Vực Sâu Ham Muốn

Chương 418: Gian thương



Dù sao nếu có đổi lại là tôi, cũng có thể ngày nào đó sẽ hiểu được ý tốt của người này đối với mình, nhưng khi vừa mới biết, nhất định là không thể nào chấp nhận nổi, việc tôi làm bây giờ, chính là hy vọng có thể đưa cái gọi là ngày nào đó đến thật sớm.

Thiện Lục giờ đã là một gian thương rồi, không thấy được tình hình tiến triển ông ta sẽ không tôi giờ cho tôi lợi lộc trước, thực ra trong thời gian tiếp xúc tôi sớm đã bị cảm động bởi thành ý của ông ta rồi, có thể nhận ra, ông ta thực sự muốn khẩn cầu sự tha thứ của anh trai.

Tôi từng thấy dáng vẻ ông ta đến nghĩ cũng không cần nghĩ mà thốt ra sở thích của Lý Ninh, cũng từng gặp ông ta lén lút theo dõi sau Lý Ninh như tên háo sắc biến thái, chỉ để chụp được vài tấm ảnh mà vui đến nỗi không khép miệng lại được... Cực kỳ giống một người cha nhớ nhung anh trai.

“Tôi biết đây là nhà anh, tôi cũng rất vui vì sau chuyện này mà anh không đuổi tôi đi, nếu anh không muốn ở chung với tôi nữa cũng không sao, tôi có thể dọn đi, dù sao bây giờ cũng an toàn rồi.”

Không cho Lý Ninh có cơ hội ngắt lời, tôi tự mình nói tiếp: “Nhưng điều mà tôi muốn anh hiểu, là dù tôi có dọn đi rồi, tôi vẫn sẽ đến phiền anh như thường lệ, khuyên anh bỏ qua thù hận, sớm ngày gỡ bỏ khúc mắc trong lòng. Hãy tin tôi, anh chắc chắn sẽ thích cảm giác tự do.”

“Nói thì nghe hay lắm, nhưng cuối cùng cũng chỉ là vì cứu nhân tình nhỏ của cô, từ ngày cô bị bắt cóc, tôi tự cho rằng hai người không phải nói là dù có nước sôi lửa bỏng cũng thật lòng thật dạ ư, hầu hạ bận trước bận sau giống như nô tài, vẫn bị cô chê này chê nọ. Lao Tư và Nhạc Hằng chẳng qua là quan hệ hợp tác. Các người biến tôi thành chân sai vặt, ok, tôi không ý kiến gì, đều là vì lợi ích ai có bản lĩnh thì người ấy nói. Nhưng giờ thì sao? Nhạc Hằng còn có thể cho tôi cái gì nữa? Lao Tư ngày ngày bận tối tăm mặt mũi là do tự nguyện làm tình nguyện viên, là Lao Tư ngu ngốc! Tả Tiêu Ân, nếu như cô vẫn còn chút lương tâm thì mau cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”

Lý Ninh nói một cách kích động, đến gân xanh trên cổ cũng nổi hết cả lên, quả thực có mùi vị của sự khó ưa. Nhưng lạ ở chỗ tôi không hề cảm thấy có chút sợ hãi nào, ngược lại còn thoải mái rót cốc nước đem qua.

Lý Ninh không cầm, ngây ra trước hành động bộc phát của tôi, nhìn tôi hoài nghi: “Cô lại có ý gì đây? Không lẽ thấy khuyên tôi không thành muốn hạ thuốc mê?”

Tôi cười, cũng không tức giận vì sự nghi ngờ của anh ta, “Thấy anh nói kích động như thế nước bọt văng tứ tung, rót cho anh cốc nước cho anh uống bù lại thôi. Sao, không dám uống à? Từ khi nào anh trở nên nhát gan như vậy? Vừa nãy là tôi rót trước mặt anh đấy.”

Lý Ninh phát ra một tiếng hừ từ mũi, cầm cốc nước nhấp hai ngụm, cũng không cả nhìn tôi, rời thằng đi.

Không giải quyết được việc của Lý Ninh, gặp lại Thiện Lục tôi cảm thấy toàn thân không thoải mái, giống như nợ ông ấy chuyện gì. Nhưng ông ta rõ ràng lại không có tật giống vậy, vẫn cười cởi mở, thậm chí còn vui vẻ chỉ bảo tôi hai câu.

“Cô Tả, thực ra cũng không cần vội như thế, cứ từ từ cũng được”, Thiện Lục cười, “tôi muốn nhận lại nó cũng hai năm rồi không có tiến triển gì, cô mà giải quyết được trong hai ngày, tôi ngược lại còn cảm thấy buồn ấy.”

Tôi không nhìn thấu được con người Thiện Lục, nếu nói ông ta phong lưu, cho dù có cả đám con gái vây quanh vẫn có thể không liếc lấy một cái, nhưng nếu nói bản thân ông ta thú vị, một cái nhìn cũng có thể làm cho mấy cô gái chết mê chết mệt, hận không thể gả luôn cho ông ta.

“Nước chảy đá mòn, tôi sớm đã chuẩn bị để đánh trường kỳ.” Trong lòng thầm hừ một tiếng, nói mình chua xót đau khổ nhường nào, tôi còn tưởng rằng bao lâu, thì ra ông ta muốn Lý Ninh trở về cũng chỉ mới có hai năm.

Dù là sự mỉa mai kia chỉ lóe lên qua, nhưng vẫn bị người cẩn thận như Thiện Lục phát hiện được. Trừng mắt nhìn tôi một lát, “Đây hình như không phải lần đầu bắt gặp được thái độ đó trên khuôn mặt của cô Tả. Tôi thực sự không hiểu, trước giờ đối với cô tôi đều khách sáo lịch sự, rút cuộc là vì lý do gì làm cho cô Tả có thành kiến với tôi như vậy?”

Tôi cười nhạt không nói, rút cuộc có phải là thành kiến không thì phải đợi đến cuối cùng mới biết được. Thấy tôi không nói gì, Thiện Lục cười cười, cũng không muốn hỏi thêm nữa.

Đến nay tôi đã biến việc đi tìm Lý Ninh thành việc bắt buộc phải làm. Để có lý do đường đường chính chính ra vào nhà anh ta phiền anh ta, tôi cố tình không cầm những thứ trước kia tá túc ở nhà anh ta đi, và bắt đầu lải nhải không ngừng phiền anh ta, sau đó phiền đến nỗi anhta tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống, còn không cho người khác vào thăm.

Không còn cách nào khác tôi đành đổi chiến lược, áp dụng chính sách dụ dỗ. Hằng ngày tôi dậy sớm, rửa mặt mũi đơn giản rồi đến nhà Lý Ninh, nhưng cũng không làm cái đuôi nhỏ sau lưng để phiền anh ta, mà tôi vô vị trở về căn phòng cũ của mình, đã ngồi là ngồi cả buổi.

Lúc mới đầu Lý Ninh còn cảm thấy sung sướng tự đắc, chắc nghĩ rằng mình vứt bỏ được một gánh nặng, cuối cùng cũng không phải nghe tôi lải nhải bên cạnh nữa.

Thở dài một tiếng, nghĩ rằng chắc mình đã sớm bị người bạn nhỏ trước đây ghét bỏ rồi nên cảm thấy có chút đau lòng, không thể hiểu nổi tại sao phải cãi nhau đến nông nỗi này.

Mấy ngày trước do việc của Thiện Lục nên hầu như không có thời gian làm việc, dù có cũng chỉ là chốc lát, vội vàng làm xong mấy giỏ hoa thì đã bắt đầu đau lưng ngáp liên hồi, dáng vẻ thiếu ngủ rõ rệt.

Lúc này ưu điểm của nghề tự do lại hiển hiện rất rõ. Đến cuối cùng, về cơ bản tôi do dự không quá ba giây rồi quyết đoán chọn buồn ngủ thì đi ngủ, dù sao chúng tôi đã vất và lắm rồi, nếu không đối đãi tốt với bản thân thì còn ý nghĩa gì nữa.

Do suốt ngày buồn ngủ, tôi lại bắt đầu dần dần ngủ qua đêm ở nhà Lý Ninh, có hôm dậy sớm, tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng quay lại, rồi lại làm ra vẻ vừa mới đến.

Cũng không biết là Lý Ninh tin tôi hay không muốn để ý, tóm lại mấy ngày nay chúng tôi sống cùng nhau một cách yên ổn. Lý Ninh vẫn không cho phép Thiện Lục bước vào nhà anh ta, chỉ cần nheo mắt nhìn thấy mặt Thiện Lục, gần như cọng lông nổ trong nháy mắt, kỹ năng trở mặt sau một giây dường như đã luyện đến mức thành thục.

Tôi rất may mắn vì có bà chủ là cô Hà, lúc tôi nói với cô lô hàng này chắc phải giao muộn một chút cô không cả hỏi nguyên nhân đã đồng ý rồi, tôi nghĩ chắc do cảm giác tin tưởng, thực sự là quá tốt.

Rất nhiều điều Lý Ninh không thích nghe, tôi cũng không nhắc đến nữa, ngày tháng cứ bình dị như thế qua đi, ngày lại qua ngày, thời gian không vì ai mà dừng lại cả.

Chỉ là trước giờ tôi chưa hề bỏ cuộc, một khi có cơ hội là tận dụng triệt để, nói thằng hay ám chỉ hay nói xa nói gần, chỉ là lần nào Lý Ninh cũng giả bộ không nghe thấy gì.

Lý Ninh sớm đã quen với việc tôi ăn chùa ở chủa tại nhà anh ta, dù sao tính từ lúc vừa xuất viện, chắc phải đến hai tháng trời tôi mặt dày đi cưu chiếm thước sào, cũng chẳng trách sau đó Lý Ninh đã chịu không nổi rồi.

Có lúc anh Hà Hàn và cô Hà mời tôi đến nhà ăn cơm, đầu bếp nhà họ rất thích nghiên cứu món ăn mới, ăn đến nỗi Tiêu Điền béo quay, mà vẫn đòi người ta bế.

Lần đầu bế nó không chuẩn bị trước tâm lý, suýt thì ngã cắm đầu xuống đất, đến Tiêu Điền được tôi ôm trong lòng cũng bị sợ hãi, cứ lẩm bẩm sau này không thèm bế nữa, nhìn hai đứa nhỏ cười lớn, không nhịn nổi đưa tay kéo Tiêu Điền vào lòng, tâm trạng lúc đó đột nhiên rất tốt, chẳng trách bao nhiêu người thích bắt nạt người khác làm thú vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện