Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời
Chương 2: Huyện lệnh dân gian
Sơn Đại Vương, phàm vừa nghe cái tên như thế sẽ liên tưởng đến một người đàn ông lôi thôi lếch thếch, giọng nói to lớn, cử chỉ thô tục, bộ mặt
hung hãn, cao lớn như ngọn núi nhỏ, nhưng Sơn Đại Vương trước mắt này,
không chỉ dáng dấp thanh tú phóng khoáng, còn là một mỹ nhân khó gặp.
Sơn Đại Vương mặc áo dài xanh dương, eo buộc đai ngọc màu bạc, thân hình thon dài, tóc cột thành đuôi ngựa bằng dây cột màu bạc, gương mặt thanh tú dị thường, chỉ là trên môi có hai mảnh râu cá trê phá hủy vẻ đẹp tổng thể, nhưng thoạt nhìn có vẻ hoạt bát đáng yêu.
Đợi Đồng Ca đến gần chút, hai người càng nhìn rõ hơn, người nọ dù mặc đồ nam, còn dán râu, nhưng rõ ràng là một nữ tử.
“Nàng là nữ nhân?” Đoàn Lâm kinh ngạc hỏi.
“Dừng!” Trong mắt tiểu nhị có thiệt nhiều khinh miệt: “Ai nói Sơn Đại Vương không thể là một nữ tử, Đồng đại nhà chúng ta.......” Đang lúc tiểu nhị chuẩn bị tuyên dương sự tích anh hùng của Đồng Ca, thì bên Đồng Ca xảy ra chút chuyện nhỏ.
Sở dĩ hôm nay Đồng Ca xuất hiện trên đường, quan trọng là vì hôm nay là ngày thu phí bảo hộ.
“Đồng đại, Đồng đại......” Các chủ cửa hàng chạy đến trước mặt Đồng Ca, cung kính dâng bạc, Đồng Ca mặt không đổi sắc nhận lấy, một đường đi tới, thu hoạch không nhỏ.
Tại sao tất cả mọi người đều gọi nàng Đồng đại, có hai nguyên nhân, một là không muốn gọi cái tên vừa lên tiếng đã bị nàng chiếm lợi kia, chữ ‘Ca’ khiến nàng như lớn tuổi hơn người ta. Hai, nàng là trùm băng cướp, mọi người kêu Đồng đại vương là hợp lý, nhưng nàng cảm thấy xưng hô này quá tục, vì vậy trực tiếp bỏ đi chữ vương, kêu Đồng đại. Mọi người dễ dàng tiếp nhận xưng hô này, từ đó xưng hô Đồng đại ra đời.
“Nàng làm cái gì vậy?” Đoàn Thịnh hỏi tiểu nhị.
“Không có gì, thu phí bảo hộ.” tiểu nhị thản nhiên nói.
Đoàn Thịnh vỗ tay lên bàn tạo ra một tiếng vang nhỏ, khiến tiểu nhị sợ run, chỉ thấy vị khách vừa rồi còn ôn hòa, bỗng nhiên sắc mặt đen kịt. Tiểu nhị ngơ ngác nhìn hắn, không biết mình đã nói sai điều gì.
“Thu phí bảo hộ, bóc lột dân lành, quả thật chính là thổ phỉ ác bá, chẳng lẽ quan phủ địa phương không quản sao?!” Đoàn Thịnh hỏi.
Tiểu nhị thở phào nhẹ nhõm, “Vị gia này, không thể nói như vậy, Đồng đại là người tốt!”
Đoàn Lâm hừ lạnh một tiếng: “Người tốt?! Thu phí bảo hộ mà là người tốt?! Hẳn là các ngươi sợ uy quyền của nàng ta đúng không? Đừng sợ, cứ nói ra, chúng ta thay các ngươi làm chủ.”
“Hai vị lầm rồi, Đồng đại đích thực là người tốt, tuy nàng là kẻ cướp nhưng không vào nhà cướp của, không giết người cướp hàng, trừ kẻ ác bảo vệ dân lành, làm điều tốt, có nghĩa khí, chủ động duy trì trị an của huyện thành, trọng nghĩa khinh tài, cứu kẻ yếu tiếp tế cho người nghèo.....” Tiểu nhị thao thao bất tuyệt nâng Đồng Ca lên tận trời, Đồng Ca chính là thần tượng của hắn!
“Dừng! Ngươi nói gì đi nữa, nàng vẫn là dùng thế lực hắc ám ép tiền tài, thu phí bảo hộ.” Đoàn Lâm khinh thường nói.
Tiểu nhị hít một hơi thật sâu, trong lòng hắn thầm oán hai người này, dáng dấp đường hoàng lại là đồ đầu gỗ, nhưng ngoài mặt vẫn kiên nhẫn nói: “Hai vị có điều không biết, Đồng đại không phải dùng thế lực hắc ám ép tiền tài, mà đây là thu phí dịch vụ, bởi vì bọn họ mời võ sư trong võ quán của Đồng đại làm hộ vệ, cho nên đây coi như là phí bảo hộ, bọn họ được bảo vệ mà!”
Khóe miệng hai người co giật.
Đoàn Thịnh bưng ly trà uống một hớp, cau mày nói: “Trà lạnh rồi, đổi ấm khác.”
“Vâng thưa ngài!” Tiểu nhị biết điều lui ra, giỏi nhìn sắc mặt nên hắn biết lời nói vừa rồi của hắn khiến hai người không vui.
Khi tiểu nhị quay lại, hai người kia đã đi mất, chỉ để lại một thỏi bạc trên bàn.
Phố phường nhộn nhịp, duy chỉ không thấy bóng dáng vừa thanh nhã vừa thêm chút phóng khoáng của Đồng Ca.
“Người đâu rồi? Mới thấy đây mà.” Đoàn Lâm ngó dáo dác nói.
Đoàn Thịnh nhìn về trước, bước đi, Đoàn Lâm theo sau.
“Ôi trời! Người đâu! Có đánh nhau! Kẻ ác hành hung người này!” phía trước cách đó không xa, vang lên tiếng ồn ào, mọi người rối rít vậy thành một đống, bên trong là hai kẻ cao to vẻ mặt hung tợn đánh ngã trên mặt đất một thư sinh gầy đến trơ xương nhưng quần áo hoa lệ.
Hai kẻ ác trợn mắt nhìn xung quanh, hung tợn nói với đám người vây xem: “Nhìn cái gì, cút!”
Người vây xem bị dáng vẻ hung ác của bọn hắn dọa lui một bước, nhưng vẫn không tản đi.
Kẻ ác kia thấy quần chúng không sợ hắn, vẻ mặt âm trầm, vung cánh tay dài lên, bẻ tay rắc rắc: “Cút ngay! Nếu không bản đại gia đấm cho bầm mắt!”
Người vây xem vẫn không bị bộ dáng hung ác của hắn uy hiếp, một người gan to đứng ra nói: “Nguơi có biết nơi này do ai quản không? Dám ở đây hành hung làm ác, nhiễu loạn trị an?!”
Người kia nói xong, đám người vây xem rối rít ủng hộ.
Thư sinh bị tên ác bá khi dễ run run bò dậy, ưỡn thân thể gầy gò, mang sáu phần ý sợ, bốn phần dũng khí nói: “Biết điều thì mau cút! Nếu không chờ Đồng đại đến sẽ cho hai ngươi lãnh đủ.”
“Ha ha ha ha ~” kẻ ác kia điên cuồng cười, sau đó bỗng nhiên xông tới túm lấy cổ áo của thư sinh, tàn khốc nói: “Người dám quản chuyện của bổn đại gia còn chưa sinh ra đâu, họ Lâm, ngươi hãy nghe cho kỹ, đừng hòng giở trò, nếu không, ta cho ngươi đi gặp Diêm Vương.”
Thân thể thư sinh run rẩy như cành liễu trước gió.
“Đi ~” kẻ ác kia thô bạo kéo thư sinh, muốn bỏ đi.
“Tránh ra!”
Đám người vây xem bị bộ dáng hung thần ác sát của hắn dọa sợ, nhường đường. Hai kẻ ác kéo thư sinh đi, quần chúng rối rít theo đuôi.
“Mau, mau, mau gọi Đồng đại!” có người la ầm lên.
“Đã có người chạy đi kêu từ sớm rồi.” trong đám có người đáp lời.
: Huyện lệnh dân gian
Đoàn Thịnh và Đoàn Lâm bị vây trong đám người, xô đẩy đi theo. Khi Đoàn Thịnh lần nữa nghe thấy tên Đồng đại, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
“Tại sao không báo quan, mà lại đi gọi Đồng đại?” Đoàn Lâm hỏi.
“Vị huynh đài này có điều không biết, báo quan chẳng những trình tự phức tạp, hơn nữa thường thì sau khi mọi chuyện kết thúc quan sai mới có mặt, chờ bọn họ đến người cũng chết rồi. Tìm Đồng đại lại rất tiện, Đồng đại là người hiệp nghĩa, võ công cao cường, trị an nơi này của chúng tôi đều do nàng quản, không ai dám phạm pháp, nàng chính là quan huyện của dân chúng.”
“Nàng là quan huyện, vậy đại nhân ngồi trong phủ nha là gì?” Đoàn Lâm hỏi.
“Cũng là quan huyện! Vị kia là quan huyện triều đình, Đồng đại là quan huyện dân gian.”
“Theo như cách nói của ngươi, không ai đi tìm quan huyện triều đình, vậy hắn biến thành dư thừa à?” Đoàn Thịnh nhẹ nhàng nói, nghe như là châm chọc.
“Huynh đài nói đúng rồi! Quan huyện kia chính là nghiệp dư.” người nọ đắc ý nói.
Đoàn Thịnh dời tầm mắt, ánh mắt có chút âm trầm.
“Đồng đại tới, Đồng đại tới rồi!” Một người mắt tinh kêu lên, quần chúng trở nên rất hưng phấn.
Bọn họ đi theo hai kẻ ác, thật ra mục đích lớn nhất là để nhìn Đồng Ca trừng trị người xấu, đây chuyện khiến người ta rất vui sướng, là tiết mục góp vui cho cuộc sống.
Đồng Ca vừa rồi còn ở đầu đường, chỉ lóe lên một cái đã xuất hiện trước mặt hai tên ác bá, có lẽ do khí thế quá mạnh mẽ, khiến hai tên ác bá lui một bước.
“Đồng đại ~ Đồng đại ~” nhiệt tình của quần chúng tăng cao gọi lớn tên Đồng đại, mong chờ một màn trừng trị đặc sắc.
Đồng Ca xuất hiện, áo bào không gió mà bay, đôi mắt câu hồn quét qua quần chúng một vòng, khiến một nửa số người mất hồn.
“Đồng đại ~ Đồng đại ~” tiếng ủng hộ càng thêm vang dội.
Đồng Ca thu hồi tầm mắt, cặp râu cá trê dựng ngược, tay phải giơ lên, xung quanh lập tức im lặng.
“Đồng đại, Đồng đaị, mau cứu ta!” thư sinh bị bắt lập tức kêu cứu.
Lúc này Đồng Ca mới chuyển mắt sang hai tên ác bá, bình tĩnh nói: “ Thả hắn!”
Hai tên ác bá thấy Đồng Ca còn trẻ, lại là nữ giả nam nên không sợ: “Tiểu nha đầu, chớ xen vào việc của người khác, qua một bên chơi đi.”
Hắn chưa nói dứt câu, một cái tát vang dội đã đến miệng hắn, tốc độ nhanh như chớp, không ai thấy rõ nàng làm như thế nào, đồng thời thư sinh bị bắt đã được Đồng Ca cứu ra.
Hai tên ác bá kinh hãi, thẹn quá thành giận, “Tiểu nha đầu, dám đánh ta, ăn gan báo à?” nói xong, không hề phong độ mà vung tay đánh Đồng Ca.
Đồng Ca bình tĩnh đứng nơi đó, không né tránh, chờ quả đấm kia sắp đến gần đột nhiên bắt tay hắn lại, bẻ quặt, tên ác bá bị đau bi thống gào một tiếng. Đồng Ca bĩu môi, đẩy nhẹ một cái, tên ác bá liền ngã xuống đất.
Tên còn lại thấy đồng bọn bị Đồng Ca đánh, cũng giơ quả đấm xông lại. Đồng Ca nhếch khóe môi, vọt người bay đi, động tác tuyệt đẹp, một cước đá kẻ đó bay đi, nện lên người tên ác bá đang lồm cồm bò dậy, khiến hai tên nằm một đống.
“Đồng đại ~ rất đẹp! Đồng đại ~ cực kỳ giỏi~” quần chúng hưng phấn hô to, sùng bái nhìn anh hùng Đồng Ca.
Đồng Ca không kiêu ngạo hưởng thụ quần chúng nhiệt tình ủng hộ.
Hai tên ác bá từ dưới đất bò dậy, nhìn nhau, đỏ mắt giống như trâu điên, dìu nhau đứng lên.
Đồng Ca nhìn lướt qua, ánh mắt sắc bén dị thường, thân là nữ đại vương, tự nhiên có một loại khí thế bá đạo, khiến hai tên ác bá không tự chủ lui về sau một bước.
“Vị tiểu ca này, bọn họ vì sao khi dễ ngươi, cứ nói, ta sẽ thay ngươi trừng trị.” Đồng Ca bước sang một bên hỏi thư sinh bị hại đứng sau lưng.
“Đa tạ Đồng đại cứu giúp!” thư sinh nắm quyền vái chào, vẻ mặt si mê nhìn Đồng Ca, dù nàng dán râu y hệt nam nhân, nhưng vẫn không che lấp được vẻ đẹp vốn có.
“Tiểu sinh nguyên quán Tùy Châu, hiện ở huyện Tấn Vân, họ Lâm tên Hạo, tự Trường Phu, ngày hôm trước ánh nắng tươi sáng, phong cảnh hữu tình, tiểu sinh quyết định ra ngoài đi dạo.........”
“Ngừng! Ngừng! Nói trọng điểm, nói trọng điểm.” Đồng Ca chống nạnh cau mày, hơi thiếu kiên nhẫn, thật ra nàng ghét nhất là nghe thư sinh dài dòng văn vẻ, nàng đường đường là Sơn Đại Vương, bàn về võ công, nàng tuyệt đối hạng nhất, nhưng bàn đến văn vẻ, một mảnh vụn nàng cũng không có.
Thư sinh kia run run, hơi ngượng ngùng, tiếp tục nói: “Ta đến ven hồ ngoài thành, gió xuân nhẹ nhàng, cành liễu lả lướt, sóng gợn lăn tăn, hồ nước trong veo........”
“Trọng điểm, trọng điểm.” Quần chúng cũng không nhịn được hô lên.
Thư sinh kia vội vàng nhìn xung quanh, mặt hơi hồng, “ Ta thấy một con cá nhỏ bơi lội trong nước thật tự do tự tại, vì vậy bắt chước cá nhỏ.........”
“Ngừng!” người nghe lần nữa lên tiếng nhắc nhở, hơi mất kiên nhẫn.
Đồng Ca hít một hơi thật sâu, cưỡng chế kích động muốn đạp bẹp thư sinh, “Nói điểm chính! Bọn họ rốt cuộc làm gì ngươi?”
“Bọn họ vẽ tranh ta khỏa thân, dọa nạt ta” thư sinh dùng tốc độ cực nhanh nói xong, sau đó cúi đầu, xấu hổ hận không tìm được một kẻ hở trên mặt đất để chui vào.
Quần chúng vây xem lảo đảo.
“Ngươi cũng chẳng phải khuê nữ, sợ cái gì?” ai đó trong đám người phát ra một câu.
“Nhục nhã! Thật nhục nhã! Người đọc sách sống tự gò bó, ra chuyện bất nhã thế này, thật xấu hổ!” thư sinh lấy ống tay áo che mặt nói.
“Chuyện lạ hàng năm đều có, mà năm nay đặc biệt nhiều, hai vị huynh đệ, thủ đoạn xảo trá như vậy cũng nghĩ ra, quả là tài tình!” Một người chế nhạo nói, khiến quần chúng cười ầm lên.
Mặt hai tên ác bá lúc trắng lúc xanh, một người trong đó còn có chút đắc ý, chủ ý thiên tài thế này chỉ có hắn nghĩ ra!
Đồng Ca lạnh lùng quát: “Giao đồ ra đây.” Tiếng nàng trong sáng khí phách mười phần.
Hai tên ác bá run rẩy một chút, nhìn nhau, sau đó móc ra một bức tranh từ trong ngực. Hai tên này thật ra là loại yếu bóng vía, hung ác chỉ là giả vờ, dọa người không biết võ, chứ gặp phải Đồng Ca là cao thủ võ lâm, thì chỉ có bị đánh.
Đồng Ca nhận lấy bức tranh, muốn mở ra xem. Bỗng nhiên nàng phát hiện không khí có chút lạ, mọi người đều nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, vẻ mặt tò mò quái dị, rướn cổ nhìn vào bức tranh trong tay nàng.
Một nữ tử, ban ngày ban mặt, ngay trước mắt mọi người, muốn nhìn một bức tranh nam nhân khỏa thân thật sự quá suy đồi đạo đức, mặc dù bọn họ đều biết nữ nhân độc lập như Đồng Ca không thể dùng ánh mắt tầm thường nhìn nàng, nhưng dù gì nàng nàng vẫn là nữ nhân.........
Trong lúc lực chú ý của mọi người bị dời đi, hai tên ác bá định bỏ chạy, Đồng Ca nhìn thấy, chân đá một cái, hai cục đá nhỏ đánh trúng hai tên, hai tên bỗng đứng yên như tượng gỗ, vì bị điểm huyệt.
Hiện tại, xấu hổ nhất là thư sinh kia, mặt hắn đã trướng thành màu gan heo, hắn dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Đồng Ca. Đồng Ca nhìn thấy, rốt cuộc không mở bức tranh ra, đưa trả cho thư sinh.
Thư sinh nhận lấy bức tranh lập tức không để ý hình tượng, ra sức xé bức tranh thành từng mảnh vụn, cuối cùng gom tất cả mảnh vụn bỏ vào trong ngực mới hoàn toàn an tâm.
“Đa tạ Đồng đại.” nói xong hắn dùng tay áo che mặt rời đi, hôm nay mất hết mặt mũi rồi!
Đồng Ca đến trước mặt hai kẻ bị điểm huyệt. Hai tên ác bá lập tức cầu xin tha thứ: “Đồng đại, tha chúng tôi đi! Chúng tôi lần đầu làm chuyện này, lần sau không dám nữa, chúng tôi trên có mẹ già 80 dưới có con thơ 1 tuổi đang chờ nuôi, chúng tôi bảo đảm lần sau không dám nữa, thả chúng tôi đi!”
Đồng Ca nhíu mày đẹp: “Lần nào ác bá bị ta bắt cũng nói câu này, các ngươi có phiền không vậy!”
“Đúng đó! Các ngươi không phiền, chúng tôi nghe cũng phiền!” quần chúng phối hợp đáp, mỗi lần Đồng Ca trừng trị ác bá, bọn họ chẳng vắng mặt lần nào, nghe nhiều tự nhiên cũng phiền.
“Mọi người tin bọn hắn nói không?” Đồng Ca hỏi quần chúng.
“Không tin.” tiếp theo mọi người cười ầm lên.
Đột nhiên, Đồng Ca cảm thấy một tầm mắt đang mãnh liệt tìm tòi đánh giá nàng, nàng chợt quay đầu lại, mắt sắc bén đảo qua đám người.
Đoàn Thịnh nhìn Đồng Ca không dời mắt, khi thấy nàng muốn mở bức tranh ra, lòng bỗng có cảm giác kỳ lạ, một nữ nhân sống phóng khoáng, được mọi người kính yêu, một người như vậy, Đoàn Thịnh vô cùng tò mò và hứng thú.
Sơn Đại Vương mặc áo dài xanh dương, eo buộc đai ngọc màu bạc, thân hình thon dài, tóc cột thành đuôi ngựa bằng dây cột màu bạc, gương mặt thanh tú dị thường, chỉ là trên môi có hai mảnh râu cá trê phá hủy vẻ đẹp tổng thể, nhưng thoạt nhìn có vẻ hoạt bát đáng yêu.
Đợi Đồng Ca đến gần chút, hai người càng nhìn rõ hơn, người nọ dù mặc đồ nam, còn dán râu, nhưng rõ ràng là một nữ tử.
“Nàng là nữ nhân?” Đoàn Lâm kinh ngạc hỏi.
“Dừng!” Trong mắt tiểu nhị có thiệt nhiều khinh miệt: “Ai nói Sơn Đại Vương không thể là một nữ tử, Đồng đại nhà chúng ta.......” Đang lúc tiểu nhị chuẩn bị tuyên dương sự tích anh hùng của Đồng Ca, thì bên Đồng Ca xảy ra chút chuyện nhỏ.
Sở dĩ hôm nay Đồng Ca xuất hiện trên đường, quan trọng là vì hôm nay là ngày thu phí bảo hộ.
“Đồng đại, Đồng đại......” Các chủ cửa hàng chạy đến trước mặt Đồng Ca, cung kính dâng bạc, Đồng Ca mặt không đổi sắc nhận lấy, một đường đi tới, thu hoạch không nhỏ.
Tại sao tất cả mọi người đều gọi nàng Đồng đại, có hai nguyên nhân, một là không muốn gọi cái tên vừa lên tiếng đã bị nàng chiếm lợi kia, chữ ‘Ca’ khiến nàng như lớn tuổi hơn người ta. Hai, nàng là trùm băng cướp, mọi người kêu Đồng đại vương là hợp lý, nhưng nàng cảm thấy xưng hô này quá tục, vì vậy trực tiếp bỏ đi chữ vương, kêu Đồng đại. Mọi người dễ dàng tiếp nhận xưng hô này, từ đó xưng hô Đồng đại ra đời.
“Nàng làm cái gì vậy?” Đoàn Thịnh hỏi tiểu nhị.
“Không có gì, thu phí bảo hộ.” tiểu nhị thản nhiên nói.
Đoàn Thịnh vỗ tay lên bàn tạo ra một tiếng vang nhỏ, khiến tiểu nhị sợ run, chỉ thấy vị khách vừa rồi còn ôn hòa, bỗng nhiên sắc mặt đen kịt. Tiểu nhị ngơ ngác nhìn hắn, không biết mình đã nói sai điều gì.
“Thu phí bảo hộ, bóc lột dân lành, quả thật chính là thổ phỉ ác bá, chẳng lẽ quan phủ địa phương không quản sao?!” Đoàn Thịnh hỏi.
Tiểu nhị thở phào nhẹ nhõm, “Vị gia này, không thể nói như vậy, Đồng đại là người tốt!”
Đoàn Lâm hừ lạnh một tiếng: “Người tốt?! Thu phí bảo hộ mà là người tốt?! Hẳn là các ngươi sợ uy quyền của nàng ta đúng không? Đừng sợ, cứ nói ra, chúng ta thay các ngươi làm chủ.”
“Hai vị lầm rồi, Đồng đại đích thực là người tốt, tuy nàng là kẻ cướp nhưng không vào nhà cướp của, không giết người cướp hàng, trừ kẻ ác bảo vệ dân lành, làm điều tốt, có nghĩa khí, chủ động duy trì trị an của huyện thành, trọng nghĩa khinh tài, cứu kẻ yếu tiếp tế cho người nghèo.....” Tiểu nhị thao thao bất tuyệt nâng Đồng Ca lên tận trời, Đồng Ca chính là thần tượng của hắn!
“Dừng! Ngươi nói gì đi nữa, nàng vẫn là dùng thế lực hắc ám ép tiền tài, thu phí bảo hộ.” Đoàn Lâm khinh thường nói.
Tiểu nhị hít một hơi thật sâu, trong lòng hắn thầm oán hai người này, dáng dấp đường hoàng lại là đồ đầu gỗ, nhưng ngoài mặt vẫn kiên nhẫn nói: “Hai vị có điều không biết, Đồng đại không phải dùng thế lực hắc ám ép tiền tài, mà đây là thu phí dịch vụ, bởi vì bọn họ mời võ sư trong võ quán của Đồng đại làm hộ vệ, cho nên đây coi như là phí bảo hộ, bọn họ được bảo vệ mà!”
Khóe miệng hai người co giật.
Đoàn Thịnh bưng ly trà uống một hớp, cau mày nói: “Trà lạnh rồi, đổi ấm khác.”
“Vâng thưa ngài!” Tiểu nhị biết điều lui ra, giỏi nhìn sắc mặt nên hắn biết lời nói vừa rồi của hắn khiến hai người không vui.
Khi tiểu nhị quay lại, hai người kia đã đi mất, chỉ để lại một thỏi bạc trên bàn.
Phố phường nhộn nhịp, duy chỉ không thấy bóng dáng vừa thanh nhã vừa thêm chút phóng khoáng của Đồng Ca.
“Người đâu rồi? Mới thấy đây mà.” Đoàn Lâm ngó dáo dác nói.
Đoàn Thịnh nhìn về trước, bước đi, Đoàn Lâm theo sau.
“Ôi trời! Người đâu! Có đánh nhau! Kẻ ác hành hung người này!” phía trước cách đó không xa, vang lên tiếng ồn ào, mọi người rối rít vậy thành một đống, bên trong là hai kẻ cao to vẻ mặt hung tợn đánh ngã trên mặt đất một thư sinh gầy đến trơ xương nhưng quần áo hoa lệ.
Hai kẻ ác trợn mắt nhìn xung quanh, hung tợn nói với đám người vây xem: “Nhìn cái gì, cút!”
Người vây xem bị dáng vẻ hung ác của bọn hắn dọa lui một bước, nhưng vẫn không tản đi.
Kẻ ác kia thấy quần chúng không sợ hắn, vẻ mặt âm trầm, vung cánh tay dài lên, bẻ tay rắc rắc: “Cút ngay! Nếu không bản đại gia đấm cho bầm mắt!”
Người vây xem vẫn không bị bộ dáng hung ác của hắn uy hiếp, một người gan to đứng ra nói: “Nguơi có biết nơi này do ai quản không? Dám ở đây hành hung làm ác, nhiễu loạn trị an?!”
Người kia nói xong, đám người vây xem rối rít ủng hộ.
Thư sinh bị tên ác bá khi dễ run run bò dậy, ưỡn thân thể gầy gò, mang sáu phần ý sợ, bốn phần dũng khí nói: “Biết điều thì mau cút! Nếu không chờ Đồng đại đến sẽ cho hai ngươi lãnh đủ.”
“Ha ha ha ha ~” kẻ ác kia điên cuồng cười, sau đó bỗng nhiên xông tới túm lấy cổ áo của thư sinh, tàn khốc nói: “Người dám quản chuyện của bổn đại gia còn chưa sinh ra đâu, họ Lâm, ngươi hãy nghe cho kỹ, đừng hòng giở trò, nếu không, ta cho ngươi đi gặp Diêm Vương.”
Thân thể thư sinh run rẩy như cành liễu trước gió.
“Đi ~” kẻ ác kia thô bạo kéo thư sinh, muốn bỏ đi.
“Tránh ra!”
Đám người vây xem bị bộ dáng hung thần ác sát của hắn dọa sợ, nhường đường. Hai kẻ ác kéo thư sinh đi, quần chúng rối rít theo đuôi.
“Mau, mau, mau gọi Đồng đại!” có người la ầm lên.
“Đã có người chạy đi kêu từ sớm rồi.” trong đám có người đáp lời.
: Huyện lệnh dân gian
Đoàn Thịnh và Đoàn Lâm bị vây trong đám người, xô đẩy đi theo. Khi Đoàn Thịnh lần nữa nghe thấy tên Đồng đại, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
“Tại sao không báo quan, mà lại đi gọi Đồng đại?” Đoàn Lâm hỏi.
“Vị huynh đài này có điều không biết, báo quan chẳng những trình tự phức tạp, hơn nữa thường thì sau khi mọi chuyện kết thúc quan sai mới có mặt, chờ bọn họ đến người cũng chết rồi. Tìm Đồng đại lại rất tiện, Đồng đại là người hiệp nghĩa, võ công cao cường, trị an nơi này của chúng tôi đều do nàng quản, không ai dám phạm pháp, nàng chính là quan huyện của dân chúng.”
“Nàng là quan huyện, vậy đại nhân ngồi trong phủ nha là gì?” Đoàn Lâm hỏi.
“Cũng là quan huyện! Vị kia là quan huyện triều đình, Đồng đại là quan huyện dân gian.”
“Theo như cách nói của ngươi, không ai đi tìm quan huyện triều đình, vậy hắn biến thành dư thừa à?” Đoàn Thịnh nhẹ nhàng nói, nghe như là châm chọc.
“Huynh đài nói đúng rồi! Quan huyện kia chính là nghiệp dư.” người nọ đắc ý nói.
Đoàn Thịnh dời tầm mắt, ánh mắt có chút âm trầm.
“Đồng đại tới, Đồng đại tới rồi!” Một người mắt tinh kêu lên, quần chúng trở nên rất hưng phấn.
Bọn họ đi theo hai kẻ ác, thật ra mục đích lớn nhất là để nhìn Đồng Ca trừng trị người xấu, đây chuyện khiến người ta rất vui sướng, là tiết mục góp vui cho cuộc sống.
Đồng Ca vừa rồi còn ở đầu đường, chỉ lóe lên một cái đã xuất hiện trước mặt hai tên ác bá, có lẽ do khí thế quá mạnh mẽ, khiến hai tên ác bá lui một bước.
“Đồng đại ~ Đồng đại ~” nhiệt tình của quần chúng tăng cao gọi lớn tên Đồng đại, mong chờ một màn trừng trị đặc sắc.
Đồng Ca xuất hiện, áo bào không gió mà bay, đôi mắt câu hồn quét qua quần chúng một vòng, khiến một nửa số người mất hồn.
“Đồng đại ~ Đồng đại ~” tiếng ủng hộ càng thêm vang dội.
Đồng Ca thu hồi tầm mắt, cặp râu cá trê dựng ngược, tay phải giơ lên, xung quanh lập tức im lặng.
“Đồng đại, Đồng đaị, mau cứu ta!” thư sinh bị bắt lập tức kêu cứu.
Lúc này Đồng Ca mới chuyển mắt sang hai tên ác bá, bình tĩnh nói: “ Thả hắn!”
Hai tên ác bá thấy Đồng Ca còn trẻ, lại là nữ giả nam nên không sợ: “Tiểu nha đầu, chớ xen vào việc của người khác, qua một bên chơi đi.”
Hắn chưa nói dứt câu, một cái tát vang dội đã đến miệng hắn, tốc độ nhanh như chớp, không ai thấy rõ nàng làm như thế nào, đồng thời thư sinh bị bắt đã được Đồng Ca cứu ra.
Hai tên ác bá kinh hãi, thẹn quá thành giận, “Tiểu nha đầu, dám đánh ta, ăn gan báo à?” nói xong, không hề phong độ mà vung tay đánh Đồng Ca.
Đồng Ca bình tĩnh đứng nơi đó, không né tránh, chờ quả đấm kia sắp đến gần đột nhiên bắt tay hắn lại, bẻ quặt, tên ác bá bị đau bi thống gào một tiếng. Đồng Ca bĩu môi, đẩy nhẹ một cái, tên ác bá liền ngã xuống đất.
Tên còn lại thấy đồng bọn bị Đồng Ca đánh, cũng giơ quả đấm xông lại. Đồng Ca nhếch khóe môi, vọt người bay đi, động tác tuyệt đẹp, một cước đá kẻ đó bay đi, nện lên người tên ác bá đang lồm cồm bò dậy, khiến hai tên nằm một đống.
“Đồng đại ~ rất đẹp! Đồng đại ~ cực kỳ giỏi~” quần chúng hưng phấn hô to, sùng bái nhìn anh hùng Đồng Ca.
Đồng Ca không kiêu ngạo hưởng thụ quần chúng nhiệt tình ủng hộ.
Hai tên ác bá từ dưới đất bò dậy, nhìn nhau, đỏ mắt giống như trâu điên, dìu nhau đứng lên.
Đồng Ca nhìn lướt qua, ánh mắt sắc bén dị thường, thân là nữ đại vương, tự nhiên có một loại khí thế bá đạo, khiến hai tên ác bá không tự chủ lui về sau một bước.
“Vị tiểu ca này, bọn họ vì sao khi dễ ngươi, cứ nói, ta sẽ thay ngươi trừng trị.” Đồng Ca bước sang một bên hỏi thư sinh bị hại đứng sau lưng.
“Đa tạ Đồng đại cứu giúp!” thư sinh nắm quyền vái chào, vẻ mặt si mê nhìn Đồng Ca, dù nàng dán râu y hệt nam nhân, nhưng vẫn không che lấp được vẻ đẹp vốn có.
“Tiểu sinh nguyên quán Tùy Châu, hiện ở huyện Tấn Vân, họ Lâm tên Hạo, tự Trường Phu, ngày hôm trước ánh nắng tươi sáng, phong cảnh hữu tình, tiểu sinh quyết định ra ngoài đi dạo.........”
“Ngừng! Ngừng! Nói trọng điểm, nói trọng điểm.” Đồng Ca chống nạnh cau mày, hơi thiếu kiên nhẫn, thật ra nàng ghét nhất là nghe thư sinh dài dòng văn vẻ, nàng đường đường là Sơn Đại Vương, bàn về võ công, nàng tuyệt đối hạng nhất, nhưng bàn đến văn vẻ, một mảnh vụn nàng cũng không có.
Thư sinh kia run run, hơi ngượng ngùng, tiếp tục nói: “Ta đến ven hồ ngoài thành, gió xuân nhẹ nhàng, cành liễu lả lướt, sóng gợn lăn tăn, hồ nước trong veo........”
“Trọng điểm, trọng điểm.” Quần chúng cũng không nhịn được hô lên.
Thư sinh kia vội vàng nhìn xung quanh, mặt hơi hồng, “ Ta thấy một con cá nhỏ bơi lội trong nước thật tự do tự tại, vì vậy bắt chước cá nhỏ.........”
“Ngừng!” người nghe lần nữa lên tiếng nhắc nhở, hơi mất kiên nhẫn.
Đồng Ca hít một hơi thật sâu, cưỡng chế kích động muốn đạp bẹp thư sinh, “Nói điểm chính! Bọn họ rốt cuộc làm gì ngươi?”
“Bọn họ vẽ tranh ta khỏa thân, dọa nạt ta” thư sinh dùng tốc độ cực nhanh nói xong, sau đó cúi đầu, xấu hổ hận không tìm được một kẻ hở trên mặt đất để chui vào.
Quần chúng vây xem lảo đảo.
“Ngươi cũng chẳng phải khuê nữ, sợ cái gì?” ai đó trong đám người phát ra một câu.
“Nhục nhã! Thật nhục nhã! Người đọc sách sống tự gò bó, ra chuyện bất nhã thế này, thật xấu hổ!” thư sinh lấy ống tay áo che mặt nói.
“Chuyện lạ hàng năm đều có, mà năm nay đặc biệt nhiều, hai vị huynh đệ, thủ đoạn xảo trá như vậy cũng nghĩ ra, quả là tài tình!” Một người chế nhạo nói, khiến quần chúng cười ầm lên.
Mặt hai tên ác bá lúc trắng lúc xanh, một người trong đó còn có chút đắc ý, chủ ý thiên tài thế này chỉ có hắn nghĩ ra!
Đồng Ca lạnh lùng quát: “Giao đồ ra đây.” Tiếng nàng trong sáng khí phách mười phần.
Hai tên ác bá run rẩy một chút, nhìn nhau, sau đó móc ra một bức tranh từ trong ngực. Hai tên này thật ra là loại yếu bóng vía, hung ác chỉ là giả vờ, dọa người không biết võ, chứ gặp phải Đồng Ca là cao thủ võ lâm, thì chỉ có bị đánh.
Đồng Ca nhận lấy bức tranh, muốn mở ra xem. Bỗng nhiên nàng phát hiện không khí có chút lạ, mọi người đều nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, vẻ mặt tò mò quái dị, rướn cổ nhìn vào bức tranh trong tay nàng.
Một nữ tử, ban ngày ban mặt, ngay trước mắt mọi người, muốn nhìn một bức tranh nam nhân khỏa thân thật sự quá suy đồi đạo đức, mặc dù bọn họ đều biết nữ nhân độc lập như Đồng Ca không thể dùng ánh mắt tầm thường nhìn nàng, nhưng dù gì nàng nàng vẫn là nữ nhân.........
Trong lúc lực chú ý của mọi người bị dời đi, hai tên ác bá định bỏ chạy, Đồng Ca nhìn thấy, chân đá một cái, hai cục đá nhỏ đánh trúng hai tên, hai tên bỗng đứng yên như tượng gỗ, vì bị điểm huyệt.
Hiện tại, xấu hổ nhất là thư sinh kia, mặt hắn đã trướng thành màu gan heo, hắn dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Đồng Ca. Đồng Ca nhìn thấy, rốt cuộc không mở bức tranh ra, đưa trả cho thư sinh.
Thư sinh nhận lấy bức tranh lập tức không để ý hình tượng, ra sức xé bức tranh thành từng mảnh vụn, cuối cùng gom tất cả mảnh vụn bỏ vào trong ngực mới hoàn toàn an tâm.
“Đa tạ Đồng đại.” nói xong hắn dùng tay áo che mặt rời đi, hôm nay mất hết mặt mũi rồi!
Đồng Ca đến trước mặt hai kẻ bị điểm huyệt. Hai tên ác bá lập tức cầu xin tha thứ: “Đồng đại, tha chúng tôi đi! Chúng tôi lần đầu làm chuyện này, lần sau không dám nữa, chúng tôi trên có mẹ già 80 dưới có con thơ 1 tuổi đang chờ nuôi, chúng tôi bảo đảm lần sau không dám nữa, thả chúng tôi đi!”
Đồng Ca nhíu mày đẹp: “Lần nào ác bá bị ta bắt cũng nói câu này, các ngươi có phiền không vậy!”
“Đúng đó! Các ngươi không phiền, chúng tôi nghe cũng phiền!” quần chúng phối hợp đáp, mỗi lần Đồng Ca trừng trị ác bá, bọn họ chẳng vắng mặt lần nào, nghe nhiều tự nhiên cũng phiền.
“Mọi người tin bọn hắn nói không?” Đồng Ca hỏi quần chúng.
“Không tin.” tiếp theo mọi người cười ầm lên.
Đột nhiên, Đồng Ca cảm thấy một tầm mắt đang mãnh liệt tìm tòi đánh giá nàng, nàng chợt quay đầu lại, mắt sắc bén đảo qua đám người.
Đoàn Thịnh nhìn Đồng Ca không dời mắt, khi thấy nàng muốn mở bức tranh ra, lòng bỗng có cảm giác kỳ lạ, một nữ nhân sống phóng khoáng, được mọi người kính yêu, một người như vậy, Đoàn Thịnh vô cùng tò mò và hứng thú.
Bình luận truyện