không phải là hắn không có lực lượng đi cứu, mà hắn muốn lão đầu nhi đánh Tần Chính Cao trọng thương, sau đó hắn mới cho Tần Chính Cao đan dược. Như vậy tuy rằng thực lực của Tần Chính Cao sẽ khôi phục trạng thái đỉnh phong, nhưng cũng chỉ tạm thời mà thôi, thân thể hắn vẫn chịu thương tổn ngầm.
Mặc dù Tần Chính Cao chỉ là một tên Võ Vương, đối với Thiên Nhất tông không có chút lực uy hiếp. Nhưng Bạch Võ Vương đối với hoàng tộc Tần gia vẫn có chút đề phòng.
Nguyên lực của lão đầu nhi bị tiêu hao không ít, nhưng một quyền này vẫn có uy lực rất lớn, đánh cho Bạch Võ Vương khí huyết nhộn nhạo. Bạch Võ Vương không dám liều mạng, lập tức lui về phía sau, tiếp tục âm mưu mài chết lão đầu nhi.
Ở xa, Lăng Vi Thiên nghe được Bạch Võ Vương thúc dục, cũng lập tức sử dụng thần niệm tìm tòi. Biết được tình trạng của Sở Nam, hắn càng trở nên nôn lóng. Nhưng những viên gạch quỷ dị này cứ bám chặt lấy hắn, trong lúc nhất thời hắn không biết làm thế nào để thoát ra.
Trong ba người thì Lăng Vi Thiên là người muốn tính mạng Sở Nam nhất. Hắn không hiểu tại sao Sở Nam lại xảy ra biến hóa như vậy, nhưng hắn sợ rằng đêm dài lắm mộng. Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ hung ác, kim nguyên lực được thúc dục tới cực hạn, hắn muốn liều mạng xông ra.
Lão đầu nhi hừ lạnh một tiếng, Hồn Thiên Chuyên lập tức trở về trạng thái ban đầu, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hai mắt Lăng Vi Thiên lộ vẻ kinh sợ, nhưng cũng không chịu dừng lại. hắn phum một ngụm máu tươi lên Kim Hồng kiếm, sau đó ném kiếm lên không trung, còn thân thể hắn thì phóng tới chỗ Sở Nam.
Mặc dù không có kiếm trong tay, nhưng với tu vị của hắn, muốn lấy mạng Lâm Vân cũng là dễ như trở bản tay.
Lão đầu nhi đương nhiên không để cho Lăng Vi Thiên được như ý, lập tức quay người định đi ngăn cản. Bạch Võ Vương liền nhân cơ hội này, lấy cấm nguyên võng vừa chiếm được trong tay Lăng Vi Thiên quăng về phía lão đầu nhi.
Cùng lúc đó, hắn còn nói với Tần Chính Cao:
- Ra tay!
Tần Chính Cao đương nhiên biết tính toán của Bạch Võ Vương. Nhưng trong tình thế như hiện tại, hắn chỉ có thể đè nén lửa giận trong lòng, tập trung tinh thần giết chết người thần bí này đã. Hắn lập tức lấy ra xà kiếm, phóng tới chỗ lão đầu nhi.
- Muốn giữ chân ta, ngươi còn chưa đủ trình!
Khi Cấm Nguyên Võng sắp bao phủ lão đầu nhi thì thân thể lão đầu nhi lại đột nhiên biến mất, Cấm Nguyên Võng bao phủ vào khoảng không. Tần Chính Cao thấy vậy, cũng vội vàng dừng lại, hạ xuống mặt đất.
Bạch Võ Vương không tiếp tục để ý tới lão đầu nhi mà quay đầu, cầm mâu phóng về phía Sở Nam.
Lăng Vi Thiên đang đánh tới chỗ Sở Nam thì Thiết Thương Hùng đem quang cầu dung hợp lực lượng của đại địa bắn về phía Lăng Vi Thiên. Lăng Vi Thiên vốn không để vào trong lòng, nhưng lại cảm nhận được năng lượng trong đó, không khỏi có chút biến sắc. Nhưng hắn cũng không lui về sau, lấy từ nhẫn trữ vật ra một kiện pháp bảo áo giáp, mặc lên người, mạnh mẽ xông tới.
Ầm!
Quang cầu nổ tung, Lăng Vi Thiên thổ huyết, nhưng vẫn liều mạng xông tới chỗ Sở Nam.
Còn Thiết Thương Hùng sau khi sử dụng chiêu này, thân thể nhanh chóng nhỏ lại, lập tức hôn mê.
Hai Võ Vương đánh tới, nhưng Sở Nam vẫn chưa tỉnh lại.
Ầm!
Lão đầu nhi từ trong lòng đất xông ra, ngăn ở trước mặt Lăng Vi Thiên, một tay cong, một tay đưa ra sau, sau đó mạnh mẽ đánh tới Lăng Vi Thiên. Lăng Vi Thiên hai tay hóa kiếm, chém về phía lão đầu nhi. Ngay sau đó, xà kiếm của Tần Chính Cao cũng đâm tới sau lưng lão đầu nhi.
Tình thế của lão đầu nhi vô cùng nguy cấp. Hắn đánh liều mạng, chấp nhận thần niệm bị thương, đem Hồn Thiên Chuyên đang dây dưa với Kim Hồng kiếm đánh về phía Bạch Võ Vương.
Trong nháy mắt, ngực Lăng Vi Thiên chịu một quyền, bả vai lão đầu nhi bắn ra hai tia máu. Nhưng Tần Chính Cao cũng bị lưng lão đầu nhi đánh trúng, nội tạng lộn tùng phèo cả lên.
Bạch Võ Vương cũng không ngăn cản Hồn Thiên Chuyên, ngược lại còn mượn lực đập của nó để bay nhanh hơn. Trường mâu trong tay hắn trực tiếp đâm về phía Sở Nam.
Lão đầu nhi hoảng hốt. Hắn cũng không ngờ vì lấy mạng tên tiểu tử kia mà ba người này lại liều mạng tới vậy. Hắn muốn xông tới cứu viện nhưng không thể thoát được. Xà kiếm đang ở sau lưng hắn uy hiếp, Lăng Vi Thiên nắm trong tay Kim Hồng kiếm cũng đang chém tới cổ của hắn.
Vũ Hạo vốn đang chuẩn bị ngăn cản Lăng Vi Thiên, hắn chuẩn bị liều chết tranh thủ thời gian cho Sở Nam. Nhưng đâu ngờ sát chiêu cuối cùng lại do Bạch Võ Vương đánh ra, vì vậy hắn liều mạng xông tới, vươn tay nắm lấy thanh trường mâu.
Đáng tiếc tốc độ của Vũ Hạo so với Võ Vương quá chậm.
Trong mắt Tử Mộng Nhân hiện lên vẻ kiên định. Nàng chuẩn bị để tên ngốc xuống, một mình đối mặt với trường mâu.
Nhưng vừa nghĩ như vậy thì một tấm lưới đã bao phủ lấy hai người, Tử Mộng Nhân chỉ cảm thấy toàn thân không thể phát lực. Uy lực của Cấm Nguyên Võng khá lớn, nếu không lúc trước lão đầu nhi cũng không cần phải né tránh.
Bạch Võ Vương thấy Cấm Nguyên Võng khốn trụ hai người mới thở phào một hơi. Tiểu tử này quá mức kỳ quái, có thể khiến hắn cảm thấy có chút sợ hai. Bất quá giờ đã không còn cần lo lắng gì nữa, chỉ đáng tiếc cho một thiên tài như vậy lại không biết sống chết, dám làm trái ý của Thiên Nhất tông.
Với thực lực của Tử Mộng Nhân chỉ đành trơ mắt nhìn trường thương càng ngày càng tới gần, khóe miệng hiện lên một nụ cười thảm, kêu một tiếng:
- Tên ngốc…
Lão đầu nhi bị Lăng Vi Thiên cùng Tần Chính Cao không tiếc bất cứ giá nào ngăn cản.
Trường mâu đã tới!
Đúng lúc này, hai mắt Sở Nam trợn trừng lên, sâu thẳm trong mắt lộ ra tinh quang, đôi mắt đỏ rực như máu.
Trường mâu đâm vào trong lưới, nhưng lại không thể tiến them mảy may.
Bạch Võ Vương kinh hãi nhìn, có một cánh tay đang nắm lấy trường mâu của hắn.
- Sao… sao có thể vậy?!! Hắn chỉ là một tên Võ Quân sao có thể bắt lấy trường mâu của ta?!!
Bạch Võ Vương không còn tin vào mắt mình nữa. Có thể tự bạo hai kiện linh khí trung phẩm đương nhiên trường mâu trong tay hắn không phải là phàm phẩm.
Trường mâu chính là một thanh linh khí thượng phẩm?
Nhưng hiện giờ…
Bạch Võ Vương chưa hết khiếp sợ thì một điều kinh hoàng khác lại tới.
Bình luận truyện