Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 711: Quỳ xuống?



Tà dương đỏ rực như máu, ánh nắng chiều rực rỡ khắp bầu trời.

Dưới sự chiếu rọi của ánh nắng, giống như bao phủ vạn vật chúng sinh, Huyền Băng Sơn tựa như bị ngàn vạn lợi kiếm xuyên phá thương khung…

Trong chớp mắt, tan thành mây khói, không thể phục hồi.

Đợi khi âm thanh sụp đổ dừng lại, lúc khói mù tiêu tán, Huyền Băng Sơn lúc trước bây giờ đã biến thành một đồi núi.

Huyền Băng Sơn sụp đổ, bụi mù còn chưa hoàn toàn lắng yên.

Trên đỉnh ngọn núi băng, có một thân ảnh thấp bé đang đứng.

Người đó chính là Trang Bất Chu.

Lúc này sắc mặt Trang Bất Chu đã trở nên trắng bệch, quấn áo rách tả tơi, khóe miếng tràn đầy máu tươi, vì chống cự băng quang mà Trang Bất Chu đã hao mất sáu thành năng lượng, nhớ đến băng quang vừa rồi, trong lòng Trang Bất Chu vẫn còn sợ hãi, lúc bị băng quang quỷ dị vây quanh, Trang Bất Chu thúc thủ vô sách, thậm chí còn ngửi thấy mùi vị tử vong.

Cũng may, băng quang cường hãn cuối cùng cũng biến mất.

Trang Bất Chu có bao giờ bi thảm, chật vật đến vậy?

Trong lòng hắn vô cùng oán hận, Trang Bất Chu đem toàn bộ oán hận này tính lên đầu Sở Nam.

Trang Bất Chu đã không còn bộ dạng cao nhân đại sư nữa, lạnh lùng nhìn toái băng loạn thạch bên dưới, giống như gã điên nhảy lên kêu gào:

- Lâm Vân tiểu nhi, ra đây cho lão phu, lão phu biết ngươi chưa chết, ngươi ra đây cho lão phu…

Vừa gào thét, Trang Bất Chu còn vung hai tay lên, mỗi lần Trang Bất Chu phất tay liền có một khối băng lớn bị nghiền nát, lộ ra một mảng đất trống rộng lớn.

- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi không phải muốn chiến sao? Ra đây cho lão phu, để lão phu hành hạ ngươi!

- Lâm Vân tiểu nhi, đi ra đây!

….

Trong lúc Trang Bất Chu đang phẫn nộ gào thét, tại một nơi khác, không ngừng có tiếng hô hoán vang lên.

- Lâm Vân!

Ngoại trừ tiếng hô “Lâm Vân”, còn nhiều tiếng hô “sư phụ” hơn.

Nhất thời, tiếng hô “Lâm Vân” và “sư phụ” biến thành một tràng giao hưởng.

Trang Bất Chu theo tiếng nhìn lại, thấy trong đám nữ tử bạch y có một thân ảnh tử y, thân ảnh tử y hô hào vô cùng thâm tình. Trang Bất Chu khẽ chớ mắt, vươn tay vung ra một trảo, nguyên lực mênh mông cuốn lấy thân thể Điệp Y Tiên Tử, nàng liền mất khống chế bay về phía Trang Bất Chu.

Hai tỷ muội Hề Hề nhìn thấy vậy vội vàng hô lớn:

- Điệp Y Tiên Tử…

Đồng thời, còn vươn tay ra muốn giữ lấy Điệp Y Tiên Tử, Diệu Âm và những đệ tử Huyền Băng Môn khác cũng muốn kéo Điệp Y Tiên Tử lại.

Thế nhưng, lực lượng của các nàng so với Trang Bất Chu mà nói thì quả thật quá yếu.

Chỉ trong giây lát, Điệp Y Tiên Tử đã bị Trang Bất Chu chộp lấy, Trang Bất Chu nói với Điệp Y Tiên Tử:

- Gọi Lâm Vân đi, gọi Lâm Vân ra đây cho lão phu.

Điệp Y Tiên Tử vốn định hô lên, nhưng nghe thấy Trang Bất Chu uy hiếp thì lập tức cắn chặt răng.

- Lão phu bảo ngươi gọi Lâm Vân, ngươi có nghe không?

Điệp Y Tiên Tử lạnh lùng nhìn Trang Bất Chu, ánh mắt đầy trào phúng, Trang Bất Chu thấy vậy liền quát:

- Ngươi chỉ là một Võ Vương nho nhỏ cũng dám giễu cợt lão phu, ngươi muốn chết!

Vừa dứt lời, bàn tay Trang Bất Chu liền vung lên, nếu nói năng lượng thần bí, dòng xoáy dị Ngũ Hành của Sở Nam có thể ngăn cản được Trang Bất Chu một hai lần, thì Điệp Y Tiên Tử bạc mệnh chỉ có thể bị chưởng chết, thế nhưng nàng vẫn làm như không thấy, chỉ mỉm cười.

Trang Bất Chu đang muốn giết Điệp Y Tiên Tử để hả giận, thế nhưng bàn tay đưa lên rồi lại hạ xuống, sau đó nói với Điệp Y Tiên Tử:

- Lão phu không giết ngươi, để ngươi chết như vậy thật là quá tiện nghi cho ngươi, lão phu muốn giết ngươi trước mặt Lâm Vân.

Dứt lời, Trang Bất Chu lại quát:

- Lâm Vân tiểu nhi, nữ nhân của ngươi đang nằm trong tay lão phu, mau ra đây, bằng không lão phu sẽ khiến ngươi hối hận cả đời!

- Ta không phải nữ nhân của hắn.

Điệp Y Tiên Tử lạnh lùng nói, Trang Bất Chu liếc nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói:

- Ngươi cho rằng lão phu không biết cái gì gọi là ái tình sao? Ngươi sốt ruột như vậy, không phải nữ nhân của hắn thì là gì?

Điệp Y Tiên Tử bị những lời này của Trang Bất Chu làm cho ngẩn ra, nàng cũng chưa từng suy nghĩ như vậy, nàng chỉ cảm thấy đi theo Lâm Vân thì có thể tìm được cha nàng, có lẽ bên trong còn chút nguyên nhân của “nụ hôn đầu”…

Trang Bất Chu thấy biểu tình của Điệp Y Tiên Tử, cho rằng mình đã đoán đúng, không khỏi cười đắc ý, tiếp tục nói:

- Lâm Vân, nếu không ra thì lão phu sẽ giết nữ nhân của ngươi!

Sau khi hét lên, hắn nhìn thấy đám đệ tử Huyền Băng Môn liền bổ sung:

- Còn có 800 đệ tử Huyền Băng Môn nữa, tất cả đều sẽ vì ngươi mà chết!

- Lâm Vân tiểu nhi, ra đây cho lão phu!

Tiếng rống giận dữ, thanh âm uy hiếp vẫn tiếp tục vang lên…

Sở Nam bị băng khối chôn vùi đã nghe thấy tiếng quát của Trang Bất Chu, cũng không phải là hắn không muốn ra, mà là hắn hiện tại không đủ lực lượng, không đủ sức để ra ngoài, hắn và Lạc Tiêm Nhi bị rơi xuống một vị trí chật hẹp, xung quanh có rất nhiều băng khối chồng lên. Sở Nam lúc này, nguyên lực yếu ớt, lực lượng khô kiệt, căn bản không thể chống đỡ nổi băng thạch vài ngàn cân.

Mà phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ lại khiến nguyên lực của hắn rơi vào khốn cảnh, lại lần nữa rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Sở Nam nghe thấy âm thanh uy hiếp của Trang Bất Chu, lập tức liều mạng hấp thu năng lượng trong thủy tinh.

- Lâm Vân tiểu nhi, kể từ bây giờ, cứ mỗi mười giây thì lão phu sẽ giết một người, giết cho đến khi ngươi chịu ra mới thôi.

Trang Bất Chu làm vậy không chỉ muốn bức Sở Nam ra mà còn muốn Sở Nam mang gánh nặng tâm lý, khiến Sở Nam cảm thấy những người đó đều vì hắn mà chết, khiến Sở Nam cảm thấy bản thân chồng chất tội nghiệt, cho dù không chết thì tu luyện võ đạo cũng khó có thể tiến thêm.

Bằng không, Trang Bất Chu đã sớm bới móc cả mảnh đại địa này lên, lúc đó tất có thể tìm được Sở Nam.

Sở Nam càng nóng nảy, hắn không chỉ dùng hai tay hấp thu năng lượng trong thủy tinh mà còn xem thủy tinh như đan dược, ném vào trong miệng nhai, vừa nhai vừa thổ huyết…

- Mười, chín, tám,… ba, hai một!

Trang Bất Chu vừa đếm xong, một chỉ vung lên, lập tức phát ra âm thanh xé gió, thân thể một đệ tử Huyền Băng Môn liền nổ tung.

- Ba hai một!

Lại một tên đệ tử Huyền Băng Môn bất hạnh gặp phải độc thủ.

- Ba, hai, một!

….

Lạc Tiêm Nhi cũng vô cùng phẫn nộ, nhưng nàng cũng chỉ có thể phẫn nộ mà thôi, khóe miệng Sở Nam chảy ra máu tươi, từng giọt nhỏ lên gương mặt trắng bệch nhưng vẫn không làm mờ đi tuyệt thế dung nhan của nàng, mi mắt nàng hơi ướt, giống như người ôm nàng không phải là Lâm Vân, mà là Ma Đạo Tử.

Cơ bắp toàn thân Sở Nam bởi vì phẫn nộ mà điên cuồng vặn vẹo, trong miệng khẽ lẩm bẩm, đếm xem Trang Bất Chu đã giết bao nhiêu người.

Đã năm phút trôi qua.

Nếu là bình thường, năm phút chỉ trôi qua trong thoáng chốc, nhưng lúc này, mỗi năm phút, thậm chí mỗi giây đều là dày vò thống thống khổ.

Trong thời gian năm phút này, nguyên lực mà Sở Nam hấp thu được cũng không phải quá nhiều, nhưng cũng đủ để hắn phá băng thạch đang đè nặng trên người.

- Lực Quyền!

Trong nguyên lực của Sở Nam còn mang theo máu tươi.

Lúc này, Trang Bất Chu vẫn đang gào thét:

- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi còn không ra sao? Xem ra lại một đệ tử Huyền Băng Môn nữa vì ngươi mà chết rồi. Ba, hai,…

Ngay lúc Trang Bất Chu sắp thốt ra chữ “một” thì một tiếng “ầm” lớn vang lên.

Chỉ thấy ở một đồi băng tương đối cao, vụ nổ bắn thẳng lên không trung.

Ngay sau đó, một thân ảnh từ trong ngàn vạn vụn băng phóng ra.

Sở Nam ôm Lạc Tiêm Nhi trong lòng, Tiểu Lam đứng bên vai trái, tiểu hầu tử đứng bên vai phải, Sở Nam lạnh lùng quát:

- Họ trang kia, gia gia của ngươi ra rồi! Thả bọn họ ra!

- Càn rỡ!

Trang Bất Chu quát lên một tiếng chói tai, thần tình trên mặt vô cùng dữ tợn, chỉ nghe hắn nói:

- Ngươi là cái củ cải gì? Ngươi nói thả bọn chúng là lão phu thả sao? Nực cười, lão phu sẽ cho bọn chúng chết hết!

Trang Bất Chu liên tục xuất chỉ, đạo đạo kiếm quang phá không bắn ra, liền có mấy trăm đệ tử Huyền Băng Môn ngã xuống đất thổ huyết mà vong.

- Họ Trang kia, người ngươi muốn giết là ta, muốn gì thì tính vào ta, ngươi đường đường là một cường giả Võ Tôn, lại đồ sát tiểu bối, ngươi không sợ người trong thiên hạ chế nhạo sao?

Sở Nam rống giận, vừa rồi hắn tự xưng là gia gia Trang Bất Chu chính là muốn chọc giận đối phương, để đối phương xông về phía hắn, nhưng Sở Nam không ngờ Trang Bất Chu lại ti bỉ quá mức tưởng tượng.

Sở Nam nhẹ nhàng buông Lạc Tiêm Nhi ra, hắn rất muốn xông đến cùng liều mạng với Trang Bất Chu, thế nhưng hắn thật sự vô lực, vừa rồi từ trong băng lao ra đã khiến hắn tiêu hao sạch sẽ năng lượng hấp thu trong thủy tinh.

Mà ngay cả hiện giờ Sở Nam còn đứng thẳng cũng là bởi vì liều mạng mới duy trì được.

- Ha ha ha… Người trong thiên hạ chế nhạo? Có ai biết đây? Lão phu giết sạch tất cả các ngươi, còn ai biết?

Trang Bất Chu cuồng tiếu, bỗng nhiên lại nói:

- Lão phu có thể buông tha bọn chúng, kể cả nữ nhân của ngươi…

Trang Bất Chu nhìn thoáng qua Điệp Y Tiên Tử, cười dữ tợn:

- Bất quá, lão phu có một điều kiện!

- Điều kiện gì?

Ánh mắt Sở Nam lúc này đã lạnh lẽo đến cực điểm, Lạc Tiêm Nhi ở bên cạnh Sở Nam đang hấp thu năng lượng thủy tinh, muốn sớm khôi phục thực lực, nhìn thấy huyết nhục đầy mặt đất, nàng cảm linh hồn mình như muốn chấn động.

Lạc Tiêm Nhi phẫn nộ rồi, phẫn nộ đến cực hạn.

Trang Bất Chu tắc lưỡi nói:

- Chỉ cần ngươi quỳ xuống, bò đến trước mặt lão phu, nói một câu “ta khuất phục rồi”, lão phu sẽ tha cho bọn chúng!

Trang Bất Chu không nói Sở Nam tự đoạn một cánh tay hay tự chém mười tám đao, bởi vì Trang Bất Chu hoàn toàn không để Sở Nam lúc này đã hoàn toàn hư nhược vào mắt, hắn chỉ muốn hung hăng khinh nhục Sở Nam.

Nghe thấy điều kiện như vậy, Sở Nam liền ngây người.

Sở Nam xuất đạo ba năm, đôi tay đã sớm dính đầy máu tươi, thậm chí còn gọi bị gọi là Sát thần Sát ma, Sở Nam hoàn toàn đủ lãnh huyết, cho dù nữ nhân có đẹp đến đâu cũng không thể vượt qua phòng tuyến của hắn, hắn không có chút lòng thương cảm nào, không chút do dự trảm sát, vùi hoa dập liễu.

Người lãnh huyết như vậy, theo lý thuyết sẽ không để tính mạng những đệ tử Huyền Băng Môn vào mắt. Thế nhưng, Sở Nam lại rất dè chừng, bởi vì các nàng đối với hắn có ân, còn là đại ân.

Lúc ở Nam Cung gia, không có các nàng thì hắn đã chết.

Băng mộ lăng viên, nếu không có Lạc Tiêm Nhi để hắn nằm trong quan tài thủy tinh, còn nhận được năng lượng thần bí, có được uy lực tử khí và sát khí thì hắn đã sớm chết dưới kiếm, dưới quyền, dưới cước của Trang Bất Chu.

Đại ân như vậy, có thể nào không báo? Có thể nào xem như không thấy, lấy oán trả ơn đây?

Nếu Trang Bất Chu bảo hắn tự đoạn một tay, Sở Nam sẽ không chút do dự chặt xuống, thậm chí là giao mạng ra.

Thế nhưng, Trang Bất Chu lại đưa ra điều kiện như vậy…

- Quỳ xuống?

Trong thế giới của Sở Nam, từ trước đến nay không quỳ trước thiên, không quỳ trước địa, chỉ quỳ trước phụ mẫu, thế nhưng bây giờ Trang Bất Chu lại muốn hắn quỳ xuống.

Trang Bất Chu vẫn không ngừng cuồng tiếu.

- Ngươi cho rằng ta sẽ quỳ sao?

Sở Nam lạnh lùng đáp.

- Ngươi cho rằng ta sẽ quỳ sao?

Sở Nam lạnh lùng nói, Trang Bất Chu cười nói:

- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi có biết bao nhiêu người muốn quỳ xuống trước mặt ta đều không có cơ hội không? Ngươi đúng là không thức thời, để ngươi quỳ ngươi lại không muốn!

- Bọn chúng là bọn chúng, ta là ta!

Trang Bất Chu nghẹn lời, lại tức giận, quát:

- Bớt nói nhảm đi, ngươi quỳ hay không? Không quỳ thì lão phu sẽ giết người!

Dứt lời, đầu ngón tay của Trang Bất Chu lại kích phát ra một đạo kiếm quang, kiếm quang nhập thể, lại một đệ tử Huyền Băng Môn thổ huyết ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện