Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 62: Ta sẽ trở lại
- Ngu xuẩn!
Hai chữ mà Sở Nam vừa thốt ra mặc dù âm thanh không lớn, nhưng lọt vào tai mọi người không thể nghi ngờ lại chính là tiếng sấm vang giữa bầu trời quang.
Hứa Mãn Dương với tư cách và địa vị là Thành chủ, với tư cách và địa vị Hứa gia Tam thiếu gia, tự thân mời một tên tiểu tử gia nhập Hứa gia, thế mà không ngờ lại bị mắng chửi là ngu xuẩn, hai chữ này so với việc Lam Hồng Quang lập tức phản bội hắn còn khó chịu hơn, còn mất mặt hơn.
Cả đám đều sững sờ nhìn Sở Nam, trong lòng đều xẹt qua một suy nghĩ:
- Tiểu tử này muốn chết sao?
Ngay cả Lam Hồng Quang bị lột da róc xương lúc này cũng quên đi phẫn nộ, quên luôn đau đớn.
Thế nhưng, bọn hắn lại không biết Sở Nam là loại người gì, giao ra trọng kiếm ư? Trọng kiếm chính là sư phụ Phong lão đầu cho hắn, hắn có thể giao ra sao? Tuyệt đối không có khả năng, nếu như muốn giao thì đã sớm giao ra rồi, Sở Nam hà tất phải phí công tốn sức cùng khổ chiến với bọn người này một phen như vậy, để cho bản thân mình chịu đầy thương tích sao?
Còn nữa, Sở Nam nhớ rõ lúc trước Nam Cung Linh Vân bị Vạn Độc Môn ám toán đã hoài nghi thủ phạm là Hứa gia và Phạm gia, Sở Nam còn phải tìm Nam Cung Linh Vân, chịu trách nhiệm của một nam nhân, nếu vậy, hắn há có thể gia nhập vào Hứa gia sao?
Mà Sở Nam cũng không biết rằng hai chữ “Ngu xuẩn” của hắn lại khiến bọn người này chấn động như vậy, cũng không biết hắn sẽ gặp phải hậu quả gì, Sở Nam chỉ cố dốc toàn lực, nắm bắt thời gian tu luyện.
Ánh mắt Hứa Mãn Dương lạnh lùng như băng, sắc bén như kiếm, nhìn một tiểu nhân vật dưới tầng chót nhất không biết một giây sau còn sống hay sẽ chết, thầm nghĩ đúng là thứ không biết trời cao đất rộng, không ngờ lại dám thốt ra hai chữ này.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết….
Hứa quản gia lập tức biểu hiện sự trung thành, lớn tiếng quát, còn muốn xông lên đem Sở Nam đẩy vào chỗ chết, nhưng vừa bước lên một bước thì Hứa quản gia đã bị Hứa Mãn Dương tát một cái văng đi.
- Ta còn ở đây, đến phiên ngươi xử lý sao?
Hứa Mãn Dương đem lửa giận trút lên người quản gia thân tín của hắn, Hứa quản gia cũng không dám nói gì, chỉ không ngừng xin lỗi, Hứa Mãn Dương cũng không thèm để ý đến gã, lại nhìn về phía Sở Nam nói:
- Ngươi biết hai chữ mình vừa thốt sẽ đem đến cho ngươi hậu quả gì không?
- Cùng lắm là chết mà thôi.
- Ngươi không sợ chết?
- Chết thì có gì đáng sợ?
Sở Nam trì hoãn thời gian, trong lòng thầm nhủ:
- Nếu như ta sợ chết thì cả đời đã làm phế vật rồi, nói không chừng đã chết từ lâu rồi.
- Hay cho một kẻ không sợ chết.
Hứa Mãn Dương nở nụ cười, lại nói tiếp:
- Tiểu tử, nếu như ngươi theo ta, những chuyện phát sinh lúc trước sẽ xóa sạch, thế nào?
- Hay cho một kẻ ngu xuẩn.
Sở Nam lại cười đáp.
Lại một lần nữa nghe những lời này, cho dù Hứa Mãn Dương có thưởng thức Sở Nam như thế nào đi nữa thì cũng khó kìm được lửa giận, Hứa Mãn Dương từ trên cao nhìn xuống nói:
- Quả điên cuồng, nhưng người điên cuồng như vậy đều chết rất sớm. Giết hắn cho ta, đem thi thể của hắn treo trên cửa thành, thị chúng ba ngày!
Hứa Mãn Dương hời hợt ra lệnh, lập tức, đám người Lam Hồng Quang vô cùng hận Sở Nam lập tức lao về phía Sở Nam, sau lưng còn có một đám người, có Tuyệt Thiên Xích, có Hứa quản gia….
Đúng lúc này, Sở Nam đột nhiên đạp mạnh lên đất, thân hình bắn lên không trung, trọng kiếm vung lên để lại từng đạo tàn ảnh, chém thẳng về phía Hứa Mãn Dương.
Hứa Mãn Dương có nằm mơ cũng không ngờ lại có một tên tiểu tử dưới tình huống như vậy vẫn dám động thủ với hắn, thế nhưng Hứa Mãn Dương là người đứng đầu một thành, cũng không phải là loại người ăn rồi ngồi chơi.
Chỉ trong thoáng chốc, xung quanh liền tràn ngập Hỏa nguyên lực cuồng bạo, nhìn thấy thảm kịch của Lam Hồng Quang, Hứa Mãn Dương tất nhiên sẽ không để cho Sở Nam có cơ hội đến gần hắn, hắn cũng không muốn vì nương tay mà bản thân biến thành xương cốt trắng hếu.
Hỏa nguyên lực tập trung, tạo thành một chiêu đáng sợ, xuyên qua không trung, nện lên người Sở Nam, một tiếng nổ ầm vang lên trên người Sở Nam, một đoàn hỏa diễm tinh thuần lập tức bao phủ lấy Sở Nam.
Thân thể Sở Nam bị đánh trung, trên không trung lập tức đảo vài vòng, cuối cùng đâm vào một gốc cây, thân cây vừa tiếp xúc với lửa thì lập tức bị thiêu đốt thành tro tàn, còn thân thể hắn vẫn bị bắn ngược về sau.
- Tam Vị Chân Hỏa!
Tuyệt Thiên Xích nhìn thấy đại thụ trong nháy mắt biến thành tro tàn thì thầm thốt lên, Hứa gia quả nhiên danh bất hư truyền, Hứa Mãn Dương này không ngờ lại luyện được Tam Vị Chân Hỏa, tiểu tử này chắc chắn phải chết rồi.
Lam Hồng Quang cũng thầm cảm thấy may mắn, may là vừa rồi không mạo phạm Hứa Mãn Dương, nếu không thì đã bị giết ngay lập tức, xem thủ đoạn của gã thì không chừng vũ kỹ đằng không cũng đã bị hóa thành tro tàn theo tên tiểu tử kia rồi.
- Thứ không biết sống chết, đáng chết!
Hứa Mãn Dương vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Quá cuồng vọng, cho rằng bổn thiếu gia không làm gì được ngươi sao?
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía đoàn hỏa diễm cháy rực, đoàn hỏa diễm này đâm vào thứ gì thì thứ đó lập tức biến thành tro tàn, đợi đoàn hỏa diễm rơi xuống đất thì trong lòng mọi người đều thầm nghĩ:
- Tên quái vật này rốt cuộc cũng chết rồi.
- Thành chủ ra tay quả nhiên không phải tầm thường.
- Đúng vậy, đúng vậy, có Thành chủ ở đây, thành Hùng La của chúng ta sẽ vững như Thái Sơn.
Tuyệt Thiên Xích cùng Lam Hồng Quang vội vàng vuốt mông ngựa, bỗng nhiên nhìn thấy hỏa nhân ngã trên mặt đất đột nhiên dứng lên, bỏ chạy như điên, tốc độ cực nhanh.
Nhìn thấy một màn kinh dị này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, tư duy đều trở nên trống rỗng.
- Đây…. Đây…. Hắn vẫn còn chạy? Hắn còn chưa chết sao?
Lam Hồng Quang không thể tưởng tượng nổi mà bật thốt, Tam Vị Chân Hỏa có thể đem đại thụ hóa thành tro tàn ngay lập tức, có thể đốt trụi cả tảng đá, đem sắt nung chảy thành nước, thế mà lại không đốt chết hắn, điều này sao có thể? Sao có thể chứ?
- Lam Hồng Quang, Tuyệt Thiên Xích, Hứa Mãn Dương, các ngươi hãy nhớ kỹ, một ngày nào đó ta sẽ trở lại, đợi đến ngày ta trở lại thì chính là tử kỳ của các ngươi, chính là ngày các ngươi diệt bang, là ngày Nghịch Thiên Bang dương danh! Hãy nhớ cho kỹ!
Sở Nam điên cuồng chạy, còn hung hăng nói.
- A….
Hứa quản gia kinh hãi thốt lên, còn những người khác thì đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.
- Tiểu tử này khẳng định có pháp bảo có thể tránh lửa, nói không chừng là Pháp Khí, bằng không sao có thể chống đỡ được Tam Vị Chân Hỏa của Thành chủ?
Tuyệt Thiên Xích nghe thấy những lời này thì run rẩy lẩm bẩm.
- Đúng, khẳng định có pháp bảo, ta đã nói….
Lam Hồng Quang vội vàng phụ họa, Hứa Mãn Dương thì vẻ mặt tràn đầy tức giận quát:
- Còn sững sờ ở đây làm gì, chẳng lẽ đợi hắn bỏ trốn rồi ngày sau quay trở lại báo thù sao? Tranh thủ đuổi theo giết hắn cho lão tử, bất luận là kẻ nào giết chết hắn thì tháng này đều sẽ miễn dâng lễ vật.
Nghe nói như thế, Lam Hồng Quang và Tuyệt Thiên Xích liền mừng rỡ, vội vàng phóng đi.
Hứa Mãn Dương lập tức phân phó:
- Sai người đóng cửa thành cho ta, ta muốn xem xem tại thành Hùng La này hắn trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta như thế nào?
Vừa nói xong thì trong đầu Hứa Mãn Dương bỗng nhiên xẹt qua một suy nghĩ:
- Tiểu tử kia có vũ kỹ đằng không, nói không chừng có thể phóng qua tường thành được!
Nghĩ đến đây, Hứa Mãn Dương liền tự mình phóng về phía cửa thành….
Hai chữ mà Sở Nam vừa thốt ra mặc dù âm thanh không lớn, nhưng lọt vào tai mọi người không thể nghi ngờ lại chính là tiếng sấm vang giữa bầu trời quang.
Hứa Mãn Dương với tư cách và địa vị là Thành chủ, với tư cách và địa vị Hứa gia Tam thiếu gia, tự thân mời một tên tiểu tử gia nhập Hứa gia, thế mà không ngờ lại bị mắng chửi là ngu xuẩn, hai chữ này so với việc Lam Hồng Quang lập tức phản bội hắn còn khó chịu hơn, còn mất mặt hơn.
Cả đám đều sững sờ nhìn Sở Nam, trong lòng đều xẹt qua một suy nghĩ:
- Tiểu tử này muốn chết sao?
Ngay cả Lam Hồng Quang bị lột da róc xương lúc này cũng quên đi phẫn nộ, quên luôn đau đớn.
Thế nhưng, bọn hắn lại không biết Sở Nam là loại người gì, giao ra trọng kiếm ư? Trọng kiếm chính là sư phụ Phong lão đầu cho hắn, hắn có thể giao ra sao? Tuyệt đối không có khả năng, nếu như muốn giao thì đã sớm giao ra rồi, Sở Nam hà tất phải phí công tốn sức cùng khổ chiến với bọn người này một phen như vậy, để cho bản thân mình chịu đầy thương tích sao?
Còn nữa, Sở Nam nhớ rõ lúc trước Nam Cung Linh Vân bị Vạn Độc Môn ám toán đã hoài nghi thủ phạm là Hứa gia và Phạm gia, Sở Nam còn phải tìm Nam Cung Linh Vân, chịu trách nhiệm của một nam nhân, nếu vậy, hắn há có thể gia nhập vào Hứa gia sao?
Mà Sở Nam cũng không biết rằng hai chữ “Ngu xuẩn” của hắn lại khiến bọn người này chấn động như vậy, cũng không biết hắn sẽ gặp phải hậu quả gì, Sở Nam chỉ cố dốc toàn lực, nắm bắt thời gian tu luyện.
Ánh mắt Hứa Mãn Dương lạnh lùng như băng, sắc bén như kiếm, nhìn một tiểu nhân vật dưới tầng chót nhất không biết một giây sau còn sống hay sẽ chết, thầm nghĩ đúng là thứ không biết trời cao đất rộng, không ngờ lại dám thốt ra hai chữ này.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết….
Hứa quản gia lập tức biểu hiện sự trung thành, lớn tiếng quát, còn muốn xông lên đem Sở Nam đẩy vào chỗ chết, nhưng vừa bước lên một bước thì Hứa quản gia đã bị Hứa Mãn Dương tát một cái văng đi.
- Ta còn ở đây, đến phiên ngươi xử lý sao?
Hứa Mãn Dương đem lửa giận trút lên người quản gia thân tín của hắn, Hứa quản gia cũng không dám nói gì, chỉ không ngừng xin lỗi, Hứa Mãn Dương cũng không thèm để ý đến gã, lại nhìn về phía Sở Nam nói:
- Ngươi biết hai chữ mình vừa thốt sẽ đem đến cho ngươi hậu quả gì không?
- Cùng lắm là chết mà thôi.
- Ngươi không sợ chết?
- Chết thì có gì đáng sợ?
Sở Nam trì hoãn thời gian, trong lòng thầm nhủ:
- Nếu như ta sợ chết thì cả đời đã làm phế vật rồi, nói không chừng đã chết từ lâu rồi.
- Hay cho một kẻ không sợ chết.
Hứa Mãn Dương nở nụ cười, lại nói tiếp:
- Tiểu tử, nếu như ngươi theo ta, những chuyện phát sinh lúc trước sẽ xóa sạch, thế nào?
- Hay cho một kẻ ngu xuẩn.
Sở Nam lại cười đáp.
Lại một lần nữa nghe những lời này, cho dù Hứa Mãn Dương có thưởng thức Sở Nam như thế nào đi nữa thì cũng khó kìm được lửa giận, Hứa Mãn Dương từ trên cao nhìn xuống nói:
- Quả điên cuồng, nhưng người điên cuồng như vậy đều chết rất sớm. Giết hắn cho ta, đem thi thể của hắn treo trên cửa thành, thị chúng ba ngày!
Hứa Mãn Dương hời hợt ra lệnh, lập tức, đám người Lam Hồng Quang vô cùng hận Sở Nam lập tức lao về phía Sở Nam, sau lưng còn có một đám người, có Tuyệt Thiên Xích, có Hứa quản gia….
Đúng lúc này, Sở Nam đột nhiên đạp mạnh lên đất, thân hình bắn lên không trung, trọng kiếm vung lên để lại từng đạo tàn ảnh, chém thẳng về phía Hứa Mãn Dương.
Hứa Mãn Dương có nằm mơ cũng không ngờ lại có một tên tiểu tử dưới tình huống như vậy vẫn dám động thủ với hắn, thế nhưng Hứa Mãn Dương là người đứng đầu một thành, cũng không phải là loại người ăn rồi ngồi chơi.
Chỉ trong thoáng chốc, xung quanh liền tràn ngập Hỏa nguyên lực cuồng bạo, nhìn thấy thảm kịch của Lam Hồng Quang, Hứa Mãn Dương tất nhiên sẽ không để cho Sở Nam có cơ hội đến gần hắn, hắn cũng không muốn vì nương tay mà bản thân biến thành xương cốt trắng hếu.
Hỏa nguyên lực tập trung, tạo thành một chiêu đáng sợ, xuyên qua không trung, nện lên người Sở Nam, một tiếng nổ ầm vang lên trên người Sở Nam, một đoàn hỏa diễm tinh thuần lập tức bao phủ lấy Sở Nam.
Thân thể Sở Nam bị đánh trung, trên không trung lập tức đảo vài vòng, cuối cùng đâm vào một gốc cây, thân cây vừa tiếp xúc với lửa thì lập tức bị thiêu đốt thành tro tàn, còn thân thể hắn vẫn bị bắn ngược về sau.
- Tam Vị Chân Hỏa!
Tuyệt Thiên Xích nhìn thấy đại thụ trong nháy mắt biến thành tro tàn thì thầm thốt lên, Hứa gia quả nhiên danh bất hư truyền, Hứa Mãn Dương này không ngờ lại luyện được Tam Vị Chân Hỏa, tiểu tử này chắc chắn phải chết rồi.
Lam Hồng Quang cũng thầm cảm thấy may mắn, may là vừa rồi không mạo phạm Hứa Mãn Dương, nếu không thì đã bị giết ngay lập tức, xem thủ đoạn của gã thì không chừng vũ kỹ đằng không cũng đã bị hóa thành tro tàn theo tên tiểu tử kia rồi.
- Thứ không biết sống chết, đáng chết!
Hứa Mãn Dương vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Quá cuồng vọng, cho rằng bổn thiếu gia không làm gì được ngươi sao?
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía đoàn hỏa diễm cháy rực, đoàn hỏa diễm này đâm vào thứ gì thì thứ đó lập tức biến thành tro tàn, đợi đoàn hỏa diễm rơi xuống đất thì trong lòng mọi người đều thầm nghĩ:
- Tên quái vật này rốt cuộc cũng chết rồi.
- Thành chủ ra tay quả nhiên không phải tầm thường.
- Đúng vậy, đúng vậy, có Thành chủ ở đây, thành Hùng La của chúng ta sẽ vững như Thái Sơn.
Tuyệt Thiên Xích cùng Lam Hồng Quang vội vàng vuốt mông ngựa, bỗng nhiên nhìn thấy hỏa nhân ngã trên mặt đất đột nhiên dứng lên, bỏ chạy như điên, tốc độ cực nhanh.
Nhìn thấy một màn kinh dị này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, tư duy đều trở nên trống rỗng.
- Đây…. Đây…. Hắn vẫn còn chạy? Hắn còn chưa chết sao?
Lam Hồng Quang không thể tưởng tượng nổi mà bật thốt, Tam Vị Chân Hỏa có thể đem đại thụ hóa thành tro tàn ngay lập tức, có thể đốt trụi cả tảng đá, đem sắt nung chảy thành nước, thế mà lại không đốt chết hắn, điều này sao có thể? Sao có thể chứ?
- Lam Hồng Quang, Tuyệt Thiên Xích, Hứa Mãn Dương, các ngươi hãy nhớ kỹ, một ngày nào đó ta sẽ trở lại, đợi đến ngày ta trở lại thì chính là tử kỳ của các ngươi, chính là ngày các ngươi diệt bang, là ngày Nghịch Thiên Bang dương danh! Hãy nhớ cho kỹ!
Sở Nam điên cuồng chạy, còn hung hăng nói.
- A….
Hứa quản gia kinh hãi thốt lên, còn những người khác thì đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.
- Tiểu tử này khẳng định có pháp bảo có thể tránh lửa, nói không chừng là Pháp Khí, bằng không sao có thể chống đỡ được Tam Vị Chân Hỏa của Thành chủ?
Tuyệt Thiên Xích nghe thấy những lời này thì run rẩy lẩm bẩm.
- Đúng, khẳng định có pháp bảo, ta đã nói….
Lam Hồng Quang vội vàng phụ họa, Hứa Mãn Dương thì vẻ mặt tràn đầy tức giận quát:
- Còn sững sờ ở đây làm gì, chẳng lẽ đợi hắn bỏ trốn rồi ngày sau quay trở lại báo thù sao? Tranh thủ đuổi theo giết hắn cho lão tử, bất luận là kẻ nào giết chết hắn thì tháng này đều sẽ miễn dâng lễ vật.
Nghe nói như thế, Lam Hồng Quang và Tuyệt Thiên Xích liền mừng rỡ, vội vàng phóng đi.
Hứa Mãn Dương lập tức phân phó:
- Sai người đóng cửa thành cho ta, ta muốn xem xem tại thành Hùng La này hắn trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta như thế nào?
Vừa nói xong thì trong đầu Hứa Mãn Dương bỗng nhiên xẹt qua một suy nghĩ:
- Tiểu tử kia có vũ kỹ đằng không, nói không chừng có thể phóng qua tường thành được!
Nghĩ đến đây, Hứa Mãn Dương liền tự mình phóng về phía cửa thành….
Bình luận truyện