Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 122: Ai phúc hắc hơn ai (2)



"Các ngươi là ai!" Toàn thân Sửu Sửu xù lông nhìn chằm chằm vài đạo bóng dáng trong bóng tối.

Lam Mị đưa tay phẩy phẩy, nhíu mày nói, "Mùi máu quá nồng, tiểu nha đầu bị thương?"

Sửu Sửu nhận ra là yêu nữ hôm nay bắt Mộc Khuynh Cuồng đi, mắt vàng cảnh giác nhìn chằm chằm nàng ta, "Các ngươi cút nhanh ra ngoài, nếu không đừng trách tiểu gia không khách khí."

"Ơ, hai con linh thú, thập muội, tiểu nha đầu này lai lịch không nhỏ." Trong bóng tối một bóng dáng âm dương quái khí nói.

Lam Mị trừng mắt nhìn hắn, đưa tay vừa động, phòng sáng lên, để mấy người bọn họ chứng kiến Mộc Khuynh Cuồng trên giường, còn có máu đen trên mặt đất, trên mặt đều là ánh mắt khiếp sợ.

"Nàng trúng độc?" Lam Mị đi tới giường.

Thân hình Sửu Sửu đột nhiên biến thành lớn, một cỗ lôi nguyên tố hướng về nàng công tới, Lam Mị nhanh chóng tránh khỏi, lạnh lùng nói, "Vật nhỏ, ngươi không nghĩ độc của chủ nhân ngươi sao, ta không có ác ý, nếu ta muốn giải quyết nàng, ở Mị Cung đã sớm giải quyết."

"Ta không cho phép ngươi chạm vào nàng." Sửu Sửu như xưa cản cũ Lam Mị.

"Không cho phép các ngươi khi dễ chủ nhân của ta." Phì Phì thân hình thành lớn như diều hâu bảo vệ gà con đồng dạng ngăn cản ở bên giường.

Đột nhiên cửa phòng mở ra, Mộc Phong đứng ở cửa nhìn tình cảnh quái dị trong phòng.

"Các ngươi là ai?" Hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh Sửu Sửu vẻ mặt đề phòng hỏi, hai tròng mắt quan sát đến quan sát đi trên mấy người Lam Mị, rồi đáy mắt hào quang chợt lóe, chẳng lẽ bọn họ chính là thập đại ác ma.

Lam Mị lắc mông đi tới trước vài bước, nhìn Mộc Phong xinh đẹp cười nói, "Ngươi không đoán sai, mấy người chúng ta chính là thập đại ác ma, tiểu nha đầu này ta thích, nàng đã qua cửa ải của ta, cho nên ta sẽ không làm khó nàng, các ngươi nếu không muốn nàng tốt hơn, vậy cứ tiếp tục cản trở đi."

Hai tròng mắt Mộc Phong trừng lớn, bọn họ thật đúng là thập đại ác ma, nhìn trang phục quái dị của bọn họ chắc hẳn sẽ không sai, Ác Ma đảo này cũng không có ai dám như bọn họ.

"Tại hạ Mộc Phong, ta là gia gia của nàng, nếu như các vị có thể giúp Khuynh Cuồng giải độc, ta sẽ vô cùng cảm kích." Hai tay Mộc Phong ôm quyền chân thành nói, hiện tại chỉ có thể thỉnh bọn họ hỗ trợ.

Lam Mị nhìn thoáng qua Khuynh Cuồng trên giường, cười duyên nói, "Nàng gọi là Khuynh Cuồng nha, khó trách cuồng như vậy, ngươi yên tâm, nếu có thể giúp nàng giải độc, chúng ta nhất định sẽ giúp nàng."

Cứ như vậy, Mộc Khuynh Cuồng bị đám người Lam Mị mang đi, Sửu Sửu cùng Phì Phì tự nhiên là đi cùng, bọn chúng làm sao có thể đáp ứng giao Mộc Khuynh Cuồng cho những người kỳ quái này.

Ba ngày sau, Mộc Khuynh Cuồng nằm ở trên giường băng mới bắt đầu có ý thức.

"Khuynh Cuồng, ngươi đã tỉnh." Sửu Sửu cùng Phì Phì ở cảm ứng được Mộc Khuynh Cuồng muốn tỉnh mừng rỡ kêu lên.

Mộc Khuynh Cuồng giật giật mí mắt, nàng chỉ cảm giác mình ngủ một giấc rất dài, đầu choáng váng , thân thể giống như xe nghiền qua, khắp nơi một mảnh đau đớn.

"Nước... . . ." Nàng suy yếu kêu lên.

"Nhanh lên mang nước lại." Sửu Sửu lớn tiếng kêu lên.

Lam Mị nghe tiếng, bưng chén nước thật nhanh chạy tới, không nhịn được nói, "Đến đây đến đây."

Nàng cầm lấy cái ly từ từ uy Mộc Khuynh Cuồng, nước chảy tiến vào cổ họng, Mộc Khuynh Cuồng cảm giác cuống họng một hồi đau rát, sau khi từ từ thích ứng, nàng mới mở mắt ra, toàn thân rung mình một cái, "Lạnh quá."

"Ngươi mau mau đổi nơi khác cho nàng a!" Phì Phì nhìn chằm chằm Lam Mị kêu la.

Lam Mị trừng nó một cái, tức giận nói, "Ngươi này con chim đáng chết, cút ngay." Ba ngày nay, nàng bị hai con linh thú này làm tức chết rồi!

Sau khi nằm trên giường lông mềm mại, Mộc Khuynh Cuồng mới cảm giác một chút ấm áp, thân thể khí lực cùng lực lượng đang từ từ khôi phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện