Vụng Trộm Không Thể Giấu

Chương 82: Tiếp tục đến mãi mãi



Tất cả mọi người đều cảm thấy việc này quá sớm, còn chưa cân nhắc đến.

Tuổi Tang Trĩ còn nhỏ.

Hai người mới ở bên nhau không bao lâu, thời gian không thể tính là dài.

Tương lai không thể biết trước, ngày rộng tháng dài sẽ có nhiều biến hóa có thể xảy ra, khả năng mấy năm sau tình cảm không được như hiện tại nữa, hoặc đôi bên nhận ra mình không còn phù hợp với người kia rồi chia tay cũng không biết chừng.

Nhưng từ khi đến với nhau Đoàn Gia Hứa chưa từng nghĩ đến khả năng này. Trong đầu anh chưa bao giờ mảy may nghĩ đến việc sẽ chia tay Tang Trĩ, hay sẽ xa rời cô.

Từ ngày đầu tiên yêu nhau, anh chỉ nghĩ đến tương lai của bọn họ, về những tháng ngày thật dài nắm tay nhau, về ngôi nhà, về những đứa trẻ, về những năm tháng sau này khi đã già anh và cô vẫn sánh bước cùng nhau.

Đoàn Gia Hứa nhớ đến, hôm đó Tang Trĩ vừa rơi nước mắt vừa nấc lên ngẹn ngào nói: “Tại sao em mới có 19 tuổi mà không phải là 29 tuổi, em không muốn mình nhỏ như thế.”

Hẳn là, vào lúc ấy, cô đã biết cha mẹ không đồng ý cho mình ở cùng anh.

Sợ điều đó khiến anhkhông vui cho nên cô chỉ dám giấu cho riêng mình, tự mình đảm đương, tự mình giải quyết, tự mình khổ sở, tự mình cố gắng cải biên những suy nghĩ của cha mẹ, người thân.

Những lo lắng của cô, những trằn trọc và suy nghĩ của cô về tương lai của hai người khiến tim hắn ấm áp. Người con gái này luôn đặt anhở đầu quả tim, những u sầu, vui vẻ của cô lúc nào cũng xoay quanh cảm xúc của anh.

Cô cũng đoán được nếu gặp mặt, cha cô sẽ nói những lời không mấy dễ nghe với anh, nhưng lại không thể ngăn cản, đành bối rối an ủi anh, cố gắng chọc cho anh vui. Sau đó lại vì chuyện này mà tự mình suy nghĩ lung tung, lo lắng anh từ bỏ chuyện của hai người, rồi sợ hãi.

Anh nhớ mãi sớm hôm đó tại sân bay Nghi Hà, cô khóc thút thít, mắt xưng đỏ, nhìn rõ đáng thương, vừa nấc vừa nghẹn ngào nói cho anh bí mật nhiều năm cô chôn giấu. Ví sợ anh cảm thấy tự ti, sợ anh đau lòng, sợ anh tổn thương.

Cô hi vọng anh có thể hiểu mình rất đáng giá, rất tốt, tốt đến độ khiến cô nhớ mãi không quên một mực yêu anh đến si mê, ngốc nghếch như vậy.

Người con gái tốt đẹp như thế. Người con gái dù làm bất kì cái gì, dù ở bất kì đâu đều suy nghĩ cho anh đầu tiên. Tang Trĩ của anh.

Vô luận là quá khứ hay hiện tại, cô gái đó rõ ràng kém anh nhiều tuổi như vậy, rõ ràng là anh chiếu cố cô, nhưng lại vẫn muốn là tấm lá chắn cho anh, đem anh bảo vệ sau lưng mình. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

Đoàn Gia Hứa không hi vọng, cô vì mình mà căng thẳng với gia đình, đặt cô ở giữa hai sự lựa chọn, mà dù chọn ai cô cũng sẽ tổn thương.

Nhưng vấn đề này dù sao cũng phải giải quyết. Dù là sớm hay muộn thì cũng cần một kết quả.

Không khí trong phòng khách nhỏ hẹp bỗng trầm mặc.

Đoàn Gia Hứa cúi thấp đầu, im lặng chờ đợi. Anh cảm thấy khoảng thời gian này trôi qua thật gian nan, bỗng hắn nghĩ đến khả năng gia đình cô vẫn giữ nguyên lập trường không đồng ý cho họ đến với nhau, vậy anh phải làm gì?

Không. Anh sẽ làm tất cả. Anh nhất định sẽ làm tất cả bằng tất cả khả năng của bản thân.

Tang Vinh suy nghĩ một lát, cuối cùng mở miệng: “Nhà đất chỉ ghi tên Chỉ Chỉ?”

Không gian đông đặc bị phá vỡ, Đoàn Gia Hứa nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: “Thưa bác, đúng thế.”

Tang Diên – nhân vật thứ ba mơ mơ màng màng bị lôi vào cuộc nói chuyện căng thẳng này, cuối cùng cũng phải lên tiếng. Sau khi suy nghĩ rõ ràng, tường tận lời thoại của hai người đàn ông trong phòng, anh ta không nhịn được mở miệng: “Đợt chút. Cha, thế này không phải là khinh người quá đáng sao?”

“...” Lê Bình nhéo đập mạnh vào bắp đùi anh ta: “Nói cái gì thế!”

“Con muốn nói chút đạo lý, được không?” Tang Diên thẳng thắn phản bác, “Thật tình, trước đây con còn không biết gia đình mình quan trọng cái khái niệm phong kiến môn đăng hộ đối gì đó đấy? Mẹ, lúc mẹ giới thiệu đối tượng xem mắt cho con, không phải tiêu chí chính là: Mặc kệ nghèo, xấu, chỉ cần là nữ thì đều đồng ý sao?”

Lê Bình tức đến choáng váng đầu óc: “Điều kiện của anh với em gái anh sao có thể so sánh với nhau được?”

“...”

“Cái kiểu này của anh, chỉ cần cô gái nào chấp nhận được con thôi là ba mẹ đã phải lập tức đi thắp hương cảm tạ Phật tổ rồi!”

Tang Diên nhịn không được, nói tiếp: “Vậy con hỏi bố mẹ một vấn đề, để em gái con tìm một tên nhà giàu, có điều kiện, cái gì cũng không biết, chỉ cần có tiền, thì bố mẹ liền vừa lòng, thỏa mãn ư?”

Lê bình: “Không phải chuyện này.”

“Thế thì là chuyện gì?” Tang Diên nhìn Đoàn Gia Hứa một cái, cao giọng, “Mẹ, mẹ cẩn thận nhìn lại giúp con. Đoàn Gia Hứa, các phương diện dù có kém con một chút, nhưng cũng coi như là không có điểm gì không tốt cả, nhìn tổng thể thì có thể chấp nhận.”

Lê Bình không thích nhất chính là cái đức hạnh này của anh ta: “Kém anh một tí mà vẫn còn là người?”

Tang Diên đã quá quen chiêu này của mẹ mình, coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Được rồi, hắn đối với con nhóc kia rất tốt, lại tuấn tú, con người hắn không có điểm nào tì vết, nhận cách xác thực không thể bới ra lỗi sai, chẳng có lý do gì để không chọn.”

Lê Bình và Tang Diên nhìn nhau một cái, thu lại nóng nảy, khẽ thở dài: “Thôi, anh cứ nghe cha anh nói hết đã.”

Tang Vinh nhìn về phía Đoàn Gia Hứa, tiếp tục hỏi: “Cậu dự định khi nào mua nhà?”

Đoàn Gia Hứa: “Trong năm nay ạ.”

“Cậu và Chỉ Chỉ nhà tôi chưa bàn bạc gì,” Tang Vinh nói, “Nhà liền cứ thế ghi tên của nó?”

Đoàn Gia Hứa: “Dạ vâng, thưa bác.”

Tang Vinh: “Không sợ hai năm sau có thay đổi ư?”

Tang Diên nhíu mày: “Cha, cha như thế là không tốt đâu, người ta đang êm đẹp mà cứ trù ẻo chia tay.”

Lê Bình không nhịn được nữa, nắm cánh tay anh ta, kéo thẳng vào phòng.

“Mày cút vào phòng cho mẹ.”

Trong phòng khách giờ chỉ còn lại hai người, không khí càng lạnh đi không ít.

Đoàn Gia Hứa như không bị ảnh hưởng, chỉ cười nhạt, bình tĩnh trả lời thắc mắc của Tang Vinh: “Vậy cháu giữ lại nhà cũng đâu còn ý nghĩa gì, tặng em ấy cũng tốt.”

“Chàng trai trẻ, không ai mới yêu đương thôi đã mang nhiều tiền như vậy đưa cho cô gái mình thích cả.” Tang Vinh cười, “Để người ngoài biết chuyện, hẳn mọi người sẽ nghĩ nhà chúng tôi bắt chẹt cháu.”

Đoàn Gia Hứa sững sờ, không chờ anhnói tiếp, Tang Vinh đã tiếp lời: “Nhà vẫn là để tên cháu đi, đây là tiền của cháu cố gắng kiếm được. Chú và mẹ Chỉ Chỉ kỳ thật không quá để ý mấy thứ này.”

“...”

“Kỳ thật chuyện của hai đứa, Chỉ Chỉ đã không ít lần đề cập với chú và cô,” thần sắc Tang Vinh ôn hòa, nhẹ nhàng vỗ vai anh, “Chủ yếu chỉ nghe nó nói, trong lòng chúng ta không chắc chắn lắm. Lần trước nói với cháu mấy lời kia, chỉ là muốn xem cháu sẽ hành động như thế nào.”

Đoàn Gia Hứa chân thành đáp: “Cháu hiểu.”

“Trước đó nói với cháu, chúng ta không ưng tình cảnh gia đình cậu hiện tại, cũng là sợ sẽ khiến sau này Chỉ Chỉ chịu nhiều tổn thương. Nhưng nếu cháu có thể bảo vệ nó tốt, vậy là đủ rồi.” Tang Vinh lại nói, “Chú cũng biết, thái độ của cô chú sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tâm tình hai đứa. Thanh niên mấy đứa yêu đương, chúng ta can thiệp một chút, âu cũng là nỗi lòng lo lắng của cha mẹ.”

Thần kinh kéo căng như dây đàn của Đoàn Gia Hứa rốt cục cũng được thả lỏng, nhưng lúc này lại không biết nói gì.

“Bởi vì nói mấy lời kia với cháu mà cô chú vẫn băn khoăn rất nhiều. Vấn đề đó, chú biết cháu cũng không dễ chịu, cũng hiểu, sai cũng không phải cháu sai, việc này căn bản không liên quan đến cháu. Cháu không cần vì điều này mà tự hạ thấp mình.”

Đoàn Gia Hứa nhìn Tang Vinh, cổ họng cảm thấy chát.

Hắn biết rõ cha mẹ Tang Trĩ đều là người hiền lành. Đoàn Gia Hứa rất hiểu ý nghĩ của hai người, cũng hiểu họ lo lắng cho Tang Trĩ, muốn tốt cho cô.

Cho nên anh chỉ có thể cố gắng làm tốt hơn nữa, khiến mình tốt đủ để xứng với cô.

Anh cũng đã nghĩ, nếu lần này không xin được sự cho phép của hai người, vậy anh lại càng phải cố gắng hơn nữa, ưu tú hơn để họ chấp nhận.

Nhưng anh không ngờ, ba cô lại tinh tế đến vậy, trái lại còn an ủi anh, nói anh không cần để ý. Họ hiểu.

“Cháu nhìn phản ứng của Tang Diên đi, hẳn nó cảm thấy chúng ta khi dễ cháu.” Tang Vinh cười nói, “Chú không phải kẻ hồ đồ, không biết nhìn người. Có mấy câu này của cháu tối nay là đủ rồi. Chú tin, cháu có thể làm được nhưng điều tối nay cháu đã nói.”

“...”

“Sau này có rảnh qua ăn cơm với cô chú.”

Lại ngồi một lúc.

Lê Bình và Tang Diên từ trong phòng đi ra, mọi người nói chuyện cùng nhau, không khí vui vẻ hơn, chủ đề cũng được chuyển sang hướng khác. Thời gian đã muộn, tầm 9h hơn, Tang Diên chủ động muốn đưa Đoàn Gia Hứa về.

Đợi khi hai người ra khỏi nhà, Tang Diên mới thuận miệng hỏi: “Lúc sau cha mình nói gì với cậu?”

Đoàn Gia Hứa cong môi cười, tâm tinh rất tốt: “Không phản đối nữa.”

“Cậu đã nói gì vậy?” giọng nói của Tang Diên mang theo mấy phần trao phúng, ý vị hỏi: “Nói cái gì đó mà khiến sự kiên cười như bàn thạch của ông già mình tan chảy, mà nhận lời.”

“Gì là gì?”

“Mà đã là đàn ông thì nhất định phải có một chút tài sản.” Tang Diên lười biếng nói, “Mặc dù nhà đề tên ai trên sổ đỏ cũng không phải việc quá quan trọng. Nhưng cái kiểu nuông chiều quá mức này của cậu, haizzz nhìn hiện tại, mình liền đoán được tương lai sẽ thế nào rồi. Khẳng định sẽ cực kì bi thảm, còn con nhóc kia nữa, rồi sẽ bị cậu chiều hư mất thôi.”

Đoàn Gia Hứa chỉ cười: “Như thế rất tốt.”

Tang Diên liếc hắn: “Còn có.”

“Gì?”

“Đừng chuyện gì cũng ôm hết về mình.” Tang Diên vuốt vuốt chìa khóa xe trên tay, ngữ điệu tùy ý, hoàn toàn không cay nghiệt như trước đây: “Chỉ được cái sĩ diện.”

Tang Diên về nhà, tiện thể đưa Đoàn Gia Hứa về chỗ ở.

Về đến nhà, Đoàn Gia Hứa liền gọi video call cho Tang Trĩ. Bên kia rất nhanh đã nhận máy, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt tinh xảo của Tang Trĩ, ánh mắt đen láy, vui vẻ nhìn anh.

Đoàn Gia Hứa cười: “Em không ở kí túc xác à?”

Tang Trĩ tìm cái cốc, đặt di động dựa vào, tiếp tục ôm gói khoai tây chiên ăn: “Vâng, đang ở nhà anh. Sáng mai không có lớp, có thể ngủ nướng một trận.”

Đoàn Gia Hứa cũng không còn việc gì, liền nằm xuống ghế salon, nhìn chằm chằm cô ăn khoai tây chiên.

Thấy anh như thế, Tang Trĩ chớp mắt: “Hôm nay anh có vẻ rất vui.”

Đoàn Gia Hứa cúi đầu, cười nhẹ: “Quả thật hôm nay rất vui vẻ.”

“Sao thế?” Tang Trĩ nhìn anh hồi lâu, nhấp khóe môi, sau đó giương lên, không giải thích được cũng bắt đầu mỉm cười: “Hôm nay anh làm gì, nhìn kìa, cười đến ngốc nghếch.”

“Hôm nay đi gặp ba mẹ em.” Đoàn Gia Hứa thành thật nói, “Cô chú không phản đối nữa rồi”

Nghe thấy câu kia, gói khoai tây trong tay Tang Trĩ lạch cạch rơi xuống: “A? Thật sao? Không phản đối nữa ạ? Anh nói gì với ba mẹ thế?”

Anh tiếp tục cười, không trả lời.

Tang Trĩ hỏi mấy lần: “Thật sao? Thật sự không phản đối nữa ạ?”

Đoàn Gia Hứa vẫn không trả lời, hai người nhìn nhau ngốc nghếch cười. Hiển nhiên là bị anh lây nhiễm tâm tình vui vẻ, phiền não mấy ngày nay rốt cuộc cũng được giải quyết. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

Cô cầm điện thoại lên, dán sát vào màn hình, nhìn anh: “Đoàn Gia Hứa.”

“Ừ?”

Cô tủm tỉm nói: “Em rất vui.”

Không chỉ vì việc thuyết phục được cha mẹ cô. Mà là anh được gia đình cô chấp nhận cho nên cô rất vui.

Đoàn Gia Hứa nhìn núm đồng tiền xinh xắn trên khuôn mặt cô, đột nhiên muốn cắn một cái. Anh áp tay lên lòng màn hình khẽ vuốt ve, ánh mắt lưu luyến mềm mại: “Ừ, anh cũng rất vui vẻ.”

“Đoàn Gia Hứa.” Tang Trĩ gọi anh.

“Ừ.”

“Chuyện hôm nay, trời đất chứng giám.” Tang Trĩ ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói: “Về sau không ai có tư cách cảm thấy anh không tôt.”

“...”

Cô hạ giọng, khẽ thì thầm: “Anh là tốt nhất.”

Tối hôm ấy, Đoàn Gia Hứa được ba người khác nhau, dùng các phương thức đặc biệt khác nhau an ủi. Vết sẹo quá khứ âm ỉ mưng mủ suốt gần chục năm trời cứ thế bỗng dưng biến mất vô tung vô ảnh.

Có lẽ, trước đây anh có chút bất hạnh. Nhưng hiện tại, vào giờ phút này. Đoàn Gia Hứa cảm thấy mình giường như cực kì may mắn.

Sau khi Đoàn Gia Hứa về Nam Vu, thời gian biểu của Tang Trĩ cũng không có quá nhiều biến động.

Mỗi ngày, sau khi lên lớp sẽ tham gia các kì thi, tối đi thư viện mượn sách, có thời gian rảnh sẽ qua nhà anh ở lại vài ngày. Thiếu đi những phút giây được gặp anh mỗi ngày nhưng lại nhiều lên một số việc lúc trước chưa kịp làm.

Có thời gian, Tang Trĩ sẽ tới bệnh viện, theo dõi tình trạng của Đoàn Chí Thành.

Cô không định nói với Đoàn Gia Hứa việc này. Chẳng qua là cảm thấy, anh không ở đây, việc cô có thể giúp anh chỉ có từng đó. Sau này, nếu quả thật xảy ra vấn đề gì, mới nói cho anh biết.

Cuộc sống cứ thế yên ả trôi qua.

Đầu tháng 03, Tang Trĩ tham gia giải thi đấu về thiết kế, sau khi chen được vào hàng người xem công bố, ngoài dự liệu, tác phẩm của cô vậy mà lại đoạt giải, dù chỉ là giải ba, nhưng cũng khiến cô vô cùng vui vẻ.

Cô chuẩn bị khoe với Đoàn Gia Hứa, vừa vào Wechat đã thấy tin nhắn của một người đã lâu không liên lạc.

Chuyện là vài ngày trước lúc đi siêu thị, cô tình cờ gặp Thi Hiểu Vũ.

Cô ấy muốn gặp Tang Trĩ nói về chuyện của Khương Dĩnh.

Thi Hiểu Vũ: [Chị muốn gặp em nói chút chuyện.]

Tang Tri: [Chuyện gì ạ?]

Thi Hiểu Vũ: [Sau khi em nói những lời đó với chị, chi có quan sát trạng thái của Khương Dĩnh, cũng thẳng thắn hỏi cậu ấy mấy vấn đề. Cậu ấy cũng không giấu diếm, nói sự thật cho chị.]

Thi Hiểu Vũ: [Chị cảm thấy cũng không nghiêm trọng đến mức gọi là bệnh, mà chỉ đơn giản là quá cố chấp, người khác nói nhất định không nghe. Thời điểm không gặp bạn trai em cậu ấy vẫn rất bình thường. Không biết có khả năng bị vướng mắc về tâm lý không?]

Tang Trĩ mờ mịt: [Tại sao lại nói với em chuyện này?]

Thi Hiểu Vũ: [Chị chỉ muốn thay cậu ấy nói vài lời. Cậu ấy thực sự không phải là người xấu, cũng bởi vì chuyện của cha cậu ấy, nên từ bé đã mang bóng ma tâm lý ấy mà lớn lên, nhưng chị có thể đảm bảo bản chất cậu ấy không phải người chủ động muốn làm tổn thương người khác.]

Thi Hiểu Vũ: [Gần đây trong nhà cậu ấy xảy ra chút chuyện, hẳn là cũng sẽ nghĩ thông suốt sớm thôi, về sau sẽ không tìm bạn trai em gây chuyện nữa. Em không cần lo lắng. Sau cùng, chị chân thành xin lỗi em vì những gì đã làm trước đây với em.]

Tang Trĩ không biết nên nói cái gì.

Sự việc của Khương Dĩnh, cô là người ngoài cuộc, không có tư cách gì để trả lời. Nhìn những lời này, lúc này, cô lại nhớ đến những đãi ngộ mà Đoàn Gia Hứa phải chịu đựng, tâm tình hơi phiền muộn, cảm xúc không được vui vẻ lắm.

Tang Trĩ nhìn tin nhắn thật lâu, cuối cùng chỉ trả lời: [Vâng ạ.]

Lễ trao giải cuộc thi thiết kế được tổ chức ở ngay tại đại học Nghi Hà, trước sinh nhật cô một ngày, người đến tham dự không ít, còn có đại diện của một vài xí nghiệp lớn.

Lúc đầu Tang Trĩ rất chờ mong lễ trao giải này, nhưng khi thời điểm này đến, một chút tâm tình cũng chẳng còn. Vì Đoàn Gia Hứa cho cô leo cây.

Từ khi Đoàn Gia Hứa đi Nam Vu, mỗi ngày cô đều chăm chỉ xé lịch, ngóng trông đến ngày sinh nhật, anh sẽ về. Nháy mắt rồi cũng chờ được đến hôm nay, cô còn lên lịch sẵn sàng để đi chơi cùng Đoàn Gia Hứa.

Cuối cùng chờ được môt câu của anh: “Đột nhiên có việc, không thể trở về, sau này sẽ bù cho em.”

Tang Trĩ cực kỳ không vui, nhưng biết anh bận bịu, vất vả nên không thể phát cáu với anh.

Cho nên chỉ có thể phụng phịu trong lòng.

Lúc này ngồi trong lễ đường, nhìn thấy tin nhắn đến của Đoàn Gia Hứa, cô cũng không muốn lập tức nhắn lại. Lại nhìn thời gian trên màn hình chờ, nghĩ 10p nữa mới trả lời lại.

Để anh cảm nhận tự vị vắng vẻ là như thế nào.

Nghi thức trao giải không lập tức được cử hành, trước đó sẽ là lời phát biểu, cảm ơn, giới thiệu rồi tọa đàm, nói chung là rất nhiều tiết mục dài dòng. Tang Trĩ ngồi một lúc, rất nhanh đã cảm thấy chán, vì vậy không tiếp tục ngồi nghe nữa. Cô bật điện thoại, lại nhìn màn hình, chưa đến 10p, quyết tâm không trả lời tin nhắn.

Một lát sau.

Đoàn Gia Hứa lại gửi tiếp một tin nữa: [Tại sao không để ý đến anh?]

Tang Trĩ bắt đầu giao động, tự hỏi hay là trả lời, bỗng nhiên bạn học bên cạnh huých tay cô, hưng phấn bừng bừng nói: “Tang Trĩ, nhìn hướng 1h, thấy không, trời ơi trai đẹp.”

“...” Tang Trĩ vô thức ngẩng đầu.

Trong nháy mắt thấy người 15 phút trước còn nói với cô hôm nay có việc bận không thể bay về. Đúng là nói láo.

Đoàn Gia Hứa hôm nay ăn mặc rất chỉnh tề, âu phục tối màu, giày da, còn đeo một chiếc cà vạt đỏ sậm lịch lãm, nhìn qua như một bức tranh nam thần ôn nhuận như ngọc. Vóc dáng anh cao gầy, tướng mạo lại xuất chúng, mặc bộ quần áo này càng thêm thanh nhã nhưng không kém phần gợi cảm.

Tang Trĩ rất ít khi thấy hắn mặc như vậy, lúc này ánh mắt như dính trên người anh, muốn dời cũng không dời mắt nổi. Cô thậm chí còn quên mất mình đang hờn dỗi, trái tim đập mạnh, chỉ muốn lập tức chạy lại ôm chầm lấy anh.

Vậy mà cũng đã hơn 1 tháng không gặp.

Cô bạn học bên cạnh vui vẻ nói: “Ài, hình như là đại diện của một trong số các công ty tổ chức cuộc thi, hình như là một công ty game.”

Đứng một chỗ, Đoàn Gia Hứa quét mắt khắp phòng, rất nhanh liền nhìn thấy Tang Trĩ. Hắn nhíu mày, khóe miệng không mặn không nhạt câu lên, đi về phía cô.

Tang Trĩ đang đứng cạnh bạn cùng lớp.

Cô bạn kia hứng phấn hét vào tai Tang Trĩ: “Này, hình như anh ấy đang đi về phía chúng ta a,... Mình thấy, mà hình như đúng đó, anh ấy đang đi về phía này này...”

Đến khi Đoàn Gia Hứa đi đến trước mặt hai người, cô bạn cùng lớp trong nháy mắt hóa đá.

Đoàn Gia Hứa xoay người, lấy điện thoại trong tay Tang Trĩ, gõ gõ, sau đó bật sáng màn hình. Anh nâng mí mắt, cặp mắt hoa đào câu hồn đoạt phách, hơi cong lên, giọng nói ôn hòa: “Bạn học, nhìn màn hình điện thoại một chút?”

“...”

“Hình như bạn trai cậu đến tìm cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện