Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Chặn Cửa
Chương 22
“Cái gì?” Dương Mạn Ny hét to: “Tô Ngọc Tình ơi Tô Ngọc Tình, em sẽ không yêu thích cậu ta rồi đấy chứ? Cậu ta đã rót thuốc mê gì cho em rồi? để cho em mất trí đến vậy.”
“Em không nhìn mình có thân phận gì! Là Ngôi sao lớn Hot nửa bầu trời này! Là siêu cấp Thiên hậu! Fan của em trải rộng khắp toàn cầu, người muốn tán tỉnh em có thể xếp một vòng trái đất luôn rồi đó.”
“Còn cậu ta thì sao, cậu ta là cái thá gì? Chỉ là một người bình thường mà thôi, nói khó nghe một chút thì chính là ‘điểu ti’, cậu ta không xứng với em, càng không xứng làm cha của bọn nhỏ.”
Tô Ngọc Tình nghe thế thì cắn bờ môi mọng đỏ của mình.
“Chị Mạn Ny, anh ấy không giống như chị nói đâu….”
“Em, sao em còn bảo vệ cho cậu ta nữa, em nói thử xem, rốt cuộc cậu ta có gì tốt?” Dương Mạn Ny giận dữ nói.
“Anh ấy rất đẹp trai.” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Em chưa từng thấy trai đẹp à? Dưới tay chị có rất nhiều nghệ sĩ, ai cũng đẹp trai hơn cậu ta.” Dương Mạn Ny khinh thường nói.
Một người làm công ăn lương bình thường mà thôi, sao có thể đẹp trai bằng những ngôi sao thần tượng dưới tay nàng.
“Anh ấy cũng rất tốt, tính cách ôn nhu, thận trọng, tỉ mỉ………..”
“Đây không phải là sự ôn nhu của người nghèo không làm nên trò trống gì sao? Vì cậu ta nghèo, muốn ở bên cạnh em cho nên mới đối xử tốt với em như vậy.”
Tô Ngọc Tình dẩu đôi môi đỏ lên, trong lúc nhất thời không biết phản bác thế nào.
“Em cảm thấy anh ấy không như chị nói đâu, hôm nay em bị đau bụng kinh, anh ấy còn tỉ mỉ mát-xa bụng cho em, hơn nữa còn giặt quần áo giúp em….”
“Là đồ lót à?”
“Đúng…đúng… thế.”
“Tô Ngọc Tình ơi Tô Ngọc Tình, đây là em đang dẫn sói vào nhà! Em chờ đấy, ngày mai chị sẽ đến gõ cho em tỉnh lại.”
Dương Mạn Ny thể hiện ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng nói xong thì cúp dt.
“Cô gái này sao lại như vậy chứ? Hừ, người đàn ông thối tha, cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga? Nằm mơ đi! Dương Mạn Ny tôi sẽ không để cho anh đạt được.”
Nàng nắm chặt nắm đấm, hừ một tiếng rồi vội vàng thu dọn hành lý.
Tô Ngọc Tình cười khổ một tiếng, để dt di động xuống, rồi nằm xuống ngủ.
..….
[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, thu hoạch được kỹ năng: Dưỡng Khí.]
Trên một con đường trong khu nhà, Diệp Mặc đang đẩy chiếc xe đẩy đi dạo bốn phía.
Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng thuận lời thu hoạch được kỹ năng.
“Dưỡng Khí? Nghe có vẻ giống như dưỡng sinh nhỉ?”
Diệp Mặc nói thầm một câu rồi mở ra giao diện hệ thống.
Trên cột kỹ năng xuất hiện một cái logo mới bên cạnh Mát-xa và Thủ Công.
Sau khi nhìn kỹ thì Diệp Mặc ngẩn ra.
Cái kỹ năng Dưỡng Khí này thật sự không tầm thường, kiểu chữ còn mang theo một màu vàng kim nhàn nhạt, hoàn toàn khác với hai cái kỹ năng khác.
Màu vàng kim trong truyền thuyết?
Diệp Mặc nghĩ đến.
Có thể kỹ năng cũng phân chia đẳng cấp, loại kỹ năng như Mát-xa và Thủ công thì tương đối bình thường, còn loại kỹ năng như Dưỡng Khí này thì cao cấp hơn.
“Chỉ cần hô hấp là có thể cường thân kiện thể, sống lâu trăm tuổi?”
Có vài tin tức bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Mặc, để cho hắn hiểu được tác dụng của kỹ năng này.
Nói cách đơn giản là chỉ cần Diệp Mặc hít thở, thì là hắn có thể dưỡng sinh, cơ thể của hắn cũng trở nên khỏe mạnh hơn.
“Quá tốt.” Diệp Mặc vui mừng.
Sau khi đi dạo một vòng nữa, thấy hai đứa bé có vẻ buồn ngủ thì Diệp Mặc với trở về.
Sau khi cho hai đứa bé ngủ xong, thì hắn nằm lên ghế xô-pha ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Diệp Mặc xoay người ngồi dậy, nhìn thấy dì Vân đang bận rộn trong phòng bếp.
Hắn liền đứng lên đi ra phía cửa.
“Để cháu mở cho!” Diệp Mặc nói với dì Vân.
“Hừ! tên đàn ông thối! Tôi đến rồi đây! Đừng hòng mê hoặc Ngọc Tình nữa.”
Trước cửa đang đứng một người phụ nữ thành thục vũ mị, nàng khoảng chừng 30 tuổi, ăn mặc rất thời thượng.
Trong tay nàng còn cầm một cái túi, bên người còn có một cái vali rất to.
Giờ phút này, nàng đang siết chặt nắm đấm, nhìn về phía chiếc cửa đang đóng trước mặt, rất có dáng vẻ ý chí chiến đấu sục sôi.
Két----
Cửa mở.
Một khuôn mặt xuất hiện ở trước mặt nàng.
Sau đó, nàng liền sợ ngây người!
Con mắt của nàng dần dần mở to ra, biến thành tròn xoe.
Trong mắt nàng đầy vẻ khó tin!
Gương mặt xuất hiện trước mặt nàng đẹp đến mức khó tin, đường cong khuôn như được đao cắt gọt, lông mày như kiếm, còn có một đôi mắt sáng ngời có thần và đôi con ngươi như ngôi sao sáng, cùng với làn da trắng như ngọc và mượt mà.
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy không thở nổi, đầu óc trống rỗng.
Đây là nhan sắc của thần tiên sao?
Cho dù nàng ngang dọc làng giải trí hơn 10 năm, gặp qua vô số trai đẹp, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt đẹp nghịch thiên như vậy.
Còn có khí chất nữa…
Nàng chưa từng gặp qua ai có linh khí như vậy.
“Quá…đẹp… trai…” đôi môi đỏ của nàng thì thào một câu.
Một giây sau, chiếc túi trong tay nàng rơi xuống đất.
Mà nàng vẫn hồn nhiên không hay biết, chỉ ngơ ngác đứng nhìn gương mặt tuấn mỹ vô song này.
“Em không nhìn mình có thân phận gì! Là Ngôi sao lớn Hot nửa bầu trời này! Là siêu cấp Thiên hậu! Fan của em trải rộng khắp toàn cầu, người muốn tán tỉnh em có thể xếp một vòng trái đất luôn rồi đó.”
“Còn cậu ta thì sao, cậu ta là cái thá gì? Chỉ là một người bình thường mà thôi, nói khó nghe một chút thì chính là ‘điểu ti’, cậu ta không xứng với em, càng không xứng làm cha của bọn nhỏ.”
Tô Ngọc Tình nghe thế thì cắn bờ môi mọng đỏ của mình.
“Chị Mạn Ny, anh ấy không giống như chị nói đâu….”
“Em, sao em còn bảo vệ cho cậu ta nữa, em nói thử xem, rốt cuộc cậu ta có gì tốt?” Dương Mạn Ny giận dữ nói.
“Anh ấy rất đẹp trai.” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Em chưa từng thấy trai đẹp à? Dưới tay chị có rất nhiều nghệ sĩ, ai cũng đẹp trai hơn cậu ta.” Dương Mạn Ny khinh thường nói.
Một người làm công ăn lương bình thường mà thôi, sao có thể đẹp trai bằng những ngôi sao thần tượng dưới tay nàng.
“Anh ấy cũng rất tốt, tính cách ôn nhu, thận trọng, tỉ mỉ………..”
“Đây không phải là sự ôn nhu của người nghèo không làm nên trò trống gì sao? Vì cậu ta nghèo, muốn ở bên cạnh em cho nên mới đối xử tốt với em như vậy.”
Tô Ngọc Tình dẩu đôi môi đỏ lên, trong lúc nhất thời không biết phản bác thế nào.
“Em cảm thấy anh ấy không như chị nói đâu, hôm nay em bị đau bụng kinh, anh ấy còn tỉ mỉ mát-xa bụng cho em, hơn nữa còn giặt quần áo giúp em….”
“Là đồ lót à?”
“Đúng…đúng… thế.”
“Tô Ngọc Tình ơi Tô Ngọc Tình, đây là em đang dẫn sói vào nhà! Em chờ đấy, ngày mai chị sẽ đến gõ cho em tỉnh lại.”
Dương Mạn Ny thể hiện ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng nói xong thì cúp dt.
“Cô gái này sao lại như vậy chứ? Hừ, người đàn ông thối tha, cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga? Nằm mơ đi! Dương Mạn Ny tôi sẽ không để cho anh đạt được.”
Nàng nắm chặt nắm đấm, hừ một tiếng rồi vội vàng thu dọn hành lý.
Tô Ngọc Tình cười khổ một tiếng, để dt di động xuống, rồi nằm xuống ngủ.
..….
[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, thu hoạch được kỹ năng: Dưỡng Khí.]
Trên một con đường trong khu nhà, Diệp Mặc đang đẩy chiếc xe đẩy đi dạo bốn phía.
Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng thuận lời thu hoạch được kỹ năng.
“Dưỡng Khí? Nghe có vẻ giống như dưỡng sinh nhỉ?”
Diệp Mặc nói thầm một câu rồi mở ra giao diện hệ thống.
Trên cột kỹ năng xuất hiện một cái logo mới bên cạnh Mát-xa và Thủ Công.
Sau khi nhìn kỹ thì Diệp Mặc ngẩn ra.
Cái kỹ năng Dưỡng Khí này thật sự không tầm thường, kiểu chữ còn mang theo một màu vàng kim nhàn nhạt, hoàn toàn khác với hai cái kỹ năng khác.
Màu vàng kim trong truyền thuyết?
Diệp Mặc nghĩ đến.
Có thể kỹ năng cũng phân chia đẳng cấp, loại kỹ năng như Mát-xa và Thủ công thì tương đối bình thường, còn loại kỹ năng như Dưỡng Khí này thì cao cấp hơn.
“Chỉ cần hô hấp là có thể cường thân kiện thể, sống lâu trăm tuổi?”
Có vài tin tức bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Mặc, để cho hắn hiểu được tác dụng của kỹ năng này.
Nói cách đơn giản là chỉ cần Diệp Mặc hít thở, thì là hắn có thể dưỡng sinh, cơ thể của hắn cũng trở nên khỏe mạnh hơn.
“Quá tốt.” Diệp Mặc vui mừng.
Sau khi đi dạo một vòng nữa, thấy hai đứa bé có vẻ buồn ngủ thì Diệp Mặc với trở về.
Sau khi cho hai đứa bé ngủ xong, thì hắn nằm lên ghế xô-pha ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Diệp Mặc xoay người ngồi dậy, nhìn thấy dì Vân đang bận rộn trong phòng bếp.
Hắn liền đứng lên đi ra phía cửa.
“Để cháu mở cho!” Diệp Mặc nói với dì Vân.
“Hừ! tên đàn ông thối! Tôi đến rồi đây! Đừng hòng mê hoặc Ngọc Tình nữa.”
Trước cửa đang đứng một người phụ nữ thành thục vũ mị, nàng khoảng chừng 30 tuổi, ăn mặc rất thời thượng.
Trong tay nàng còn cầm một cái túi, bên người còn có một cái vali rất to.
Giờ phút này, nàng đang siết chặt nắm đấm, nhìn về phía chiếc cửa đang đóng trước mặt, rất có dáng vẻ ý chí chiến đấu sục sôi.
Két----
Cửa mở.
Một khuôn mặt xuất hiện ở trước mặt nàng.
Sau đó, nàng liền sợ ngây người!
Con mắt của nàng dần dần mở to ra, biến thành tròn xoe.
Trong mắt nàng đầy vẻ khó tin!
Gương mặt xuất hiện trước mặt nàng đẹp đến mức khó tin, đường cong khuôn như được đao cắt gọt, lông mày như kiếm, còn có một đôi mắt sáng ngời có thần và đôi con ngươi như ngôi sao sáng, cùng với làn da trắng như ngọc và mượt mà.
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy không thở nổi, đầu óc trống rỗng.
Đây là nhan sắc của thần tiên sao?
Cho dù nàng ngang dọc làng giải trí hơn 10 năm, gặp qua vô số trai đẹp, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt đẹp nghịch thiên như vậy.
Còn có khí chất nữa…
Nàng chưa từng gặp qua ai có linh khí như vậy.
“Quá…đẹp… trai…” đôi môi đỏ của nàng thì thào một câu.
Một giây sau, chiếc túi trong tay nàng rơi xuống đất.
Mà nàng vẫn hồn nhiên không hay biết, chỉ ngơ ngác đứng nhìn gương mặt tuấn mỹ vô song này.
Bình luận truyện