Vũ Vương

Chương 641: Phân tâm tu luyện



Ý nghĩ của Mộ Hàn phi thường đơn giản, đó chính là để tâm thần chìm vào Thiên Anh.

Thiên Anh khởi nguồn từ Tâm Cung của Mộ Hàn, nhưng nó và Mộ Hàn lại có chỗ khác nhau rất lớn. Mộ Hàn theo tâm tình mà tự dao động, còn Thiên Anh lại như người máy thông thường không có tình cảm.

Nếu mà chính bản thân Mộ Hàn đi thao tác một trăm cỗ tâm thần ngưng tụ mà thành thân thể, cho dù là tâm tư xuất hiện một tia dao động nhỏ bé thì đều sẽ dẫn đến khác biệt lớn lao khi khắc họa Đạo Văn. Nhưng mà thông qua Thiên Anh thao tác, thì tâm tư có dao động cũng rất khó thể hiện ở những thân thể sinh ra từ tâm thần này.

Vừa mới hạ quyết tâm, Mộ Hàn liền không có bất cứ chần chờ gì nữa.

Vào lúc tất cả tâm thần đều ngưng tụ tới, Mộ Hàn liền cảm giác chính mình thật giống như đã hóa thành Thiên Anh, mà bản thân thì phảng phất đã thành người sống đời sống thực vật.

- Vút! Vút!

Ngay lập tức sau đó, ý niệm của Mộ Hàn vừa động, lực tâm thần liền từ trong cơ thể Thiên Anh gào thét ùa ra, ngưng tụ thành hai đạo thân ảnh. Hai cỗ thân thể sinh ra từ tâm thần nối thông chặt chẽ cùng Thiên Anh, cùng nghe mệnh lệnh của Thiên Anh đang cuồn cuộn không ngừng nhắn nhủ ra ngoài.Tức thì hai cỗ thân thể sinh ra từ tâm thần kia liền giơ tay lên, lập tức bắt đầu phác họa, như thể con rối.

Hơn nữa, Văn Phổ do bọn họ phác họa ra cũng hoàn toàn không giống nhau. Một cái là Văn Phổ của Quỷ Vũ Tiễn, một cái chính là Văn Phổ của Thiện Âm Pháp Trượng .

Hai loại Văn Phổ hoàn toàn không giống nhau từ đầu ngón tay hai cỗ thân hình bắt đầu phác họa những đường quanh co khúc khuỷu, nhưng giữa chúng lại không có chút ảnh hưởng lẫn nhau nào .

- Quả nhiên hữu hiệu.

Trong lòng Mộ Hàn mừng rỡ, còn tâm tình Thiên Anh lại không có chút dao động nào, hai cỗ thân thể sinh ra từ tâm thần do nó thao tác cũng không hề bị bất cứ ảnh hưởng nào. Chúng vẫn cứ không nhanh không chậm mà phác họa những đường Văn Phổ không giống nhau.

So sánh với phác họa Văn Phổ và khắc họa Đạo Văn lên trên nguyên liệu như vậy, tất nhiên phải dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng mà hiện tại dù sao chỉ là luyện tập, thật sự cũng không cần phải lãng phí lực tâm thần và pháp lực.

- Vút! Vút!

Thiên Anh thao tác hai cỗ thân hình, đối với Mộ Hàn mà nói, cơ hồ không có áp lực. Không được một hồi, lại có thêm hai đạo thân ảnh xuất hiện ra. Số lượng thân thể sinh ra từ tâm thần gia tăng đến bốn cỗ.

Những thân thể mới tăng thêm này lại phác họa những thứ cũng không giống nhau. Đó là Văn Phổ của hai kiện Đạo Khí siêu phẩm Vu Minh Phù Ba Đao và Viêm Long Phá Thiên Kích này.

Thiên Anh phân tâm làm bốn việc, đồng dạng không hề có áp lực.

- Vút! Vút. . .

Thời gian lướt qua rất nhanh, số lượng thân thể sinh ra từ tâm thần cũng đang không ngừng gia tăng.

- Tiểu gia hỏa này, thật đúng là nóng lòng.

Ngồi phía đối diện, Dịch Chân Nhân vui vẻ dạt dào mà lắc đầu.

Ngay khi thấy Mộ Hàn đột nhiên nhắm tịt hai mắt, thần sắc trang nghiêm vẫn không nhúc nhích, Dịch Chân Nhân đã biết rõ đồ đệ này của mình đang thử nghiệm tu luyện Bách Long Tụ Lưu. Dù sao, năm đó lão cũng đã từng trải qua như vậy. Vào đúng lúc đó, chính là lão bị loại phương pháp Luyện khí này gây sức ép làm tâm lực quá mệt mỏi, khổ không thể tả.

Một tâm thần , làm trăm việc, há là dễ dàng làm được như vậy?

Cuối cùng, hồi đó Dịch Chân Nhân đành thông qua phương pháp phân tâm thao tác ngoại vật để tiến hành luyện tập quanh năm suốt tháng, lúc này mới từ ngoài mà vào bên trong rồi dần dần thành công. Cả quá trình mất thời gian đến gần trăm năm.

Đến bây giờ, Dịch Chân Nhân cũng chỉ là mới nắm giữ loại thủ pháp này không lâu. Có thể tưởng tượng muốn luyện chế thành công ra được một món Thánh Phẩm Đạo Khí, tối thiểu đều phải mất mười mấy năm. Thậm chí là vài thập niên mới có khả năng làm xong. Dù sao cũng không phải nói học xong Bách Long Tụ Lưu, liền nhất định có thể luyện thành Thánh Phẩm Đạo Khí.

Dịch Chân Nhân đánh giá đồ đệ của mình chả mấy chốc sẽ đụng vào loại thủ pháp Bách Long Tụ Lưu đến bể đầu chảy máu. Cho nên lão cũng không quấy rầy hắn, chỉ là lẳng lặng nhìn. Lão nghĩ chỉ có khiến cho hắn đích thực nhận thức được khó khăn khi tu luyện Bách Long Tụ Lưu, thì hắn mới có thể đủ kiên định tiến hành luyện tập từ bên ngoài vào bên trong , không hề nóng lòng cầu thành công nữa.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, một ngày, hai ngày, ba ngày. . .

Bên trong Điện Võ Huân, nhiệm vụ chữa trị hoặc luyện chế Đạo Khí Thủy, Mộc thuộc tính càng ngày càng nhiều. Tuy nhiên, điều khiến cho mọi người càng ngày càng bất ngờ chính là, gia hỏa gọi là La Thành kia trước sau không thấy tái xuất hiện. Còn nhiệm vụ Yến Thu Mi tuyên bố với thù lao cao gần sáu trăm vạn Công Huân cũng một mực kẹt cứng trên bia Nhiệm Vụ .

Đồn rằng, La Thành kia sau khi tiến vào điện Huyền Dương của Khai Dương Phong Chủ, liền không còn thấy đi ra.

Cùng với thời gian trôi qua, mọi người không thể không hoài nghi, La Thành có đúng là bị nhiệm vụ của Yến Thu Mi làm cho kinh sợ, lúc này mới một mực không dám lộ diện.

Dần dần , nhiệt tình của mọi người bắt đầu biến mất.

Trong bất tri bất giác, từ lúc La Thành điên cuồng vét sách bốn mươi mốt nhiệm vụ tại điện Võ Huân đã qua mười lăm ngày, nhưng La Thành vẫn không có bóng dáng. Trong số tất cả nhiệm vụ , những cái hạn chế phải hoàn thành trong vòng nửa tháng tổng cộng có ba mươi cái. Trong đó chữa trị Đạo Khí có hai mươi tám cái, luyện chế Đạo Khí có hai cái.

Nửa tháng đã qua, La Thành kia không đến giao nhiệm vụ, liền ý nghĩa là hắn đã thất bại.

Trong lúc nhất thời, tiếng chất vấn càng là vang lên mọi nơi.

Chờ mong của mọi người đối với La Thành , cũng đã đổi thành nỗi thất vọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Mà cái tên La Thành này, trong số đệ tử Chân Vũ Thánh Sơn, nhất là giữa các đệ tử Nội Sơn lại có xu thế biến thành trò cười. Một số đệ tử Nội Sơn thậm chí rút bỏ việc chỉ định để cho La Thành hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó lại tuyên bố, chỉ có điều là chỉ định Đạo Văn Sư lại từ La Thành mà đổi thành Lâm Ngọc Bạch.

Đối với những nhiệm vụ như cỏ trên bờ tường này, Lâm Ngọc Bạch cũng không để ý gì tới .

- 'La Thành' kia thật sự là không biết lượng sức. Hành động vĩ đại điên cuồng vét hết sạch tất cả nhiệm vụ có liên quan cùng thủy, mộc Đạo Khí , hiện nay cũng biến thành trò cười.

Trong Thiên Tuyền Phong, tâm tình Lâm Ngọc Bạch có hơi khoan khoái, nét mặt hân hoan tươi cười mà nói

- Câu Na, ngươi đi tiếp xúc với Mặc Vũ Khanh ở Ngọc Hành Phong một phen , để xem nàng ấy có nguyện ý ra tay hay không. Ngươi nói cho nàng ấy, nếu như nàng đồng ý, ta sẽ luyện chế cho nàng một kiện Đạo Khí siêu phẩm, phẩm chất tuyệt không hề kém so với 'Thiện Âm Pháp Trượng' kia của ta.

- Sư huynh, ta đây phải đi.

Câu Na cười tươi như hoa, thấy La Thành đã trở thành nguyên liệu cho trò cười ở trong miệng đông đảo đệ tử Nội Sơn và đệ tử Ngoại Sơn thì tâm tình của nàng cũng là cực kì thoải mái.

Vừa dứt lời, Câu Na liền thướt thướt tha tha đi ra ngoài. . .

Mười tám ngày !

Trên đỉnh Khai Dương Phong, bên trong điện Huyền Dương, Dịch Chân Nhân nghi hoặc nhíu mày.

Mộ Hàn đã ngồi xếp bằng mười tám ngày như pho tượng gỗ điêu khắc ở trong điện này . Dịch Chân Nhân đã lẳng lặng đợi mười tám ngày. Đối với tu sĩ võ đạo mà nói, thời gian như vậy chỉ nháy mắt liền đã qua. Nhưng điều khiến cho lão cảm bất ngờ gấp bội chính là, đồ đệ của lão lại vẫn còn đang không ngừng thử nghiệm tu luyện Bách Long Tụ Lưu.

Hắn thủy chung không hề có động tĩnh gì cả, chẳng lẽ là đã có tiến triển?

Dịch Chân Nhân hồ nghi nheo mắt, nhưng chợt liền cảm thấy tức cười. Cho dù là thiên tài dẫu có lợi hại đến đâu, vừa mới tiếp xúc Bách Long Tụ Lưu thì cũng không có khả năng có tiến triển gì. Chỉ có luyện tập hết ngày này qua ngày khác, năm này sang năm khác thì mới có thể có chút thành tựu về loại thủ pháp này.

Không thể lại cứ để cho hắn đắm chìm mê muội tiếp nữa!

Nếu mà hắn trước sau cứ quay vòng đổi chỗ giữa thử nghiệm và thất bại, rất có thể sẽ đả kích sự tự tin của hắn. Điều đó sẽ gây bất lợi cho hắn sau này đối với việc tu luyện đạo Luyện khí.

- Sư phụ.

Thế nhưng đúng lúc Dịch Chân Nhân chuẩn bị cưỡng bức đánh thức Mộ Hàn thì hắn lại đột nhiên mở mắt.

- Tiểu tử kia, cuối cùng thì ngươi cũng nguyện ý dừng lại.

Dịch Chân Nhân khẽ thở phào một hơi, có hơi hồi tưởng cảm khái cười nói. Ngày đó lão tu luyện Bách Long Tụ Lưu thì chỉ kiên trì được thời gian một ngày, rồi liền không thể không từ bỏ. Mà tên đồ đệ này lại kiên trì mười tám ngày mới từ bỏ, nếu mà so sánh với lão năm đó thì phải cố chấp hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện