Vũ Tập Ân
Chương 14: Người của ngươi sao hỏi ta ?
“ Lãnh …Ân.. a.. ân.. đừng.”
“ Ân Nhi, Ân Nhi ….”
Trong không khí nồng đượm mùi tình ái cùng tiếng thở dốc, hai con người quấn lấy nhau quyến luyến không thôi.
Long Vũ điện
Nhìn bé con đang ngủ. Vũ Nhiên Lãnh tẩy qua người rồi ôm bé vào lòng. Mùi hương sữa vẫn còn thơm thơm, khiến người ta muốn cắn người này một cái, không, là cắn mãi không thôi. Muốn nuốt vào bụng mãi mãi không chia cách.
An bình ngủ bên bé con của hắn, hắn thực hạnh phúc. Vũ Nhiên Lãnh mong bé con của mình mau lớn thật nhanh, nhưng, hắn cũng sợ, sợ người nhỏ bé này không chấp nhận phân tình cảm kinh địa động thiên này.
“ Ân Nhi, ngủ ngon.”
Đông cung – Nơi ở của Thái tử. Nhưng hiện tại đại hoàng tử đang ngụ.
“ Ha ha ha ha … a ha ha….”
Tiếng cười không dứt vang lên. Bên trong Đông cung là một người đang lăn lộn cười to. Một người mặt đen lại, rồi lại hồng vì tức. Một người mặc y phục nhã nhặn khó xử nhìn hai kẻ kia. Một kẻ ngả ngón đùa cợt chén trà, mặt vui vẻ bồi thêm vài câu cho không khí thêm nóng, một người ôm lấy người đang tức, lay lay tay.
Để Nguyệt ta điểm danh theo thứ tự a: Mộc Tuyết – Tập Ân – Thiên Nguyệt – Vịnh Lâm – Thừa Thiên.
Năm anh em nhà này đang diễn màn “ thương thân thương mến”, chuyên gia tụ tập phá rối yên bình của hoàng cung ( trừ anh đại của ta ra, vì ta thích ảnh nên mới mang tên ta nhét cho tên ảnh a =)))
“ Ân Nhi à, đừng giận a. Tuyết Nhi không có cố tình …. Cười.” Vũ Thiên Nguyệt nặn ra nụ cười còn hơn cả khóc dỗ dành tiểu đệ đệ của mình.
“ A~ Tiểu Ân nga, Mộc Tuyết 9 phần cố tình nga.” Vũ Vịnh Lâm lại e thiên hạ không loạn chêm lời.
“ Ca ca đừng giận nữa. Để đệ xử hắn nga.” Thừa Thiên cũng phùng má lườm tên ôn dịch chọc đại ca mình.
“ Uy, Tiểu Thiên, sao ngươi gọi ta là hắn mà gọi các huynh ấy là ca ca.”
“ Xùy, ta ghét ngươi a.” Vũ thừa Thiên làm mặt quỷ chọc ngũ ca của mình.
“ Hừ. Ta không thèm chơi với các người nữa.”
Vũ Tập Ân mặt hồng giận dỗi ôm cái hộp đi về. Cái hộp dọa người ( để ta miêu tả cho cả nhà: Là cái hộp khi mở ra thì nó có một đồ vật gắn trên lò xo bung ra, làm người ta hết hồn á. Nói thêm hộp này của Ân Nhi còn một ít bụi phấn nga.) không dọa được tên đáng ghét kia, không làm hắn dính ít bụi nào, lại còn cười mình như thế. Đáng ghét. Ta đang định trả thù cái vụ bỏ lại anh em chịu nạn hồi tuyển tú kia. A.. tức mà >………..<!~~
Vũ Mộc Tuyết cười chưa xong lại tiếp tục sự nghiệp. Vũ Thiên Nguyệt đành chịu thua. Vũ Vinh Lâm còn với theo hai huynh đệ kia
“ Tiểu Thiên , Tiểu Ân. Mai gặp nga, mĩ nhân.”
Nghe hai từ mĩ nhân, Vũ Tập Ân oán hận tặng cho Vũ Vịnh Lâm một cái lườm. Mĩ mĩ gì. Phi, có ngày ta đem ngươi nấu.
Rời khỏi đông cung, đưa Vũ Thừa Thiên về An Thường cung. Vũ Tập Ân lang thang ra Ngự hoa viên ngồi chơi. Hắn cho Tiểu Qúy và Tiểu Thanh rời đi. Hắn muốn yên tĩnh một lúc. Hắn phải hảo hảo nghiên cứu xem làm sao cho cái hộp dọa người này đáng sợ hơn, dọa được ngũ ca đáng ghét gan lớn kia ( gan hắn lớn sao ngươi dọa đc a.)
Hôm nay hắn mặc một bộ thanh y, trên đầu chỉ dùng một mộc trâm vấn lên cẩn thận. Hè nóng, hắn không muốn mặc rườm rà. Lại nói, nếu như cắt được quần áo như thời hiện đại thì hắn cũng may luôn vài bộ. Tiếc là không được, nếu không hoàng cung này sẽ loạn cào cào.
Khuôn mặt thanh tú, mái tóc đen dài mượt mà. Tóc mai dài, mặc cho gió nghịch ngợm. Ai nhìn thấy hắn cũng thất thần một hồi. Vũ Tập Ân hắn kiếp này quả là mĩ nam mà. Nhớ tới nếu Đường Đường biểu muội hắn có ở đây, chắc sẽ liên tưởng ra nhiều thứ ( ai nhớ không, em biểu muội này là hủ nữ a =)))
Trong ngự hoa viên có một liên trì vô cùng xinh đẹp. Nhưng bông hoa sen trong ấy thuộc loại tuyệt mĩ nhất, quý báu nhất. Vũ Tập Ân thích ngồi cạnh liên trì này, mùi hương thoang thoảng của nó khiến hắn nhớ tới căn phòng của mụ mụ. Mụ mụ hắn thích hoa sen đến cuồng. Nhìn bông hoa sen đang nở, hăn mỉm cười. Trước đây hắn thích hồ sen ở nhà hắn, vì hắn nói với vú Tịnh, sau khi mụ mụ thưởng hoa xong, hắn sẽ được ăn canh hạt sen. Ha ha.
“ Nô tài kia lại đây.”
Vũ Tập Ân không chú ý đến, tay vẫn mân mê vỏ hộp. Hắn đang cố nhìn chữ khắc trên cái hộp. Nhìn rất đẹp nga.
“ Nô tài kia, người không nghe thấy gì à?” Một thanh âm lớn hơn hướng về phía Vũ Tập Ân. Hắn quay sang, chỉ thấy một cung nữ khuôn mặt đa ngoan nhìn hắn chằm chằm, đang tức giận. Bên cạnh là một thiếu niên ăn mặc vô cùng cầu kì sắc sỡ làm Vũ Tập Ân hắn nghĩ đến còn công.
“ Gọi ta?”
“ Phải gọi ngươi. Ngươi điếc hay sao?”
Cung nữ hung dữ kia lại nghiến lợi nói. Thiếu niên kia cũng đi về phía liên trì, thiếu niên nhìn hắn, khinh thường quay đi.
Vũ Tập Ân bực mình. Đời này hay đời trước, ai dám khinh thường hắn, hắn sẽ làm cho kẻ đó tức mà chết.
“ Người thấy chủ tử mà không chào sao? Mau mau quỳ xuống.”
Cung nữ hung dữ kia lại nói tiếp.
“ Đây là Tiêu thị quân đó nha. Ngươi còn không mau hành lễ.”
Vũ Tập Ân mỉm cười, quay sang gật đầu một chút tỏ ý chào. Hành lễ cái gì? Chẳng qua nể mặt là một trong số lão bà của phụ hoàng, ta mới cho ngươi cái gật đầu. Khoan a. Thị quân?Nam? Ách, là … của lão cha a. Thôi né nhanh đi thôi.
“ Ngươi, ngươi … Qùy xuống a.” Cung nữ kia lại gào lên. Vũ Tập Ân sắp chịu không nổi.
“ Ta không phải quỳ với ai cả.” Vũ Tập Ân bực mình, dù hắn mặc đơn giản thật, nhưng có chỗ nào giống nô tài a.
“ Ngươi … ngươi ở đâu? Cung nào?”
“ Vũ Long điện a.”
“ Hừ, cho dù nô tài trong Vũ Long điện cũng dám đối ta tỏ ý khinh thường.Ngươi không biết ta được bệ hạ tối sủng ái sao? ” Thiếu niên kia lên tiếng. giọng chanh chua chả khác gì nô tài của mình. Oay, chủ tớ giống nhau nha.
“ Ta không rảnh tiếp các ngươi.”
Vũ Tập Ân quay đi. Hậu với chả cung, hắn đây không rảnh chơi trò mèo thị uy nhá.
Bỗng nhiên cái hộp trong tay bị nhấc mất. Vũ Tập Ân quay sang người đang cầm, tức giận nói.
“ Trả ta ngay.”
“ Ta thích cái gì, ai dám đòi. Của kẻ nào thì nói Tiêu thị quân ta thích, ta lấy rồi.”
Vũ Tập Ân há hốc mồm. Này, có phải quá tự tin không. Hắn _._ ( nghĩa là bó tay nha)
Thấy Tiêu thị quân kia ngồi trên thành liên trì nhìn nhìn cái hộp khi hắn còn đang ngốc lăng. Y tính mở ra, Vũ Tập Ân vội ngăn.
“ Uy đừng mở.”
Nhưng quá muộn, cái hộp đã được mở. Mặt quỷ trong đó bất ngờ bắn ra, bụi phấn phủ đầy lên mặt Tiêu thị quân kia. Y thét lên té xuống liên trì. [ Ân Nhi: Lại nói, hóa ra cái hộp cũng dọa đc ng, Ta tưởng không được. Thế là do tên ngũ ca kia gan quá lớn a ]
Tiếng thét vang lên, hắn bị cung nữ kia đẩy té ngã. Ai ~ đau. Thị vệ vội nhảy xuống cứu lên kẻ họ Tiêu kia. Giờ đây vẻ diễm lệ xa hoa sặc sỡ trước không còn, chỉ có một kẻ đầu óc ướt sũng, đồ ướt nhẹp dính bùn đất. Nhìn thảm không thể tưởng. Vũ Tập Ân ngã đau cũng nhịn không được cười ầm lên.
Nghe thấy tiếng hét, Vũ Nhiên Lãnh đang đi qua Ngự hoa viện chạy vội đến. Hắn nghe Tiểu Thanh bẩm báo Ân Nhi đang ở Ngự hoa viên chơi. Hắn đang định hảo hảo kiếm bảo bối bồi chơi. Đến đây nghe tiếng hét, lòng hắn không yên.
Chạy về phía kia, thấy người người hỗn loạn. Bảo bối của hắn đang ngồi trên mặt đất cười nghiêng ngả.
“ Ân nhi.”
Tiêu thị quân kia thấy hoàng thượng đến, lại gọi mình [ vâng em này tên Tiêu Ân =) ] vội vàng khóc lóc ra bộ đáng thương. Tên nô tài đáng ghét kia, hắn nhất định bảo hoàng thượng lăng trì y.
Nhưng điều mà hắn bất ngờ là hoàng thượng còn chẳng nhìn đến hắn, chạy ngay đến chỗ “ nô tài” kia bế y lên.
“ Ân Nhi sao lại ngã.” Ôm ôm bé con vào lòng. Xem xét kĩ lưỡng xem thân thể bé có bị làm sao không. Vũ Nhiên Lãnh quay sang đám thị vệ kia, hàn khí tăng cao.
“ Các ngươi có mắt không, để thấy hoàng tử ngã như vậy mà không kẻ nào nâng lên sao?”
“ Ba” một tiếng, các thị vệ vội quỳ xuống. Oan uổng quá. Bọn hắn đã gặp qua thất hoàng tử bao giờ đâu. Tại cái Tiêu thị quân kia rơi xuống nước, hoảng quá không để ý gì, đứa bé đứng bên cạnh bọn hắn không biết … nên … nên … Ai da, ai biết đó là thất điện hạ bệ hạ tối đau, tối sủng đâu.
Nhìn một đám người quỳ trên mặt đất, Vũ Tập Ân nằm trong ngực Vũ Nhiên Lãnh, xoa xoa tay bị xước một chút, nhe răng cười.
“ Phụ hoàng a, không giận, không giận. Kẻ không biết không có tội nga.”
Vũ Nhiên Lãnh ôm bé con bảo bối vào lòng, đi về phía Vũ Long điện.
“ Khoan a, cái hộp của ta.”
Vũ Tập Ân chỉ chỉ về chỗ Tiêu Ân kia. Cái hộp kia của hắn, không biết còn xài được không a.
“ Tiêu … thị quân, ngươi ở đây làm gì?” Vũ Nhiên Lãnh nhíu mày, giờ hắn mới để ý nơi này còn kẻ khác.
Tiêu Ân run rẩy, Ân Nhi, Ân Nhi sao? Vậy … thất điện hạ kia mới là Ân Nhi. Vậy cái tên bệ hạ đặt cho hắn, cũng là chỉ để thay thế người kia sao? Vậy … bệ hạ … với … Hắn run dữ hơn. Hắn cảm thấy mình bị thay thế. Bởi chỉ khi ái ân hắn mới có thể gọi tên bệ hạ, bệ hạ mới ngọt ngào gọi hắn Ân Nhi. Là thế sao? Hắn run lên từng hồi. Hắn đang nghĩ đến điều kinh thiên động địa. Hoàng đế bệ hạ có tình cảm với thất điện hạ a.
Tiêu Ân thở không được, mà nói không được. Cả người run lên.
Vũ Nhiên Lãnh nhìn về phía đứa con, ánh mắt như muốn hỏi “ Bảo bối lại làm cái gì?”
Vũ Tập Ân lắc đầu. Hắn nói nhỏ “ Người của ngươi sao hỏi ta”
“ Ân Nhi, Ân Nhi ….”
Trong không khí nồng đượm mùi tình ái cùng tiếng thở dốc, hai con người quấn lấy nhau quyến luyến không thôi.
Long Vũ điện
Nhìn bé con đang ngủ. Vũ Nhiên Lãnh tẩy qua người rồi ôm bé vào lòng. Mùi hương sữa vẫn còn thơm thơm, khiến người ta muốn cắn người này một cái, không, là cắn mãi không thôi. Muốn nuốt vào bụng mãi mãi không chia cách.
An bình ngủ bên bé con của hắn, hắn thực hạnh phúc. Vũ Nhiên Lãnh mong bé con của mình mau lớn thật nhanh, nhưng, hắn cũng sợ, sợ người nhỏ bé này không chấp nhận phân tình cảm kinh địa động thiên này.
“ Ân Nhi, ngủ ngon.”
Đông cung – Nơi ở của Thái tử. Nhưng hiện tại đại hoàng tử đang ngụ.
“ Ha ha ha ha … a ha ha….”
Tiếng cười không dứt vang lên. Bên trong Đông cung là một người đang lăn lộn cười to. Một người mặt đen lại, rồi lại hồng vì tức. Một người mặc y phục nhã nhặn khó xử nhìn hai kẻ kia. Một kẻ ngả ngón đùa cợt chén trà, mặt vui vẻ bồi thêm vài câu cho không khí thêm nóng, một người ôm lấy người đang tức, lay lay tay.
Để Nguyệt ta điểm danh theo thứ tự a: Mộc Tuyết – Tập Ân – Thiên Nguyệt – Vịnh Lâm – Thừa Thiên.
Năm anh em nhà này đang diễn màn “ thương thân thương mến”, chuyên gia tụ tập phá rối yên bình của hoàng cung ( trừ anh đại của ta ra, vì ta thích ảnh nên mới mang tên ta nhét cho tên ảnh a =)))
“ Ân Nhi à, đừng giận a. Tuyết Nhi không có cố tình …. Cười.” Vũ Thiên Nguyệt nặn ra nụ cười còn hơn cả khóc dỗ dành tiểu đệ đệ của mình.
“ A~ Tiểu Ân nga, Mộc Tuyết 9 phần cố tình nga.” Vũ Vịnh Lâm lại e thiên hạ không loạn chêm lời.
“ Ca ca đừng giận nữa. Để đệ xử hắn nga.” Thừa Thiên cũng phùng má lườm tên ôn dịch chọc đại ca mình.
“ Uy, Tiểu Thiên, sao ngươi gọi ta là hắn mà gọi các huynh ấy là ca ca.”
“ Xùy, ta ghét ngươi a.” Vũ thừa Thiên làm mặt quỷ chọc ngũ ca của mình.
“ Hừ. Ta không thèm chơi với các người nữa.”
Vũ Tập Ân mặt hồng giận dỗi ôm cái hộp đi về. Cái hộp dọa người ( để ta miêu tả cho cả nhà: Là cái hộp khi mở ra thì nó có một đồ vật gắn trên lò xo bung ra, làm người ta hết hồn á. Nói thêm hộp này của Ân Nhi còn một ít bụi phấn nga.) không dọa được tên đáng ghét kia, không làm hắn dính ít bụi nào, lại còn cười mình như thế. Đáng ghét. Ta đang định trả thù cái vụ bỏ lại anh em chịu nạn hồi tuyển tú kia. A.. tức mà >………..<!~~
Vũ Mộc Tuyết cười chưa xong lại tiếp tục sự nghiệp. Vũ Thiên Nguyệt đành chịu thua. Vũ Vinh Lâm còn với theo hai huynh đệ kia
“ Tiểu Thiên , Tiểu Ân. Mai gặp nga, mĩ nhân.”
Nghe hai từ mĩ nhân, Vũ Tập Ân oán hận tặng cho Vũ Vịnh Lâm một cái lườm. Mĩ mĩ gì. Phi, có ngày ta đem ngươi nấu.
Rời khỏi đông cung, đưa Vũ Thừa Thiên về An Thường cung. Vũ Tập Ân lang thang ra Ngự hoa viên ngồi chơi. Hắn cho Tiểu Qúy và Tiểu Thanh rời đi. Hắn muốn yên tĩnh một lúc. Hắn phải hảo hảo nghiên cứu xem làm sao cho cái hộp dọa người này đáng sợ hơn, dọa được ngũ ca đáng ghét gan lớn kia ( gan hắn lớn sao ngươi dọa đc a.)
Hôm nay hắn mặc một bộ thanh y, trên đầu chỉ dùng một mộc trâm vấn lên cẩn thận. Hè nóng, hắn không muốn mặc rườm rà. Lại nói, nếu như cắt được quần áo như thời hiện đại thì hắn cũng may luôn vài bộ. Tiếc là không được, nếu không hoàng cung này sẽ loạn cào cào.
Khuôn mặt thanh tú, mái tóc đen dài mượt mà. Tóc mai dài, mặc cho gió nghịch ngợm. Ai nhìn thấy hắn cũng thất thần một hồi. Vũ Tập Ân hắn kiếp này quả là mĩ nam mà. Nhớ tới nếu Đường Đường biểu muội hắn có ở đây, chắc sẽ liên tưởng ra nhiều thứ ( ai nhớ không, em biểu muội này là hủ nữ a =)))
Trong ngự hoa viên có một liên trì vô cùng xinh đẹp. Nhưng bông hoa sen trong ấy thuộc loại tuyệt mĩ nhất, quý báu nhất. Vũ Tập Ân thích ngồi cạnh liên trì này, mùi hương thoang thoảng của nó khiến hắn nhớ tới căn phòng của mụ mụ. Mụ mụ hắn thích hoa sen đến cuồng. Nhìn bông hoa sen đang nở, hăn mỉm cười. Trước đây hắn thích hồ sen ở nhà hắn, vì hắn nói với vú Tịnh, sau khi mụ mụ thưởng hoa xong, hắn sẽ được ăn canh hạt sen. Ha ha.
“ Nô tài kia lại đây.”
Vũ Tập Ân không chú ý đến, tay vẫn mân mê vỏ hộp. Hắn đang cố nhìn chữ khắc trên cái hộp. Nhìn rất đẹp nga.
“ Nô tài kia, người không nghe thấy gì à?” Một thanh âm lớn hơn hướng về phía Vũ Tập Ân. Hắn quay sang, chỉ thấy một cung nữ khuôn mặt đa ngoan nhìn hắn chằm chằm, đang tức giận. Bên cạnh là một thiếu niên ăn mặc vô cùng cầu kì sắc sỡ làm Vũ Tập Ân hắn nghĩ đến còn công.
“ Gọi ta?”
“ Phải gọi ngươi. Ngươi điếc hay sao?”
Cung nữ hung dữ kia lại nghiến lợi nói. Thiếu niên kia cũng đi về phía liên trì, thiếu niên nhìn hắn, khinh thường quay đi.
Vũ Tập Ân bực mình. Đời này hay đời trước, ai dám khinh thường hắn, hắn sẽ làm cho kẻ đó tức mà chết.
“ Người thấy chủ tử mà không chào sao? Mau mau quỳ xuống.”
Cung nữ hung dữ kia lại nói tiếp.
“ Đây là Tiêu thị quân đó nha. Ngươi còn không mau hành lễ.”
Vũ Tập Ân mỉm cười, quay sang gật đầu một chút tỏ ý chào. Hành lễ cái gì? Chẳng qua nể mặt là một trong số lão bà của phụ hoàng, ta mới cho ngươi cái gật đầu. Khoan a. Thị quân?Nam? Ách, là … của lão cha a. Thôi né nhanh đi thôi.
“ Ngươi, ngươi … Qùy xuống a.” Cung nữ kia lại gào lên. Vũ Tập Ân sắp chịu không nổi.
“ Ta không phải quỳ với ai cả.” Vũ Tập Ân bực mình, dù hắn mặc đơn giản thật, nhưng có chỗ nào giống nô tài a.
“ Ngươi … ngươi ở đâu? Cung nào?”
“ Vũ Long điện a.”
“ Hừ, cho dù nô tài trong Vũ Long điện cũng dám đối ta tỏ ý khinh thường.Ngươi không biết ta được bệ hạ tối sủng ái sao? ” Thiếu niên kia lên tiếng. giọng chanh chua chả khác gì nô tài của mình. Oay, chủ tớ giống nhau nha.
“ Ta không rảnh tiếp các ngươi.”
Vũ Tập Ân quay đi. Hậu với chả cung, hắn đây không rảnh chơi trò mèo thị uy nhá.
Bỗng nhiên cái hộp trong tay bị nhấc mất. Vũ Tập Ân quay sang người đang cầm, tức giận nói.
“ Trả ta ngay.”
“ Ta thích cái gì, ai dám đòi. Của kẻ nào thì nói Tiêu thị quân ta thích, ta lấy rồi.”
Vũ Tập Ân há hốc mồm. Này, có phải quá tự tin không. Hắn _._ ( nghĩa là bó tay nha)
Thấy Tiêu thị quân kia ngồi trên thành liên trì nhìn nhìn cái hộp khi hắn còn đang ngốc lăng. Y tính mở ra, Vũ Tập Ân vội ngăn.
“ Uy đừng mở.”
Nhưng quá muộn, cái hộp đã được mở. Mặt quỷ trong đó bất ngờ bắn ra, bụi phấn phủ đầy lên mặt Tiêu thị quân kia. Y thét lên té xuống liên trì. [ Ân Nhi: Lại nói, hóa ra cái hộp cũng dọa đc ng, Ta tưởng không được. Thế là do tên ngũ ca kia gan quá lớn a ]
Tiếng thét vang lên, hắn bị cung nữ kia đẩy té ngã. Ai ~ đau. Thị vệ vội nhảy xuống cứu lên kẻ họ Tiêu kia. Giờ đây vẻ diễm lệ xa hoa sặc sỡ trước không còn, chỉ có một kẻ đầu óc ướt sũng, đồ ướt nhẹp dính bùn đất. Nhìn thảm không thể tưởng. Vũ Tập Ân ngã đau cũng nhịn không được cười ầm lên.
Nghe thấy tiếng hét, Vũ Nhiên Lãnh đang đi qua Ngự hoa viện chạy vội đến. Hắn nghe Tiểu Thanh bẩm báo Ân Nhi đang ở Ngự hoa viên chơi. Hắn đang định hảo hảo kiếm bảo bối bồi chơi. Đến đây nghe tiếng hét, lòng hắn không yên.
Chạy về phía kia, thấy người người hỗn loạn. Bảo bối của hắn đang ngồi trên mặt đất cười nghiêng ngả.
“ Ân nhi.”
Tiêu thị quân kia thấy hoàng thượng đến, lại gọi mình [ vâng em này tên Tiêu Ân =) ] vội vàng khóc lóc ra bộ đáng thương. Tên nô tài đáng ghét kia, hắn nhất định bảo hoàng thượng lăng trì y.
Nhưng điều mà hắn bất ngờ là hoàng thượng còn chẳng nhìn đến hắn, chạy ngay đến chỗ “ nô tài” kia bế y lên.
“ Ân Nhi sao lại ngã.” Ôm ôm bé con vào lòng. Xem xét kĩ lưỡng xem thân thể bé có bị làm sao không. Vũ Nhiên Lãnh quay sang đám thị vệ kia, hàn khí tăng cao.
“ Các ngươi có mắt không, để thấy hoàng tử ngã như vậy mà không kẻ nào nâng lên sao?”
“ Ba” một tiếng, các thị vệ vội quỳ xuống. Oan uổng quá. Bọn hắn đã gặp qua thất hoàng tử bao giờ đâu. Tại cái Tiêu thị quân kia rơi xuống nước, hoảng quá không để ý gì, đứa bé đứng bên cạnh bọn hắn không biết … nên … nên … Ai da, ai biết đó là thất điện hạ bệ hạ tối đau, tối sủng đâu.
Nhìn một đám người quỳ trên mặt đất, Vũ Tập Ân nằm trong ngực Vũ Nhiên Lãnh, xoa xoa tay bị xước một chút, nhe răng cười.
“ Phụ hoàng a, không giận, không giận. Kẻ không biết không có tội nga.”
Vũ Nhiên Lãnh ôm bé con bảo bối vào lòng, đi về phía Vũ Long điện.
“ Khoan a, cái hộp của ta.”
Vũ Tập Ân chỉ chỉ về chỗ Tiêu Ân kia. Cái hộp kia của hắn, không biết còn xài được không a.
“ Tiêu … thị quân, ngươi ở đây làm gì?” Vũ Nhiên Lãnh nhíu mày, giờ hắn mới để ý nơi này còn kẻ khác.
Tiêu Ân run rẩy, Ân Nhi, Ân Nhi sao? Vậy … thất điện hạ kia mới là Ân Nhi. Vậy cái tên bệ hạ đặt cho hắn, cũng là chỉ để thay thế người kia sao? Vậy … bệ hạ … với … Hắn run dữ hơn. Hắn cảm thấy mình bị thay thế. Bởi chỉ khi ái ân hắn mới có thể gọi tên bệ hạ, bệ hạ mới ngọt ngào gọi hắn Ân Nhi. Là thế sao? Hắn run lên từng hồi. Hắn đang nghĩ đến điều kinh thiên động địa. Hoàng đế bệ hạ có tình cảm với thất điện hạ a.
Tiêu Ân thở không được, mà nói không được. Cả người run lên.
Vũ Nhiên Lãnh nhìn về phía đứa con, ánh mắt như muốn hỏi “ Bảo bối lại làm cái gì?”
Vũ Tập Ân lắc đầu. Hắn nói nhỏ “ Người của ngươi sao hỏi ta”
Bình luận truyện