Vườn Trẻ Của Vương Quốc
Chương 20
Vấn đề lông chân tiên tử đã được xử lí xong, đồ vật cuối cùng cần phải lấy chính là xúc tu của cây tinh bị đốt thành tro.
Để hoàn thành việc này có chút khó khăn, dù sao tộc cây tinh rất xem trọng xúc tu của họ, không thể dễ dàng đem đốt như vậy.
Nhưng mà Cecil cũng không bị đạo đức ràng buộc, thủ đoạn vô cùng bạo lực, Samuels chưa kịp đồng ý hắn đã thắp lên một quả cầu lửa, ném vào đống cây tinh, trong tiếng thét xé trời của bọn họ thuận thuận lợi lợi cướp đi được xúc tu đã bị đốt thành tro.
Bọn họ bây giờ chỉ cần đợi một tuần để lấy lông chân tiểu tiên nữ là có thể trở về vương cung rồi.
Qua nhiều ngày như vậy, Samuels rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc thật ngon, không cần phải trằn trọc mỗi đêm suy nghĩ về tương lai vương quốc nữa.
Cậu và Cecil nghỉ chân tại một nhà trọ trong trấn nhỏ cạnh khu rừng tiên nữ, ông chủ quán trọ tiếp đãi họ rất đỗi nồng hậu, vào lúc ăn cơm tối, Samuels thấy có vài nữ sĩ đang lén lút nhìn trộm Cecil.
Họ đều là những cô nương đáng yêu xinh đẹp, nhưng Cecil lại chẳng phản ứng gì… Thật ra mà nói, vị hắc pháp sư này vẻ ngoài tuấn lãng cơ trí, tính cách dí dỏm hài hước, là loại người rất được hoan nghênh.
Samuels chưa từng thân cận ám muội với vị nữ sĩ nào, cậu tưởng rằng chỉ có ác đồ mới mang loại tư tâm đó trong người, nhưng mà vị bằng hữu ác đồ này của cậu lại thanh lãnh cấm dục tựa như một thánh nhân.
Thiệt vi diệu.
Cậu vừa thấp giọng lẩm bẩm vừa đem bia trong cốc uống cạn, vừa mới quay đầu đã thấy một vị nữ sĩ trẻ tuổi dưới sự cổ vũ của bạn bè ngượng ngùng đi tới, nàng bối rối nắm góc áo, nhỏ giọng nói với Cecil, “Xin chào, ta là Leah.”
Nàng dùng loại ánh mắt e thẹn si mê kia nhìn Cecil, làm người ta chỉ cần liếc qua là hiểu rõ tâm tư của nàng. Samuels biết điều đứng dậy, muốn cho vị nữ sĩ này chút cơ hội.
Cecil nhanh chóng níu lại cánh tay cậu, đem cậu ấn xuống, sau đó quay sang chỗ Leah mỉm cười, nói, “Xin lỗi, ta đã kết hôn rồi.”
Ánh mắt Leah tràn đầy sự mất mát, nàng nhanh chóng bỏ đi, Samuels lại giật mình nhìn hắn, nắm lấy tay Cecil chăm chú nhìn, hỏi, “Ngươi kết hôn rồi?”
Bọn họ đã ở cùng nhau mấy tháng nay cơ mà, cô vợ của Cecil mọc từ đâu ra vậy?*
(*) chỉ đơn thuần là ở cùng thôi nha =)))
Nhưng mà trên tay Cecil vẫn chưa có nhẫn kết hôn, có nữ sĩ nào lại để chồng mình không đeo nhẫn cơ chứ?
Cecil nhìn cậu, mắt chớp chớp, “Ta lừa nàng ấy thôi.”
Samuels: “…”
—
Khúc dạo ngắn ban tối chẳng thể ảnh hưởng tâm tình của Samuels, cậu uống chút rượu, vui vẻ tắm rửa sạch sẽ, sao đó thư thái đặt mông lên giường ngủ.
Ngày vương quốc được giải cứu đã không còn xa rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, cậu vui vẻ tỉnh dậy trong tiếng hót thánh thót của mấy chú chim bên ngoài ô cửa sổ, nắng sớm ấm áp soi vào trong phòng, cậu dụi dụi mắt đi qua giá treo áo khoác cạnh giường, nhưng làm thế nào cậu cũng không sờ thấy quần áo của mình. Samuels nhăn mặt lăn qua lăn lại, ngồi dậy, lười biếng chuẩn bị đi lấy áo khoác.
Cơ mà… có cái gì cứ quái quái ấy nhể?
Sàn nhà đâu mất rồi, sao chân mình lại có cảm giác đang lơ lửng thế này?
Samuels hoảng sợ mở to hai mắt.
Cậu quay đầu qua liền nhìn thấy một đôi tay nho nhỏ đô đô toàn thịt, cúi đầu xuống thì thấy hai chân bé xinh quẫy quẫy trong không khí.
Trời má.
Cậu… cậu cũng biến nhỏ mất rồi! QAQ
Để hoàn thành việc này có chút khó khăn, dù sao tộc cây tinh rất xem trọng xúc tu của họ, không thể dễ dàng đem đốt như vậy.
Nhưng mà Cecil cũng không bị đạo đức ràng buộc, thủ đoạn vô cùng bạo lực, Samuels chưa kịp đồng ý hắn đã thắp lên một quả cầu lửa, ném vào đống cây tinh, trong tiếng thét xé trời của bọn họ thuận thuận lợi lợi cướp đi được xúc tu đã bị đốt thành tro.
Bọn họ bây giờ chỉ cần đợi một tuần để lấy lông chân tiểu tiên nữ là có thể trở về vương cung rồi.
Qua nhiều ngày như vậy, Samuels rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc thật ngon, không cần phải trằn trọc mỗi đêm suy nghĩ về tương lai vương quốc nữa.
Cậu và Cecil nghỉ chân tại một nhà trọ trong trấn nhỏ cạnh khu rừng tiên nữ, ông chủ quán trọ tiếp đãi họ rất đỗi nồng hậu, vào lúc ăn cơm tối, Samuels thấy có vài nữ sĩ đang lén lút nhìn trộm Cecil.
Họ đều là những cô nương đáng yêu xinh đẹp, nhưng Cecil lại chẳng phản ứng gì… Thật ra mà nói, vị hắc pháp sư này vẻ ngoài tuấn lãng cơ trí, tính cách dí dỏm hài hước, là loại người rất được hoan nghênh.
Samuels chưa từng thân cận ám muội với vị nữ sĩ nào, cậu tưởng rằng chỉ có ác đồ mới mang loại tư tâm đó trong người, nhưng mà vị bằng hữu ác đồ này của cậu lại thanh lãnh cấm dục tựa như một thánh nhân.
Thiệt vi diệu.
Cậu vừa thấp giọng lẩm bẩm vừa đem bia trong cốc uống cạn, vừa mới quay đầu đã thấy một vị nữ sĩ trẻ tuổi dưới sự cổ vũ của bạn bè ngượng ngùng đi tới, nàng bối rối nắm góc áo, nhỏ giọng nói với Cecil, “Xin chào, ta là Leah.”
Nàng dùng loại ánh mắt e thẹn si mê kia nhìn Cecil, làm người ta chỉ cần liếc qua là hiểu rõ tâm tư của nàng. Samuels biết điều đứng dậy, muốn cho vị nữ sĩ này chút cơ hội.
Cecil nhanh chóng níu lại cánh tay cậu, đem cậu ấn xuống, sau đó quay sang chỗ Leah mỉm cười, nói, “Xin lỗi, ta đã kết hôn rồi.”
Ánh mắt Leah tràn đầy sự mất mát, nàng nhanh chóng bỏ đi, Samuels lại giật mình nhìn hắn, nắm lấy tay Cecil chăm chú nhìn, hỏi, “Ngươi kết hôn rồi?”
Bọn họ đã ở cùng nhau mấy tháng nay cơ mà, cô vợ của Cecil mọc từ đâu ra vậy?*
(*) chỉ đơn thuần là ở cùng thôi nha =)))
Nhưng mà trên tay Cecil vẫn chưa có nhẫn kết hôn, có nữ sĩ nào lại để chồng mình không đeo nhẫn cơ chứ?
Cecil nhìn cậu, mắt chớp chớp, “Ta lừa nàng ấy thôi.”
Samuels: “…”
—
Khúc dạo ngắn ban tối chẳng thể ảnh hưởng tâm tình của Samuels, cậu uống chút rượu, vui vẻ tắm rửa sạch sẽ, sao đó thư thái đặt mông lên giường ngủ.
Ngày vương quốc được giải cứu đã không còn xa rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, cậu vui vẻ tỉnh dậy trong tiếng hót thánh thót của mấy chú chim bên ngoài ô cửa sổ, nắng sớm ấm áp soi vào trong phòng, cậu dụi dụi mắt đi qua giá treo áo khoác cạnh giường, nhưng làm thế nào cậu cũng không sờ thấy quần áo của mình. Samuels nhăn mặt lăn qua lăn lại, ngồi dậy, lười biếng chuẩn bị đi lấy áo khoác.
Cơ mà… có cái gì cứ quái quái ấy nhể?
Sàn nhà đâu mất rồi, sao chân mình lại có cảm giác đang lơ lửng thế này?
Samuels hoảng sợ mở to hai mắt.
Cậu quay đầu qua liền nhìn thấy một đôi tay nho nhỏ đô đô toàn thịt, cúi đầu xuống thì thấy hai chân bé xinh quẫy quẫy trong không khí.
Trời má.
Cậu… cậu cũng biến nhỏ mất rồi! QAQ
Bình luận truyện