Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!
Chương 11
Lý Quang Tông thật sự tưởng là Thiệu Tư thông suốt, còn biết thêm WeChat người ta.
Không nghĩ rằng Thiệu Tư chỉ là vừa rồi ở trong phòng thẩm vấn, thừa dịp Cố Duyên Chu đi ra ngoài không ở đó, lén hỏi cảnh sát Vương xem cuộc điện thoại kia là chuyện thế nào.
“Cái gì mà thế nào?” Cảnh sát Vương nhất thời không phản ứng kịp, sau đó mới nói, “Cậu nói cuộc điện thoại trước khi chết Dương Nhân Nhân gọi cho Cố Duyên Chu đó hả?…… Cái này không thể nói với cậu, chúng tôi tôn trọng ý nguyện của đương sự.”
Thiệu Tư cắm tay trong túi, không tiếp tục hỏi.
Vậy thì chỉ có thể phiền toái chút, hỏi thăm từ miệng Cố Duyên Chu.
Kỳ thật Cố Duyên Chu có hai số di động, một cái dùng làm việc, một cái khác là số cá nhân.
Cái ghi trên danh thiếp chính là số chuyên dùng làm việc.
Cái số làm việc đó ngày thường cơ bản đều không có dùng, dù liên hệ cũng là thông qua tin nhắn, người liên hệ phần lớn là một ít đồng nghiệp quen sơ sơ. Nếu là đạo diễn hoặc là nhà đầu tư, liền trực tiếp chuyển giao cho Trần Dương đi liên lạc.
Cho nên nhiều năm như vậy, nếu không phải Thiệu Tư nhắc tới, anh cũng không phát hiện, còn chưa có ai thêm WeChat dãy số này của anh.
[Ba Thiệu của mi] gửi lời mời kết bạn, chấp nhận or cự tuyệt.
Cố Duyên Chu mới vừa chuyển tài khoản WeChat xong, tin tức này liền ‘đinh’ một tiếng nhảy ra.
……
Ba Thiệu của mi.
Cố Duyên Chu nâng nâng mí mắt, nhìn chằm chằm bốn chữ này, trên mặt không có biểu tình gì.
Thiệu Tư đi chậm rãi từ từ, chờ xe của Cố Duyên Chu lái đi rồi mới vòng đến gara ngầm. Kéo cửa xe ra chui vào, một tay nâng di động một tay tháo mũ xuống, vẫy vẫy tóc, thành thạo mà nằm xuống ghế sau.
Lý Quang Tông cũng rất chịu phục công lực nằm của hắn, bởi vì Thiệu Tư không lùn, chiều cao gần 1m8, nhưng mỗi lần đều có thể cuộn tròn ra tư thế thoải mái nhất trong không gian nhỏ hẹp này.
“Cái chăn lông của tôi đâu?” Thiệu Tư nằm xong cảm thấy thiếu gì đó, khởi động nửa người trên, xoa xoa đầu hỏi, “…… Cậu đem nó đi đâu rồi? “
Chăn lông chăn lông!
Tôi cũng sắp bị cậu dọa ra bệnh tim mà cậu còn thảnh thơi như vậy!
Lý Quang Tông tức giận xuống xe, vòng đến phía sau, xách cái chăn lông từ cốp sau ra: “Này, chăn rồng của ngài.”
Thiệu Tư tiếp nhận, hai ba phát mở ra, sau đó bắt đầu chờ người nào đó chấp nhận lời mời kết bạn của hắn.
Chờ nhàm chán, hắn liền chạy đi lướt trang new feed, nhìn mỗi ngày Trì Tử Tuấn đăng ma lạt năng đủ loại kiểu dáng, cùng với tiểu thịt tươi ngốc não mà Tề Minh dẫn dắt âm dương quái khí khoe khoang đủ kiểu.
A, còn có người đại diện đáng yêu của hắn, mỗi ngày đều hỏi uống cái gì có thể giảm cơn tức.
“Nhóc con, cậu nhích qua đây, để ba ba xem xem,” Thiệu Tư buông di động, đánh giá Lý Quang Tông vài lần, ra kết luận, “…… Môi quả thật là nổi mấy cái đẹn kìa.”
Lý Quang Tông: “Đây đều là nhờ phúc của ngài, cám ơn ngài nhiều.”
Thiệu Tư sờ sờ mũi: “Cậu rảnh rỗi thì uống thêm chút trà hoa cúc đi.”
Lý Quang Tông: “Cậu ít gây chuyện cho tôi là được.”
Mới đầu Thiệu Tư còn nhớ thương WeChat, sau đó lúc tập trung vào công việc liền quên Cố Duyên Chu đến sạch sẽ.
Chờ hắn kết thúc tất cả công việc về nhà, đã là rạng sáng hơn một giờ.
Thiệu Tư tắm rửa xong, bên hông buộc khăn tắm, tóc cũng chưa sấy liền đổ lên trên giường.
Nhắm mắt lại, lúc sắp ngủ mới mơ mơ màng màng nhớ ra hình như hắn đã quên chuyện gì đó.
Vì thế hắn lộ một bàn tay ra từ trong ổ chăn sờ di động trên bàn, mấy ngón tay không ngừng sờ sờ trái phải, vẫn không chạm được.
Lúc này hắn mới lú đầu ra xem, tóc nửa ướt, mở to mắt mở to đến nửa ngày.
Mở WeChat, một thông báo đập cho hắn tiêu hơn phân nửa cơn buồn ngủ.
Ngài đã trở thành bạn với [Cố Duyên Chu].
Thiệu Tư lập tức túm điện thoại vào trong ổ chăn, đầu cũng thuận thế rụt vào, màn hình lấp lánh chiếu sáng khiến trong ổ chăn cũng sáng sủa vài phần.
Ngón tay hắn nhanh chóng nhấn vài cái trên màn hình, gửi một icon qua.
—— ?
—— Đàn anh Cố, có onl không?
Thiệu Tư gửi xong hai câu này, lui ra ngoài chuẩn bị quan sát xem ngày thường Cố ảnh đế đăng gì trên WeChat.
Kết quả nhấn vào album cá nhân của anh ta, phát hiện bên trong không có một hoạt động nào.
Rỗng tuếch.
Vì thế Thiệu Tư lại lui về giao diện khung chat, lúc này hắn mới chú ý tới, thậm chí Cố Duyên Chu còn chẳng cài đặt avatar nữa.
…… Tựa như là tài khoản WeChat giả vậy.
Chờ Cố Duyên Chu hồi âm thật sự là chuyện thách thức thể lực, cần phải có đầy đủ kiên nhẫn.
Tận đến khi Thiệu Tư gần như sắp ngủ, bên kia mới vô cùng cao lãnh mà hồi âm lại một chữ: Onl.
Thiệu Tư cân nhắc cái chữ ‘onl’ này có ý gì.
[Cái chữ này rất thân thiết nha,] hệ thống không biết lại từ nơi nào chui ra, [thuyết minh đối phương rất có khả năng tiếp tục trò chuyện với cậu.]
Thiệu Tư: [phải không? Sao tao lại cảm thấy không giống.]
Mặc kệ Cố Duyên Chu rốt cuộc có thể tiếp tục nói chuyện với hắn hay không, hôm nay cũng cần phải nói.
[Tao trả lời cái gì tốt đây?] Thiệu Tư ở trong ổ chăn trở mình, lẩm bẩm, […… ‘Anh đang làm gì?’, ‘Bận không?‘]
Hệ thống: [Rất tục.]
[Tục cũng không có biện pháp, bằng không không nói chuyện nổi.]
Thiệu Tư hai ba phát đánh ra một hàng chữ: Ăn khuya chưa?
[Nhất định hắn sẽ cảm thấy cậu có bệnh.]
[Trên thực tế…… chính tao cũng cảm thấy mình như đồ ngốc vậy.]
Cách khoảng mười phút.
Cố Duyên Chu hồi âm lại sáu dấu chấm: ……
Thiệu Tư thừa thắng xông lên.
[Ba Thiệu của mi]: Chấm chấm chấm chấm chấm chấm là có ý gì?
Hệ thống: [một cái dấu ba chấm cậu cũng muốn hỏi, cậu thiệt nhàm chán.]
Thiệu Tư: […… Bằng không tao còn có thể nói cái gì.]
[Trước hết không nói cái này, tên WeChat của cậu có phải quá kiêu ngạo rồi không?]
Thiệu Tư căn bản không nhớ rõ tên WeChat của mình là gì, lúc trước tiện tay lấy, tận đến khi hệ thống nhắc nhở, hắn mới cố ý đi lật thông tin tài khoản của mình.
……
[Cái tên bị ngu như vậy tao lấy hồi nào thế?]
Thiệu Tư khó có thể tin, vừa rồi mình đội dòng chữ “ba Thiệu của mi” trò chuyện với Cố Duyên Chu lâu như vậy.
Sau đó hắn híp mắt ngẫm nghĩ chốc lát, nói với hệ thống: […… Kỳ thật, còn có hơi sướng.]
Hệ thống: [……]
Thiệu Tư sướng xong, đổi nick name từ “ba Thiệu của mi” thành “con trai Thiệu của bạn”.
[Đủ rồi đi, có đủ khiêm tốn không, lúc này hắn ta hẳn là sướng rồi đi.]
Thiệu Tư vừa mở điều hòa vừa đắp chăn, không bao lâu liền cảm thấy có hơi nóng, hắn vừa nói, vừa duỗi nửa chân ra ngoài ổ chăn tản tản nhiệt.
Hệ thống không chút lưu tình: [đủ, có vẻ càng ngu hơn.]
Chờ Cố Duyên Chu tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, liền nghe di động luôn rung rung.
[Ba Thiệu của mi]: Ăn khuya chưa?
[Ba Thiệu của mi]: Đàn anh Cố, ngày mai tôi có cảnh diễn, nhưng có lời thoại tôi chưa ngẫm nghĩ ra, có thể thỉnh giáo anh một chút hay không?
[Cố Duyên Chu]: Lời thoại gì?
Đúng vậy, lời thoại gì.
Thiệu Tư chờ hồi âm chờ đến thiên hoang địa lão cũng suy nghĩ vấn đề này.
Thiệu Tư xốc chăn lên đi chân trần xuống giường, lật rồi lại lật trước bàn máy tính.
Một tháng kế tiếp hắn đều phải nhào vào một bộ phim truyền hình thiên lôi cuồn cuộn, bộ phim truyền hình nát kia hắn không xem kịch bản cũng có thể diễn.
…… Cái gì mà Ác ma vương tử lạc mất tiểu cục cưng.
Nội dung đại khái là kể câu chuyện không tầm thường về một thiếu gia nhà giàu tà mị quyến cuồng và cô gái bình thường trong trường học quý tộc. Trong đó xen lẫn ung thư, gia tộc ân oán, mất trí nhớ, các loại tiết mục máu chó.
Thiệu Tư rối rắm nửa ngày, vẫn chụp lại một đoạn độc thoại của nam chính ở trang 31.
—— “Tôi mẹ nó cũng không biết tôi yêu em điểm nào, em cái đồ phụ nữ đáng chết, toàn thân em có điểm nào đáng để bổn thiếu gia thích?! Bổn thiếu gia muốn dạng phụ nữ gì mà không có, mắc cmn gì mà cố tình, cố tình lại khó có thể kiềm chế với em, đây chẳng lẽ là ông trời báo ứng tôi sao?!”
Lần này Cố Duyên Chu hồi âm thật sự mau.
[Cố Duyên Chu]:……
[Cố Duyên Chu]: có gì mà cân nhắc không ra.
Thiệu Tư thầm nói, không hổ là ảnh đế, một câu lời thoại thiếu não như vậy cũng có thể giảng ra ngô ra khoai.
Lại thấy Cố Duyên Chu trả về cho hắn một câu:
—— Tưởng tượng mình thành một nhi đồng liệt não là được.
[Thống Thống, tao nói không nổi nữa, hơn nữa tao rất buồn ngủ.] Thiệu Tư nhìn chằm chằm bốn chữ nhi đồng liệt não, không dám nghĩ xem cả đoạn đối thoại đêm nay hắn đã để lại ấn tượng gì cho Cố Duyên Chu, […… Tao muốn ngủ, ngày khác tái chiến đi.]
Sáu giờ sáng hôm sau, Thiệu Tư đã bị Lý Quang Tông túm lên từ trên giường.
“Ác ma vương tử lạc mất tiểu cục cưng sáng hôm nay 9 giờ làm nghi thức khởi động máy, mau dậy nào, không thể đến trễ, chuyên viên trang điểm đã ở trong xe bảo mẫu chờ cậu, mình phải tiết kiệm thời gian.” Lý Quang Tông quen cửa quen nẻo kéo Thiệu Tư vào buồng vệ sinh, còn giúp hắn trét cả kem đánh răng, “Quần áo đợi chút thay luôn trên xe.”
“Cái bộ phim nát kia, ngay cả nam thần của cậu cũng nói não tàn đó.”
Thiệu Tư dựa vào tường đánh răng, dùng tường đỡ cho mình không lật ra sau.
“Cái gì mà nam thần……” Lý Quang Tông bận lên thì trong đầu chỉ tuần hoàn những việc phải làm, lúc này dù là nam thần cũng chen vào không lọt, “Cậu nhanh lên, chải đã hai phút rồi, có thể lẹ lẹ không?”
Giọng Thiệu Tư vô cùng lười nhác trả lời hắn ta: “Răng phải chải đủ ba phút.”
Lý Quang Tông nhẫn nại tính tình chờ Thiệu Tư chải răng xong rửa mặt xong, sau đó không màng hắn còn mặc đồ ở nhà và dép lê, liền lôi kéo hắn chạy như bay xuống lầu.
Bộ phim Ác ma vương tử lạc mất tiểu cục cưng là công ty nhận cho Thiệu Tư, tuy rằng phim nát, nhưng thù lao đóng phim cực cao, hơn nữa người ta nói rõ muốn Thiệu Tư diễn.
Lúc ban đầu khi biết tin tức này, Thiệu Tư đã nói: “Bảo bọn họ tìm tên Dương Trạch dưới tay Tề Minh kia không tốt sao? Một bên bằng lòng đập tiền một bên bằng lòng đóng phim nát.”
Nói tới nói lui, nhưng bất luận là Thiệu Tư hay là Lý Quang Tông đều biết, bọn họ còn chưa có năng lực cò kè với công ty.
Tuy nói Thiệu Tư đã cầm giải ảnh đế, nhưng tư lịch của hắn còn thật sự mỏng, chưa tính là gì.
Cái danh hào ảnh đế này hiện tại lại càng giống mánh lới, là vũ khí sắc bén mà công ty dùng để đóng gói hắn.
“Tôi ký với công ty mấy năm? Mười năm hả?” Thiệu Tư vừa mở WeChat, vừa nói, “Phiền chết, sớm đến hạn một chút đi.”
[Con trai Thiệu của bạn]: Đàn anh Cố, chào buổi sáng.
Cái WeChat này, trước sau như một, đá chìm đáy biển.
Thiệu Tư vốn dĩ đã có chút bực dọc khi rời giường, có điều không nghiêm trọng lắm, chỉ là trong tiềm thức có chút bực bội.
Giờ hắn nhìn chằm chằm cái hình avatar mặc định của hệ thống nửa ngày không có động tĩnh, nhìn chằm chằm ba chữ Cố Duyên Chu, cũng có chút nóng máu.
…… Người này cũng thật phiền.
Thật khó tiếp cận.
Chẳng lẽ anh ta không thích loại hình tượng đàn em ngoan ngoãn đáng yêu cần cù và thật thà hiếu học này sao?
Không nghĩ rằng Thiệu Tư chỉ là vừa rồi ở trong phòng thẩm vấn, thừa dịp Cố Duyên Chu đi ra ngoài không ở đó, lén hỏi cảnh sát Vương xem cuộc điện thoại kia là chuyện thế nào.
“Cái gì mà thế nào?” Cảnh sát Vương nhất thời không phản ứng kịp, sau đó mới nói, “Cậu nói cuộc điện thoại trước khi chết Dương Nhân Nhân gọi cho Cố Duyên Chu đó hả?…… Cái này không thể nói với cậu, chúng tôi tôn trọng ý nguyện của đương sự.”
Thiệu Tư cắm tay trong túi, không tiếp tục hỏi.
Vậy thì chỉ có thể phiền toái chút, hỏi thăm từ miệng Cố Duyên Chu.
Kỳ thật Cố Duyên Chu có hai số di động, một cái dùng làm việc, một cái khác là số cá nhân.
Cái ghi trên danh thiếp chính là số chuyên dùng làm việc.
Cái số làm việc đó ngày thường cơ bản đều không có dùng, dù liên hệ cũng là thông qua tin nhắn, người liên hệ phần lớn là một ít đồng nghiệp quen sơ sơ. Nếu là đạo diễn hoặc là nhà đầu tư, liền trực tiếp chuyển giao cho Trần Dương đi liên lạc.
Cho nên nhiều năm như vậy, nếu không phải Thiệu Tư nhắc tới, anh cũng không phát hiện, còn chưa có ai thêm WeChat dãy số này của anh.
[Ba Thiệu của mi] gửi lời mời kết bạn, chấp nhận or cự tuyệt.
Cố Duyên Chu mới vừa chuyển tài khoản WeChat xong, tin tức này liền ‘đinh’ một tiếng nhảy ra.
……
Ba Thiệu của mi.
Cố Duyên Chu nâng nâng mí mắt, nhìn chằm chằm bốn chữ này, trên mặt không có biểu tình gì.
Thiệu Tư đi chậm rãi từ từ, chờ xe của Cố Duyên Chu lái đi rồi mới vòng đến gara ngầm. Kéo cửa xe ra chui vào, một tay nâng di động một tay tháo mũ xuống, vẫy vẫy tóc, thành thạo mà nằm xuống ghế sau.
Lý Quang Tông cũng rất chịu phục công lực nằm của hắn, bởi vì Thiệu Tư không lùn, chiều cao gần 1m8, nhưng mỗi lần đều có thể cuộn tròn ra tư thế thoải mái nhất trong không gian nhỏ hẹp này.
“Cái chăn lông của tôi đâu?” Thiệu Tư nằm xong cảm thấy thiếu gì đó, khởi động nửa người trên, xoa xoa đầu hỏi, “…… Cậu đem nó đi đâu rồi? “
Chăn lông chăn lông!
Tôi cũng sắp bị cậu dọa ra bệnh tim mà cậu còn thảnh thơi như vậy!
Lý Quang Tông tức giận xuống xe, vòng đến phía sau, xách cái chăn lông từ cốp sau ra: “Này, chăn rồng của ngài.”
Thiệu Tư tiếp nhận, hai ba phát mở ra, sau đó bắt đầu chờ người nào đó chấp nhận lời mời kết bạn của hắn.
Chờ nhàm chán, hắn liền chạy đi lướt trang new feed, nhìn mỗi ngày Trì Tử Tuấn đăng ma lạt năng đủ loại kiểu dáng, cùng với tiểu thịt tươi ngốc não mà Tề Minh dẫn dắt âm dương quái khí khoe khoang đủ kiểu.
A, còn có người đại diện đáng yêu của hắn, mỗi ngày đều hỏi uống cái gì có thể giảm cơn tức.
“Nhóc con, cậu nhích qua đây, để ba ba xem xem,” Thiệu Tư buông di động, đánh giá Lý Quang Tông vài lần, ra kết luận, “…… Môi quả thật là nổi mấy cái đẹn kìa.”
Lý Quang Tông: “Đây đều là nhờ phúc của ngài, cám ơn ngài nhiều.”
Thiệu Tư sờ sờ mũi: “Cậu rảnh rỗi thì uống thêm chút trà hoa cúc đi.”
Lý Quang Tông: “Cậu ít gây chuyện cho tôi là được.”
Mới đầu Thiệu Tư còn nhớ thương WeChat, sau đó lúc tập trung vào công việc liền quên Cố Duyên Chu đến sạch sẽ.
Chờ hắn kết thúc tất cả công việc về nhà, đã là rạng sáng hơn một giờ.
Thiệu Tư tắm rửa xong, bên hông buộc khăn tắm, tóc cũng chưa sấy liền đổ lên trên giường.
Nhắm mắt lại, lúc sắp ngủ mới mơ mơ màng màng nhớ ra hình như hắn đã quên chuyện gì đó.
Vì thế hắn lộ một bàn tay ra từ trong ổ chăn sờ di động trên bàn, mấy ngón tay không ngừng sờ sờ trái phải, vẫn không chạm được.
Lúc này hắn mới lú đầu ra xem, tóc nửa ướt, mở to mắt mở to đến nửa ngày.
Mở WeChat, một thông báo đập cho hắn tiêu hơn phân nửa cơn buồn ngủ.
Ngài đã trở thành bạn với [Cố Duyên Chu].
Thiệu Tư lập tức túm điện thoại vào trong ổ chăn, đầu cũng thuận thế rụt vào, màn hình lấp lánh chiếu sáng khiến trong ổ chăn cũng sáng sủa vài phần.
Ngón tay hắn nhanh chóng nhấn vài cái trên màn hình, gửi một icon qua.
—— ?
—— Đàn anh Cố, có onl không?
Thiệu Tư gửi xong hai câu này, lui ra ngoài chuẩn bị quan sát xem ngày thường Cố ảnh đế đăng gì trên WeChat.
Kết quả nhấn vào album cá nhân của anh ta, phát hiện bên trong không có một hoạt động nào.
Rỗng tuếch.
Vì thế Thiệu Tư lại lui về giao diện khung chat, lúc này hắn mới chú ý tới, thậm chí Cố Duyên Chu còn chẳng cài đặt avatar nữa.
…… Tựa như là tài khoản WeChat giả vậy.
Chờ Cố Duyên Chu hồi âm thật sự là chuyện thách thức thể lực, cần phải có đầy đủ kiên nhẫn.
Tận đến khi Thiệu Tư gần như sắp ngủ, bên kia mới vô cùng cao lãnh mà hồi âm lại một chữ: Onl.
Thiệu Tư cân nhắc cái chữ ‘onl’ này có ý gì.
[Cái chữ này rất thân thiết nha,] hệ thống không biết lại từ nơi nào chui ra, [thuyết minh đối phương rất có khả năng tiếp tục trò chuyện với cậu.]
Thiệu Tư: [phải không? Sao tao lại cảm thấy không giống.]
Mặc kệ Cố Duyên Chu rốt cuộc có thể tiếp tục nói chuyện với hắn hay không, hôm nay cũng cần phải nói.
[Tao trả lời cái gì tốt đây?] Thiệu Tư ở trong ổ chăn trở mình, lẩm bẩm, […… ‘Anh đang làm gì?’, ‘Bận không?‘]
Hệ thống: [Rất tục.]
[Tục cũng không có biện pháp, bằng không không nói chuyện nổi.]
Thiệu Tư hai ba phát đánh ra một hàng chữ: Ăn khuya chưa?
[Nhất định hắn sẽ cảm thấy cậu có bệnh.]
[Trên thực tế…… chính tao cũng cảm thấy mình như đồ ngốc vậy.]
Cách khoảng mười phút.
Cố Duyên Chu hồi âm lại sáu dấu chấm: ……
Thiệu Tư thừa thắng xông lên.
[Ba Thiệu của mi]: Chấm chấm chấm chấm chấm chấm là có ý gì?
Hệ thống: [một cái dấu ba chấm cậu cũng muốn hỏi, cậu thiệt nhàm chán.]
Thiệu Tư: […… Bằng không tao còn có thể nói cái gì.]
[Trước hết không nói cái này, tên WeChat của cậu có phải quá kiêu ngạo rồi không?]
Thiệu Tư căn bản không nhớ rõ tên WeChat của mình là gì, lúc trước tiện tay lấy, tận đến khi hệ thống nhắc nhở, hắn mới cố ý đi lật thông tin tài khoản của mình.
……
[Cái tên bị ngu như vậy tao lấy hồi nào thế?]
Thiệu Tư khó có thể tin, vừa rồi mình đội dòng chữ “ba Thiệu của mi” trò chuyện với Cố Duyên Chu lâu như vậy.
Sau đó hắn híp mắt ngẫm nghĩ chốc lát, nói với hệ thống: […… Kỳ thật, còn có hơi sướng.]
Hệ thống: [……]
Thiệu Tư sướng xong, đổi nick name từ “ba Thiệu của mi” thành “con trai Thiệu của bạn”.
[Đủ rồi đi, có đủ khiêm tốn không, lúc này hắn ta hẳn là sướng rồi đi.]
Thiệu Tư vừa mở điều hòa vừa đắp chăn, không bao lâu liền cảm thấy có hơi nóng, hắn vừa nói, vừa duỗi nửa chân ra ngoài ổ chăn tản tản nhiệt.
Hệ thống không chút lưu tình: [đủ, có vẻ càng ngu hơn.]
Chờ Cố Duyên Chu tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, liền nghe di động luôn rung rung.
[Ba Thiệu của mi]: Ăn khuya chưa?
[Ba Thiệu của mi]: Đàn anh Cố, ngày mai tôi có cảnh diễn, nhưng có lời thoại tôi chưa ngẫm nghĩ ra, có thể thỉnh giáo anh một chút hay không?
[Cố Duyên Chu]: Lời thoại gì?
Đúng vậy, lời thoại gì.
Thiệu Tư chờ hồi âm chờ đến thiên hoang địa lão cũng suy nghĩ vấn đề này.
Thiệu Tư xốc chăn lên đi chân trần xuống giường, lật rồi lại lật trước bàn máy tính.
Một tháng kế tiếp hắn đều phải nhào vào một bộ phim truyền hình thiên lôi cuồn cuộn, bộ phim truyền hình nát kia hắn không xem kịch bản cũng có thể diễn.
…… Cái gì mà Ác ma vương tử lạc mất tiểu cục cưng.
Nội dung đại khái là kể câu chuyện không tầm thường về một thiếu gia nhà giàu tà mị quyến cuồng và cô gái bình thường trong trường học quý tộc. Trong đó xen lẫn ung thư, gia tộc ân oán, mất trí nhớ, các loại tiết mục máu chó.
Thiệu Tư rối rắm nửa ngày, vẫn chụp lại một đoạn độc thoại của nam chính ở trang 31.
—— “Tôi mẹ nó cũng không biết tôi yêu em điểm nào, em cái đồ phụ nữ đáng chết, toàn thân em có điểm nào đáng để bổn thiếu gia thích?! Bổn thiếu gia muốn dạng phụ nữ gì mà không có, mắc cmn gì mà cố tình, cố tình lại khó có thể kiềm chế với em, đây chẳng lẽ là ông trời báo ứng tôi sao?!”
Lần này Cố Duyên Chu hồi âm thật sự mau.
[Cố Duyên Chu]:……
[Cố Duyên Chu]: có gì mà cân nhắc không ra.
Thiệu Tư thầm nói, không hổ là ảnh đế, một câu lời thoại thiếu não như vậy cũng có thể giảng ra ngô ra khoai.
Lại thấy Cố Duyên Chu trả về cho hắn một câu:
—— Tưởng tượng mình thành một nhi đồng liệt não là được.
[Thống Thống, tao nói không nổi nữa, hơn nữa tao rất buồn ngủ.] Thiệu Tư nhìn chằm chằm bốn chữ nhi đồng liệt não, không dám nghĩ xem cả đoạn đối thoại đêm nay hắn đã để lại ấn tượng gì cho Cố Duyên Chu, […… Tao muốn ngủ, ngày khác tái chiến đi.]
Sáu giờ sáng hôm sau, Thiệu Tư đã bị Lý Quang Tông túm lên từ trên giường.
“Ác ma vương tử lạc mất tiểu cục cưng sáng hôm nay 9 giờ làm nghi thức khởi động máy, mau dậy nào, không thể đến trễ, chuyên viên trang điểm đã ở trong xe bảo mẫu chờ cậu, mình phải tiết kiệm thời gian.” Lý Quang Tông quen cửa quen nẻo kéo Thiệu Tư vào buồng vệ sinh, còn giúp hắn trét cả kem đánh răng, “Quần áo đợi chút thay luôn trên xe.”
“Cái bộ phim nát kia, ngay cả nam thần của cậu cũng nói não tàn đó.”
Thiệu Tư dựa vào tường đánh răng, dùng tường đỡ cho mình không lật ra sau.
“Cái gì mà nam thần……” Lý Quang Tông bận lên thì trong đầu chỉ tuần hoàn những việc phải làm, lúc này dù là nam thần cũng chen vào không lọt, “Cậu nhanh lên, chải đã hai phút rồi, có thể lẹ lẹ không?”
Giọng Thiệu Tư vô cùng lười nhác trả lời hắn ta: “Răng phải chải đủ ba phút.”
Lý Quang Tông nhẫn nại tính tình chờ Thiệu Tư chải răng xong rửa mặt xong, sau đó không màng hắn còn mặc đồ ở nhà và dép lê, liền lôi kéo hắn chạy như bay xuống lầu.
Bộ phim Ác ma vương tử lạc mất tiểu cục cưng là công ty nhận cho Thiệu Tư, tuy rằng phim nát, nhưng thù lao đóng phim cực cao, hơn nữa người ta nói rõ muốn Thiệu Tư diễn.
Lúc ban đầu khi biết tin tức này, Thiệu Tư đã nói: “Bảo bọn họ tìm tên Dương Trạch dưới tay Tề Minh kia không tốt sao? Một bên bằng lòng đập tiền một bên bằng lòng đóng phim nát.”
Nói tới nói lui, nhưng bất luận là Thiệu Tư hay là Lý Quang Tông đều biết, bọn họ còn chưa có năng lực cò kè với công ty.
Tuy nói Thiệu Tư đã cầm giải ảnh đế, nhưng tư lịch của hắn còn thật sự mỏng, chưa tính là gì.
Cái danh hào ảnh đế này hiện tại lại càng giống mánh lới, là vũ khí sắc bén mà công ty dùng để đóng gói hắn.
“Tôi ký với công ty mấy năm? Mười năm hả?” Thiệu Tư vừa mở WeChat, vừa nói, “Phiền chết, sớm đến hạn một chút đi.”
[Con trai Thiệu của bạn]: Đàn anh Cố, chào buổi sáng.
Cái WeChat này, trước sau như một, đá chìm đáy biển.
Thiệu Tư vốn dĩ đã có chút bực dọc khi rời giường, có điều không nghiêm trọng lắm, chỉ là trong tiềm thức có chút bực bội.
Giờ hắn nhìn chằm chằm cái hình avatar mặc định của hệ thống nửa ngày không có động tĩnh, nhìn chằm chằm ba chữ Cố Duyên Chu, cũng có chút nóng máu.
…… Người này cũng thật phiền.
Thật khó tiếp cận.
Chẳng lẽ anh ta không thích loại hình tượng đàn em ngoan ngoãn đáng yêu cần cù và thật thà hiếu học này sao?
Bình luận truyện