Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 65: Lữ Dương Minh



- Tiểu tử cuồng vọng.

- Thứ không biết sống chết.

Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang vừa ra tay đã khiến cuồng phong nổi lên, giống như hổ khiếu sơn lâm, mắt thấy sắp cho tiểu tử cuồng vọng Sở Nam này một kích nặng nề thì sẽ xông lên bắt sống hoặc giết chết.

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên giữa hai người và Sở Nam:

- Cút ngay cho lão tử!

Âm thanh vừa dứt, trọng kiếm của Sở Nam chém xuống đã bị lão già bắt được, không thể cử động được chút nào, mà hai người Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang cũng đồng thời bị trúng một cước, bị đá đến mức ngã nhào, không những thế còn lăn ngược về sau.

Thế cục đột nhiên xảy ra kịch biến khiến Sở Nam cả kinh, trọng kiếm 1600 cân không ngờ lại bị người này nhẹ nhàng nhấc lên như vậy, ngay cả lực lượng cường hãn như hắn cũng không thể rút ra được, thầm nhủ:

- Lão già này từ đâu chui ra? Nhìn bộ dạng này có vẻ là đến giúp ta, nhưng tại sao lại phải giúp ta? Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ? Buồn cười, những lời này quả thực khó mà tin được.

Trong lúc Sở Nam giật mình cũng không biết rằng lão già càng giật mình hơn, thầm nghĩ:

- Kiếm này thật nặng, đoán chừng trên ngàn cân, xem ra những lời của đám người Vân La Môn là thật, quả thật nghĩ mãi không thông, tại sao Vân La Môn lại từ bỏ một người đặc biệt như vậy chứ?

- Tiểu tử, ngươi tên là Lâm Vân?

Lão đầu bình thản hỏi.

Sở Nam không trả lời, thế nhưng Hứa Mãn Dương đã lên tiếng:

- Không biết tiền bối là ai? Hứa gia ta đã thề phải lấy mạng tiểu tử kia, tiền bối nếu như cứu hắn thì chỉ e sẽ gặp phải chút phiền phức….

- Đông Dương Hứa gia?

Lão già nghi hoặc hỏi.

Hứa Mãn Dương cho rằng lão già cố kỵ, càng thêm tự tin đáp:

- Đúng vậy!

Nào ngờ, sau khi cấp đáp án chuẩn xác cho lão già thì lão lại quay lưng đi rồi phun ra một chữ:

- Cút!

- Cút?

Hứa Mãn Dương choáng váng, nhưng vẫn kiên trì nói:

- Tiền bối, ta nói chính là Đông Dương Hứa gia!

- Ngu xuẩn!

Lão già lại phun ra hai chữ, Sở Nam vẻ mặt dính đầy máu nghe vậy thì không khỏi bật cười, lão già nghi hoặc hỏi:

- Ngươi cười cái gì?

- Ta lúc trước cũng nói hắn ngu ngốc, thế mà hắn lại không tin.

Lão đầu bật cười ha hả, lại nói:

- Tiểu tử không tệ, rất hợp khẩu vị của ta.

Nói xong, lão lại quay về phía Hứa Mãn Dương nói:

- Không muốn đem đến tai kiếp cho Hứa gia các ngươi thì nhanh chóng cút cho xa ra!

Hứa Mãn Dương biến sắc, nhưng vẫn lạnh nhạt hỏi:

- Tiền bối là thần thánh phương nào?

- Muốn biết tên của ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách, quay trở về mà hỏi Hứa Viễn Sơn đi!

Nghe thấy một câu như vậy, cơ thịt trên mặt Hứa Mãn Dương run rẩy kịch liệt, Hứa Mãn Dương chính là gia gia của hắn, cũng là gia chủ đương nhiệm của Hứa gia, thế mà lão già này lại dám gọi thẳng tên Hứa Viễn Sơn, nếu như vậy thì Hứa Mãn Dương hắn quả thật đúng là không đủ tư cách.

Lão già không để ý đến đám người bọn Hứa Mãn Dương, chộp lấy Sở Nam, sau đó đằng không phóng đi.

- Là đạp không phi hành, là cường giả cảnh giới Võ Vương!

Tuyệt Thiên Xích vừa từ dưới đất đứng lên lập tức kinh hô, trên mặt Hứa Mãn Dương lúc này đã vặn vẹo đến mức có thể chảy nước, người có thể gọi thẳng tên của gia chủ Hứa gia hiển nhiên không phải kẻ tầm thường, một loại dự cảm xấu bỗng nhiên mãnh liệt sản sinh trong lòng, thầm nghĩ:

- Tên tiểu tử kia gọi là Lâm Vân, hắn nhất định sẽ trở thành đại địch của Hứa gia, vừa muốn diệt trừ đại địch đáng sợ này thì lão già chết tiệt kia lại cứu hắn đi!

Trong lòng Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang lúc này cũng có cảm nhận như thế, nhưng chỉ có thể lực bất tòng tâm, đặc biết là Lam Hồng Quang, nhìn cánh tay chỉ còn lại xương cốt, quả thật không biết đi đâu mà tìm Sinh Cơ Đan.

- Tiền bối, bây giờ có thể thả ta xuống không?

Lão già cười cười nói:

- Ta bây giờ mà buông tay thì ngươi sẽ rơi xuống, rồi sau đó biến thành đống thịt vụn.

Sở Nam nhìn khoảng cách giữa mình và mặt đất khoảng gần trăm mét thì trong lòng thầm áng chừng:

- Bằng vào lực lượng nhục thể của ta, chưa chắc đã trở thành đống thịt nát, chỉ có điều nhất định sẽ bị trọng thương.

Nhưng Sở Nam bị lão già này chộp lấy thì có chút cảm giác thân bất do kỷ, có chút không an toàn, liền hỏi thẳng:

- Tiền bối tại sao lại ra tay cứu ta?

- Thấy tiểu tử ngươi thuận mắt.

- Thật sao?

- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi không muốn ta cứu ngươi sao? Được lắm, ta sẽ đem ngươi ném lại cho đám người Hứa gia kia.

Sở Nam lắc đầu khẳng định:

- Người sẽ không làm vậy.

- Tại sao lại không?

- Bởi vì người nhìn ta thuận mắt.

Sở Nam lấy lời nói vừa rồi của lão già làm câu trả lời, mà lão già thì lại cười cười nói:

- Lão phu lúc này lại nhìn ngươi không thuận mắt nữa rồi.

- Vậy người hãy trực tiếp buông tay để ta ngã xuống đi, tiền bối cần gì phải lãng phí nhiều công phu như vậy. Hơn nữa, ngay từ đầu tiền bối cũng không định xuất thủ cứu ta, lúc ta nói ra một câu kia thì người mới ra tay, sau đó người lại hỏi ta có phải tên Lâm Vân hay không, tiền bối, người biết ta sao?

Lão già sững sờ, chợt nói:

- Không thể tưởng tượng được vào lúc nguy cấp mà ngươi vẫn nhìn ra được nhiều điều như vậy, lão phu cũng không quanh co với ngươi nữa, Vân La Môn không thu ngươi làm đệ tử, nhưng Lữ Dương Minh ta lại thu ngươi làm đệ tử của Thần Khí Phái, thế nào?

- Thần Khí Phái?

Sở Nam chợt nhớ đến hai đại phái mà Trần Hiểu Phong đã từng nhắc đến, có chút khó tin thầm nhủ:

- Vận khí của ta không tốt vậy chứ? Chẳng lẽ sư phụ trên trời cao đang âm thầm phù hộ ta?

- Lâm Vân, thế nào đây? Người muốn gia nhập Thần Khí Phái có rất nhiều, hơn nữa ngươi đã 17 tuổi rồi, muốn gia nhập môn phái khác rất khó. Đương nhiên, nếu như ngươi không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi.

- Ta đồng ý.

Sở Nam rất nhanh quyết định, hắn bây giờ rất cần hoàn cảnh để tu luyện, hơn nữa lão già này cũng rất hợp khẩu vị của hắn, dường như có chút giống sư phụ Phong lão đầu.

Sở Nam đáp ứng, trong lòng có chút giật mình, mọi chuyện giống như trong một giấc mộng, vốn hắn đã sắp bỏ mạng, không ngờ lại có thể giữ được tính mạng, đã thế còn trở thành đệ tử của Thần Khí Phái. Nếu như vậy thì ở ngoài sáng Hứa gia cũng không dám động thủ với hắn, còn ở trong tối thì Sở Nam lại càng không sợ.

- Sư phụ, không biết Càn Khôn Tông có quy củ không được phép bái người khác làm vi sư hay không, chỉ có điều, bất luận như thế nào thì đồ nhi cũng nhất định phải báo đại thù của người!

Sở Nam xiết chặt nắm quyền nói.

Lữ Dương Minh không biết suy nghĩ trong lòng Sở Nam, chỉ cười vang nói:

- Thống khoái, từ nay trở đi ngươi chính là quan môn đệ tử của lão phu.

- Sư phụ.

Sở Nam cũng không ngại ngùng chút nào, nam tử hán đại trượng phu không cần câu nệ tiểu tiết, lập tức nói:

- Tư chất của ta cực kém.

- Rắm chó, tư chất của ngươi kém lúc nào? Hơn nữa lão phu chọn đồ đệ chưa bao giờ lấy tư chất làm điều kiện cả.

- Ta còn không có thuộc tính.

- Chuyện này trái lại có chút phiền phức, thế nhưng, ta thấy lực lượng nhục thể của ngươi cực mạnh, cũng không phải là không có tư cách.

Lữ Dương Minh vừa nói xong liền đưa tay bắt lấy mạch môn của Sở Nam.

Vừa thăm dò thì Lữ Dương Minh suýt nữa mất hết tinh thần, từ trên trời cao cách trăm trượng rơi xuống, lúc còn cách mặt đất khoảng 10 mét thì Lữ Dương Minh mới hồi phục tinh thần lại, vận khí nguyên lực, chậm rãi đáp xuống, sau đó mở to mắt nhìn Sở Nam, phảng phất như nhìn thấy trân bảo hiếm có vậy.

Một lúc lâu sau, Lữ Dương Minh mới nghiêm giọng quát:

- Từ nay về sau đừng dễ dàng để cho người khác bắt lấy cổ tay, phát hiện ngươi không có căn cốt, rõ chưa!

Sở Nam có chút bất đắc dĩ, hắn đương nhiên biết tình huống của mình, vừa rồi hắn cũng không muốn để sư phụ mới nhận là Lữ Dương Minh bắt lấy cổ tay hắn, thế nhưng, hắn có thể trốn được sao? Chỉ có điều Sở Nam cũng hiểu hảo ý của sư phụ nên cũng khẽ gật đầu.

- Đi!

Lữ Dương Minh quay người rời đi, cũng không tiếp tục ngự không mà đi nữa, mặc dù Võ Vương cường giả có thể đằng không phi hành, nhưng nguyên lực tiêu hao cũng rất lớn, muốn phi hành tự nhiên thoải mái thì phải trở thành cường giả Võ Hoàng, câu thông với Thiên Địa nguyên lực thì mới có thể tùy ý phi hành.

Vẻ mặt Lữ Dương Minh vô cùng nghiêm túc, trong lòng cũng cảm thấy như nở hoa, thầm nghĩ:

- Không có kinh mạch mà vẫn còn sống, không có thuộc tính, không có tư chất mà lại có lực lượng cường hãn đến kinh người, có thể trốn thoát từ trong tay thủ hạ là cảnh giới Võ Tướng, lão phu cũng không tin rằng Lâm Vân này là một tên phế vật. Vân La Môn sau này nhất định sẽ hối hận vì đã để vuột mất một người như vậy….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện