Vũ Toái Hư Không
Chương 395: Trung hồn ở đâu? (2)
- Lão huynh, nói đùa gì vậy!
Nụ cười của Trầm Côn cứng lại.
- Ta không nói giỡn!
Dương Vô Tuyệt lạnh lùng nói:
- Một canh giờ trước, Hạ Khải cùng Tần Chính tập kích tàn quân Công Tôn Y, Công Tôn Y cùng mấy Hoàng Kim trưởng lão đã bị Yến Nan Quy đánh chết. Chi quân đội chủ lực cuối cùng của Hoàng Kim Thần tộc đã bị tiêu diệt rồi, cho nên Ngũ Đế quân hạ lệnh, khởi xướng trận đánh cuối cùng với Hoàng Kim Thần tộc!
Trầm Côn có phần khó mà tin được tin dữ này.
- Chuyện này với Lý Mục đâu có gì liên quan?
- Ngươi không hiểu quân sự sao?
Dương Vô Tuyệt cau mày nói:
- Đánh một trận cuối cùng tức là thanh trừ bất kỳ thế lực nào thuộc về Hoàng Kim Thần tộc, cho đến khi trong tầng mây không còn bất kỳ một Thần tộc nào!
Hắn liếc nhìn bầu trời bao la mênh mông vô bờ.
- Lý Mục đem theo năm sáu ngàn người, bay nghênh ngang trên bầu trời, ngoài việc trở thành mục tiêu tiêu diệt của người khác, hắn còn có kết cục khác sao?
Một câu trúng đích!
Lúc này, ở mặt dưới tầng mây, Lý Mục huy động hai cánh, đã bay đến giới tuyến giữa thượng giới và nhân gian giới.
Thấy trước mặt xuất hiện một đạo cầu vồng bảy sắc, nhóm người Triệu trên lưng Lý Mục đều hoan hô, bọn họ biết, đây là đường ranh giới giữa thiên và nhân giới. Chỉ cần vượt qua đạo cầu vồng này, là bọn họ có thể về nhà.
- Xin đại gia cẩn thận!
Triệu Vô Cực vừa vui mừng vừa lo lắng, lớn tiếng nói:
- Thiên giới và nhân gian cách xa nhau, đường ranh giới này không phải dễ dàng vượt qua như vậy, bên trong chẳng những có Lôi Vân Thiên kiếp, còn có Tiên Phật thần lực thủ hộ, tất cả mọi người nắm chắc da long Thú Tôn, cẩn thận đề phòng Lôi Vân đánh trúng, cẩn thận coi chừng té xuống!
- Thú Tôn!
- Thú Tôn!
Những người Triệu khác thật ra không hề lo lắng gì, từ ngàn năm tin cậy của họ với Thú Tôn, còn cả thực lực cường đại mà Lý Mục mới vừa biểu hiện ra, bọn họ không nghi ngờ chút nào việc Lý Mục có năng lực vượt qua đường ranh giới thiên nhân này.
- Ha ha! Nghe được tiếng hoan hô trên lưng, trong lòng Lý Mục ấm áp, sau đó, hắn cúi đầu gầm thét một tiếng, hai cánh cong lại, tạo thành hai hình bán cầu bảo vệ thân thể mình và đám người Triệu. Hắn gầm một tiếng nữa, bay về đường ranh giới thiên nhân.
Nhưng vào lúc này!
Một đạo kiếm quang từ phía dưới xẹt qua, lóe sáng thật đẹp, như từ thiên địa chém thành một vết nứt, trong kiếm quang còn có từng mảnh Thanh liên bay lượn.
- Lý Trích Tiên?
Lý Mục giật mình hoảng sợ. Hắn đã nhận ra, đây là Lý Trích Tiên đệ nhất kiếm, Thương khung chi kiếm!
Lý Mục điên cuồng hét lên một tiếng một cánh ra sức chém ra, cứng rắn chặn lại một kiếm này, nhưng kiếm phong đã cắt trên cánh hắn một vết thương dài đến trăm mét, máu tươi tràn ngập không trung.
- Lý Trích Tiên, ta đang hộ tống người Triệu về nhân gian!
Lý Mục quát to.
- Thiên giới với nhân gian khác biệt, người Triệu đã bị cải tạo thành Thần tộc, sao có thể đi nhân gian làm loạn?
Trên trời không thấy bóng dáng chỉ truyền ra tiếng nói của Lý Trích Tiên.
- Ngũ Đế quân đã hạ lệnh, đánh một trận cuối cùng với Hoàng Kim Thần tộc. Lý Mục, Hoàng Kim Thần tộc vốn là quái thai của người và thú, không thuộc về lục đạo luân hồi, ngươi cần gì phải bảo vệ bọn họ?
Hắn nhàn nhạt nói.
- Thả bọn hắn xuống, ta sẽ không làm khó dễ ngươi!
- Làm khó ta?
Lý Mục cười lớn.
- Ta thừa nhận kiếm pháp của ngươi lợi hại, nhưng muốn từ trong tay ta bắt lại sáu ngàn người Triệu, ngươi vẫn chưa có bản lãnh này!
- Ai...... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Một tiếng thở dài thản nhiên.
- Lý Mục, ta thấy ngươi trung thành cảnh cảnh, không muốn cùng ngươi đối địch. Ta thực muốn nói với ngươi cho dù ngươi có vượt qua cửa ải của ta, kế tiếp còn có Trầm Trọng, còn có Trung Châu tử sĩ, còn có Hán bang, Chu Vũ của Ngũ Đế quân! Ngũ Đế quân đã sớm dự liệu được, Hoàng Kim Thần tộc có thể tháo chạy xuống nhân gian. Họ đã tại đường ranh giới thiên nhân bày ra thiên la địa võng, ngươi không qua nổi đâu!
Lý Mục trầm mặc!
Dù hắn rất mạnh, nhưng nếu phải liên tục đấu với Lý Trích Tiên, Trầm Trọng, hai đại Đế Quân...... Tự mình thật sự có có thể giết đi ra ngoài sao?
- Đa tạ ngươi đã nhắc nhở!
Lý Mục đột nhiên cười một tiếng
- Nhưng ta hôm nay không giết đi ra ngoài thì sáu ngàn người Triệu trên lưng sẽ chết trong tay Ngũ Đế quân!
- Vậy... Ta hiểu rồi!
Lý Trích Tiên thở dài nhàn nhạt nói.
- Anh hùng tự có nơi thuộc về, so với Trầm Trọng cùng Ngũ Đế quân, ngươi chắc càng mong được chết trong tay ta đúng không?
Vừa nói, trên bầu trời mơ hồ ngưng kết thành một đạo Kinh Hồng kiếm quang.
- Đã như vậy, hãy đón một kiếm của ta đi! Hiên Viên, thiên chi kiếm!
Kiếm quang nhắm vào đầu chém xuống, Lý Mục cười lạnh một tiếng, gầm to lên, một ngụm cắn kiếm quang.
Băng, băng, băng. Trong tiếng nổ liên tiếp, hàm răng Lý Mục bị đánh nát mười mấy cái, gương mặt cũng bị kiếm quang chém thành một lỗ hổng lớn, nhưng kiếm quang của Lý Trích Tiên cũng bị hắn cắn nát bấy.
Nhưng còn chưa kịp nghe được người Triệu hoan hô, Lý Mục đã cảm thấy mình bị từng lớp khí như một mảnh đại dương mênh mông bao vây, mỗi một lớp khí này giống như một thanh kiếm, kiếm khí tàn sát bừa bãi, mãnh liệt hào hùng.
Hắn đã sa vào trong lớp lớp khí đó, không còn đường nào tránh né!
- Hư không, tiên chi kiếm!
Kiếm thứ ba của Lý Trích Tiên xuất hiện, những tầng khí đầy trời đột nhiên hóa thành một thanh lợi kiếm, như mưa to phủ xuống trên người Lý Mục.
Lặng yên không một tiếng động, một cánh của Lý Mục đã bị chém đứt, một... cánh khác cũng bị chém đứt nữa, hắn - một con yêu thú cự trảo bị kiếm quang xé nát, bộ ngực bị kiếm quang chém Thành vết thương máu chảy đầm đìa...
Ở nơi rất xa, Ngũ Đế quân đang quan sát nơi này, chỉ thấy bầu trời đột nhiên xuất một dải máu, trong sương mù, lông, cánh, móng nhọn, da, xương cốt, trái tim... Giống như trời mưa rơi thẳng xuống khoảng không!
- Lý Mục bị phanh thây rồi?
- Kiếm thứ ba của Lý Trích Tiên được xưng tụng là huyết sát chi kiếm, Thần Phật cũng bị chết không có chỗ chôn, huống chi là Lý Mục?
Trong tiếng cười nhàn nhạt, bọn họ xoay người rời đi.
Mà những mảnh vụn còn lại của thi thể Lý Mục thì không ngừng rơi xuống, nện tới tấp vào đường ranh giới thiên nhân... Oanh, oanh, oanh, Lôi Vân trên đường ranh giới lập tức phát động, làm hài cốt nổ thành vụn phấn, chỉ có mấy khối da hơi nhỏ may mắn thoát khỏi vụ này, từ đường ranh giới thiên nhân bay ra ngoài, rớt xuống nhân gian.
- Lý Mục, dù ngươi không phải là địch thủ của ta, cũng sẽ không bại nhanh như vậy...
Chỗ tầng mây sâu, Lý Trích Tiên nhíu hai đầu lông mày lộ vẻ nghi ngờ.
Lý Mục chết quá dễ dàng, thua quá nhanh!
Dưới tình huống bình thường, Lý Mục ít nhất có thể ngăn cản nửa khắc đồng hồ, cuối cùng mặc dù vẫn chết, nhưng ít nhất vẫn có thể bảo tồn thi thể nguyên lành!
- Hả?
Mắt Lý Trích Tiên quét qua thiên địa, chợt thấy một bóng đen khét lẹt, vừa mới vượt qua đường ranh giới thiên nhân, rớt xuống mặt đất.
Đây là một mảng da lớn của Lý Mục! Bên trong còn loáng thoáng truyền ra tiếng khóc của người Triệu!?
- Ngươi phân ra hơn phân nửa linh khí, bảo vệ bọn người Triệu này sao?
Lý Trích Tiên ngạc nhiên sửng sốt, hắn đã hiểu, Lý Mục thua nhanh như vậy, là bởi vì hắn ngưng kết phần lớn lực lượng trên tấm da này, bảo vệ tất cả người Triệu, hộ tống bọn họ xông qua đường ranh giới thiên nhân! Với địch thủ cường đại như vậy, Lý Mục không có khí lực mang theo mấy ngàn người một đường giết đi ra ngoài, cho nên hắn chọn lừa dối, chết trong tay Lý Trích Tiên, đổi lấy cơ hội lợi dụng lúc hỗn loạn đưa người Triệu nhập cư trái phép nhân gian!
Đáng tiếc bị Lý Trích Tiên xem thấu...
Trên bầu trời lần nữa ngưng kết nổi lên tầng tầng lớp lớp kiếm quang. Nhưng không đợi một kiếm này xuất thủ, một Thiết chưởng đã bóp nát nó, tiếng Dương Vô Tuyệt vang lên.
- Mạng của những người Triệu này do Lý Mục dùng mạng của mình đổi lấy! Đủ rồi, cho bọn hắn một con đường sống đi!
Từ trong tầng mây Lý Trích Tiên hiện ra, trường kiếm đã thu vào trong vỏ.
- Sao giờ ngươi mới đến?
Hắn hỏi.
- Ta đi gặp Trầm Côn, nên tới trễ một chút!
Dương Vô Tuyệt nói giọng khàn khàn.
- Trầm Côn còn muốn chiếu cố người bị thương trong pháo đài Triệu gia, nên nhờ ta cho ngươi biết... Ta đã đến rồi, nếu như Lý Mục chưa chết, ngươi cho hắn một con đường sống đi! Nếu như Lý Mục đã chết, thì tìm linh hồn của hắn, trả lại cho Trầm Côn!
Lý Mục bị Tố Tâm cải tạo thành Thú Thần chín mặt, đã có được thân thể thật sự cho nên mới bị giết đương nhiên chỉ là thân thể của hắn.
Về phần linh hồn của hắn...
Lý Trích Tiên quét mắt khắp tầng mây, bỗng nhiên nhíu mày.
- Linh hồn của Lý Mục đâu rồi?
- Không có ở đây sao? Dương Vô Tuyệt tĩnh tâm cảm ứng một lúc, cũng sững sờ.
Lý Mục tan xương nát thịt, thậm chí ngay cả linh hồn cũng không thấy!
- Hôm nay Địa phủ đóng cửa, lục đạo luân hồi tạm dừng, linh hồn Lý Mục có thể đi đâu?
Lý Trích Tiên cùng Dương Vô Tuyệt liếc nhìn nhau trong đôi mắt đều là nghi vấn không giải thích được, Vương Kiêu chết, Huyền Si chết, Mặc Ly lưu ở nhân gian, Cổ Nguyệt Hà với Thủy Nhi vẫn đang mất tích, hôm nay Lý Mục cũng bị cảnh tan xương nát thịt...
Là dự ngôn.
Dự ngôn có một chút biến hóa, Lý Mục lần này cũng không ngoại lệ.
Trên dự ngôn biến mất, chỉ còn lại một câu nói... "Kẻ chết ngu trung, trời cũng không làm gì được, thôi, thôi!"
Tựa hồ thái độ của lão tăng quét rác với Lý Mục, cùng Trầm Côn là giống nhau, không thích tính cách ngu trung của hắn nhưng cũng không khỏi không bội phục lòng trung thành của hắn.
Sau khi Lý Mục chết vài ngày, Lý Trích Tiên cùng Dương Vô Tuyệt cũng đi Thiên Môn, nghe đồn là, trận đánh cuối cùng do Ngũ Đế quân phát động đã toàn thắng. Thượng giới giờ chỉ còn lại một chi Hoàng Kim Thần tộc cuối cùng, là kẻ hối cải quay đầu làm người tốt Công Tôn Hư.
Dưới sự hướng dẫn của Công Tôn Hư, chi Hoàng Kim Thần tộc này cởi bỏ chiến giáp, để xuống binh khí, chủ động đi nhân gian làm lao công chuộc tội...... Ngũ Đế quân sẽ không chọc vào chi đội ngũ vô hại này, Thiên giới tựa hồ cũng không làm khó bọn họ, dù sao bọn họ cũng rất dễ dàng vượt qua đường ranh giới thiên nhân.
Trên thượng giới một ngày bằng trên mặt đất một năm, mặt đất rất nhanh truyền đến tin tức nói, những người này không gia nhập thế lực nào, hễ nơi nào có thiên tai, bọn họ liền xuất hiện, hôm nay tu sửa cầu cho dân chúng, ngày mai giúp dân chúng khẩn hoang, lúc gặp phải đại hồng thủy, nghe nói mười mấy Hoàng Kim Thần tộc còn nắm tay nhảy vào trong hồng thủy, chặn đỉnh lũ lại.
Dần dần, dân chúng Cửu Châu đối với bọn họ cảm ân đái đức, đã có người muốn dựng đền thờ trường sanh cho bọn hắn nữa. Nhưng lúc hỏi thăm tên bọn họ, Công Tôn Hư khiêm tốn khoát tay áo.
- Làm chuyện tốt không cần lưu tên ...... Nếu như nhất định phải gọi, thì gọi ta là Hảo nhân giáp (người tốt nhất) đi!
Đúng rồi, lúc nói lời này, Công Tôn Hư đã dùng tiền do hắn cực khổ đi làm kiếm tới, mở ra một tòa cô nhi viện kêu là Hảo nhân trai.
Trầm Côn cười một tiếng, vừa lúc Mặc Ly tạo xong thông thiên tháp tới đón người bị thương, hắn viết cho Trầm gia một phong thơ.
- Cha, tìm mấy đồng tử quân giả mạo cô nhi chạy nạn, lẫn vào Công Tôn Hư cô nhi viện.... Lão này công phu lợi hại, nên học trộm một chút đi!
Sau Trầm Phật thật tìm tới mấy đồng tử quân, kết quả vừa đến Hảo nhân trai... Má ơi, mấy vạn đồng tử quân đều giả dạng làm dân chạy nạn, khóc thét đòi Công Tôn Hư chứa chấp, hơn nữa người ta vừa nhìn là biết!
- Ôi chao! Đây không phải là Thiên minh Tiểu Mặc sao? Tỷ tỷ của ngươi là Thiên minh hoàng hậu Mặc Anh, các loại võ công tùy tiện học, sao ngươi còn tới nơi này học trộm võ công a!
- Không có biện pháp, tỷ phu của ta Quang Minh Hoàng đại nhân hạ lệnh, nói Công Tôn Hư người ngu nhiều tiền, lừa gạt hắn mấy bộ võ công không coi là gì...... Ặc, Yến Thành, làm sao ngươi cũng tới? Ngươi đã mười tám rồi, còn giả mạo nhi đồng chạy nạn sao!?
- Không có gì, hoàng hậu nhà ta nói, ta từ nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ, giả mạo cô nhi không bị phát hiện.........
Cứ như vậy, Công Tôn Hư trở thành một đại truyền thuyết trong giới giáo dục Cửu Châu, đồ đệ khắp thiên hạ, thiện danh truyền bốn bể...... Nghe nói có nhiều chỗ đã không lạy Quan Âm, bắt đầu lạy Công Tôn Hư rồi.
Dĩ nhiên, những chuyện này cùng Trầm Côn đã không còn quan hệ. Ngày thứ mười sau khi Lý Mục chết, hắn đi tới đường ranh giới thiên nhân, nơi Lý Mục chết trận...
Nụ cười của Trầm Côn cứng lại.
- Ta không nói giỡn!
Dương Vô Tuyệt lạnh lùng nói:
- Một canh giờ trước, Hạ Khải cùng Tần Chính tập kích tàn quân Công Tôn Y, Công Tôn Y cùng mấy Hoàng Kim trưởng lão đã bị Yến Nan Quy đánh chết. Chi quân đội chủ lực cuối cùng của Hoàng Kim Thần tộc đã bị tiêu diệt rồi, cho nên Ngũ Đế quân hạ lệnh, khởi xướng trận đánh cuối cùng với Hoàng Kim Thần tộc!
Trầm Côn có phần khó mà tin được tin dữ này.
- Chuyện này với Lý Mục đâu có gì liên quan?
- Ngươi không hiểu quân sự sao?
Dương Vô Tuyệt cau mày nói:
- Đánh một trận cuối cùng tức là thanh trừ bất kỳ thế lực nào thuộc về Hoàng Kim Thần tộc, cho đến khi trong tầng mây không còn bất kỳ một Thần tộc nào!
Hắn liếc nhìn bầu trời bao la mênh mông vô bờ.
- Lý Mục đem theo năm sáu ngàn người, bay nghênh ngang trên bầu trời, ngoài việc trở thành mục tiêu tiêu diệt của người khác, hắn còn có kết cục khác sao?
Một câu trúng đích!
Lúc này, ở mặt dưới tầng mây, Lý Mục huy động hai cánh, đã bay đến giới tuyến giữa thượng giới và nhân gian giới.
Thấy trước mặt xuất hiện một đạo cầu vồng bảy sắc, nhóm người Triệu trên lưng Lý Mục đều hoan hô, bọn họ biết, đây là đường ranh giới giữa thiên và nhân giới. Chỉ cần vượt qua đạo cầu vồng này, là bọn họ có thể về nhà.
- Xin đại gia cẩn thận!
Triệu Vô Cực vừa vui mừng vừa lo lắng, lớn tiếng nói:
- Thiên giới và nhân gian cách xa nhau, đường ranh giới này không phải dễ dàng vượt qua như vậy, bên trong chẳng những có Lôi Vân Thiên kiếp, còn có Tiên Phật thần lực thủ hộ, tất cả mọi người nắm chắc da long Thú Tôn, cẩn thận đề phòng Lôi Vân đánh trúng, cẩn thận coi chừng té xuống!
- Thú Tôn!
- Thú Tôn!
Những người Triệu khác thật ra không hề lo lắng gì, từ ngàn năm tin cậy của họ với Thú Tôn, còn cả thực lực cường đại mà Lý Mục mới vừa biểu hiện ra, bọn họ không nghi ngờ chút nào việc Lý Mục có năng lực vượt qua đường ranh giới thiên nhân này.
- Ha ha! Nghe được tiếng hoan hô trên lưng, trong lòng Lý Mục ấm áp, sau đó, hắn cúi đầu gầm thét một tiếng, hai cánh cong lại, tạo thành hai hình bán cầu bảo vệ thân thể mình và đám người Triệu. Hắn gầm một tiếng nữa, bay về đường ranh giới thiên nhân.
Nhưng vào lúc này!
Một đạo kiếm quang từ phía dưới xẹt qua, lóe sáng thật đẹp, như từ thiên địa chém thành một vết nứt, trong kiếm quang còn có từng mảnh Thanh liên bay lượn.
- Lý Trích Tiên?
Lý Mục giật mình hoảng sợ. Hắn đã nhận ra, đây là Lý Trích Tiên đệ nhất kiếm, Thương khung chi kiếm!
Lý Mục điên cuồng hét lên một tiếng một cánh ra sức chém ra, cứng rắn chặn lại một kiếm này, nhưng kiếm phong đã cắt trên cánh hắn một vết thương dài đến trăm mét, máu tươi tràn ngập không trung.
- Lý Trích Tiên, ta đang hộ tống người Triệu về nhân gian!
Lý Mục quát to.
- Thiên giới với nhân gian khác biệt, người Triệu đã bị cải tạo thành Thần tộc, sao có thể đi nhân gian làm loạn?
Trên trời không thấy bóng dáng chỉ truyền ra tiếng nói của Lý Trích Tiên.
- Ngũ Đế quân đã hạ lệnh, đánh một trận cuối cùng với Hoàng Kim Thần tộc. Lý Mục, Hoàng Kim Thần tộc vốn là quái thai của người và thú, không thuộc về lục đạo luân hồi, ngươi cần gì phải bảo vệ bọn họ?
Hắn nhàn nhạt nói.
- Thả bọn hắn xuống, ta sẽ không làm khó dễ ngươi!
- Làm khó ta?
Lý Mục cười lớn.
- Ta thừa nhận kiếm pháp của ngươi lợi hại, nhưng muốn từ trong tay ta bắt lại sáu ngàn người Triệu, ngươi vẫn chưa có bản lãnh này!
- Ai...... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Một tiếng thở dài thản nhiên.
- Lý Mục, ta thấy ngươi trung thành cảnh cảnh, không muốn cùng ngươi đối địch. Ta thực muốn nói với ngươi cho dù ngươi có vượt qua cửa ải của ta, kế tiếp còn có Trầm Trọng, còn có Trung Châu tử sĩ, còn có Hán bang, Chu Vũ của Ngũ Đế quân! Ngũ Đế quân đã sớm dự liệu được, Hoàng Kim Thần tộc có thể tháo chạy xuống nhân gian. Họ đã tại đường ranh giới thiên nhân bày ra thiên la địa võng, ngươi không qua nổi đâu!
Lý Mục trầm mặc!
Dù hắn rất mạnh, nhưng nếu phải liên tục đấu với Lý Trích Tiên, Trầm Trọng, hai đại Đế Quân...... Tự mình thật sự có có thể giết đi ra ngoài sao?
- Đa tạ ngươi đã nhắc nhở!
Lý Mục đột nhiên cười một tiếng
- Nhưng ta hôm nay không giết đi ra ngoài thì sáu ngàn người Triệu trên lưng sẽ chết trong tay Ngũ Đế quân!
- Vậy... Ta hiểu rồi!
Lý Trích Tiên thở dài nhàn nhạt nói.
- Anh hùng tự có nơi thuộc về, so với Trầm Trọng cùng Ngũ Đế quân, ngươi chắc càng mong được chết trong tay ta đúng không?
Vừa nói, trên bầu trời mơ hồ ngưng kết thành một đạo Kinh Hồng kiếm quang.
- Đã như vậy, hãy đón một kiếm của ta đi! Hiên Viên, thiên chi kiếm!
Kiếm quang nhắm vào đầu chém xuống, Lý Mục cười lạnh một tiếng, gầm to lên, một ngụm cắn kiếm quang.
Băng, băng, băng. Trong tiếng nổ liên tiếp, hàm răng Lý Mục bị đánh nát mười mấy cái, gương mặt cũng bị kiếm quang chém thành một lỗ hổng lớn, nhưng kiếm quang của Lý Trích Tiên cũng bị hắn cắn nát bấy.
Nhưng còn chưa kịp nghe được người Triệu hoan hô, Lý Mục đã cảm thấy mình bị từng lớp khí như một mảnh đại dương mênh mông bao vây, mỗi một lớp khí này giống như một thanh kiếm, kiếm khí tàn sát bừa bãi, mãnh liệt hào hùng.
Hắn đã sa vào trong lớp lớp khí đó, không còn đường nào tránh né!
- Hư không, tiên chi kiếm!
Kiếm thứ ba của Lý Trích Tiên xuất hiện, những tầng khí đầy trời đột nhiên hóa thành một thanh lợi kiếm, như mưa to phủ xuống trên người Lý Mục.
Lặng yên không một tiếng động, một cánh của Lý Mục đã bị chém đứt, một... cánh khác cũng bị chém đứt nữa, hắn - một con yêu thú cự trảo bị kiếm quang xé nát, bộ ngực bị kiếm quang chém Thành vết thương máu chảy đầm đìa...
Ở nơi rất xa, Ngũ Đế quân đang quan sát nơi này, chỉ thấy bầu trời đột nhiên xuất một dải máu, trong sương mù, lông, cánh, móng nhọn, da, xương cốt, trái tim... Giống như trời mưa rơi thẳng xuống khoảng không!
- Lý Mục bị phanh thây rồi?
- Kiếm thứ ba của Lý Trích Tiên được xưng tụng là huyết sát chi kiếm, Thần Phật cũng bị chết không có chỗ chôn, huống chi là Lý Mục?
Trong tiếng cười nhàn nhạt, bọn họ xoay người rời đi.
Mà những mảnh vụn còn lại của thi thể Lý Mục thì không ngừng rơi xuống, nện tới tấp vào đường ranh giới thiên nhân... Oanh, oanh, oanh, Lôi Vân trên đường ranh giới lập tức phát động, làm hài cốt nổ thành vụn phấn, chỉ có mấy khối da hơi nhỏ may mắn thoát khỏi vụ này, từ đường ranh giới thiên nhân bay ra ngoài, rớt xuống nhân gian.
- Lý Mục, dù ngươi không phải là địch thủ của ta, cũng sẽ không bại nhanh như vậy...
Chỗ tầng mây sâu, Lý Trích Tiên nhíu hai đầu lông mày lộ vẻ nghi ngờ.
Lý Mục chết quá dễ dàng, thua quá nhanh!
Dưới tình huống bình thường, Lý Mục ít nhất có thể ngăn cản nửa khắc đồng hồ, cuối cùng mặc dù vẫn chết, nhưng ít nhất vẫn có thể bảo tồn thi thể nguyên lành!
- Hả?
Mắt Lý Trích Tiên quét qua thiên địa, chợt thấy một bóng đen khét lẹt, vừa mới vượt qua đường ranh giới thiên nhân, rớt xuống mặt đất.
Đây là một mảng da lớn của Lý Mục! Bên trong còn loáng thoáng truyền ra tiếng khóc của người Triệu!?
- Ngươi phân ra hơn phân nửa linh khí, bảo vệ bọn người Triệu này sao?
Lý Trích Tiên ngạc nhiên sửng sốt, hắn đã hiểu, Lý Mục thua nhanh như vậy, là bởi vì hắn ngưng kết phần lớn lực lượng trên tấm da này, bảo vệ tất cả người Triệu, hộ tống bọn họ xông qua đường ranh giới thiên nhân! Với địch thủ cường đại như vậy, Lý Mục không có khí lực mang theo mấy ngàn người một đường giết đi ra ngoài, cho nên hắn chọn lừa dối, chết trong tay Lý Trích Tiên, đổi lấy cơ hội lợi dụng lúc hỗn loạn đưa người Triệu nhập cư trái phép nhân gian!
Đáng tiếc bị Lý Trích Tiên xem thấu...
Trên bầu trời lần nữa ngưng kết nổi lên tầng tầng lớp lớp kiếm quang. Nhưng không đợi một kiếm này xuất thủ, một Thiết chưởng đã bóp nát nó, tiếng Dương Vô Tuyệt vang lên.
- Mạng của những người Triệu này do Lý Mục dùng mạng của mình đổi lấy! Đủ rồi, cho bọn hắn một con đường sống đi!
Từ trong tầng mây Lý Trích Tiên hiện ra, trường kiếm đã thu vào trong vỏ.
- Sao giờ ngươi mới đến?
Hắn hỏi.
- Ta đi gặp Trầm Côn, nên tới trễ một chút!
Dương Vô Tuyệt nói giọng khàn khàn.
- Trầm Côn còn muốn chiếu cố người bị thương trong pháo đài Triệu gia, nên nhờ ta cho ngươi biết... Ta đã đến rồi, nếu như Lý Mục chưa chết, ngươi cho hắn một con đường sống đi! Nếu như Lý Mục đã chết, thì tìm linh hồn của hắn, trả lại cho Trầm Côn!
Lý Mục bị Tố Tâm cải tạo thành Thú Thần chín mặt, đã có được thân thể thật sự cho nên mới bị giết đương nhiên chỉ là thân thể của hắn.
Về phần linh hồn của hắn...
Lý Trích Tiên quét mắt khắp tầng mây, bỗng nhiên nhíu mày.
- Linh hồn của Lý Mục đâu rồi?
- Không có ở đây sao? Dương Vô Tuyệt tĩnh tâm cảm ứng một lúc, cũng sững sờ.
Lý Mục tan xương nát thịt, thậm chí ngay cả linh hồn cũng không thấy!
- Hôm nay Địa phủ đóng cửa, lục đạo luân hồi tạm dừng, linh hồn Lý Mục có thể đi đâu?
Lý Trích Tiên cùng Dương Vô Tuyệt liếc nhìn nhau trong đôi mắt đều là nghi vấn không giải thích được, Vương Kiêu chết, Huyền Si chết, Mặc Ly lưu ở nhân gian, Cổ Nguyệt Hà với Thủy Nhi vẫn đang mất tích, hôm nay Lý Mục cũng bị cảnh tan xương nát thịt...
Là dự ngôn.
Dự ngôn có một chút biến hóa, Lý Mục lần này cũng không ngoại lệ.
Trên dự ngôn biến mất, chỉ còn lại một câu nói... "Kẻ chết ngu trung, trời cũng không làm gì được, thôi, thôi!"
Tựa hồ thái độ của lão tăng quét rác với Lý Mục, cùng Trầm Côn là giống nhau, không thích tính cách ngu trung của hắn nhưng cũng không khỏi không bội phục lòng trung thành của hắn.
Sau khi Lý Mục chết vài ngày, Lý Trích Tiên cùng Dương Vô Tuyệt cũng đi Thiên Môn, nghe đồn là, trận đánh cuối cùng do Ngũ Đế quân phát động đã toàn thắng. Thượng giới giờ chỉ còn lại một chi Hoàng Kim Thần tộc cuối cùng, là kẻ hối cải quay đầu làm người tốt Công Tôn Hư.
Dưới sự hướng dẫn của Công Tôn Hư, chi Hoàng Kim Thần tộc này cởi bỏ chiến giáp, để xuống binh khí, chủ động đi nhân gian làm lao công chuộc tội...... Ngũ Đế quân sẽ không chọc vào chi đội ngũ vô hại này, Thiên giới tựa hồ cũng không làm khó bọn họ, dù sao bọn họ cũng rất dễ dàng vượt qua đường ranh giới thiên nhân.
Trên thượng giới một ngày bằng trên mặt đất một năm, mặt đất rất nhanh truyền đến tin tức nói, những người này không gia nhập thế lực nào, hễ nơi nào có thiên tai, bọn họ liền xuất hiện, hôm nay tu sửa cầu cho dân chúng, ngày mai giúp dân chúng khẩn hoang, lúc gặp phải đại hồng thủy, nghe nói mười mấy Hoàng Kim Thần tộc còn nắm tay nhảy vào trong hồng thủy, chặn đỉnh lũ lại.
Dần dần, dân chúng Cửu Châu đối với bọn họ cảm ân đái đức, đã có người muốn dựng đền thờ trường sanh cho bọn hắn nữa. Nhưng lúc hỏi thăm tên bọn họ, Công Tôn Hư khiêm tốn khoát tay áo.
- Làm chuyện tốt không cần lưu tên ...... Nếu như nhất định phải gọi, thì gọi ta là Hảo nhân giáp (người tốt nhất) đi!
Đúng rồi, lúc nói lời này, Công Tôn Hư đã dùng tiền do hắn cực khổ đi làm kiếm tới, mở ra một tòa cô nhi viện kêu là Hảo nhân trai.
Trầm Côn cười một tiếng, vừa lúc Mặc Ly tạo xong thông thiên tháp tới đón người bị thương, hắn viết cho Trầm gia một phong thơ.
- Cha, tìm mấy đồng tử quân giả mạo cô nhi chạy nạn, lẫn vào Công Tôn Hư cô nhi viện.... Lão này công phu lợi hại, nên học trộm một chút đi!
Sau Trầm Phật thật tìm tới mấy đồng tử quân, kết quả vừa đến Hảo nhân trai... Má ơi, mấy vạn đồng tử quân đều giả dạng làm dân chạy nạn, khóc thét đòi Công Tôn Hư chứa chấp, hơn nữa người ta vừa nhìn là biết!
- Ôi chao! Đây không phải là Thiên minh Tiểu Mặc sao? Tỷ tỷ của ngươi là Thiên minh hoàng hậu Mặc Anh, các loại võ công tùy tiện học, sao ngươi còn tới nơi này học trộm võ công a!
- Không có biện pháp, tỷ phu của ta Quang Minh Hoàng đại nhân hạ lệnh, nói Công Tôn Hư người ngu nhiều tiền, lừa gạt hắn mấy bộ võ công không coi là gì...... Ặc, Yến Thành, làm sao ngươi cũng tới? Ngươi đã mười tám rồi, còn giả mạo nhi đồng chạy nạn sao!?
- Không có gì, hoàng hậu nhà ta nói, ta từ nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ, giả mạo cô nhi không bị phát hiện.........
Cứ như vậy, Công Tôn Hư trở thành một đại truyền thuyết trong giới giáo dục Cửu Châu, đồ đệ khắp thiên hạ, thiện danh truyền bốn bể...... Nghe nói có nhiều chỗ đã không lạy Quan Âm, bắt đầu lạy Công Tôn Hư rồi.
Dĩ nhiên, những chuyện này cùng Trầm Côn đã không còn quan hệ. Ngày thứ mười sau khi Lý Mục chết, hắn đi tới đường ranh giới thiên nhân, nơi Lý Mục chết trận...
Bình luận truyện