Vu Thần Kỷ

Chương 1492: Tư cách cò kè mặc cả



Ngao Cổ, Phượng Linh chưa mở miệng.

Bọn họ hầu như là ghé vào trên quyển trục, tỉ mỉ nghiên cứu mỗi một chữ của thiên địa khế ước Cơ Hạo định ra, tham thảo trong đó bất cứ một câu nào sẽ che dấu một số điều khoản tiềm tàng nào đó, bất lợi đối với bọn họ hay không.

Nhưng thái cổ thần văn là tồn tại tuyệt diệu thiên địa ý chí ngưng tụ thành, chỉ cần linh hồn đủ cường đại, có thể thừa nhận thiên địa áo nghĩa chất chứa trong đó, có thể liếc một cái đã thấm nhuần toàn bộ ẩn ý chất chứa trong đó.

Cẩn thận nghiên cứu hồi lâu, Ngao Cổ và Phượng Linh lúc này mới gật gật đầu. Bọn họ ngẩng đầu lên, nháy mắt với nhau.

Cơ Hạo cũng không hé răng, hắn chắp tay sau lưng lẳng lặng nhìn Ngao Cổ và Phượng Linh. Đây là điều khoản có lợi nhất hắn có thể nghĩ đến đối với nhân tộc, đối với chính hắn. Vô luận là đối phó ‘Huyết Miện’ sắp buông xuống, hay là sau trận đại chiến này, triệt để thanh tẩy dị tộc xâm nhập Bàn Cổ thế giới, thậm chí, Cơ Hạo cân nhắc đến ở sau trận đại chiến này, phải bảo đảm Tự Văn Mệnh bình yên kế thừa ngai báu Nhân Hoàng.

Lực lượng và thế lực, Cơ Hạo nay có được lực lượng cá nhân không tệ, hắn còn cần thế lực khổng lồ đi ứng phó tất cả tình thế nguy hiểm trong tương lai.

Long tộc, phượng tộc đã ham lợi ích của thiên đình, tự đưa lên cửa, như vậy bọn họ phải trả giá đắt. Long tộc cùng phượng tộc nhất quán cường thế, từ xưa tới nay quen từ trên người nhân tộc chiếm tiện nghi miễn phí, lần này đừng nghĩ từ trên người Cơ Hạo hắn chiếm được nửa lợi ích.

Vàng thật bạc thật lấy ra, mọi người đổi ngang giá, nếu lợi ích long tộc, phượng tộc đưa ra có thể khiến Cơ Hạo hài lòng, như vậy thiên đình thiên đế rốt cuộc là nhân tộc hay là long tộc, hoặc là phượng tộc thậm chí tộc đàn khác, cái này đối với nhân tộc mà nói đều không khác nhau.

Cho nên, điều khoản hắn định ra rất rõ ràng, rất minh bạch, không có bất cứ cạm bẫy nào. Đây là một khoản khế ước hai kiếp của Cơ Hạo định ra, công bằng nhất, quang minh chính đại nhất, tuyệt đối công chính vô tư.

“Điều kiện là rất nhẹ nhàng khoan khoái.” Ngón tay Ngao Cổ gõ gõ ở trên quyển trục, thâm trầm nhìn Cơ Hạo chậm rãi nói: “Nhưng tâm tình lão phu, không quá nhẹ nhàng khoan khoái.”

“Điều khoản thì rõ ràng.” Ngữ khí Phượng Linh không có khác biệt với Ngao Cổ, nàng mang theo một tia đánh giá, mang theo một tia kiêu căng cùng khinh thường chỉ lão quái vật thái cổ có, nhẹ nhàng bâng quơ hướng Cơ Hạo lắc lắc đầu: “Nhưng bổn tọa không hiểu, Hạo đại đế có gì để đàm phán điều kiện với chúng ta?”

Ngao Cổ trầm mặt, một sự nghiêm túc sát phạt uy nghiêm khó có thể hình dung như mạch nước ngầm trong vực sâu không đáy lặng yên hướng Cơ Hạo ập tới: “Hạo đại đế, tuy ngươi may mắn được thiên địa sắc lệnh, là thiên đế duy nhất của thiên đình hiện nay. Nhưng ngươi xét đến cùng, chẳng qua là một Nghiêu Hầu nhân tộc nho nhỏ, ngươi lãnh địa nhỏ hẹp, con dân nghèo nàn, quân lực mỏng manh, thế lực mỏng manh... Ngươi làm sao dám bắt chẹt vơ vét tài sản hai tộc long phượng ta như thế?”

Phượng Linh nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ cười nói: “Ngao Cổ lão gia tử đừng tức giận, tiểu hài tử không hiểu chuyện, dạy dỗ một chút là được. Không bằng, Hạo đại đế, chúng ta đem điều khoản sửa lại? Ví dụ như nói, thiên đình ngũ phương thiên đế, ngươi tọa trấn trung ương, bốn phương thiên đế khác, ngươi giao cho hai tộc long phượng ta tự phân phối.”

Mỉm cười, Phượng Linh rất hòa ái dễ gần đưa tay kéo tay áo vải thô của Cơ Hạo, đem hai nếp nhăn bên trên nhẹ nhàng vuốt phẳng: “Cũng đừng nhắc điều kiện gì khác, cứ lấy long phượng hai tộc ta giúp ngươi ngồi vững vị trí thiên đế, đổi lấy Hạo đại đế câu thông thiên đế, mời xuống thiên địa sắc lệnh sắc phong tộc nhân hai tộc chúng ta trở thành tân nhậm thiên đế, thế nào?”

Cơ Hạo nghẹn lời nhìn Ngao Cổ và Phượng Linh.

Rõ ràng là bọn hắn chặn đường đánh cướp, sao lại biến thành mình bắt chẹt vơ vét tài sản?

Mà trong lời nói của Phượng Linh còn rất rõ ràng nói cho Cơ Hạo —— tiểu tử, ngươi căn cơ không đủ hùng hậu, nếu không ngoan ngoãn phối hợp long phượng hai tộc chúng ta, cẩn thận ngai báu dưới mông ngươi vị thiên đế mới nhận chức này không vững đâu?

Long tộc, phượng tộc ở niên đại thái cổ hồng hoang, quả thực cũng từng xuất hiện loại long hoàng phượng đế mưu lược vĩ đại nọ, từng dẫn đại quân chính diện chống đối thiên đình. Lấy thân phận huyết duệ của Bàn Cổ, cộng thêm thực lực thiên phú mạnh mẽ của long tộc, phượng tộc, khi bọn họ đối kháng thiên đình chưa bao giờ chịu thiệt, ngược lại nhiều lần chiếm tiểu tiện nghi.

Công trạng quang huy năm đó, thành tựu long tộc hôm nay, phượng tộc kiêu ngạo không ai bì nổi.

Bọn họ ngay cả thiên đình thiên đế chính quy cũng không để ở trong lòng, Cơ Hạo vẻn vẹn thằng nhãi nhân tộc may mắn thành tựu thiên đế này sao... bọn họ có thể hạ thân phận trao đổi ngang hàng với hắn, thế này cũng đã cho hắn mặt mũi lớn bao nhiêu rồi, hắn làm sao còn dám đàm phán điều kiện với bọn họ chứ?

Cơ Hạo bất đắc dĩ cười khổ: “Hai vị lão tiền bối nói như vậy, thật sự khiến ta có chút không còn gì để nói. Không lẽ...”

Cơ Hạo tràn đầy nụ cười đột nhiên thay đổi ngữ khí, cả khuôn mặt mang theo sát khí lạnh lẽo khí thế hung ác, Cơ Hạo dị thường lạnh nhạt nói: “Không lẽ, các ngươi còn chuẩn bị xuống tay với ta hay sao? Hai vị, các ngươi là nghĩ nhiều quá rồi phải không? Cũng nghĩ quá đơn giản rồi?”

Sáu vị cường giả hai tộc bị thần văn trên thiên địa khế ước của Cơ Hạo ép phải quay đầu đi đồng thời nhìn lại, tám vị cường giả hai tộc long phượng vây quanh Cơ Hạo, đồng thời kiêu căng mà khinh thường cười lạnh một tiếng.

Một vị mỹ phụ khác của phượng tộc chỉ chỉ quyển trục trên tay Cơ Hạo, lạnh lùng nói: “Cơ Hạo tiểu tử, cho ngươi vài phần màu sắc, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước. Tự hủy thiên địa khế ước ù ù cạc cạc này, sau đó ngoan ngoãn dựa theo lời chúng ta nói đi làm, Chúng ta bảo đảm ngai báu thiên đế của ngươi bình an vô sự. Nếu không...”

Một lão già long tộc bên người Ngao Cổ quái thanh quái khí nói: “Nếu không, hắc hắc, Ngao Khốc gia gia sẽ khiến ngươi biết thời thái cổ, vì sao long phượng mới là nhân vật chính của thiên địa, mà nhân tộc ngươi, chỉ có thể quỳ gối dưới chân long tộc ta khóc lóc rơi lệ!”

Liếm liếm khóe miệng, Ngao Khốc đắc ý nói: “Ngươi không muốn nhìn thấy phụ thân mình bị Ngao Khốc gia gia chặt đầu chứ? Ngươi cũng không muốn thấy mẫu thân mình ở trong lòng Ngao Khốc gia gia khóc lóc thấu trời chứ? Hắc hắc, không biết ngươi có nữ nhân hay không, nếu có, Ngao Khốc gia gia đối với da thịt non mềm của nhân tộc các ngươi cũng rất thích!”

Ngao Cổ cười lắc lắc đầu, ngắt lời Ngao Khốc: “Thôi, đều là người cấp bậc lão tổ tông rồi, hành vi hoang đường lúc trẻ tuổi, đừng lấy ra hù dọa trẻ con.”

Mỉm cười, Ngao Cổ nhìn Cơ Hạo khẽ thở dài một tiếng: “Hạo đại đế à... Cơ Hạo tiểu tử, ngươi không có tư cách cò kè mặc cả với chúng ta. Cho nên, ngươi vẫn là dựa theo lời Phượng Linh lão thái bà nói, ngoan ngoãn nghe chúng ta đi. Ha ha, người phượng tộc bọn họ ít nhiều có chút mềm lòng, long tộc ta, cho tới bây giờ chỉ cầu kết quả, chưa bao giờ kiêng kị sử dụng bất cứ thủ đoạn nào.”

Ngao Khốc cười lớn ‘Ha ha’, hắn nhìn trái nhìn phải, đột nhiên thấy được Thiếu Ti đứng ở trên đám mây lửa của Cửu Long Xa Liễn.

Hắn chỉ vào Thiếu Ti cười nói: “Cơ Hạo tiểu tử, trên người con bé này có hương vị của ngươi! Là nữ nhân của ngươi? Ha ha, ngươi còn không đáp ứng điều kiện của Ngao Khốc gia gia, hắc hắc, Ngao Khốc gia gia sẽ diễn cho ngươi một trò hay để xem ở hiện trường!”

Ngao Cổ cười to ‘Ha ha’, hai vị đại năng long tộc khác cũng cất tiếng cười to.

Phượng Linh cùng ba đại năng phượng tộc bĩu môi, nhẹ nhàng ‘Phi’ một tiếng.

Cơ Hạo nheo mắt, cười nói: “Tư cách cò kè mặc cả sao? Cái này đủ hay chưa?”

Bàn Cổ Chung đột nhiên xuất hiện ở trong tay Cơ Hạo, hắn cầm Bàn Cổ Chung lên, hung hăng nện ở trên đầu Ngao Khốc.

Rú thảm một tiếng, tiếng vang lớn chấn động trăm vạn đại quân phụ cận Cửu Long Xa Liễn ùn ùn bay lên, đầu của Ngao Khốc vỡ vụn hơn phân nửa, khóc lóc vang trời từ đám mây rơi xuống đại địa, ở trên mặt đất đập ra một cái hố thật lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện