Vực Sâu Ham Muốn
Chương 322: Sản phẩm thủy tinh cổ nhất
Giờ đây vốn đã ít người tới đây rồi, ném cái gì chẳng là ném, trông thấy phần thưởng là tiền mặt liền từ bỏ hết những sở thích hồi đầu, có tiền mà, mua gì chẳng được.
Những người đỡ hơn thì cũng bị hấp dẫn bởi con thỏ lông xù bị nhốt trong lồng, trên cơ bản không ai còn nhớ tới những sản phẩm thủy tinh cổ này nữa.
Bà chủ nghĩ rất thoáng, thấy tôi ngẩn người ra, bà ấy vung tay lên: “Cô bé, cô thấy cháu cũng đừng nên ném nữa, ném tới ném lui đều không trúng, cháu chọn hai cái luôn đi, cô tặng cho cháu làm quà lâu ngày gặp lại.”
Tôi lúng túng sờ lên mũi, cạn lời với sự ngay thẳng của bà chủ, chỉ có thể nói cám ơn, tiện tay chọn lấy cái mà có hai con thiên nga trắng tựa vào nhau, cười nói: “Cái này là được rồi ạ, cháu cám ơn cô.”
Tôi rất thích món đồ này, cổ của hai con thiên nga tạo thành một hình trái tim. Chào tạm biệt bà chủ quầy, tôi đưa thiên nga cho Nhạc Hằng: “Tặng anh đấy, bày lên bàn làm việc của anh nha.”
Nhạc Hằng sửng sốt, cười khẽ rồi nhận lấy: “Kỳ thực vừa rồi anh rất muốn hỏi một vấn đề.”
“Hỏi đi.” Tôi thấy hơi là lạ: “Có gì mà không hỏi thẳng được chứ?”
Dương như đã sớm biết là tôi sẽ nói thế này rồi, Nhạc Hằng nhìn tôi, đôi mắt anh tạo thành một đường vòng cung: “Bà chủ nói lúc nhỏ em đáng yêu lắm, bây giờ lại không nhận ra em, ý là em càng ngày càng xấu à?”
Dứt lời, không chờ tôi đáp lời, anh lại nói một mình: “Ừm, lúc nói cái gì mà thời gian trôi qua thật nhanh, chưa biết chừng bà ấy lại đang nghĩ rằng thời gian đúng là một con dao giết heo ấy chứ.”
“…”
Tôi mím môi phụng phịu, cắm đầu đi thẳng về phía trước. Nhạc Hằng cũng không lại dỗ dành, chỉ nhàn nhã đi theo sau. Đi một hồi lâu mới phát hiện ra Nhạc Hằng không ở đằng sau, tôi luống cuống quay lại tìm theo con đường cũ.
Một lát sau mới phát hiện Nhạc Hằng đang đứng im ở một chỗ, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước. Tôi nhìn theo ánh mắt anh, thì ra là một sở thú, trên tường có hình chim công rất sống động.
Nghe thấy tiếng động, Nhạc Hằng quay đầu nhìn tôi, mở miệng trong sự mịt mờ: “Lúc nhỏ anh ở nhà xem tivi, biết là có rất nhiều phụ huynh đưa con tới sở thú. Anh cũng muốn đi như những bạn khác, nhưng mẹ anh luôn rơi lệ nói xin lỗi anh, anh không giống với những đứa trẻ khác, bảo anh không được đi, thậm chí còn không cho anh ra ngoài.”
Tôi hơi sững sờ, hiểu ra ngay là lúc đó vợ cả của bố Nhạc Hằng còn chưa tìm tới nhà, mặc dù mẹ của Nhạc Hằng không đành lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhốt Nhạc Hằng ở trong nhà không cho ra ngoài, như vậy mới có thể đảm bảo rằng anh không bị phát hiện.
Trông Nhạc Hằng rất buồn bã, tôi bước tới chủ động kéo tay anh: “Đằng nào cũng tới rồi, chúng ta vào đó đi dạo đi, em cũng chưa từng vào sở thú đâu, coi như đi cùng em vậy.”
Đương nhiên câu này không phải là thật rồi, nhưng cũng không hẳn là nói dối. Lúc nhỏ, động vật ở đây không có nhiều chủng loại như bây giờ, để mời chào khách, sở thú nhập thêm một lượng lớn động vật, không còn là những chủng loại bình thường như khi nhỏ nữa.
Hiện tại, trong cái sở thú nho nhỏ này còn mở cả Hải Dương Quán, nhập hai con cá heo vào, hình như còn có cả biểu diễn Báo Biển, đừng nói là Nhạc Hằng, ngay cả tôi còn thấy hứng thú nữa là.
Kéo Nhạc Hằng đi mua vé rồi vào trong, đôi mắt của Nhạc Hằng vẫn luôn không có tiêu cự, hẳn là anh lại nhớ tới mẹ mình, cả người cứ thẫn thờ.Tôi cũng không biết phải an ủi anh thế nào, thấy có một quầy hàng bán nước ở phía xa, tôi nhìn sang Nhạc Hằng rồi một mình đi lại đó.
Lúc này tiết trời đã trở lạnh, quầy hàng đặt đồ uống vào trong một xoong nước nóng để giữ nhiệt. Tôi mua một chai trà xanh và một chai trà sữa, rồi lại cố ý mua thêm một cây kem gạo nếp rồi quay lại.
Nhạc Hằng lại ngẩn người nhìn tôi, tôi cười đưa kem gạo nếp cho anh: “Nếm thử đi, đây là loại kem mà em thích ăn nhất lúc nhỏ.”
Nhạc Hằng nhíu mày: “Sao em không gọi anh đi mua cùng? Làm gì có chuyện để con gái trả tiền chứ?”
Tôi không quan tâm tới cái đó, nhún vai: “Đừng có để bụng, cái này rẻ lắm, hai nghìn một cái thôi, nhưng mà ăn ngon lắm đấy, mặc dù trời hơi lạnh, nhưng mà cái này nhỏ xíu à, chắc không sao đâu.”
Loại kem trông giống như bánh trôi này ở bên ngoài thì đúng là hai nghìn thật, nhưng vì ở trong sở thú nên bán đắt hơn bên ngoài một chút, nhưng cũng mới năm ngàn một cái mà thôi.
Thấy Nhạc Hằng vẫn không nhận lấy nó, tôi đặt đồ uống vào chậu hoa bên cạnh, xé vỏ ra rồi đưa lên miệng Nhạc Hằng. Anh nhìn tôi, mất tự nhiên cắn một miếng.
Tôi cười cười: “Ngon không? Anh có thấy không ngon thì cũng muộn rồi, em không ăn nước miếng của anh đâu, cầm lấy.”
Nhạc Hằng bất đắc dĩ nhận lấy kem gạo nếp, chỉ một lát đã ăn hết rồi, tôi biết là anh cũng thích, nhưng không định đi mua thêm nữa, dù sao thời tiết này mà ăn nhiều kem sẽ không tốt cho dạ dày.
Thi thoảng ăn một cái để điều chỉnh tâm trạng thôi, hại tới sức khỏe thì có mà mất nhiều hơn được. Tôi cười với anh, giơ chai nước lên trong tay lên: “Trà sữa với trà xanh, anh uống cái nào?”
Nhạc Hằng nhìn nhìn rồi lắc đầu: “Anh không thích, thường thì ra ngoài anh hay uống nước lọc thôi.”
“Em biết chứ.” Tôi bĩu môi, không đồng ý với anh: “Bình thường em cũng chỉ mua nước lọc, nhưng hôm nay nghe em hết cơ mà, để tài của chúng ta là gì? Tuổi thơ! Đứa trẻ con nào chẳng thích uống đồ ngọt.”
Tôi không nói là vì muốn Nhạc Hằng có thể thoát khỏi ám ảnh tuổi thơ, rũ bỏ hết mọi muộn phiền, vậy nên tôi mới cố tình chọn hai loại này.
Vị của trà sữa rất ngọt, có thể khiến tâm trạng tốt hơn, nhưng uống nhiều quá thì cổ họng sẽ ngọt lợ, thế nên tôi lại mua thêm chai trà xanh với vị nhạt hơn nhiều, tôi nghĩ cái này thích hợp với Nhạc Hằng hơn so với trà sữa.
Tôi vừa bĩu môi vừa ngụy biện, nhưng rồi lại do dự không biết bắt buộc người khác vậy có phải hơi quá đáng không, ngẫm nghĩ một lát rồi đưa chai trà xanh cho anh, dù sao làm cũng làm rồi, giờ mới nghĩ tới thì cũng đã muộn, chẳng thà làm cho chót luôn.
Nhỡ đâu anh lại thấy tôi quá hung hăng, để lại ấn tượng xấu cho anh thì tôi sẽ buồn lắm, nhưng nếu anh đã có ấn tượng xấu rồi… Tôi mà không làm cho chót thì thiệt mất, nên cứ vậy đi.
Nhạc Hằng nhận lấy, vặn nút chai ra rồi uống một ngụm. Anh không nói gì thêm nhưng cũng không vứt chai trà xanh đi, cầm nó trong tay rồi tiếp tục đi về phía trước cùng tôi. Tôi che miệng cười trộm, xem ra vừa rồi tôi nghĩ nhiều rồi, Nhạc Hằng thích ấy chứ.
Tôi từng nghe nói có một ngôi sao nam thích uống Coca, nhưng anh ta lại cảm thấy Coca quá ngọt, để người ta biết anh ta thích uống thứ đó thì sẽ rất mất mặt, vậy nên toàn nói với người khác là anh ta thích uống cà phê.
Không chỉ như thế, anh ta luôn ngại gọi loại cà phê ngọt như latte, macchiato, vì sĩ diện nên chỉ gọi Jamaincan Blue Mountain kiểu Mỹ.
Không biết Nhạc Hằng có phải kiểu sĩ diện như thế không, tôi cười trộm, uống một ngụm trà sữa trong tay mình, ngọt y như tâm trạng tôi lúc này vậy.
Khác với những tiết mục khác bên ngoài, trong sở thú này có không ít các cặp đôi yêu nhau, không phải chỉ toàn người lớn dẫn trẻ con theo như những chỗ khác, vậy nên tôi và Nhạc Hằng ở đây cũng không gây chú ý gì, Nhạc Hằng dần thả lỏng hơn nhiều.
Những người đỡ hơn thì cũng bị hấp dẫn bởi con thỏ lông xù bị nhốt trong lồng, trên cơ bản không ai còn nhớ tới những sản phẩm thủy tinh cổ này nữa.
Bà chủ nghĩ rất thoáng, thấy tôi ngẩn người ra, bà ấy vung tay lên: “Cô bé, cô thấy cháu cũng đừng nên ném nữa, ném tới ném lui đều không trúng, cháu chọn hai cái luôn đi, cô tặng cho cháu làm quà lâu ngày gặp lại.”
Tôi lúng túng sờ lên mũi, cạn lời với sự ngay thẳng của bà chủ, chỉ có thể nói cám ơn, tiện tay chọn lấy cái mà có hai con thiên nga trắng tựa vào nhau, cười nói: “Cái này là được rồi ạ, cháu cám ơn cô.”
Tôi rất thích món đồ này, cổ của hai con thiên nga tạo thành một hình trái tim. Chào tạm biệt bà chủ quầy, tôi đưa thiên nga cho Nhạc Hằng: “Tặng anh đấy, bày lên bàn làm việc của anh nha.”
Nhạc Hằng sửng sốt, cười khẽ rồi nhận lấy: “Kỳ thực vừa rồi anh rất muốn hỏi một vấn đề.”
“Hỏi đi.” Tôi thấy hơi là lạ: “Có gì mà không hỏi thẳng được chứ?”
Dương như đã sớm biết là tôi sẽ nói thế này rồi, Nhạc Hằng nhìn tôi, đôi mắt anh tạo thành một đường vòng cung: “Bà chủ nói lúc nhỏ em đáng yêu lắm, bây giờ lại không nhận ra em, ý là em càng ngày càng xấu à?”
Dứt lời, không chờ tôi đáp lời, anh lại nói một mình: “Ừm, lúc nói cái gì mà thời gian trôi qua thật nhanh, chưa biết chừng bà ấy lại đang nghĩ rằng thời gian đúng là một con dao giết heo ấy chứ.”
“…”
Tôi mím môi phụng phịu, cắm đầu đi thẳng về phía trước. Nhạc Hằng cũng không lại dỗ dành, chỉ nhàn nhã đi theo sau. Đi một hồi lâu mới phát hiện ra Nhạc Hằng không ở đằng sau, tôi luống cuống quay lại tìm theo con đường cũ.
Một lát sau mới phát hiện Nhạc Hằng đang đứng im ở một chỗ, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước. Tôi nhìn theo ánh mắt anh, thì ra là một sở thú, trên tường có hình chim công rất sống động.
Nghe thấy tiếng động, Nhạc Hằng quay đầu nhìn tôi, mở miệng trong sự mịt mờ: “Lúc nhỏ anh ở nhà xem tivi, biết là có rất nhiều phụ huynh đưa con tới sở thú. Anh cũng muốn đi như những bạn khác, nhưng mẹ anh luôn rơi lệ nói xin lỗi anh, anh không giống với những đứa trẻ khác, bảo anh không được đi, thậm chí còn không cho anh ra ngoài.”
Tôi hơi sững sờ, hiểu ra ngay là lúc đó vợ cả của bố Nhạc Hằng còn chưa tìm tới nhà, mặc dù mẹ của Nhạc Hằng không đành lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhốt Nhạc Hằng ở trong nhà không cho ra ngoài, như vậy mới có thể đảm bảo rằng anh không bị phát hiện.
Trông Nhạc Hằng rất buồn bã, tôi bước tới chủ động kéo tay anh: “Đằng nào cũng tới rồi, chúng ta vào đó đi dạo đi, em cũng chưa từng vào sở thú đâu, coi như đi cùng em vậy.”
Đương nhiên câu này không phải là thật rồi, nhưng cũng không hẳn là nói dối. Lúc nhỏ, động vật ở đây không có nhiều chủng loại như bây giờ, để mời chào khách, sở thú nhập thêm một lượng lớn động vật, không còn là những chủng loại bình thường như khi nhỏ nữa.
Hiện tại, trong cái sở thú nho nhỏ này còn mở cả Hải Dương Quán, nhập hai con cá heo vào, hình như còn có cả biểu diễn Báo Biển, đừng nói là Nhạc Hằng, ngay cả tôi còn thấy hứng thú nữa là.
Kéo Nhạc Hằng đi mua vé rồi vào trong, đôi mắt của Nhạc Hằng vẫn luôn không có tiêu cự, hẳn là anh lại nhớ tới mẹ mình, cả người cứ thẫn thờ.Tôi cũng không biết phải an ủi anh thế nào, thấy có một quầy hàng bán nước ở phía xa, tôi nhìn sang Nhạc Hằng rồi một mình đi lại đó.
Lúc này tiết trời đã trở lạnh, quầy hàng đặt đồ uống vào trong một xoong nước nóng để giữ nhiệt. Tôi mua một chai trà xanh và một chai trà sữa, rồi lại cố ý mua thêm một cây kem gạo nếp rồi quay lại.
Nhạc Hằng lại ngẩn người nhìn tôi, tôi cười đưa kem gạo nếp cho anh: “Nếm thử đi, đây là loại kem mà em thích ăn nhất lúc nhỏ.”
Nhạc Hằng nhíu mày: “Sao em không gọi anh đi mua cùng? Làm gì có chuyện để con gái trả tiền chứ?”
Tôi không quan tâm tới cái đó, nhún vai: “Đừng có để bụng, cái này rẻ lắm, hai nghìn một cái thôi, nhưng mà ăn ngon lắm đấy, mặc dù trời hơi lạnh, nhưng mà cái này nhỏ xíu à, chắc không sao đâu.”
Loại kem trông giống như bánh trôi này ở bên ngoài thì đúng là hai nghìn thật, nhưng vì ở trong sở thú nên bán đắt hơn bên ngoài một chút, nhưng cũng mới năm ngàn một cái mà thôi.
Thấy Nhạc Hằng vẫn không nhận lấy nó, tôi đặt đồ uống vào chậu hoa bên cạnh, xé vỏ ra rồi đưa lên miệng Nhạc Hằng. Anh nhìn tôi, mất tự nhiên cắn một miếng.
Tôi cười cười: “Ngon không? Anh có thấy không ngon thì cũng muộn rồi, em không ăn nước miếng của anh đâu, cầm lấy.”
Nhạc Hằng bất đắc dĩ nhận lấy kem gạo nếp, chỉ một lát đã ăn hết rồi, tôi biết là anh cũng thích, nhưng không định đi mua thêm nữa, dù sao thời tiết này mà ăn nhiều kem sẽ không tốt cho dạ dày.
Thi thoảng ăn một cái để điều chỉnh tâm trạng thôi, hại tới sức khỏe thì có mà mất nhiều hơn được. Tôi cười với anh, giơ chai nước lên trong tay lên: “Trà sữa với trà xanh, anh uống cái nào?”
Nhạc Hằng nhìn nhìn rồi lắc đầu: “Anh không thích, thường thì ra ngoài anh hay uống nước lọc thôi.”
“Em biết chứ.” Tôi bĩu môi, không đồng ý với anh: “Bình thường em cũng chỉ mua nước lọc, nhưng hôm nay nghe em hết cơ mà, để tài của chúng ta là gì? Tuổi thơ! Đứa trẻ con nào chẳng thích uống đồ ngọt.”
Tôi không nói là vì muốn Nhạc Hằng có thể thoát khỏi ám ảnh tuổi thơ, rũ bỏ hết mọi muộn phiền, vậy nên tôi mới cố tình chọn hai loại này.
Vị của trà sữa rất ngọt, có thể khiến tâm trạng tốt hơn, nhưng uống nhiều quá thì cổ họng sẽ ngọt lợ, thế nên tôi lại mua thêm chai trà xanh với vị nhạt hơn nhiều, tôi nghĩ cái này thích hợp với Nhạc Hằng hơn so với trà sữa.
Tôi vừa bĩu môi vừa ngụy biện, nhưng rồi lại do dự không biết bắt buộc người khác vậy có phải hơi quá đáng không, ngẫm nghĩ một lát rồi đưa chai trà xanh cho anh, dù sao làm cũng làm rồi, giờ mới nghĩ tới thì cũng đã muộn, chẳng thà làm cho chót luôn.
Nhỡ đâu anh lại thấy tôi quá hung hăng, để lại ấn tượng xấu cho anh thì tôi sẽ buồn lắm, nhưng nếu anh đã có ấn tượng xấu rồi… Tôi mà không làm cho chót thì thiệt mất, nên cứ vậy đi.
Nhạc Hằng nhận lấy, vặn nút chai ra rồi uống một ngụm. Anh không nói gì thêm nhưng cũng không vứt chai trà xanh đi, cầm nó trong tay rồi tiếp tục đi về phía trước cùng tôi. Tôi che miệng cười trộm, xem ra vừa rồi tôi nghĩ nhiều rồi, Nhạc Hằng thích ấy chứ.
Tôi từng nghe nói có một ngôi sao nam thích uống Coca, nhưng anh ta lại cảm thấy Coca quá ngọt, để người ta biết anh ta thích uống thứ đó thì sẽ rất mất mặt, vậy nên toàn nói với người khác là anh ta thích uống cà phê.
Không chỉ như thế, anh ta luôn ngại gọi loại cà phê ngọt như latte, macchiato, vì sĩ diện nên chỉ gọi Jamaincan Blue Mountain kiểu Mỹ.
Không biết Nhạc Hằng có phải kiểu sĩ diện như thế không, tôi cười trộm, uống một ngụm trà sữa trong tay mình, ngọt y như tâm trạng tôi lúc này vậy.
Khác với những tiết mục khác bên ngoài, trong sở thú này có không ít các cặp đôi yêu nhau, không phải chỉ toàn người lớn dẫn trẻ con theo như những chỗ khác, vậy nên tôi và Nhạc Hằng ở đây cũng không gây chú ý gì, Nhạc Hằng dần thả lỏng hơn nhiều.
Bình luận truyện