Vực Sâu Ham Muốn
Chương 407: Xin nhờ mọi người hai chuyện
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, "Không liên quan với hai người, chuyện hãm hại chèn ép chúng tôi đừng tự trách nữa, ôm lỗi lầm cũ vào thân làm gì. Nhạc Hằng thất thế, hai người nhìn thấy chúng tôi mà không chạy trốn, chúng tôi đã vô cùng cảm kích rồi."
Dáng vẻ của Hà Huy vẫn dịu dàng như vậy, "Đừng nói thế, chúng ta vẫn là bạn bè mà. Có việc cần hỗ trợ, cứ tới tìm chúng tôi, đừng có ngại."
"Đúng rồi đó, đừng sợ phiền toái." Cô Hà gật gật đầu, "Giờ hai người có chỗ ở chưa? Tiền đủ dùng không? Nếu không tôi đưa chi phiếu cho, mua nhà ở trước, sau đó tôi lại sắp xếp cho hai người..."
"Không cần, bây giờ chúng tôi vẫn sống được." Tôi cười cắt ngang ý tốt của cô ấy, “Tôi cũng không khách sáo với mọi người, nếu thật sự muốn giúp đỡ, tôi còn muốn nhờ hai người giúp hai chuyện."
"Là chuyện gì? Cứ để chị gái đây lo, cô cứ nói là được." Cô Hà là người sảng khoái, cô ấy cười cười bắt lấy tay của tôi, "Đừng nói là hai việc, hai trăm việc cũng được, khó mà tìm được người hợp ý, lúc đầu vẫn là cô luôn giúp tôi, tôi là người có ân sẽ báo."
Tôi gật đầu, cảm thấy hơi khó mở miệng, nhưng mà cuộc sống về sau của chúng tôi vẫn luôn là một vấn đề, tôi đành phải nói thôi. "Em muốn hỏi công ty hai người có cần hợp tác với tiệm bán hoa hay không?"
Cô chủ Hà ngây ra một lúc, nhưng Hà Huy lại có phản ứng trước, "Em muốn chúng tôi giới thiệu vài chỗ có hoạt động đúng không? Được thì được, nhưng mà em còn chưa khỏe lại, nếu làm việc quá độ có chịu nổi không?"
"Em mở tiệm bán hoa, sao lại không chịu nổi cuộc sống làm việc ở tiệm chứ?" Tôi cười, "Anh yên tâm đi, thân thể em cường tráng, mấy hôm nay ăn ngày một nhiều hơn, không bao lâu nữa sẽ khỏe mạnh vui vẻ lại thôi."
Lý Ninh không nói gì, chỉ đứng một bên lẳng lặng nghe chúng tôi nói chuyện, chỉ là từ vẻ nhíu chặt mày của thì thấy, xem ra cũng rất không đồng ý với suy nghĩ của tôi.
Cô chủ Hà lại đồng ý với chồng, "Hà Huy nói đúng, cô muốn đi làm, chúng tôi có thể tìm cho cô. Tập đoàn nhà họ Hà trên dưới nhiều công ty con như vậy, mỗi năm làm kỉ niệm tụ họp nhân viên cũng đủ cho cô bận bịu. Tôi giao hết cho em cũng không thành vấn đề. Ba thương tôi nhất, mấy chuyện này chẳng qua chỉ là một câu nói của tôi. Nhưng mà cô phải chú ý sức khỏe, làm nhiều như vậy không phải cũng chỉ là kiếm tiền thôi sao, tôi đưa em chi phiếu không phải càng tốt hơn sao?"
"Đâu có giống nhau." Tôi mấp máy môi, nhỏ giọng giải thích cho cô Hà nghe, "Không sai, nhờ hai người giúp đỡ là đã đi cửa sau rồi, nhưng công việc này ít ra cũng có cố gắng của bản thân tôi. Tôi muốn mình phải làm việc chuyên nghiệp, không thể chỉ dựa vào bố thí của người khác."
"Cái này sao có thể gọi là bố thí?" Hà Huy thở dài một hơi, "Em cứ kiên cường như vậy, sẽ khiến mình mệt chết đó. Như vậy đi, công việc tụi anh nghe theo em, chi phiếu em cũng cầm đi, coi như là chúng tôi cho em mượn."
Tôi không nói gì, cô Hà nhanh chóng lấy bút trong túi ra kí tên lên chi phiếu, lưu loát trực tiếp nhét vào tay tôi, "Việc này quyết định vậy đi, cái gì mà nói là bố thí hay không bố thí, khó nghe vậy, cái này cũng đâu cho không cô, cô nghĩ lại đi, chờ sau này giàu to rồi, còn có thể tham chút tiền đó của chúng tôi sao?"
Không có gì cảm động bằng lúc khó khăn gặp được bạn bè nhiệt tình giúp đỡ, hốc mắt tôi đỏ lên, cảm giác nước mắt của mình sắp rơi xuống đầy mất mặt, tôi vội hít mũi giữ nước mắt lại.
"Xem cô kìa, lớn như vậy rồi còn khóc nhè." Cô Hà cười cười, dáng vẻ dịu dàng lại khiến nước mắt tủi thân của tôi chực trào xuống, "Thật không có cách với cô, cũng mất một ngày đến đây rồi, chúng tôi đều ở đây, cô giải tỏa một chút đi."
Nghe như thế, tôi không nhịn được nữa, ôm lấy cô ấy khóc lớn, Hà Huy với Lý Ninh nhìn nhau lắc đầu không nói gì thêm.
"Được rồi được rồi, khóc nữa sẽ xấu đó, trang điểm đều trôi rồi, Nhạc Hằng sẽ không thích cô nữa đâu." Cô Hà cười cười vỗ nhẹ lưng tôi an ủi, "Cô phải nhanh chóng khỏe lại, mới có thể nhanh chóng hồi phục lại trạng thái tốt nhất đúng không. Nếu cô thấy ngại, thì chứng minh cho mọi người xem, các cô có thể làm được. Đến lúc đó em trả lại chị gấp mười lần trăm lần là được rồi."
"Được, trả lại cô gấp mười." Âm thanh của tôi vẫn còn nức nở, nhịn không được mà giận dỗi, "Vay nặng lãi đắt quá."
Hiệu suất làm việc của vợ chồng son Hà Huy thật cao, tiệm hoa của tôi nhanh chóng đã có được đơn đặt hàng, cô Hà giải thích rằng hiện giờ tiệc tùng ở công ty không nhiều lắm, bình thường nhân viên tụ họp hay vào cuối năm, cho nên bây giờ không có nhiều đơn mấy.
Thật ra được như thế này tôi đã thỏa mãn rồi, bọn họ giúp đỡ tôi không mang theo mục đích gì, chân thành thiện ý. Tuy rằng ngoài miệng nói rằng muốn tôi trả lại mười lần trăm lần, nhưng mà chuyện tương lai ai lại nói là không được.
Tôi chưa bao giờ diễn vai phụ nữ mạnh mẽ, chi phiếu này có giá trị rất lớn thế nhưng lại là đầu tư lỗ, lúc kí tên cô chủ Hà cũng không do dự chút nào, Hà Huy từ đầu đến cuối cũng không hỏi con số là bao nhiêu, ngay cả liếc qua cũng không có.
Tôi không biết anh ấy quen không can thiệp vào chuyện vợ mình làm hay đơn giản nghĩ rằng giúp đỡ tôi bao nhiêu cũng xứng đáng, nhưng phần ý tốt này của bọn họ, tôi nhận.
Bởi vì thế tôi càng không cho phép mình thất bại, ngoài việc cần có đủ tài chính để lật lại bản án ra, tôi cũng muốn hồi báo lại cho bọn họ, chứng minh họ không nhìn lầm người.
Tôi không thể khiến họ thất vọng, lại càng không thể khiến Nhạc Hằng thất vọng. Tháo băng gạc ra, bác sĩ vẫn dặn dò tôi phải cẩn thận thêm một khoảng thời gian nữa, vì thế lúc làm việc, tôi đều mang bó hoa đến trước cửa sổ, ngồi bên giường cắm hoa, xoay qua xoay lại là hết một ngày.
"Cô cứ thế này sẽ rất vất vả, tôi giúp cô xem thử, đơn hàng bên phía Hà Huy rất ổn định, về sau sẽ càng nhiều đơn hơn, cô thuê thêm hai nhân viên đi, còn cô chỉ phụ trách nhận đơn, lấy tiền, kiểm tra đối chiếu, như vậy không thoải mái hơn sao?"
Lý Ninh không nhịn được nữa bèn tìm đến phòng tôi nói chuyện, tôi hiểu được anh ta có ý tốt, nhưng vẫn lắc đầu từ chối, "Nếu phải phấn đấu sao có thể mong thoải mái được, làm việc mà thoải mái thì sao mà làm, người khác có thể chịu cực sao tôi lại không thể?"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lý Ninh, tôi cười nhẹ, "Anh yên tâm đi, tôi tự biết sắp xếp, tay đau thì nghỉ một chút, mệt nhọc thì đi ngủ trưa, tôi chưa từng bạc đãi chính mình. Về phần thuê người, sau này nếu bận quá lại nói tiếp."
Lý Ninh không nói gì nữa mà bước thẳng ra khỏi phòng, tôi cứ nghĩ anh ta giận, thế nhưng chẳng ngờ chưa bao lâu sau anh ta đã đi tìm tới một cái xọt, bên trong đặt hoa tươi chưa qua xử lí, mang đến phòng tôi giúp tôi xử lý từng chút một, làm trợ thủ cho tôi.
Lần này tôi không cự tuyệt, tôi hiểu được anh dùng loại phương pháp ngốc nghếch này để tỏ lòng quan tâm tôi, anh muốn giúp tôi, nhưng không biết mình có thể làm được cái gì.
Hoa tươi muốn phối cho đẹp ngoài việc cắt tỉa cành lá, còn có một việc quan trọng nhất. Hoa trên đường vận chuyển tới không tránh khỏi sẽ có va chạm, có cây sẽ héo rũ hoặc màu sắc không giống nhau, có cây sẽ sẫm màu hơn. Lúc này cần phải dùng kéo cắt bớt một vòng theo đường cánh hoa, sẽ khiến hoa nhìn tươi tắn như nhau.
Dáng vẻ của Hà Huy vẫn dịu dàng như vậy, "Đừng nói thế, chúng ta vẫn là bạn bè mà. Có việc cần hỗ trợ, cứ tới tìm chúng tôi, đừng có ngại."
"Đúng rồi đó, đừng sợ phiền toái." Cô Hà gật gật đầu, "Giờ hai người có chỗ ở chưa? Tiền đủ dùng không? Nếu không tôi đưa chi phiếu cho, mua nhà ở trước, sau đó tôi lại sắp xếp cho hai người..."
"Không cần, bây giờ chúng tôi vẫn sống được." Tôi cười cắt ngang ý tốt của cô ấy, “Tôi cũng không khách sáo với mọi người, nếu thật sự muốn giúp đỡ, tôi còn muốn nhờ hai người giúp hai chuyện."
"Là chuyện gì? Cứ để chị gái đây lo, cô cứ nói là được." Cô Hà là người sảng khoái, cô ấy cười cười bắt lấy tay của tôi, "Đừng nói là hai việc, hai trăm việc cũng được, khó mà tìm được người hợp ý, lúc đầu vẫn là cô luôn giúp tôi, tôi là người có ân sẽ báo."
Tôi gật đầu, cảm thấy hơi khó mở miệng, nhưng mà cuộc sống về sau của chúng tôi vẫn luôn là một vấn đề, tôi đành phải nói thôi. "Em muốn hỏi công ty hai người có cần hợp tác với tiệm bán hoa hay không?"
Cô chủ Hà ngây ra một lúc, nhưng Hà Huy lại có phản ứng trước, "Em muốn chúng tôi giới thiệu vài chỗ có hoạt động đúng không? Được thì được, nhưng mà em còn chưa khỏe lại, nếu làm việc quá độ có chịu nổi không?"
"Em mở tiệm bán hoa, sao lại không chịu nổi cuộc sống làm việc ở tiệm chứ?" Tôi cười, "Anh yên tâm đi, thân thể em cường tráng, mấy hôm nay ăn ngày một nhiều hơn, không bao lâu nữa sẽ khỏe mạnh vui vẻ lại thôi."
Lý Ninh không nói gì, chỉ đứng một bên lẳng lặng nghe chúng tôi nói chuyện, chỉ là từ vẻ nhíu chặt mày của thì thấy, xem ra cũng rất không đồng ý với suy nghĩ của tôi.
Cô chủ Hà lại đồng ý với chồng, "Hà Huy nói đúng, cô muốn đi làm, chúng tôi có thể tìm cho cô. Tập đoàn nhà họ Hà trên dưới nhiều công ty con như vậy, mỗi năm làm kỉ niệm tụ họp nhân viên cũng đủ cho cô bận bịu. Tôi giao hết cho em cũng không thành vấn đề. Ba thương tôi nhất, mấy chuyện này chẳng qua chỉ là một câu nói của tôi. Nhưng mà cô phải chú ý sức khỏe, làm nhiều như vậy không phải cũng chỉ là kiếm tiền thôi sao, tôi đưa em chi phiếu không phải càng tốt hơn sao?"
"Đâu có giống nhau." Tôi mấp máy môi, nhỏ giọng giải thích cho cô Hà nghe, "Không sai, nhờ hai người giúp đỡ là đã đi cửa sau rồi, nhưng công việc này ít ra cũng có cố gắng của bản thân tôi. Tôi muốn mình phải làm việc chuyên nghiệp, không thể chỉ dựa vào bố thí của người khác."
"Cái này sao có thể gọi là bố thí?" Hà Huy thở dài một hơi, "Em cứ kiên cường như vậy, sẽ khiến mình mệt chết đó. Như vậy đi, công việc tụi anh nghe theo em, chi phiếu em cũng cầm đi, coi như là chúng tôi cho em mượn."
Tôi không nói gì, cô Hà nhanh chóng lấy bút trong túi ra kí tên lên chi phiếu, lưu loát trực tiếp nhét vào tay tôi, "Việc này quyết định vậy đi, cái gì mà nói là bố thí hay không bố thí, khó nghe vậy, cái này cũng đâu cho không cô, cô nghĩ lại đi, chờ sau này giàu to rồi, còn có thể tham chút tiền đó của chúng tôi sao?"
Không có gì cảm động bằng lúc khó khăn gặp được bạn bè nhiệt tình giúp đỡ, hốc mắt tôi đỏ lên, cảm giác nước mắt của mình sắp rơi xuống đầy mất mặt, tôi vội hít mũi giữ nước mắt lại.
"Xem cô kìa, lớn như vậy rồi còn khóc nhè." Cô Hà cười cười, dáng vẻ dịu dàng lại khiến nước mắt tủi thân của tôi chực trào xuống, "Thật không có cách với cô, cũng mất một ngày đến đây rồi, chúng tôi đều ở đây, cô giải tỏa một chút đi."
Nghe như thế, tôi không nhịn được nữa, ôm lấy cô ấy khóc lớn, Hà Huy với Lý Ninh nhìn nhau lắc đầu không nói gì thêm.
"Được rồi được rồi, khóc nữa sẽ xấu đó, trang điểm đều trôi rồi, Nhạc Hằng sẽ không thích cô nữa đâu." Cô Hà cười cười vỗ nhẹ lưng tôi an ủi, "Cô phải nhanh chóng khỏe lại, mới có thể nhanh chóng hồi phục lại trạng thái tốt nhất đúng không. Nếu cô thấy ngại, thì chứng minh cho mọi người xem, các cô có thể làm được. Đến lúc đó em trả lại chị gấp mười lần trăm lần là được rồi."
"Được, trả lại cô gấp mười." Âm thanh của tôi vẫn còn nức nở, nhịn không được mà giận dỗi, "Vay nặng lãi đắt quá."
Hiệu suất làm việc của vợ chồng son Hà Huy thật cao, tiệm hoa của tôi nhanh chóng đã có được đơn đặt hàng, cô Hà giải thích rằng hiện giờ tiệc tùng ở công ty không nhiều lắm, bình thường nhân viên tụ họp hay vào cuối năm, cho nên bây giờ không có nhiều đơn mấy.
Thật ra được như thế này tôi đã thỏa mãn rồi, bọn họ giúp đỡ tôi không mang theo mục đích gì, chân thành thiện ý. Tuy rằng ngoài miệng nói rằng muốn tôi trả lại mười lần trăm lần, nhưng mà chuyện tương lai ai lại nói là không được.
Tôi chưa bao giờ diễn vai phụ nữ mạnh mẽ, chi phiếu này có giá trị rất lớn thế nhưng lại là đầu tư lỗ, lúc kí tên cô chủ Hà cũng không do dự chút nào, Hà Huy từ đầu đến cuối cũng không hỏi con số là bao nhiêu, ngay cả liếc qua cũng không có.
Tôi không biết anh ấy quen không can thiệp vào chuyện vợ mình làm hay đơn giản nghĩ rằng giúp đỡ tôi bao nhiêu cũng xứng đáng, nhưng phần ý tốt này của bọn họ, tôi nhận.
Bởi vì thế tôi càng không cho phép mình thất bại, ngoài việc cần có đủ tài chính để lật lại bản án ra, tôi cũng muốn hồi báo lại cho bọn họ, chứng minh họ không nhìn lầm người.
Tôi không thể khiến họ thất vọng, lại càng không thể khiến Nhạc Hằng thất vọng. Tháo băng gạc ra, bác sĩ vẫn dặn dò tôi phải cẩn thận thêm một khoảng thời gian nữa, vì thế lúc làm việc, tôi đều mang bó hoa đến trước cửa sổ, ngồi bên giường cắm hoa, xoay qua xoay lại là hết một ngày.
"Cô cứ thế này sẽ rất vất vả, tôi giúp cô xem thử, đơn hàng bên phía Hà Huy rất ổn định, về sau sẽ càng nhiều đơn hơn, cô thuê thêm hai nhân viên đi, còn cô chỉ phụ trách nhận đơn, lấy tiền, kiểm tra đối chiếu, như vậy không thoải mái hơn sao?"
Lý Ninh không nhịn được nữa bèn tìm đến phòng tôi nói chuyện, tôi hiểu được anh ta có ý tốt, nhưng vẫn lắc đầu từ chối, "Nếu phải phấn đấu sao có thể mong thoải mái được, làm việc mà thoải mái thì sao mà làm, người khác có thể chịu cực sao tôi lại không thể?"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lý Ninh, tôi cười nhẹ, "Anh yên tâm đi, tôi tự biết sắp xếp, tay đau thì nghỉ một chút, mệt nhọc thì đi ngủ trưa, tôi chưa từng bạc đãi chính mình. Về phần thuê người, sau này nếu bận quá lại nói tiếp."
Lý Ninh không nói gì nữa mà bước thẳng ra khỏi phòng, tôi cứ nghĩ anh ta giận, thế nhưng chẳng ngờ chưa bao lâu sau anh ta đã đi tìm tới một cái xọt, bên trong đặt hoa tươi chưa qua xử lí, mang đến phòng tôi giúp tôi xử lý từng chút một, làm trợ thủ cho tôi.
Lần này tôi không cự tuyệt, tôi hiểu được anh dùng loại phương pháp ngốc nghếch này để tỏ lòng quan tâm tôi, anh muốn giúp tôi, nhưng không biết mình có thể làm được cái gì.
Hoa tươi muốn phối cho đẹp ngoài việc cắt tỉa cành lá, còn có một việc quan trọng nhất. Hoa trên đường vận chuyển tới không tránh khỏi sẽ có va chạm, có cây sẽ héo rũ hoặc màu sắc không giống nhau, có cây sẽ sẫm màu hơn. Lúc này cần phải dùng kéo cắt bớt một vòng theo đường cánh hoa, sẽ khiến hoa nhìn tươi tắn như nhau.
Bình luận truyện