Vu Thần Kỷ

Chương 1604: Ngu Hoặc hàng lâm



Thiếu nữ Ngu tộc trên giường run rẩy nói không ra lời.

Dù sao cũng là quý nữ Ngu tộc được lựa chọn kỹ càng, cái gọi là chưa từng ăn thịt lợn, nhưng cũng từng thấy lợn đi đường. Mắt thấy Da Ma Thiên tác phong như thế, thiếu nữ Ngu tộc nhất thời nghĩ tới một số chuyện cực kỳ đáng sợ nào đó.

Con mắt dựng thẳng ở mi tâm khẩn trương mở ra, con ngươi co lại bằng mũi kim, thiếu nữ Ngu tộc thấp giọng tán tụng tên Huyết Nguyệt, khẩn cầu Huyết Nguyệt chi lực có thể tiếp dẫn linh hồn của nàng, để nàng trở về trong lòng Huyết Nguyệt.

Da Ma Thiên đi đến trước mặt thiếu nữ, tùy ý một đầu ngón tay đâm xuyên đầu của nàng. Một tiếng rú thảm thê lương từ sâu trong đầu thiếu nữ truyền đến, một bóng người ảm đạm bị Da Ma Thiên nuốt xuống, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn nhất thời hiện lên một tia màu máu.

“Ngu xuẩn chính là ngu xuẩn. Trở về trong lòng Huyết Nguyệt?” Da Ma Thiên cười rất quái dị: “Các ngươi sao có thể hiểu được, cái gọi là trở về trong lòng Tam Nguyệt Cửu Nhật, chính là đem linh hồn của mình hiến cho bọn họ, không có ý chí của bản thân, trọn đời không thể siêu sinh?”

Lắc đầu, Da Ma Thiên khẽ thở dài: “Nhưng, chuyện bực này, các ngươi bọn ngu xuẩn hạ lưu lại thấp hèn này, là không cần thiết phải biết.”

Nhẹ nhàng đi đến trước một cái gương lưu ly thật lớn đặt dưới đất ở góc động quật, ở trong gương đánh giá cẩn thận một phen thân thể yếu ớt mà tỏ ra có chút gầy gò của mình, Da Ma Thiên rất tự kỷ, hai tay từng tấc một từ đỉnh đầu một đường vuốt ve đến mũi chân mình. Trên bàn tay của hắn có ngọn lửa kỳ dị sáng lên, nơi bàn tay đi qua, thân thể hắn trở nên không dính một hạt bụi, phủ lên một tầng u quang quái dị.

“Thân thể cũng không tệ lắm, lấy tư chất hắn, đại khái cần tiêu chuẩn năm ba ngàn năm trăm bảy mươi hai năm lại ba tháng lẻ mười bảy ngày thêm chín giờ, có thể khiến thân thể này có được bảy thành thực lực của bản thể.” Da Ma Thiên thấp giọng lẩm bẩm: “Thời gian ngắn ngủi, nhưng hiện tại cũng không có cái thời gian đó. đi đường tắt! Đường tắt! Đường tắt!”

Khóe miệng giật giật, lộ ra hai cái răng khểnh chói lọi trắng như tuyết, Da Ma Thiên hướng cái gương làm một cái động tác ưỡn ngực gập cánh tay, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Con gà con chưa lớn... Huyết Miện tên ngu xuẩn kia, sao lại kiếm đứa con tư sinh như vậy? Nhưng cũng đúng, con tư sinh, dùng để ở Thánh Vực làm ngụy trang, cần dựa theo thánh luật, ngụy trang hợp lý hợp pháp xâm chiếm Bàn Cổ thế giới, không cần bồi dưỡng quá xuất sắc.”

“Tốt nhất là một tên phế vật, chờ nắm giữ xong quyền chiếm hữu hợp pháp Bàn Cổ thế giới, lại dùng con trai trưởng để thay thế. Nếu là ta, cũng sẽ làm như vậy.” Da Ma Thiên cười ‘Xùy xùy’ vài tiếng, hai tay hắn kết một pháp ấn quái dị, chỉ thấy trong không khí từng luồng khí tức lóe ra u quang ngưng tụ từ hư vô, rất nhanh bị thân thể gầy gò mà yếu đuối của hắn cắn nuốt.

Giống như thổi khí cầu, thân thể gầy yếu của Da Ma Thiên dần dần trở nên đầy đặn, trắng nõn, thậm chí dưới làn da tái nhợt có chút mất tự nhiên, từng khối cơ bắp cường tráng dần dần nhô lên. Theo tiếng ‘Rắc rắc’ nhỏ bé của khớp xương, chiều cao của Da Ma Thiên cũng chợt cất cao một thước có thừa, sống lưng vốn hơi còng cũng trở nên đặc biệt thẳng tắp.

Hư ảnh Hủy Diệt Võ Trang nọ thuộc về Da Ma Thiên dần dần hiện lên ở phía sau hắn, Hủy Diệt Võ Trang này lặng yên sụp đổ, hóa thành các luồng hào quang nhỏ bé xâm nhập thân thể Da Ma Thiên. Da thịt toàn thân gấp gáp run rẩy, trên trán Da Ma Thiên càng có lượng lớn mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.

Hủy Diệt Võ Trang biến thành u quang ở trên làn da hắn phác họa ra các đường đạo văn quái dị, mỗi một đường đạo văn đều tản mát ra khí tức cực kỳ cường đại mà quỷ bí. Ở trong những đạo văn vặn vẹo đó, mơ hồ có thể thấy được vô số gương mặt dữ tợn chợt lóe rồi biến mất, càng có tiếng rú thảm thê lương của vô số sinh linh mơ hồ truyền đến.

Vừa phá hủy Hủy Diệt Võ Trang, dùng thủ đoạn cực kỳ tà dị đem Hủy Diệt Võ Trang chuyển hóa thành lực lượng của bản thân, Da Ma Thiên vừa lẩm bẩm: “Tốt, hiện tại để ta xem xem, trong đầu Da Ma Thiên tên phế vật này cất chứa những gì nào.”

“Bàn Cổ thế giới, nhân tộc? Lực lượng sinh sản cùng trí tuệ đáng sợ, thật là chủng tộc kỳ dị, lựa chọn phó binh tốt nhất, thật sự không tệ.”

“Long tộc? Thân thể cường đại như thế? Đáng tiếc lực lượng sinh sản quá yếu chút, nếu làm tộc đàn phó binh, lực lượng sinh sản thấp kém đã quyết định bọn hắn không thể nhanh chóng tạo thành quân đội, không có ý nghĩa quá lớn. Ừm? Cấu tứ này rất tinh diệu, nuôi dưỡng lượng lớn long tộc, định kỳ thu gặt tài liệu luyện khí cao cấp, ý tưởng này không tồi.”

“Phượng tộc? A, lực lượng linh hồn tinh thuần hơn nữa cường đại... Lực lượng linh hồn? Lực lượng linh hồn! Một tộc đàn kỳ dị trời sinh có được lực lượng linh hồn cực mạnh! Chết tiệt, lũ ngu xuẩn kia thế mà chưa thăm dò được tin tức này! Phượng tộc, đối với ta mà nói rất quan trọng. Phải trọng điểm bồi dưỡng, hơn nữa phải nghĩ cách gia tăng số lượng chủng quần của bọn hắn mới đúng.”

“Nhiều tộc đàn cổ quái như vậy? Sao có thể có được tộc đàn phong phú như thế? Chúc Long? Kỳ Lân? Côn Bằng? Thanh long? Bạch hổ? Chu Tước? Huyền Vũ? Hải trãi? Tì hưu?... A, tộc đàn sinh vật của thế giới này có được trí tuệ trời sinh lấy hàng trăm vạn để tính... Sao có thể có được số lượng khủng bố như thế? Thế giới bổn nguyên của Bàn Cổ thế giới này, chẳng lẽ so với Bàn Ngu thế giới cường đại hơn gấp trăm lần? Không có khả năng!”

“Nhưng, tộc đàn cường đại có được trí tuệ trời sinh của Bàn Ngu thế giới... Chỉ có không đến một phần ngàn của Bàn Cổ thế giới...”

Trong mắt Da Ma Thiên lóe ra u quang, hắn trầm giọng lẩm bẩm: “Nói như vậy, Bàn Cổ thế giới này quả nhiên rất kỳ quái. Hơn nữa, thế giới này thế mà còn có được ‘Yêu tộc’! Một ít ngu xuẩn tiên thiên ngu dốt, thế mà lại có thể hấp thu thiên địa nguyên khí mà tu luyện thành yêu!”

“Loại pháp tắc tiến hóa kỳ dị này, Bàn Ngu thế giới không tồn tại, cái này chứng minh, hệ thống pháp tắc của Bàn Cổ thế giới so với Bàn Ngu thế giới càng thêm phức tạp, càng thêm hoàn chỉnh, càng thêm cường đại, càng thêm quỷ dị khó lường... Một cái thế giới như vậy, úc, úc, úc, do một mình ta độc hưởng là được rồi, bọn chết tiệt kia, bọn họ vẫn ngoan ngoãn ngủ say đi!”

Đang lúc nói thầm, Đế Thích Sát đã bước nhanh đến, hắn liếc một cái liền thấy được thiếu nữ Ngu tộc nằm ở trên giường, đầu vỡ vụn máu tươi chảy đầy đất. Gương mặt run rẩy vài cái, Đế Thích Sát mang theo một nụ cười, kính cẩn hướng Da Ma Thiên hành một lễ: “Da Ma Thiên đại nhân, ngài đây là? Chúng ta rút lui vội vàng, chỉ kịp dẫn theo một vị thị nữ như vậy...”

“Nữ nhân? Ồ, nữ nhân không phải vấn đề!” ‘Da Ma Thiên’ xoay người lại, hai tay khoanh ở trước ngực nhìn Đế Thích Sát từ trên xuống dưới: “Ta không có hứng thú đối với thân thể, ta coi trọng là linh hồn. Chỉ cần có được linh hồn mỹ lệ mà cường đại, giới tính thân thể đối với ta mà nói từ trước tới nay không phải vấn đề.”

‘Da Ma Thiên’ cười tà mị, hắn thâm trầm nhìn Đế Thích Sát thản nhiên nói: “Ví dụ như nói, linh hồn của ngươi hào quang phi thường cường đại, phi thường mỹ lệ, cho nên, ta cũng phi thường có hứng thú đối với ngươi.”

Lông tơ toàn thân Đế Thích Sát dựng thẳng, hắn hoảng sợ lui về phía sau vài bước, chỉ vào ‘Da Ma Thiên’ lớn tiếng quát: “Ngươi là?”

‘Da Ma Thiên’ chậm rãi đi về phía trước vài bước, hắn mỉm cười hướng Đế Thích Sát gật gật đầu, trong con ngươi hiện lên một mảng u quang kỳ dị: “Có lẽ ngươi từng nghe nói tên của ta? Ít nhất, ít nhất, ở trên nghi thức lễ trưởng thành của ngươi, ngươi hẳn là từng cúng bái ta... Ta là Ngu Hoặc, Ngu Hoặc tràn ngập nhiệt tình yêu thương đối với toàn bộ linh hồn mỹ lệ!”

Thân thể Đế Thích Sát cứng đờ, từ sâu trong linh hồn phát ra tiếng thét tuyệt vọng đến cực điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện