Vũ Vương
Chương 291: Ta nên xuất hiện
Chính vì nguyên nhân này mà Mộ Hàn mới dùng khô lâu để dẫn hai người Tang Thiên Công vào bẫy rập.
- Ah!
Một tiếng kêu bén nhọn đột nhiên vang lên. Sở Ngọc chỉ sơ sẩy một cái đã bị Long Dực Thiên Ưng mổ rách một vệt dài trên cơ thể. Mặc dù Sở Ngọc nhanh chóng đánh lui hung thú, nhưng huyết dịch xung quanh vết thương đã bị hấp thu sạch sẽ.
- Hai gia hỏa này cũng không chèo chống được lâu nữa.
Khóe môi Mộ Hàn nổi lên một tia vui vẻ như có như không. Nghiêm Duy đã bị đánh chết, Tang Thiên Công và Sở Ngọc đều ý thức được phải hợp lực với nhau mới có được một đường sinh cơ. Cho nên trong thời gian này, hai người đều cố gắng dựa sát vào nhau. cho tới bây giờ, khoảng cách giữa hai người chỉ hơn mười mét.
Điểm khoảng cách ấy đối với hai người Tang Thiên Công gần trong gang tấc. Đáng tiếc, Mộ Hàn tuyệt đối không cho hai người liên thủ.
- Vèo!
Nghĩ xong, đạo khí khô lâu đã hóa thành một đạo bạch quang.
Dưới sự điều khiển của Mộ Hàn, đầu khô lâu kia hoạt động nhẹ hàng linh xảo, không ngừng lách qua Long Dực Thiên Ưng, chạy thẳng vào trong, trong khoảng khắc chỉ còn cách Sở Ngọc không xa.
Long Dực Thiên Ưng tuy phát giác được hành động của khô lâu nhưng cũng không có chặn đường. Bọn chúng chỉ thỉnh thoảng cảnh giác lườm Mộ Hàn một cái. Những con hung thú này tự nhiên có thể phán đoán được, khô lâu hoàn toàn do Mộ Hàn điều khiển. Chúng đối với Diệu Long Chân Hỏa có một nỗi sợ hãi theo bản năng, cho nên chúng không dám chủ động trêu chọc Mộ Hàn.
Khô lâu cũng không hành động thiếu suy nghĩ, mượn nhờ sự che lấp của Long Dực Thiên Ưng, rất nhanh đã đến gần Sở Ngọc.
Lúc triệu hồi đạo khí khô lâu, Mộ Hàn đã lau đi khí tức của mình bám dính trên người nó. Hiện giờ xung quanh người khô lâu chỉ có tử khí. Sau khi được Mộ Hàn rèn luyện một phen, khí tức đã trở nên cực nhạt. Sở Ngọc toàn tâm toàn ý chống cự thế công như nước thủy triều của hung thú, căn bản không có phát giác bên người có thêm một bộ xương khô.
Một lát sau, động tác khô lâu đột nhiên bạo tăng. Cánh tay chỉ có xương của khô lâu xuyên qua khe ở cánh chim, dùng thế sét đánh bưng tai chụp vào eo của Sở Ngọc. Xương ngón tay nhấp nháy ánh quang, sắc bén như đao, giống như có thể phá vỡ bất kỳ vật gì.
- Sở Ngọc! Coi chừng!
Tang Thiên Công đánh lui một đầu hung thú, vừa kịp nhìn thấy một màn này, trong lòng lập tức cả kinh, lớn tiếng keu to. Hiện tại hắn cùng Sở Ngọc buộc chung một sợi dây. Nếu Sở Ngọc chết, tất cả hung thú sẽ vây công hắn, khí đó hắn cũng sẽ chết.
Nghe tiếng hét lớn, trong lòng Sở Ngọc lập tức sinh ra một tia báo động. Thân hình văn vẹo quỷ dị, nhưng hắn cũng không thể nào tránh thoát một lần tập kích này.
- Xoẹt!
Năm đầu ngón tay của khô lâu xé rách áo choàng của Sở Ngọc, bên hông lưu lại năm vết rách đỏ tươi. Một đầu Long Dực Thiên Ưng ở gần đó, nhìn thấy cơ hội lập tức mổ vào eo của Sở Ngọc. Máu tươi điên cuồng từ miệng vết thương chui vào miệng hung thú.
Cơn đau kịch liệt truyền đến, Sở Ngọc không nhịn được kêu lên một tiếng, sắc mặt cũng trắng như tờ giấy.
- Đáng tiếc!
Mộ Hàn thầm nghĩ. Vừa rồi nếu một trảo của khô lâu nhanh hơn một chút nữa thì có thể khiến cho phần eo của Sở Ngọc biến mất.
Nhưng lần tập kích vừa rồi tuy không thể khiến Sở Ngọc trọng thương nhưng vẫn mang lại hiệu quả không tệ. Trong thời gian kế tiếp, Sở Ngọc bắt đầu trở nên bó tay bó chân, đối với khô lâu luôn lượn lờ ở gần đó có chút buồn bực. Dưới sự phân tâm như vậy, Sở Ngọc chẳng những không thể lại gần Tang Thiên Công mà việc phòng ngự không ngừng xuất hiện lỗ thủng. Không đến hai phút, trên người hắn lại một lần nữa xuất hiện mấy vết thương, cơ thể cũng trở nên gầy còm.
- Xùy! Xùy!
Khô lâu thỉnh thoảng phát động công kích, một trảo xẹt qua hư không phát ra tiếng xé gió rất nhỏ làm Sở Ngọc run sợ. Cường giả Mệnh Tuyền Cảnh như hắn bây giờ giống như chim sợ cành còng, khuôn mặt tái nhợt khó có thể che dấu được sự hoảng sợ và tuyệt vọng. Đối với việc phản kích lại hung thú càng thêm vô lực.
- Chân nguyên tiêu hao hơn nửa, ta nên xuất thủ rồi!
Mộ Hà cười cười, không nhanh không chậm đi về phía Sở Ngọc. Diệu Long Chân Hỏa lượn lờ quanh người không ngừng tỏa ra luồng sóng nhiệt cuồng mãnh. Long Dực Thiên Ưng ở chung quanh nhanh chóng tránh né. Mà những nơi Mộ Hàn đi qua, cỏ cây tự cháy, mặt đất cũng bị cháy đen.
Mộ Hàn đến gần, hung thú xung quanh Sở Ngọc vô ý thức tránh lui.
Cũng vì thế mà áp lực Sở Ngọc phải chịu giảm mạnh.
Hắn vừa mới thở phào liền phát hiện Mộ Hàn đang đi về phía mình, Sở Ngọc kinh sợ liên tục rút lui. Vốn là người ít lời nhưng hiện giờ hắn nhanh miệng khàn giọng nói:
- Mộ Hàn, buông tha cho ta. Ta có thể trở thành nô bộc của ngươi, có thể giúp ngươi bất cứ chuyện gì.
Ở đây nguy hiểm nhất không phải Long Dực Thiên Ưng mà là Mộ Hàn.
Đối với Sở Ngọc mà nói, Mộ Hàn là người duy nhất có thể cứu mạng hắn. Chỉ cần có thể nắm lấy, hắn liền có thể thoát khỏi sự công kích của Long Dực Thiên Ưng, giữ được tính mạng. Chỉ cần còn sống, làm nô bộc cho Mộ Hàn thì thế nào? Có một nô bộc Mệnh Tuyền tứ trọng thiên, điều kiện hấp dẫn như vậy, hắn không tin Mộ Hàn sẽ cự tuyệt.
- Đệ tử Thiên Cực làm nô bộ cho ta, ta liệu có thể tiếp nhận nổi không.
Mộ Hàn cười nhạt, Động Huyền Thiên Hồn Đại lập lòe tỏng tâm cung hung hăng tấn công linh hồn Sở Ngọc. Trong nháy mắt, Sở Ngọc giống như diều đứt dây bay ngược về sau mấy chục thước ngã trên mặt đất.
Mấy con Long Dực Thiên Ưng giương đôi cánh lên, tiến lên phía trước thừa cơ kiếm tiện nghi. Bất quá tốc độ của Mộ Hàn nhanh hơn, chúng còn không có mổ được Sở Ngọc, Mộ Hàn đã đuổi tới, nhiệt ý rừng ruwcj thoáng cái liền bức lui chúng.
Trên mặt đất, Sở Ngọc hấp hối, hắt mắt trừng trừng, miệng không ngừng phun ra máu tươi cùng nội tạng vỡ nát. Cái chết của hắn không còn xa.
- Mộ...Mộ Hàn, ngươi...!
Sở Ngọc vô lực nâng tay phải lên chỉ vào Mộ hàn, thanh âm mơ hồ, tỏng con mắt tràn đầy thần sắc không tưởng tượng nổi, giống như không nghĩ tới Mộ Hàn có thể nhìn được điều kiện hấp dẫn hạ sát thủ với mình.
Sắc mặt Mộ Hàn lại không có chút đồng tình cùng tình cảm nào. Không để Sở Ngọc nói hết lời, tay phải Mộ Hàn đè lên đầu hắn. Sở Ngọc là cường giả Mệnh Tuyền cảnh nhưng lại sắp chết, lực trói buộc của thân thể với tâm cung đã yếu nhược đến cực điểm. Không có vài giây, tâm cung đã bị Mộ Hàn hút đi.
Bàn tay nâng lên, Sở ngọc nghiêng đầu, thở ra một hơi cuối cùng.
- Chỉ còn một người!!
Ánh mắt Mộ Hàn hơi đổi, hắn nhìn về phía hung thú cách đó không xa. Bên kia tất cả đều là thi thể Long Dực Thiên Ưng, tầng tầng lớp lớp, tối thiểu cũng phải có trăm con. Long Dực Thiên Ưng còn có thể bay lên không trung chỉ còn mấy trăm con, dưới sải cánh dày được của chúng, thân ảnh Tang Thiên Công như ẩn như hiện.
- Mộ Hàn! Ngươi...ngươi thật độc ác, lại giết chết Sở Ngọc!
Giống như cảm ứng được ánh mắt của Mộ hàn, thanh âm thê lương của Tang Thiên Công vang lên.
- Ah!
Một tiếng kêu bén nhọn đột nhiên vang lên. Sở Ngọc chỉ sơ sẩy một cái đã bị Long Dực Thiên Ưng mổ rách một vệt dài trên cơ thể. Mặc dù Sở Ngọc nhanh chóng đánh lui hung thú, nhưng huyết dịch xung quanh vết thương đã bị hấp thu sạch sẽ.
- Hai gia hỏa này cũng không chèo chống được lâu nữa.
Khóe môi Mộ Hàn nổi lên một tia vui vẻ như có như không. Nghiêm Duy đã bị đánh chết, Tang Thiên Công và Sở Ngọc đều ý thức được phải hợp lực với nhau mới có được một đường sinh cơ. Cho nên trong thời gian này, hai người đều cố gắng dựa sát vào nhau. cho tới bây giờ, khoảng cách giữa hai người chỉ hơn mười mét.
Điểm khoảng cách ấy đối với hai người Tang Thiên Công gần trong gang tấc. Đáng tiếc, Mộ Hàn tuyệt đối không cho hai người liên thủ.
- Vèo!
Nghĩ xong, đạo khí khô lâu đã hóa thành một đạo bạch quang.
Dưới sự điều khiển của Mộ Hàn, đầu khô lâu kia hoạt động nhẹ hàng linh xảo, không ngừng lách qua Long Dực Thiên Ưng, chạy thẳng vào trong, trong khoảng khắc chỉ còn cách Sở Ngọc không xa.
Long Dực Thiên Ưng tuy phát giác được hành động của khô lâu nhưng cũng không có chặn đường. Bọn chúng chỉ thỉnh thoảng cảnh giác lườm Mộ Hàn một cái. Những con hung thú này tự nhiên có thể phán đoán được, khô lâu hoàn toàn do Mộ Hàn điều khiển. Chúng đối với Diệu Long Chân Hỏa có một nỗi sợ hãi theo bản năng, cho nên chúng không dám chủ động trêu chọc Mộ Hàn.
Khô lâu cũng không hành động thiếu suy nghĩ, mượn nhờ sự che lấp của Long Dực Thiên Ưng, rất nhanh đã đến gần Sở Ngọc.
Lúc triệu hồi đạo khí khô lâu, Mộ Hàn đã lau đi khí tức của mình bám dính trên người nó. Hiện giờ xung quanh người khô lâu chỉ có tử khí. Sau khi được Mộ Hàn rèn luyện một phen, khí tức đã trở nên cực nhạt. Sở Ngọc toàn tâm toàn ý chống cự thế công như nước thủy triều của hung thú, căn bản không có phát giác bên người có thêm một bộ xương khô.
Một lát sau, động tác khô lâu đột nhiên bạo tăng. Cánh tay chỉ có xương của khô lâu xuyên qua khe ở cánh chim, dùng thế sét đánh bưng tai chụp vào eo của Sở Ngọc. Xương ngón tay nhấp nháy ánh quang, sắc bén như đao, giống như có thể phá vỡ bất kỳ vật gì.
- Sở Ngọc! Coi chừng!
Tang Thiên Công đánh lui một đầu hung thú, vừa kịp nhìn thấy một màn này, trong lòng lập tức cả kinh, lớn tiếng keu to. Hiện tại hắn cùng Sở Ngọc buộc chung một sợi dây. Nếu Sở Ngọc chết, tất cả hung thú sẽ vây công hắn, khí đó hắn cũng sẽ chết.
Nghe tiếng hét lớn, trong lòng Sở Ngọc lập tức sinh ra một tia báo động. Thân hình văn vẹo quỷ dị, nhưng hắn cũng không thể nào tránh thoát một lần tập kích này.
- Xoẹt!
Năm đầu ngón tay của khô lâu xé rách áo choàng của Sở Ngọc, bên hông lưu lại năm vết rách đỏ tươi. Một đầu Long Dực Thiên Ưng ở gần đó, nhìn thấy cơ hội lập tức mổ vào eo của Sở Ngọc. Máu tươi điên cuồng từ miệng vết thương chui vào miệng hung thú.
Cơn đau kịch liệt truyền đến, Sở Ngọc không nhịn được kêu lên một tiếng, sắc mặt cũng trắng như tờ giấy.
- Đáng tiếc!
Mộ Hàn thầm nghĩ. Vừa rồi nếu một trảo của khô lâu nhanh hơn một chút nữa thì có thể khiến cho phần eo của Sở Ngọc biến mất.
Nhưng lần tập kích vừa rồi tuy không thể khiến Sở Ngọc trọng thương nhưng vẫn mang lại hiệu quả không tệ. Trong thời gian kế tiếp, Sở Ngọc bắt đầu trở nên bó tay bó chân, đối với khô lâu luôn lượn lờ ở gần đó có chút buồn bực. Dưới sự phân tâm như vậy, Sở Ngọc chẳng những không thể lại gần Tang Thiên Công mà việc phòng ngự không ngừng xuất hiện lỗ thủng. Không đến hai phút, trên người hắn lại một lần nữa xuất hiện mấy vết thương, cơ thể cũng trở nên gầy còm.
- Xùy! Xùy!
Khô lâu thỉnh thoảng phát động công kích, một trảo xẹt qua hư không phát ra tiếng xé gió rất nhỏ làm Sở Ngọc run sợ. Cường giả Mệnh Tuyền Cảnh như hắn bây giờ giống như chim sợ cành còng, khuôn mặt tái nhợt khó có thể che dấu được sự hoảng sợ và tuyệt vọng. Đối với việc phản kích lại hung thú càng thêm vô lực.
- Chân nguyên tiêu hao hơn nửa, ta nên xuất thủ rồi!
Mộ Hà cười cười, không nhanh không chậm đi về phía Sở Ngọc. Diệu Long Chân Hỏa lượn lờ quanh người không ngừng tỏa ra luồng sóng nhiệt cuồng mãnh. Long Dực Thiên Ưng ở chung quanh nhanh chóng tránh né. Mà những nơi Mộ Hàn đi qua, cỏ cây tự cháy, mặt đất cũng bị cháy đen.
Mộ Hàn đến gần, hung thú xung quanh Sở Ngọc vô ý thức tránh lui.
Cũng vì thế mà áp lực Sở Ngọc phải chịu giảm mạnh.
Hắn vừa mới thở phào liền phát hiện Mộ Hàn đang đi về phía mình, Sở Ngọc kinh sợ liên tục rút lui. Vốn là người ít lời nhưng hiện giờ hắn nhanh miệng khàn giọng nói:
- Mộ Hàn, buông tha cho ta. Ta có thể trở thành nô bộc của ngươi, có thể giúp ngươi bất cứ chuyện gì.
Ở đây nguy hiểm nhất không phải Long Dực Thiên Ưng mà là Mộ Hàn.
Đối với Sở Ngọc mà nói, Mộ Hàn là người duy nhất có thể cứu mạng hắn. Chỉ cần có thể nắm lấy, hắn liền có thể thoát khỏi sự công kích của Long Dực Thiên Ưng, giữ được tính mạng. Chỉ cần còn sống, làm nô bộc cho Mộ Hàn thì thế nào? Có một nô bộc Mệnh Tuyền tứ trọng thiên, điều kiện hấp dẫn như vậy, hắn không tin Mộ Hàn sẽ cự tuyệt.
- Đệ tử Thiên Cực làm nô bộ cho ta, ta liệu có thể tiếp nhận nổi không.
Mộ Hàn cười nhạt, Động Huyền Thiên Hồn Đại lập lòe tỏng tâm cung hung hăng tấn công linh hồn Sở Ngọc. Trong nháy mắt, Sở Ngọc giống như diều đứt dây bay ngược về sau mấy chục thước ngã trên mặt đất.
Mấy con Long Dực Thiên Ưng giương đôi cánh lên, tiến lên phía trước thừa cơ kiếm tiện nghi. Bất quá tốc độ của Mộ Hàn nhanh hơn, chúng còn không có mổ được Sở Ngọc, Mộ Hàn đã đuổi tới, nhiệt ý rừng ruwcj thoáng cái liền bức lui chúng.
Trên mặt đất, Sở Ngọc hấp hối, hắt mắt trừng trừng, miệng không ngừng phun ra máu tươi cùng nội tạng vỡ nát. Cái chết của hắn không còn xa.
- Mộ...Mộ Hàn, ngươi...!
Sở Ngọc vô lực nâng tay phải lên chỉ vào Mộ hàn, thanh âm mơ hồ, tỏng con mắt tràn đầy thần sắc không tưởng tượng nổi, giống như không nghĩ tới Mộ Hàn có thể nhìn được điều kiện hấp dẫn hạ sát thủ với mình.
Sắc mặt Mộ Hàn lại không có chút đồng tình cùng tình cảm nào. Không để Sở Ngọc nói hết lời, tay phải Mộ Hàn đè lên đầu hắn. Sở Ngọc là cường giả Mệnh Tuyền cảnh nhưng lại sắp chết, lực trói buộc của thân thể với tâm cung đã yếu nhược đến cực điểm. Không có vài giây, tâm cung đã bị Mộ Hàn hút đi.
Bàn tay nâng lên, Sở ngọc nghiêng đầu, thở ra một hơi cuối cùng.
- Chỉ còn một người!!
Ánh mắt Mộ Hàn hơi đổi, hắn nhìn về phía hung thú cách đó không xa. Bên kia tất cả đều là thi thể Long Dực Thiên Ưng, tầng tầng lớp lớp, tối thiểu cũng phải có trăm con. Long Dực Thiên Ưng còn có thể bay lên không trung chỉ còn mấy trăm con, dưới sải cánh dày được của chúng, thân ảnh Tang Thiên Công như ẩn như hiện.
- Mộ Hàn! Ngươi...ngươi thật độc ác, lại giết chết Sở Ngọc!
Giống như cảm ứng được ánh mắt của Mộ hàn, thanh âm thê lương của Tang Thiên Công vang lên.
Bình luận truyện