Vu Thần Kỷ
Chương 1866: Đỉnh trấn bát hoang
Trên bầu trời, một luồng sáng màu trắng hiện lên, Vu đạo nhân kéo tay, một cái bình nước màu vàng tạo hình kỳ dị tới trong tay hắn.
Cúi đầu nhìn nhìn huyết tương đen sì trong bình, Vu đạo nhân cười hướng đám người Phục Hy, Cơ Hạo gật gật đầu: “Thời cơ cũng không sai biệt lắm, ta đã thuận lợi thoát thân, thì không nên lãng phí khí lực... Nhiều năm chuẩn bị, là ở mấy ngày này, phải phân ra một cái cao thấp thắng bại.”
Tay chỉ chỉ trời, Vu đạo nhân cười nói: “Trời này!”
Tay chỉ chỉ trời, Vu đạo nhân tiếp tục nói: “Đất này!”
Ngón trỏ tay phải hướng bốn phương tám hướng chỉ một cái, Vu đạo nhân cười to nói: “Bàn Cổ thế giới khổng lồ này, vô số sinh linh, hư không vô hạn, cuối cùng phải theo một lời của ta mà quyết định! Nếu ta không chiếm được, thì phá hủy nó, chỉ vậy mà thôi!”
Trong nghị sự đại điện Nghiêu Sơn thành lặng ngắt như tờ, toàn bộ mọi người đều bịVuđạo nhân tuyên bố điên cuồng làm chấn động nói không ra lời. Gã này điên điên khùng khùng, nhưng hắn lại có lực lượng đi thực hiện mọi điều hắn nói. Không sợ kẻ điên, chỉ sợ kẻ điên có đủ thực lực, đây mới là dọa người nhất.
“Ngươi, rốt cuộc là ai?” Thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái, chân đạp một luồng kim quang lao thẳng lên trời, lóe lên mấy lần, hắn đã tới trước mặtVu đạo nhân, ánh mắt như kiếm nhìn chằm chằm gã.
“Ta...” Vu đạo nhân thần thái quỷ dị bí hiểm cười cười: “Ta và Quân đạo nhân lai lịch tương tự, đơn giản là sinh muộn hơn hắn một lát, lại để hắn chiếm đại đạo tiên cơ.”
Vu đạo nhân đem bình nước màu vàng kia giao cho Nguyên Thủy Ma Tôn, tùy tay từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bích. Hắn cười, nói với Cơ Hạo: “Ngọc bích này, chính là ba ngàn đại đạo của Bàn Cổ thế giới, hoặc là nói, chính là nguyên linh Bàn Cổ thế giới biến thành.”
Búng ngón tay, một tiếng ‘Bốp’ vang lên, trên ngọc bích rơi ra một mảnh vỡ nhỏ, Vu đạo nhân cười ha ha nói: “Lúc Bàn Cổ thánh nhân khai thiên tích địa, bổn nguyên Bàn Cổ thế giới chấn động, đây là Quân đạo nhân.”
Sau một lát, Vu đạo nhân búng ngón tay, trên ngọc bích rơi ra một khối so với mảnh vỡ vừa rồi hơi nhỏ hơn một chút: “Mà cái này, chính là ta! Cho nên, chỉ cần diệt sát Quân đạo nhân, thiên này, địa này, vô lượng sinh linh này, sẽ đều ở một ý niệm của ta!”
Cơ Hạo cúi đầu nhìn nhìn đám tinh anh các bộ tộc đang điên cuồng hướng hai tòa đại doanh dị tộc xung phong, lạnh lùng quát: “Ngươi không sợ sao?”
Vu đạo nhân nghiêng đầu liếc xéo Cơ Hạo, hắn cười lạnh nói: “Sợ? Ta sợ cái gì? Ta vì sao sợ hãi? Ngươi là nói thiên khiển hay là thiên phạt? Yên tâm, vô luận là thiên khiển hay là thiên phạt, ta đều không sợ. Trừ Quân đạo nhân, Bàn Cổ thế giới này không có bất luận kẻ nào có thể tổn hại một sợi lông nào của ta.”
Cười quái dị vài tiếng, Vu đạo nhân đột nhiên ‘Hư hư’ vài tiếng, hắn ra vẻ suy nghĩ nhíu mày, suy tư hồi lâu lúc này mới cười nói: “Không, không, còn có một người có thể thương tổn ta! Ha, nếu Bàn Cổ sống lại, công thêm cái rìu đòi mạng kia của hắn, thì lại có khả năng triệt để diệt sát ta. Nhưng Bàn Cổ... Ha ha, ha ha, ha ha ha!”
Không biết nghĩ tới chuyện đắc ý cỡ nào, Vu đạo nhân ngửa mặt hướng trời điên cuồng cười lên. Hắn xoay người, tiếp nhận bình nước màu vàng trên tay Nguyên Thủy Ma Tôn, lười biếng nói: “Đồ nhi, hậu sinh tiểu nhi bực này, vi sư lười ra tay. Giết hắn đi, chờ vi sư đại công cáo thành, cũng phong ngươi một cái ma đế thiên đình để chơi!”
Trong tiếng cười lớn, Vu đạo nhân chân đạp một đám mây ngay lập tức đi xa. Vân quang vô cùng đơn giản, so với Cơ Hạo khống chế Thiên Địa Kim Kiều xuyên qua hư không còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, trong nháy mắt hắn đã bay ra khỏi tầm mắt Cơ Hạo, ngay cả điều động hào quang Thái Dương Tinh chiếu khắp trời, cũng không tìm thấy bóng ngườiVu đạo nhân.
Trong lòng Cơ Hạo phát lạnh,Vu đạo nhân này thật sự là quá cường đại chút!
Nguyên Thủy Ma Tôn toàn thân sương mù đen lượn lờ, quanh thân tà khí bức người cười lên ‘khẹc khẹc’: “Thú vị, thú vị, chuyện này, ta cũng không ngờ tới... Quân đạo nhân, Vu đạo nhân, Cơ Hạo, ngươi nói bọn họ ai sẽ thắng?”
Cơ Hạo trầm mặc không nói, chỉ nhìn Nguyên Thủy Ma Tôn không ngừng cười quái dị.
“Ta nói, mặc kệ bọn họ ai thắng, cuối cùng thắng, đều có thể là ta!” Nguyên Thủy Ma Tôn bừng bừng hứng thú nhìn Cơ Hạo: “Ngươi biết không, đây là một cơ hội, một cái cơ hội thay thế. Nếu ngươi ta liên thủ, rất có khả năng...”
Cơ Hạo đáp lại đối với Nguyên Thủy Ma Tôn là một kiếm nhằm vào tim, Bàn Cổ Kiếm mang theo một đạo hàn quang đen nhánh, nháy mắt xuyên thấu thân thể Nguyên Thủy Ma Tôn.
Nguyên Thủy Ma Tôn cúi đầu nhìn lỗ thủng trong suốt to bằng miệng bát trên ngực, chẳng hề để ý cười: “Vô dụng, Cơ Hạo, ngươi giết của ta một khối pháp thân, lại không diệt được nguyên linh của ta, ta có vô số nguyên thủy ma chủng, bất cứ một ma chủng nào cũng có thể trưởng thành bản tôn... Trừ phi ngươi có thể diệt nhân tộc, để toàn bộ nguyên linh của ta đoàn tụ, còn cần ngươi có năng lực triệt để diệt sát nguyên linh của ta, ngươi mới có khả năng thật sự giết ta!”
Từng luồng khí đen không ngừng hội tụ ở trong vết thương, vết thương ở ngực Nguyên Thủy Ma Tôn nhanh chóng khép lại.
Hắn dùng sức vỗ vỗ ngực, hướng Cơ Hạo rất nghiêm túc nói: “Nhưng, kiếm của ngươi thật đáng sợ, ngay cả vô thượng ma thể của ta cũng có thể thoải mái xuyên thủng, sát khí ẩn chứa bên trong vậy mà ngay cả ma thể của ta cũng phải hao phí thời gian dài như vậy mới có thể khép lại. Kiếm tốt, thật sự là kiếm tốt.”
Cười một tiếng quái dị, Nguyên Thủy Ma Tôn hướng mặt đất chỉ chỉ: “Chẳng qua, tuy hắn bảo ta giết ngươi, nhưng ngươi có chí bảo hộ thân, giết ngươi không dễ... Không bằng, chúng ta thưởng thức trước một phen, xem xem những người này là chết như thế nào?”
Nguyên Thủy Ma Tôn cười đặc biệt sáng lạn, đám tinh anh các bộ tộc như thiêu thân lao đầu vào lửa hướng đại doanh của đám dị tộc thực dân thánh tôn xung phong, đều bị ma chủng của hắn khống chế tâm thần... Có thể một lần tiêu diệt nhiều nhân tộc như vậy, Nguyên Thủy Ma Tôn thật sự là lòng dạ sảng khoái, khuây khoả phi phàm.
Tuy tinh anh các bộ tộc phía dưới điên cuồng đi tìm chết, so với toàn bộ nhân tộc ngay cả một sợi lông trên chín con trâu cũng không bằng, nhưng thu gặt ma chủng trong cơ thể bọn họ, Nguyên Thủy Ma Tôn ít nhất có thể tăng cường gấp đôi lực lượng!
“Cơ Hạo, xem bộ dáng bọn hắn mỗi người vội vàng đi chịu chết, ngươi cảm thấy thế nào?” Nguyên Thủy Ma Tôn cất tiếng cười to.
Cơ Hạo trầm mặc không nói, đột nhiên hắn kinh hỉ ngẩng đầu lên hướng phía Thái Dương Tinh nhìn tới, bảy điểm sáng xanh mơn mởn phong cách cổ xưa dày nặng đột nhiên xuất hiện ở trên bầu trời, theo tiếng phong lôi chấn động nặng nề, bảy cái đỉnh ba chân khổng lồ như núi, cao tới trăm vạn dặm gào thét từ trên cao rơi xuống.
Đại đỉnh rơi về các chỗ của Bàn Cổ mỗ đại lục, lại có một cái chuông lớn đoan đoan chính chính hướng về phía Nghiêu Sơn thành rơi xuống.
Nghiêu Sơn thành nằm ở địa chỉ ban đầu của Bất Chu sơn năm đó, chính là chỗ đầu mối thiên địa của Bàn Cổ mỗ đại lục, đại đỉnh này rơi xuống thẳng tắp, khi sắp rơi xuống đất lại trở nên nhẹ nhàng như hạt giống cây bồ công anh, rất nhẹ nhàng rơi ở trên một tòa quảng trường chính giữa Nghiêu Sơn thành.
Ầm một tiếng, trên đại đỉnh hình ảnh vô số núi non sông ngòi, xã tắc sinh linh biến ảo khó dò, một đạo thần quang màu xanh to lớn bao la hùng vĩ từ trong đại đỉnh phun ra, trong thời gian ngắn quét ngang bốn phương tám hướng.
Trong thất khiếu đám tinh anh các bộ tộc hướng về đại doanh dị tộc điên cuồng xung phong đồng thời phun ra vết máu màu đen, bọn họ hộc từng ngụm từng ngụm máu đen, hắc diễm trong mắt chợt tiêu tán, thần trí nhanh chóng khôi phục tỉnh táo.
Trên đại đỉnh Nghiêu Sơn thành, lặng yên không một tiếng động xuất hiện một hình ảnh giống bề ngoài của Nguyên Thủy Ma Tôn như đúc.
Thân thể Nguyên Thủy Ma Tôn trước mặt Cơ Hạo đột nhiên run lên, cả người mềm nhũn vô lực từ trên trời cắm đầu rơi xuống.
Cúi đầu nhìn nhìn huyết tương đen sì trong bình, Vu đạo nhân cười hướng đám người Phục Hy, Cơ Hạo gật gật đầu: “Thời cơ cũng không sai biệt lắm, ta đã thuận lợi thoát thân, thì không nên lãng phí khí lực... Nhiều năm chuẩn bị, là ở mấy ngày này, phải phân ra một cái cao thấp thắng bại.”
Tay chỉ chỉ trời, Vu đạo nhân cười nói: “Trời này!”
Tay chỉ chỉ trời, Vu đạo nhân tiếp tục nói: “Đất này!”
Ngón trỏ tay phải hướng bốn phương tám hướng chỉ một cái, Vu đạo nhân cười to nói: “Bàn Cổ thế giới khổng lồ này, vô số sinh linh, hư không vô hạn, cuối cùng phải theo một lời của ta mà quyết định! Nếu ta không chiếm được, thì phá hủy nó, chỉ vậy mà thôi!”
Trong nghị sự đại điện Nghiêu Sơn thành lặng ngắt như tờ, toàn bộ mọi người đều bịVuđạo nhân tuyên bố điên cuồng làm chấn động nói không ra lời. Gã này điên điên khùng khùng, nhưng hắn lại có lực lượng đi thực hiện mọi điều hắn nói. Không sợ kẻ điên, chỉ sợ kẻ điên có đủ thực lực, đây mới là dọa người nhất.
“Ngươi, rốt cuộc là ai?” Thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái, chân đạp một luồng kim quang lao thẳng lên trời, lóe lên mấy lần, hắn đã tới trước mặtVu đạo nhân, ánh mắt như kiếm nhìn chằm chằm gã.
“Ta...” Vu đạo nhân thần thái quỷ dị bí hiểm cười cười: “Ta và Quân đạo nhân lai lịch tương tự, đơn giản là sinh muộn hơn hắn một lát, lại để hắn chiếm đại đạo tiên cơ.”
Vu đạo nhân đem bình nước màu vàng kia giao cho Nguyên Thủy Ma Tôn, tùy tay từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bích. Hắn cười, nói với Cơ Hạo: “Ngọc bích này, chính là ba ngàn đại đạo của Bàn Cổ thế giới, hoặc là nói, chính là nguyên linh Bàn Cổ thế giới biến thành.”
Búng ngón tay, một tiếng ‘Bốp’ vang lên, trên ngọc bích rơi ra một mảnh vỡ nhỏ, Vu đạo nhân cười ha ha nói: “Lúc Bàn Cổ thánh nhân khai thiên tích địa, bổn nguyên Bàn Cổ thế giới chấn động, đây là Quân đạo nhân.”
Sau một lát, Vu đạo nhân búng ngón tay, trên ngọc bích rơi ra một khối so với mảnh vỡ vừa rồi hơi nhỏ hơn một chút: “Mà cái này, chính là ta! Cho nên, chỉ cần diệt sát Quân đạo nhân, thiên này, địa này, vô lượng sinh linh này, sẽ đều ở một ý niệm của ta!”
Cơ Hạo cúi đầu nhìn nhìn đám tinh anh các bộ tộc đang điên cuồng hướng hai tòa đại doanh dị tộc xung phong, lạnh lùng quát: “Ngươi không sợ sao?”
Vu đạo nhân nghiêng đầu liếc xéo Cơ Hạo, hắn cười lạnh nói: “Sợ? Ta sợ cái gì? Ta vì sao sợ hãi? Ngươi là nói thiên khiển hay là thiên phạt? Yên tâm, vô luận là thiên khiển hay là thiên phạt, ta đều không sợ. Trừ Quân đạo nhân, Bàn Cổ thế giới này không có bất luận kẻ nào có thể tổn hại một sợi lông nào của ta.”
Cười quái dị vài tiếng, Vu đạo nhân đột nhiên ‘Hư hư’ vài tiếng, hắn ra vẻ suy nghĩ nhíu mày, suy tư hồi lâu lúc này mới cười nói: “Không, không, còn có một người có thể thương tổn ta! Ha, nếu Bàn Cổ sống lại, công thêm cái rìu đòi mạng kia của hắn, thì lại có khả năng triệt để diệt sát ta. Nhưng Bàn Cổ... Ha ha, ha ha, ha ha ha!”
Không biết nghĩ tới chuyện đắc ý cỡ nào, Vu đạo nhân ngửa mặt hướng trời điên cuồng cười lên. Hắn xoay người, tiếp nhận bình nước màu vàng trên tay Nguyên Thủy Ma Tôn, lười biếng nói: “Đồ nhi, hậu sinh tiểu nhi bực này, vi sư lười ra tay. Giết hắn đi, chờ vi sư đại công cáo thành, cũng phong ngươi một cái ma đế thiên đình để chơi!”
Trong tiếng cười lớn, Vu đạo nhân chân đạp một đám mây ngay lập tức đi xa. Vân quang vô cùng đơn giản, so với Cơ Hạo khống chế Thiên Địa Kim Kiều xuyên qua hư không còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, trong nháy mắt hắn đã bay ra khỏi tầm mắt Cơ Hạo, ngay cả điều động hào quang Thái Dương Tinh chiếu khắp trời, cũng không tìm thấy bóng ngườiVu đạo nhân.
Trong lòng Cơ Hạo phát lạnh,Vu đạo nhân này thật sự là quá cường đại chút!
Nguyên Thủy Ma Tôn toàn thân sương mù đen lượn lờ, quanh thân tà khí bức người cười lên ‘khẹc khẹc’: “Thú vị, thú vị, chuyện này, ta cũng không ngờ tới... Quân đạo nhân, Vu đạo nhân, Cơ Hạo, ngươi nói bọn họ ai sẽ thắng?”
Cơ Hạo trầm mặc không nói, chỉ nhìn Nguyên Thủy Ma Tôn không ngừng cười quái dị.
“Ta nói, mặc kệ bọn họ ai thắng, cuối cùng thắng, đều có thể là ta!” Nguyên Thủy Ma Tôn bừng bừng hứng thú nhìn Cơ Hạo: “Ngươi biết không, đây là một cơ hội, một cái cơ hội thay thế. Nếu ngươi ta liên thủ, rất có khả năng...”
Cơ Hạo đáp lại đối với Nguyên Thủy Ma Tôn là một kiếm nhằm vào tim, Bàn Cổ Kiếm mang theo một đạo hàn quang đen nhánh, nháy mắt xuyên thấu thân thể Nguyên Thủy Ma Tôn.
Nguyên Thủy Ma Tôn cúi đầu nhìn lỗ thủng trong suốt to bằng miệng bát trên ngực, chẳng hề để ý cười: “Vô dụng, Cơ Hạo, ngươi giết của ta một khối pháp thân, lại không diệt được nguyên linh của ta, ta có vô số nguyên thủy ma chủng, bất cứ một ma chủng nào cũng có thể trưởng thành bản tôn... Trừ phi ngươi có thể diệt nhân tộc, để toàn bộ nguyên linh của ta đoàn tụ, còn cần ngươi có năng lực triệt để diệt sát nguyên linh của ta, ngươi mới có khả năng thật sự giết ta!”
Từng luồng khí đen không ngừng hội tụ ở trong vết thương, vết thương ở ngực Nguyên Thủy Ma Tôn nhanh chóng khép lại.
Hắn dùng sức vỗ vỗ ngực, hướng Cơ Hạo rất nghiêm túc nói: “Nhưng, kiếm của ngươi thật đáng sợ, ngay cả vô thượng ma thể của ta cũng có thể thoải mái xuyên thủng, sát khí ẩn chứa bên trong vậy mà ngay cả ma thể của ta cũng phải hao phí thời gian dài như vậy mới có thể khép lại. Kiếm tốt, thật sự là kiếm tốt.”
Cười một tiếng quái dị, Nguyên Thủy Ma Tôn hướng mặt đất chỉ chỉ: “Chẳng qua, tuy hắn bảo ta giết ngươi, nhưng ngươi có chí bảo hộ thân, giết ngươi không dễ... Không bằng, chúng ta thưởng thức trước một phen, xem xem những người này là chết như thế nào?”
Nguyên Thủy Ma Tôn cười đặc biệt sáng lạn, đám tinh anh các bộ tộc như thiêu thân lao đầu vào lửa hướng đại doanh của đám dị tộc thực dân thánh tôn xung phong, đều bị ma chủng của hắn khống chế tâm thần... Có thể một lần tiêu diệt nhiều nhân tộc như vậy, Nguyên Thủy Ma Tôn thật sự là lòng dạ sảng khoái, khuây khoả phi phàm.
Tuy tinh anh các bộ tộc phía dưới điên cuồng đi tìm chết, so với toàn bộ nhân tộc ngay cả một sợi lông trên chín con trâu cũng không bằng, nhưng thu gặt ma chủng trong cơ thể bọn họ, Nguyên Thủy Ma Tôn ít nhất có thể tăng cường gấp đôi lực lượng!
“Cơ Hạo, xem bộ dáng bọn hắn mỗi người vội vàng đi chịu chết, ngươi cảm thấy thế nào?” Nguyên Thủy Ma Tôn cất tiếng cười to.
Cơ Hạo trầm mặc không nói, đột nhiên hắn kinh hỉ ngẩng đầu lên hướng phía Thái Dương Tinh nhìn tới, bảy điểm sáng xanh mơn mởn phong cách cổ xưa dày nặng đột nhiên xuất hiện ở trên bầu trời, theo tiếng phong lôi chấn động nặng nề, bảy cái đỉnh ba chân khổng lồ như núi, cao tới trăm vạn dặm gào thét từ trên cao rơi xuống.
Đại đỉnh rơi về các chỗ của Bàn Cổ mỗ đại lục, lại có một cái chuông lớn đoan đoan chính chính hướng về phía Nghiêu Sơn thành rơi xuống.
Nghiêu Sơn thành nằm ở địa chỉ ban đầu của Bất Chu sơn năm đó, chính là chỗ đầu mối thiên địa của Bàn Cổ mỗ đại lục, đại đỉnh này rơi xuống thẳng tắp, khi sắp rơi xuống đất lại trở nên nhẹ nhàng như hạt giống cây bồ công anh, rất nhẹ nhàng rơi ở trên một tòa quảng trường chính giữa Nghiêu Sơn thành.
Ầm một tiếng, trên đại đỉnh hình ảnh vô số núi non sông ngòi, xã tắc sinh linh biến ảo khó dò, một đạo thần quang màu xanh to lớn bao la hùng vĩ từ trong đại đỉnh phun ra, trong thời gian ngắn quét ngang bốn phương tám hướng.
Trong thất khiếu đám tinh anh các bộ tộc hướng về đại doanh dị tộc điên cuồng xung phong đồng thời phun ra vết máu màu đen, bọn họ hộc từng ngụm từng ngụm máu đen, hắc diễm trong mắt chợt tiêu tán, thần trí nhanh chóng khôi phục tỉnh táo.
Trên đại đỉnh Nghiêu Sơn thành, lặng yên không một tiếng động xuất hiện một hình ảnh giống bề ngoài của Nguyên Thủy Ma Tôn như đúc.
Thân thể Nguyên Thủy Ma Tôn trước mặt Cơ Hạo đột nhiên run lên, cả người mềm nhũn vô lực từ trên trời cắm đầu rơi xuống.
Bình luận truyện