Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời
Chương 7: Chọn tướng công
Ngày nhìn như gió êm sóng lặng, thực ra lại là sóng ngầm mãnh liệt.
Phi Thiên Lâu, xa có thể thấy núi sông, gần là phố chợ phồn vinh, là nơi cao nhất của thành này, cũng là chỗ ngắm cảnh tốt nhất.
Nơi này là nơi thư sinh, hiệp khách giang hồ thích nhất. Thư sinh thích ở trên lầu ngâm thơ làm phú. Hiệp khách giang hồ thì thích ở nóc nhà thể hiện hào hùng.
Cách một tầng ngói vụn, hai bên sống chung rất hài hòa.
Bởi vì quá rảnh, Đồng Ca xách theo mấy bình rượu chạy về phía nóc nhà Phi Thiên Lâu.
Nàng vừa tới không lâu, dưới nóc nhà đã có vài thư sinh đến, thì ra hôm nay là ngày tụ hội hàng tháng của thư sinh tài tử thành này.
Các thư đồng và tiểu nhị đã chuẩn bị sẵn trà ngon, bút nghiên đặt trên bàn để mấy người này có thể tùy thời xuất ý thành thơ, múa bút thành văn, biểu hiện phong lưu nho nhã.
Lúc này, một nam tử trung niên râu dài, vẻ mặt có chút kiêu ngạo thong thả bước vào, theo sau là hai tiểu thư đồng.
“Chào Hoàng tú tài.” mọi người rối rít chào hắn.
Hoàng tú tài khách khí chào lại, sau đó mọi người người xuống. Hội thi do Hoàng tú tài chủ trì, nguyên hắn là phú ông, lại đậu tú tài, nên rất được mọi người trong thành kính trọng.
Mấy người chào hỏi một hồi, liền tiến vào việc chính, chủ đề của ngày hôm này là thơ, Hoàng tú tài xem như lớn nhất ở đây vì vậy để hắn bắt đầu.
“Lục liễu tinh ấm phù mộng hoa, Bạch vân đoàn ảnh già ngư gia, Miệt bồng bố phàm kinh diễm sử, Việt nữ Tây Thi chính hoán sa.” (Tạm dịch nghĩa: Trời ấm liễu xanh hoa nở, mây trắng trên đầu ngư dân, cánh buồm giong gió, nàng Tây Thi nước Việt đang giặt lụa bên sông.)
“Thơ hay!” Thư sinh họ Lý nối tiếp: “Việt nữ Tây Thi chính hoán sa, Bích giang tận xử tây dương hạ, Vô biên hắc dạ già thiên khởi, khinh khởi la thường các hoàn gia.” (Tạm dịch nghĩa: Nàng Tây Thi nước Việt đang giặt lụa bên sông, sông xanh kéo dài đến tận chân trời, trời dần tối, nàng nhẹ nhấc làn váy trở về nhà.”
“Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!” Các tài tử gật gù nói, sau đó có người đứng ra tiếp nối: “Khinh khởi la thường các hoàn gia, Thiến ảnh tu trường ánh nhật tà, Dương liễu khinh xao a na xử, Công tử mãn mục tận đào hoa.” (Tạm dịch nghĩa: nhẹ nhấc váy trở về nhà, ánh chiều tà chiếu thành bóng thon dài, cành liễu khẽ động, trước mắt công tử toàn là hoa đào.)
“Hay cho câu trước mắt công tử toàn là hoa đào!” Các vị tài tử nhìn nhau cười một tiếng, ý phong lưu đều hiện rõ ở đuôi chân mày.
Một người nổi danh phong lưu trong thành đứng dậy, lay động quạt xếp, tạo dáng phong lưu: “ Công tử mãn mục tận đào hoa, Xử xử lưu tình vi phương hoa, Tài tử phong lưu bản vô tội, Hà tất đan luyến gia trung hoa.” ( Trước mắt công tử toàn là hoa đào, khắp nơi lưu tình vì hoa thơm, tài tử phong lưu là vô tội, mắc gì phải lưu luyến hoa trong nhà.”
Tất cả tài tử đầu tiên là sững sờ, sau đó đều cười nói: “Lý công tử quả là người phong lưu nhất, bọn ta muốn theo mà theo không kịp nha!”
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha” Lý thư sinh đắc ý cười rất cuồng ngạo.
Đúng lúc này, trên mái ngói phát ra vài tiếng rắc rắc, nóc nhà bị thủng một lỗ, tiếp đó một bầu rượu tử lỗ thủng rơi thẳng xuống đất, nứt thành bốn mảnh, mùi rượu lan bốn phía.
Các tài tử cả kinh hô: “Ai?! Ai ở trên nóc nhà?”
Đồng Ca từ nóc nhà nhảy xuống, hai má nàng ửng hồng, ánh mắt mông lung, môi đỏ mọng ướt ái kiều diễm, vài sợi tóc rối trên mặt, hẳn là hơi say, mặc dù có cặp râu cá trê vẫn không che được vẻ đẹp trời sinh.
Hiển nhiên mấy bầu rượu nàng mang theo đã vào hết bụng nàng.
“Đồng đại.” Mọi người đồng thanh kêu to, giọng mừng rỡ.
Linh hồn nhỏ bé của mọi người ở đây đều đã bay đi một nửa, đối với Đồng Ca bọn họ là ngưỡng mộ, ái mộ, nhưng không có nửa điểm khinh nhờn. Giờ phút này mọi người đều có cùng một ý tưởng chính là gỡ bộ râu cá trê kia xuống, để được thấy mặt thật của giai nhân.
Đồng Ca đảo cặp mắt câu hồn một vòng, chỉ tay nói: “Ngươi.....ngươi, ngươi.......ngươi..... Các ngươi nghe! Ta cũng làm một bài thơ !”
“Tốt quá, xin được rửa tai lắng nghe.” Mọi người vui ra mặt, vây quanh Đồng Ca, bọn họ biết võ công của nàng, nhưng vẫn chưa bao giờ nghe nàng làm thơ, hôm nay được nghe, đúng là vô cùng may mắn.
Đồng Ca đằng hắng một tiếng, đọc: “Hà tất đan luyến gia trung hoa, Ngoại diện dã hoa nhất đại bã, Nhược cảm khứ chiêu hoa dẫn điệp, Nương tử nhất đao yêm liễu tha.” (Mắc gì phải lưu luyến hoa trong nhà, bên ngoài hoa dại một bó to, nếu dám đi trêu hoa bắt buớm, nương tử sẽ một đao thiến hắn.)
Ánh mắt sắc bén của Đồng Ca quét qua một vòng, như đao bắn về phía vị tài tử làm ra câu thơ ‘Mắc gì lưu luuyến hoa trong nhà’ kia. Mặc dù nàng ăn mặc như nam nhân, làm chuyện của nam nhân, nhưng trong cốt nàng vẫn là nữ nhân, tuyệt không cho phép có người coi thường nữ nhân.
“Hút ~~” mọi người thở hốc vì kinh ngạc, không khí vừa nóng lên chợt chuyển lạnh, tựa như trời đang rất nóng bỗng có một trận gió lạnh thấu xương thổi tới, khiến mọi người bị đông cứng quên phản ứng. Thư sinh tự cho là phong lưu kia không dám thở mạnh, khuôn mặt trắng bệch, phong lưu gì đó cũng bị gió lạnh đông cứng hết.
“Ha ha, ha ha, ha ha! Đồng đại, hôm nay sao lại có nhã hứng đến Phi Thiên Lâu uống rượu ngắm cảnh nha!” Hoàng tú tài đổi đề tài, không hề đề cập đến thơ của Đồng Ca. Thơ của nàng trừ đọc thuận miệng, chứa đủ uy hiếp, còn lại thì luật vần không đúng, lời lẽ thô tục, quả thật không còn lời nào để nói.
Đồng Ca ngồi xuống ghế, dốc bầu rượu lên uống một hớp, cực kỳ phóng khoáng.
“Đồng đại, nghe nói ngài đang chọn tướng công?” Một thư sinh trẻ tuổi hỏi.
“Phốc ~” Đồng Ca phun một ngụm rượu ra ngoài, thô lỗ dùng bàn tay quệt miệng, vẻ mặt khiến người ta sợ hãi hỏi: “ Ngươi nghe ai nói?”
Thư sinh bị bộ dáng của Đồng Ca dọa sợ không nhẹ, tự vuốt vuốt ngực an ủi, sau đó sợ hãi nói: “Lúc ở quán trà nghe người ta nói, hiện tại mọi người đang đồn rầm đường.”
Nói xong, thư sinh dùng ánh mắt như đang tan nát cõi lòng nhìn Đồng Ca: “Đồng đại, ngài thật muốn thành thân sao?”
Sau khi hắn nói xong, những nam tử có mặt, từ già đến trẻ đều dùng loại ánh mắt tan nát cõi lòng nhìn nàng.
Đồng Ca thấy vậy rụt lui về sau, nhảy lên một phát, vội xoa xoa cánh tay, đã nổi hết cả da gà.
“Đồng đại ~ Đồng đại ~” một nam tử mặc đồng phục võ quán của Đồng Ca chạy nhanh lên lầu, vừa chạy vừa kêu.
“Đồng đại, thì ra ngài ở đây! Chúng ta tìm ngài mãi!” Vương Sơn vừa thở vừa nói.
“Đừng vội, đừng vội, uống miếng nước.”
Vương Sơn nhận lấy, vừa uống một hớp liền sặc, thì ra Đồng Ca xem rượu như trà đưa cho hắn.
Chờ Vương Sơn thở bình thường lại, Đồng Ca nói: “Chuyện gì mà phải tìm ta vội vã như vậy?”
“Tôn trưởng lão mời ngài lập tức trở về chọn tướng công.”
“Cái gì?” Đồng Ca suýt chút nữa té ghế, nàng giật bắn mình, hoàn toàn tỉnh rượu: “Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa.”
Mà chung quanh, các nam tử có mặt bi phẫn nhìn chằm chằm Vương Sơn, bình thường lịch sự phong lưu giờ như thay đổi thành một người khác, giống như lang như hổ muốn tìm người liều mạng.
Vương Sơn đảo mắt một vòng, nuốt một ngụm nước bọn, sợ hãi nói: “Tôn trưởng lão mời ngài lập tức trở về chọn tướng công.”
Sắc mặt Đồng Ca từ đỏ biến thành trắng, từ trắng chuyển thành xanh, tiếp đó nàng trợn trắng mắt, ngất đi.
Vương Sơn lau mồ hôi, đến gần tai Đồng Ca nói nhỏ: “Đồng đại, ngài giả bộ bất tỉnh cũng không có tác dụng đâu, mọi chuyện được sắp xếp cả rồi, trong trại còn một đống mỹ nam đang chờ ngài trở về chọn đó!!”
Đồng Ca không có phản ứng.
Vương Sơn lui một bước, gân cổ gào thét: “Người đâu! Đồng đại say, đưa ngài trở về!”. Mấy võ sư lập tức chui ra.
Đúng lúc này, Đồng Ca tỉnh, nàng đứng lên, như không có chuyện gì xảy ra, vỗ vỗ quần áo, nhấc chân bước đi.
“Ấy ~ ấy ~ Đồng đại đợi đã nào........!” Hoàng tú tài gọi nàng lại.
“Chuyện gì?”
“Chúng ta cũng muốn đăng ký!”
Đồng Ca tức giận trừng mắt, bay ra khỏi Phi Thiên Lâu.
Vương Sơn muốn đuổi theo, nhưng rất nhanh lại lộn trở về, nói với đám tài tử: “Phí đăng ký, 50 lượng bạc , tự chuẩn bị một phần sơ yếu lý lịch.”
“Ta muốn đăng ký, ta muốn đăng ký.” Các tài tử rối rít móc ngân phiếu ra.
“Mọi người đừng gấp, xếp thành hàng, từ từ từng người một!” Vương Sơn gào xong, nói với một võ sư bên cạnh: “Ngươi ở đây tiếp nhận đăng ký, một hồi dẫn bọn họ lên núi, ta về trước chuẩn bị.”
Đồng Ca vừa từ Phi Vân Lâu ra ngoài, liền bị mọi người bao vây, ánh mắt u oán và âm thanh tan nát cõi lòng chỗ nào cũng có, khiến nàng cả kinh đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
May là có Vương Sơn chạy tới hộ tống, Đồng Ca mới thoát thân được. Đồng thời, Vương Sơn còn nhân cơ hội kiếm bộn tiền, ngoài phí ghi danh còn cả phí xem cuộc vui.
Đồng Ca cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết cả, như sắp bộc phát tới nơi. “Tôn trưởng lão, giỏi lắm!” Đồng Ca nghiến răng nghiến lợi, chạy càng nhanh, nàng phải xem, ông lão định bày trò gì.
Tôn trưởng lão đang ở sân sau phơi nắng, đột nhiên hắt xì một cái, lão hút hút mũi: “Ai đang nói xấu mình?!”
“Tôn trưởng lão! Rốt cuộc ngài định làm gì?!” Đồng Ca đen mặt, đứng trước mặt Tôn trưởng lão, hai tay chống nạnh, thở phì phò.
“Đồng Ca, con về rồi à!” Tôn trưởng lão không nhìn khuôn mặt thối của nàng, cười khanh khách, nắm tay Đồng Ca nói: “Đến đây, ta có thứ cho con xem.”
Đồng Ca nghiêng đầu, một bộ không thể tin nhìn lão: “Thứ gì?”
Tôn trưởng lão ra vẻ thần bí nói: “Con xem rồi biết, bảo đảm con sẽ thích.”
Đồng Ca đứng lại, “Ngài không nói, con không đi.”
Tôn trưởng lão thấy Đồng Ca kiên trì, đành nói toẹt ra: “Là nam nhân.”
“Mấy ngày trước, không phải đã nói chuyện tìm nam nhân tốt để ta lo sao? Hiện tại có rất nhiều, mập có gầy có, kiểu sáng láng có, kiểu lạnh lùng có, kiểu thư sinh, kiểu hiệp khách có, tóm lại kiểu gì cũng có, đầy đủ các loại mặt hàng, bao con hài lòng. Con chỉ cần chọn một người để thành thân là được.” Tôn trưởng lão vừa nói vừa vuốt bộ râu, dáng vẻ cực kỳ hài lòng.
Sắc mặt Đồng Ca càng nghe càng đen, hai tay nắm thành quả đấm, xương khớp kêu răng rắc.
“Đại vương, ngài đừng kích động nha ! Không thể chờ đợi được nữa đúng không ! Đi đi, chúng ta nhanh đi xem, sớm chọn sớm thành thân, cũng sớm sinh con !!!” Tôn trưởng lão còn cả gan nhổ lông trên đầu lão hổ.
Hít sâu, hít sâu, Đồng Ca có xúc động muốn giết người, nàng cảm giác nàng tựa như Tôn Ngộ Không, làm sao cũng không thoát khỏi bàn tay của Phật Tổ.
“Người đâu, mang các tướng công được đề cử ra đây, Đại vương muốn gặp bọn họ.” Tôn trưởng lão phân phó.
“Các vị công tử, thiếu gia, hiệp sĩ, xin mời theo ta, Đồng đại nhà chúng ta muốn gặp các vị.”
Các ‘mỹ nam’ kích động một hồi, cảm giác hưng phấn hiện cả ra ngoài, tất cả đồng loạt nhanh chóng sửa sang lại quần áo, soi gương sửa tóc.
“Các vị, xin đi thôi!” Người truyền lời đợi không nổi nữa lên tiếng nhắc.
“Đợi chút, để chúng ta sửa sang lại cho đàng hoàng đã, tranh thủ lưu lại ấn tượng tốt cho Đồng đại.” một người trong đám nói.
“Các vị không cần phiền vậy đâu, đều làm nền thôi mà.”
Phi Thiên Lâu, xa có thể thấy núi sông, gần là phố chợ phồn vinh, là nơi cao nhất của thành này, cũng là chỗ ngắm cảnh tốt nhất.
Nơi này là nơi thư sinh, hiệp khách giang hồ thích nhất. Thư sinh thích ở trên lầu ngâm thơ làm phú. Hiệp khách giang hồ thì thích ở nóc nhà thể hiện hào hùng.
Cách một tầng ngói vụn, hai bên sống chung rất hài hòa.
Bởi vì quá rảnh, Đồng Ca xách theo mấy bình rượu chạy về phía nóc nhà Phi Thiên Lâu.
Nàng vừa tới không lâu, dưới nóc nhà đã có vài thư sinh đến, thì ra hôm nay là ngày tụ hội hàng tháng của thư sinh tài tử thành này.
Các thư đồng và tiểu nhị đã chuẩn bị sẵn trà ngon, bút nghiên đặt trên bàn để mấy người này có thể tùy thời xuất ý thành thơ, múa bút thành văn, biểu hiện phong lưu nho nhã.
Lúc này, một nam tử trung niên râu dài, vẻ mặt có chút kiêu ngạo thong thả bước vào, theo sau là hai tiểu thư đồng.
“Chào Hoàng tú tài.” mọi người rối rít chào hắn.
Hoàng tú tài khách khí chào lại, sau đó mọi người người xuống. Hội thi do Hoàng tú tài chủ trì, nguyên hắn là phú ông, lại đậu tú tài, nên rất được mọi người trong thành kính trọng.
Mấy người chào hỏi một hồi, liền tiến vào việc chính, chủ đề của ngày hôm này là thơ, Hoàng tú tài xem như lớn nhất ở đây vì vậy để hắn bắt đầu.
“Lục liễu tinh ấm phù mộng hoa, Bạch vân đoàn ảnh già ngư gia, Miệt bồng bố phàm kinh diễm sử, Việt nữ Tây Thi chính hoán sa.” (Tạm dịch nghĩa: Trời ấm liễu xanh hoa nở, mây trắng trên đầu ngư dân, cánh buồm giong gió, nàng Tây Thi nước Việt đang giặt lụa bên sông.)
“Thơ hay!” Thư sinh họ Lý nối tiếp: “Việt nữ Tây Thi chính hoán sa, Bích giang tận xử tây dương hạ, Vô biên hắc dạ già thiên khởi, khinh khởi la thường các hoàn gia.” (Tạm dịch nghĩa: Nàng Tây Thi nước Việt đang giặt lụa bên sông, sông xanh kéo dài đến tận chân trời, trời dần tối, nàng nhẹ nhấc làn váy trở về nhà.”
“Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!” Các tài tử gật gù nói, sau đó có người đứng ra tiếp nối: “Khinh khởi la thường các hoàn gia, Thiến ảnh tu trường ánh nhật tà, Dương liễu khinh xao a na xử, Công tử mãn mục tận đào hoa.” (Tạm dịch nghĩa: nhẹ nhấc váy trở về nhà, ánh chiều tà chiếu thành bóng thon dài, cành liễu khẽ động, trước mắt công tử toàn là hoa đào.)
“Hay cho câu trước mắt công tử toàn là hoa đào!” Các vị tài tử nhìn nhau cười một tiếng, ý phong lưu đều hiện rõ ở đuôi chân mày.
Một người nổi danh phong lưu trong thành đứng dậy, lay động quạt xếp, tạo dáng phong lưu: “ Công tử mãn mục tận đào hoa, Xử xử lưu tình vi phương hoa, Tài tử phong lưu bản vô tội, Hà tất đan luyến gia trung hoa.” ( Trước mắt công tử toàn là hoa đào, khắp nơi lưu tình vì hoa thơm, tài tử phong lưu là vô tội, mắc gì phải lưu luyến hoa trong nhà.”
Tất cả tài tử đầu tiên là sững sờ, sau đó đều cười nói: “Lý công tử quả là người phong lưu nhất, bọn ta muốn theo mà theo không kịp nha!”
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha” Lý thư sinh đắc ý cười rất cuồng ngạo.
Đúng lúc này, trên mái ngói phát ra vài tiếng rắc rắc, nóc nhà bị thủng một lỗ, tiếp đó một bầu rượu tử lỗ thủng rơi thẳng xuống đất, nứt thành bốn mảnh, mùi rượu lan bốn phía.
Các tài tử cả kinh hô: “Ai?! Ai ở trên nóc nhà?”
Đồng Ca từ nóc nhà nhảy xuống, hai má nàng ửng hồng, ánh mắt mông lung, môi đỏ mọng ướt ái kiều diễm, vài sợi tóc rối trên mặt, hẳn là hơi say, mặc dù có cặp râu cá trê vẫn không che được vẻ đẹp trời sinh.
Hiển nhiên mấy bầu rượu nàng mang theo đã vào hết bụng nàng.
“Đồng đại.” Mọi người đồng thanh kêu to, giọng mừng rỡ.
Linh hồn nhỏ bé của mọi người ở đây đều đã bay đi một nửa, đối với Đồng Ca bọn họ là ngưỡng mộ, ái mộ, nhưng không có nửa điểm khinh nhờn. Giờ phút này mọi người đều có cùng một ý tưởng chính là gỡ bộ râu cá trê kia xuống, để được thấy mặt thật của giai nhân.
Đồng Ca đảo cặp mắt câu hồn một vòng, chỉ tay nói: “Ngươi.....ngươi, ngươi.......ngươi..... Các ngươi nghe! Ta cũng làm một bài thơ !”
“Tốt quá, xin được rửa tai lắng nghe.” Mọi người vui ra mặt, vây quanh Đồng Ca, bọn họ biết võ công của nàng, nhưng vẫn chưa bao giờ nghe nàng làm thơ, hôm nay được nghe, đúng là vô cùng may mắn.
Đồng Ca đằng hắng một tiếng, đọc: “Hà tất đan luyến gia trung hoa, Ngoại diện dã hoa nhất đại bã, Nhược cảm khứ chiêu hoa dẫn điệp, Nương tử nhất đao yêm liễu tha.” (Mắc gì phải lưu luyến hoa trong nhà, bên ngoài hoa dại một bó to, nếu dám đi trêu hoa bắt buớm, nương tử sẽ một đao thiến hắn.)
Ánh mắt sắc bén của Đồng Ca quét qua một vòng, như đao bắn về phía vị tài tử làm ra câu thơ ‘Mắc gì lưu luuyến hoa trong nhà’ kia. Mặc dù nàng ăn mặc như nam nhân, làm chuyện của nam nhân, nhưng trong cốt nàng vẫn là nữ nhân, tuyệt không cho phép có người coi thường nữ nhân.
“Hút ~~” mọi người thở hốc vì kinh ngạc, không khí vừa nóng lên chợt chuyển lạnh, tựa như trời đang rất nóng bỗng có một trận gió lạnh thấu xương thổi tới, khiến mọi người bị đông cứng quên phản ứng. Thư sinh tự cho là phong lưu kia không dám thở mạnh, khuôn mặt trắng bệch, phong lưu gì đó cũng bị gió lạnh đông cứng hết.
“Ha ha, ha ha, ha ha! Đồng đại, hôm nay sao lại có nhã hứng đến Phi Thiên Lâu uống rượu ngắm cảnh nha!” Hoàng tú tài đổi đề tài, không hề đề cập đến thơ của Đồng Ca. Thơ của nàng trừ đọc thuận miệng, chứa đủ uy hiếp, còn lại thì luật vần không đúng, lời lẽ thô tục, quả thật không còn lời nào để nói.
Đồng Ca ngồi xuống ghế, dốc bầu rượu lên uống một hớp, cực kỳ phóng khoáng.
“Đồng đại, nghe nói ngài đang chọn tướng công?” Một thư sinh trẻ tuổi hỏi.
“Phốc ~” Đồng Ca phun một ngụm rượu ra ngoài, thô lỗ dùng bàn tay quệt miệng, vẻ mặt khiến người ta sợ hãi hỏi: “ Ngươi nghe ai nói?”
Thư sinh bị bộ dáng của Đồng Ca dọa sợ không nhẹ, tự vuốt vuốt ngực an ủi, sau đó sợ hãi nói: “Lúc ở quán trà nghe người ta nói, hiện tại mọi người đang đồn rầm đường.”
Nói xong, thư sinh dùng ánh mắt như đang tan nát cõi lòng nhìn Đồng Ca: “Đồng đại, ngài thật muốn thành thân sao?”
Sau khi hắn nói xong, những nam tử có mặt, từ già đến trẻ đều dùng loại ánh mắt tan nát cõi lòng nhìn nàng.
Đồng Ca thấy vậy rụt lui về sau, nhảy lên một phát, vội xoa xoa cánh tay, đã nổi hết cả da gà.
“Đồng đại ~ Đồng đại ~” một nam tử mặc đồng phục võ quán của Đồng Ca chạy nhanh lên lầu, vừa chạy vừa kêu.
“Đồng đại, thì ra ngài ở đây! Chúng ta tìm ngài mãi!” Vương Sơn vừa thở vừa nói.
“Đừng vội, đừng vội, uống miếng nước.”
Vương Sơn nhận lấy, vừa uống một hớp liền sặc, thì ra Đồng Ca xem rượu như trà đưa cho hắn.
Chờ Vương Sơn thở bình thường lại, Đồng Ca nói: “Chuyện gì mà phải tìm ta vội vã như vậy?”
“Tôn trưởng lão mời ngài lập tức trở về chọn tướng công.”
“Cái gì?” Đồng Ca suýt chút nữa té ghế, nàng giật bắn mình, hoàn toàn tỉnh rượu: “Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa.”
Mà chung quanh, các nam tử có mặt bi phẫn nhìn chằm chằm Vương Sơn, bình thường lịch sự phong lưu giờ như thay đổi thành một người khác, giống như lang như hổ muốn tìm người liều mạng.
Vương Sơn đảo mắt một vòng, nuốt một ngụm nước bọn, sợ hãi nói: “Tôn trưởng lão mời ngài lập tức trở về chọn tướng công.”
Sắc mặt Đồng Ca từ đỏ biến thành trắng, từ trắng chuyển thành xanh, tiếp đó nàng trợn trắng mắt, ngất đi.
Vương Sơn lau mồ hôi, đến gần tai Đồng Ca nói nhỏ: “Đồng đại, ngài giả bộ bất tỉnh cũng không có tác dụng đâu, mọi chuyện được sắp xếp cả rồi, trong trại còn một đống mỹ nam đang chờ ngài trở về chọn đó!!”
Đồng Ca không có phản ứng.
Vương Sơn lui một bước, gân cổ gào thét: “Người đâu! Đồng đại say, đưa ngài trở về!”. Mấy võ sư lập tức chui ra.
Đúng lúc này, Đồng Ca tỉnh, nàng đứng lên, như không có chuyện gì xảy ra, vỗ vỗ quần áo, nhấc chân bước đi.
“Ấy ~ ấy ~ Đồng đại đợi đã nào........!” Hoàng tú tài gọi nàng lại.
“Chuyện gì?”
“Chúng ta cũng muốn đăng ký!”
Đồng Ca tức giận trừng mắt, bay ra khỏi Phi Thiên Lâu.
Vương Sơn muốn đuổi theo, nhưng rất nhanh lại lộn trở về, nói với đám tài tử: “Phí đăng ký, 50 lượng bạc , tự chuẩn bị một phần sơ yếu lý lịch.”
“Ta muốn đăng ký, ta muốn đăng ký.” Các tài tử rối rít móc ngân phiếu ra.
“Mọi người đừng gấp, xếp thành hàng, từ từ từng người một!” Vương Sơn gào xong, nói với một võ sư bên cạnh: “Ngươi ở đây tiếp nhận đăng ký, một hồi dẫn bọn họ lên núi, ta về trước chuẩn bị.”
Đồng Ca vừa từ Phi Vân Lâu ra ngoài, liền bị mọi người bao vây, ánh mắt u oán và âm thanh tan nát cõi lòng chỗ nào cũng có, khiến nàng cả kinh đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
May là có Vương Sơn chạy tới hộ tống, Đồng Ca mới thoát thân được. Đồng thời, Vương Sơn còn nhân cơ hội kiếm bộn tiền, ngoài phí ghi danh còn cả phí xem cuộc vui.
Đồng Ca cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết cả, như sắp bộc phát tới nơi. “Tôn trưởng lão, giỏi lắm!” Đồng Ca nghiến răng nghiến lợi, chạy càng nhanh, nàng phải xem, ông lão định bày trò gì.
Tôn trưởng lão đang ở sân sau phơi nắng, đột nhiên hắt xì một cái, lão hút hút mũi: “Ai đang nói xấu mình?!”
“Tôn trưởng lão! Rốt cuộc ngài định làm gì?!” Đồng Ca đen mặt, đứng trước mặt Tôn trưởng lão, hai tay chống nạnh, thở phì phò.
“Đồng Ca, con về rồi à!” Tôn trưởng lão không nhìn khuôn mặt thối của nàng, cười khanh khách, nắm tay Đồng Ca nói: “Đến đây, ta có thứ cho con xem.”
Đồng Ca nghiêng đầu, một bộ không thể tin nhìn lão: “Thứ gì?”
Tôn trưởng lão ra vẻ thần bí nói: “Con xem rồi biết, bảo đảm con sẽ thích.”
Đồng Ca đứng lại, “Ngài không nói, con không đi.”
Tôn trưởng lão thấy Đồng Ca kiên trì, đành nói toẹt ra: “Là nam nhân.”
“Mấy ngày trước, không phải đã nói chuyện tìm nam nhân tốt để ta lo sao? Hiện tại có rất nhiều, mập có gầy có, kiểu sáng láng có, kiểu lạnh lùng có, kiểu thư sinh, kiểu hiệp khách có, tóm lại kiểu gì cũng có, đầy đủ các loại mặt hàng, bao con hài lòng. Con chỉ cần chọn một người để thành thân là được.” Tôn trưởng lão vừa nói vừa vuốt bộ râu, dáng vẻ cực kỳ hài lòng.
Sắc mặt Đồng Ca càng nghe càng đen, hai tay nắm thành quả đấm, xương khớp kêu răng rắc.
“Đại vương, ngài đừng kích động nha ! Không thể chờ đợi được nữa đúng không ! Đi đi, chúng ta nhanh đi xem, sớm chọn sớm thành thân, cũng sớm sinh con !!!” Tôn trưởng lão còn cả gan nhổ lông trên đầu lão hổ.
Hít sâu, hít sâu, Đồng Ca có xúc động muốn giết người, nàng cảm giác nàng tựa như Tôn Ngộ Không, làm sao cũng không thoát khỏi bàn tay của Phật Tổ.
“Người đâu, mang các tướng công được đề cử ra đây, Đại vương muốn gặp bọn họ.” Tôn trưởng lão phân phó.
“Các vị công tử, thiếu gia, hiệp sĩ, xin mời theo ta, Đồng đại nhà chúng ta muốn gặp các vị.”
Các ‘mỹ nam’ kích động một hồi, cảm giác hưng phấn hiện cả ra ngoài, tất cả đồng loạt nhanh chóng sửa sang lại quần áo, soi gương sửa tóc.
“Các vị, xin đi thôi!” Người truyền lời đợi không nổi nữa lên tiếng nhắc.
“Đợi chút, để chúng ta sửa sang lại cho đàng hoàng đã, tranh thủ lưu lại ấn tượng tốt cho Đồng đại.” một người trong đám nói.
“Các vị không cần phiền vậy đâu, đều làm nền thôi mà.”
Bình luận truyện