Vũ Vương
Chương 289: Cự Linh Chưởng
Hắn không muốn cùng Mộ Hàn dây chưa, trì hoãn thời gian. Hơn nữa cách mà Mộ Hàn xuất hiện quá mức cổ quái, khiến cho hắn có chút chột dạ, cho nên mói quyết định buông tha Mộ Hàn. Chỉ là hắn không nghĩ tới, Mộ Hàn mới có tu vi Huyền Thai tứ trọng thiên lại dám ngăn cản hắn, là một cường giả Mệnh Tuyền Cảnh.
Tại thời khắc này, hắn không có nửa điểm do dự, vận dụng công pháp võ đạo mạnh nhất của mình. Tang Thiên Công muốn một chưởng đánh gục Mộ Hàn.
- Hô!
Chỉ một thoáng, trong không trung vang lên một tiếng rít gào. Cánh tay phải của Tang Thiên Công trong nháy mắt bành chướng ra vô số lần. Da thịt bàn tay phảng phất hóa thành một tầng nham thạch dày đặc, tỏng lòng bàn tay vân tuyến pha tạp, lộ ra một cỗ khí tức cổ xưa, tang thương, mênh mông tựa như biển lớn.
Nhương theo cỗ khí tức này, đạo kình như sóng lớn gào thét bay tới.
Mộ Hàn đứng mũi chịu sào, trong lòng lập tức sinh ra một cảm giác nhỏ bé, coi như chính mình là sỏi đá đang đối đầu với cự sơn.
- Cự Linh Chưởng!
Trong đầu Mộ Hàn hiện lên ba chữ. Đồng tử Mộ Hàn hơi co lại, sắc mặt không hề bối rối. Cự Linh Chưởng này ở trong Võ Bia bí cảnh của Vô Cực Thiên Tông cũng là một loại công pháp võ đạo cao phẩm. Vốn uy lực của nó không kém nhưng giờ phút này do cường giả Mệnh Tuyền Cảnh thi triển ra cho nên uy thế càng thêm kinh thiên động địa.
Cự chưởng của Tang Thiên Công đánh xuống, tựa như một ngọn núi khổng lồ từ trên cao rơi xuống. Khí thế phô thiên cái địa, tựa như trong nhát mắt có thể nghiền nát mọi thứ thành bột phấn.
Tu sĩ Huyền Thai cảnh phổ thông cảm nhận được uy áp của cự chưởng này chỉ sợ lập tức mất đi niềm tin chống cự. Dù sao thì sự chênh lệch giữa hai cảnh giới là quá lớn. Nhưng trước khi hiện thân, Mộ Hàn đã liệu trước điều này, đồng thời hắn còn có chỗ dựa.
- Xùy! Xùy!
Ngón tay Mộ Hàn liên tiếp bắn ra đạn chỉ thi triển Bạo Viêm Liên Châu. Từng đạo hư ảnh hình mũi tên không ngớt, không ngừng nghênh đón cự chưởng.
Trong lúc nhất thời, trong hư không bốc lên một cỗ nhiệt nóng, tựa hồ nhiệt độ của phiến thiên địa này bỗng nhiên tăng vọt mấy lần.
- Cút!
Sắc mặt Tang Thiên Công càng thêm điên cuồng, miệng hung dữ quát lên một tiếng chói tai. Hư ảnh mũi tên va chạm vào cự chưởng, đáng tiếc những mũi tên này giống như trứng gà đụng vào thạch đầu, không có cách nào tạo ra ảnh hưởng gì. Tiếng nổ kịch liệt vang lên, cự chưởng kia tiếp tục chụp lên đầu Mộ Hàn.
Một cường giả Mệnh Tuyền ngũ trọng thiên, một Huyền Thai tứ trọng thiên, sự chênh lệch cảnh giới ở trong đó khó có thể hình dung được. Tang Thiên Công và Mộ Hàn giống như voi với kiến vậy. Mắt thấy Mộ Hàn phản kích Cự Linh Chưởng của mình, cuối cùng bị nghiền nát, Tang Thiên Công không khỏi lộ ra một tia khinh thường.
Nhưng vào lúc này, một đạo hồng mang rất nhỏ từ mi tâm mộ hàn lộ ra, hóa thành một đạo nũi tên bắn về phía tay phải Tang Thiên Công.
Nháy mắt qua đi, mũi tên kia bạo tán, hồng mang cũng nổ tung.
- Phanh!
Đột nhiên một tiếng nổ bạo liệt vang lên, chấn động màng nhĩ của Tang Thiên Công khiến cho hắn ngây người. Một cỗ cảm giác sóng nhiệt rừng rực bắt đầu khởi động trong lòng bàn tay của mình, xuyên thấu qua khe hở, thậm chí có thể nhìn thấy một đạo Hỏa Long bốc lên.
Trong chớp mắt, Long Ảnh bành trướng mấy chục lần, nhiệt ý mãnh liệt tràn ngập hư không, cây cỏ chung quanh lập tức bốc lên liệt hỏa, cả phiến thiên đại này đều được chiếu rọi.
Hỏa Long kia mở rộng miệng mình nuốt toàn bộ bàn tay của Tang Thiên Công.
- Diệu Long Chân Hỏa!
Tang Thiên Công rất nhanh nhận ra lai lịch của Hỏa Long, lập tức kinh hô một tiếng.
Ngay sau đó, một cỗ cảm giác đau nhức, liệt phế từ lòng bàn tay dâng lên. Tang Thiên Công cả kinh, thân hình phản xạ có điều kiện lùi về phía sau. Bàn tay giống như cự nham co rút kịch liệt. Mà vào lúc đó, từng vết rách đỏ tươi từ trong lòng bàn tay vỡ lan ra xung quanh.
Đến khi tay phải Tang Thiên Công khôi phục như lúc đầu thì cả bàn tay đã bị bong da tróc thịt, máu tươi đầm địa, mùi máu tanh nồng đậm.
- Mộ Hàn!
Nhìn huyết nhực mơ hồ trên tay phải, Tang Thiên Công kinh sợ, giống như dã thú bị thương, miệng gào thét. Ngửi thấy mùi máu tươi, Long Dực Thiên Ưng đã đuổi đến sau lưng Tang Thiên Công hưng phấn vô cùng, từ cổ họng của nó phát ra từng tiếng gáy gọi bén nhọn khiến cho Tang Thiên Công bị vây kín.
Mộ Hàn than khẽ, khóe môi vui vẻ, thân thể Hỏa Long cũng quấn trên người hắn.
Lúc trước thi triển Bạo Viêm Liên Châu, mục đích chỉ để cho tay phải của Tang Thiên Công bị tê liệt. Đòn sát thủ sau cùng chính là Diệu Long Chân Hỏa. Đương nhiên, với thực lực của Mộ Hàn bây giờ cho dù có Diệu Long Chân Hỏa cũng không đánh chết được Tang Thiên Công.
Bất quá, Mộ Hàn cũng không có hy vọng chỉ vào chút thực lực của mình mà giết chết Tang Thiên Công. Hắn chỉ cần cản trở Tang Thiên Công một lát là có thể khiến cho Tang Thiên Công lâm vào vòng vây của Long Dực Thiên Ưng. Chỉ cần hung thú này quấn lấy thì cho dù Tang Thiên Ưng là tu sĩ Mệnh Tuyền ngũ trọng thiên cũng không thể thoát thân dễ dàng.
- Phanh! Phanh!
Tiếng va chạm kịch liệt vang lên, hai con Long Dực Thiên Ưng bị Tang Thiên Công một chưởng đánh chết, hóa thành huyết vũ đầy trời, có thể ngay sau đó còn có thêm hung thú đánh tới. Lúc này, có một bộ phận Long Dực Thiên Ưng bay vút qua chung quanh Tang Thiên Công, Mộ Hàn cũng khốn ở trong đó.
- Mộ Hàn, tổn hại người hại mình, ngươi đây là đang tự tìm đường chết!
Thấy Mộ Hàn cũng bị vây ở bên trong, Tang Thiên Công cười lớn.
Nhưng mà chỉ qua một lát, tiếng cười của Tang Thiên Công dừng lại.
Chỉ thấy những con Long Dực Thiên Ưng còn không có tới gần, Hỏa Long quay quanh thân thể Mộ Hàn thượng mạnh mẽ bành trướng. Mấy con hung thú ở gần bén lửa bốc cháy, chúng điên cuồng gào thét trên không trung, tiếng kêu thanh minh, thê lương không ngừng vang lên, làm cho người nghe sợ nổi da gà.
Chỉ có vài giây, mấy con Long Dực Thiên Ưng đã bị chôn vùi trong tro bụi, thậm chí ngay cả linh tinh cũng bị hoả táng, mà Hỏa Long kia lập tức khôi phục nguyên trạng.
- Diệu Long chân hỏa, Diệu Long chân hỏa...
Tang Thiên Công trong miệng nỉ non, có chút thất thần.
Một màn quỷ dị này, lại để cho hắn lập tức tựu tỉnh ngộ, Mộ Hàn đối với Diệu Long chân hỏa sử dụng đã đến tình trạng thu phát tùy ý.
Cái này nghĩa là Mộ Hàn đã có thể tùy ý điều khiển loại lực lượng cực hạn này.
Nếu như là như vậy, nói không chừng hỗn đản này...
- Ah!
Con đau nhức từ bàn thay phải bộc phát, Tang Thiên Công vô ý thức hô ra thành tiếng, tâm thần lập tức tỉnh dậy, lại phát hiện mình thất thần trong nháy mắt, tay phải lại bị một con Long Dực Thiên Ưng mổ lên. Mà chỉ trong nháy mắt, đại lượng huyết dịch đã bị hung thú kia hấp phệ, bàn tay lại trở nên khô héo.
Đây cũng là chỗ khủng bố của Long Dực Thiên Ưng!
Chỉ cần miệng vết thương mỗi lần bị đụng chạm, có thể thuận thế đem huyết dịch hấp lấy ra, bị Long Dực Thiên Ưng vây khốn, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh trên cơ bản đều bị hút hết máu mà vong. Trong lòng Tang Thiên Công lo lắng, chợt giận tím mặt, gầm rú một tiếng, lại lần nữa thi triển đi ra Cự Linh chưởng.
Tại thời khắc này, hắn không có nửa điểm do dự, vận dụng công pháp võ đạo mạnh nhất của mình. Tang Thiên Công muốn một chưởng đánh gục Mộ Hàn.
- Hô!
Chỉ một thoáng, trong không trung vang lên một tiếng rít gào. Cánh tay phải của Tang Thiên Công trong nháy mắt bành chướng ra vô số lần. Da thịt bàn tay phảng phất hóa thành một tầng nham thạch dày đặc, tỏng lòng bàn tay vân tuyến pha tạp, lộ ra một cỗ khí tức cổ xưa, tang thương, mênh mông tựa như biển lớn.
Nhương theo cỗ khí tức này, đạo kình như sóng lớn gào thét bay tới.
Mộ Hàn đứng mũi chịu sào, trong lòng lập tức sinh ra một cảm giác nhỏ bé, coi như chính mình là sỏi đá đang đối đầu với cự sơn.
- Cự Linh Chưởng!
Trong đầu Mộ Hàn hiện lên ba chữ. Đồng tử Mộ Hàn hơi co lại, sắc mặt không hề bối rối. Cự Linh Chưởng này ở trong Võ Bia bí cảnh của Vô Cực Thiên Tông cũng là một loại công pháp võ đạo cao phẩm. Vốn uy lực của nó không kém nhưng giờ phút này do cường giả Mệnh Tuyền Cảnh thi triển ra cho nên uy thế càng thêm kinh thiên động địa.
Cự chưởng của Tang Thiên Công đánh xuống, tựa như một ngọn núi khổng lồ từ trên cao rơi xuống. Khí thế phô thiên cái địa, tựa như trong nhát mắt có thể nghiền nát mọi thứ thành bột phấn.
Tu sĩ Huyền Thai cảnh phổ thông cảm nhận được uy áp của cự chưởng này chỉ sợ lập tức mất đi niềm tin chống cự. Dù sao thì sự chênh lệch giữa hai cảnh giới là quá lớn. Nhưng trước khi hiện thân, Mộ Hàn đã liệu trước điều này, đồng thời hắn còn có chỗ dựa.
- Xùy! Xùy!
Ngón tay Mộ Hàn liên tiếp bắn ra đạn chỉ thi triển Bạo Viêm Liên Châu. Từng đạo hư ảnh hình mũi tên không ngớt, không ngừng nghênh đón cự chưởng.
Trong lúc nhất thời, trong hư không bốc lên một cỗ nhiệt nóng, tựa hồ nhiệt độ của phiến thiên địa này bỗng nhiên tăng vọt mấy lần.
- Cút!
Sắc mặt Tang Thiên Công càng thêm điên cuồng, miệng hung dữ quát lên một tiếng chói tai. Hư ảnh mũi tên va chạm vào cự chưởng, đáng tiếc những mũi tên này giống như trứng gà đụng vào thạch đầu, không có cách nào tạo ra ảnh hưởng gì. Tiếng nổ kịch liệt vang lên, cự chưởng kia tiếp tục chụp lên đầu Mộ Hàn.
Một cường giả Mệnh Tuyền ngũ trọng thiên, một Huyền Thai tứ trọng thiên, sự chênh lệch cảnh giới ở trong đó khó có thể hình dung được. Tang Thiên Công và Mộ Hàn giống như voi với kiến vậy. Mắt thấy Mộ Hàn phản kích Cự Linh Chưởng của mình, cuối cùng bị nghiền nát, Tang Thiên Công không khỏi lộ ra một tia khinh thường.
Nhưng vào lúc này, một đạo hồng mang rất nhỏ từ mi tâm mộ hàn lộ ra, hóa thành một đạo nũi tên bắn về phía tay phải Tang Thiên Công.
Nháy mắt qua đi, mũi tên kia bạo tán, hồng mang cũng nổ tung.
- Phanh!
Đột nhiên một tiếng nổ bạo liệt vang lên, chấn động màng nhĩ của Tang Thiên Công khiến cho hắn ngây người. Một cỗ cảm giác sóng nhiệt rừng rực bắt đầu khởi động trong lòng bàn tay của mình, xuyên thấu qua khe hở, thậm chí có thể nhìn thấy một đạo Hỏa Long bốc lên.
Trong chớp mắt, Long Ảnh bành trướng mấy chục lần, nhiệt ý mãnh liệt tràn ngập hư không, cây cỏ chung quanh lập tức bốc lên liệt hỏa, cả phiến thiên đại này đều được chiếu rọi.
Hỏa Long kia mở rộng miệng mình nuốt toàn bộ bàn tay của Tang Thiên Công.
- Diệu Long Chân Hỏa!
Tang Thiên Công rất nhanh nhận ra lai lịch của Hỏa Long, lập tức kinh hô một tiếng.
Ngay sau đó, một cỗ cảm giác đau nhức, liệt phế từ lòng bàn tay dâng lên. Tang Thiên Công cả kinh, thân hình phản xạ có điều kiện lùi về phía sau. Bàn tay giống như cự nham co rút kịch liệt. Mà vào lúc đó, từng vết rách đỏ tươi từ trong lòng bàn tay vỡ lan ra xung quanh.
Đến khi tay phải Tang Thiên Công khôi phục như lúc đầu thì cả bàn tay đã bị bong da tróc thịt, máu tươi đầm địa, mùi máu tanh nồng đậm.
- Mộ Hàn!
Nhìn huyết nhực mơ hồ trên tay phải, Tang Thiên Công kinh sợ, giống như dã thú bị thương, miệng gào thét. Ngửi thấy mùi máu tươi, Long Dực Thiên Ưng đã đuổi đến sau lưng Tang Thiên Công hưng phấn vô cùng, từ cổ họng của nó phát ra từng tiếng gáy gọi bén nhọn khiến cho Tang Thiên Công bị vây kín.
Mộ Hàn than khẽ, khóe môi vui vẻ, thân thể Hỏa Long cũng quấn trên người hắn.
Lúc trước thi triển Bạo Viêm Liên Châu, mục đích chỉ để cho tay phải của Tang Thiên Công bị tê liệt. Đòn sát thủ sau cùng chính là Diệu Long Chân Hỏa. Đương nhiên, với thực lực của Mộ Hàn bây giờ cho dù có Diệu Long Chân Hỏa cũng không đánh chết được Tang Thiên Công.
Bất quá, Mộ Hàn cũng không có hy vọng chỉ vào chút thực lực của mình mà giết chết Tang Thiên Công. Hắn chỉ cần cản trở Tang Thiên Công một lát là có thể khiến cho Tang Thiên Công lâm vào vòng vây của Long Dực Thiên Ưng. Chỉ cần hung thú này quấn lấy thì cho dù Tang Thiên Ưng là tu sĩ Mệnh Tuyền ngũ trọng thiên cũng không thể thoát thân dễ dàng.
- Phanh! Phanh!
Tiếng va chạm kịch liệt vang lên, hai con Long Dực Thiên Ưng bị Tang Thiên Công một chưởng đánh chết, hóa thành huyết vũ đầy trời, có thể ngay sau đó còn có thêm hung thú đánh tới. Lúc này, có một bộ phận Long Dực Thiên Ưng bay vút qua chung quanh Tang Thiên Công, Mộ Hàn cũng khốn ở trong đó.
- Mộ Hàn, tổn hại người hại mình, ngươi đây là đang tự tìm đường chết!
Thấy Mộ Hàn cũng bị vây ở bên trong, Tang Thiên Công cười lớn.
Nhưng mà chỉ qua một lát, tiếng cười của Tang Thiên Công dừng lại.
Chỉ thấy những con Long Dực Thiên Ưng còn không có tới gần, Hỏa Long quay quanh thân thể Mộ Hàn thượng mạnh mẽ bành trướng. Mấy con hung thú ở gần bén lửa bốc cháy, chúng điên cuồng gào thét trên không trung, tiếng kêu thanh minh, thê lương không ngừng vang lên, làm cho người nghe sợ nổi da gà.
Chỉ có vài giây, mấy con Long Dực Thiên Ưng đã bị chôn vùi trong tro bụi, thậm chí ngay cả linh tinh cũng bị hoả táng, mà Hỏa Long kia lập tức khôi phục nguyên trạng.
- Diệu Long chân hỏa, Diệu Long chân hỏa...
Tang Thiên Công trong miệng nỉ non, có chút thất thần.
Một màn quỷ dị này, lại để cho hắn lập tức tựu tỉnh ngộ, Mộ Hàn đối với Diệu Long chân hỏa sử dụng đã đến tình trạng thu phát tùy ý.
Cái này nghĩa là Mộ Hàn đã có thể tùy ý điều khiển loại lực lượng cực hạn này.
Nếu như là như vậy, nói không chừng hỗn đản này...
- Ah!
Con đau nhức từ bàn thay phải bộc phát, Tang Thiên Công vô ý thức hô ra thành tiếng, tâm thần lập tức tỉnh dậy, lại phát hiện mình thất thần trong nháy mắt, tay phải lại bị một con Long Dực Thiên Ưng mổ lên. Mà chỉ trong nháy mắt, đại lượng huyết dịch đã bị hung thú kia hấp phệ, bàn tay lại trở nên khô héo.
Đây cũng là chỗ khủng bố của Long Dực Thiên Ưng!
Chỉ cần miệng vết thương mỗi lần bị đụng chạm, có thể thuận thế đem huyết dịch hấp lấy ra, bị Long Dực Thiên Ưng vây khốn, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh trên cơ bản đều bị hút hết máu mà vong. Trong lòng Tang Thiên Công lo lắng, chợt giận tím mặt, gầm rú một tiếng, lại lần nữa thi triển đi ra Cự Linh chưởng.
Bình luận truyện