Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ
Chương 66: Diêm vương không lưu ta
"Mộc Khuynh Cuồng, ngươi tỉnh lại cho ta, mau tỉnh lại..." Mạc Tiêm Lương không cố kỵ máu đen đem Mộc Khuynh Cuồng ôm vào trong ngực.
Không dám dừng lại nhiều hơn nữa, Mạc Tiêm Lương ôm Mộc Khuynh Cuồng thật nhanh trở về vương phủ, lập tức gọi tới một nhóm lớn đại phu cao cấp.
"Vương gia, vị cô nương này không có gì đáng ngại."
"Vương gia, mạch nàng rất bình thường, hô hấp cũng bình thường, ngày mai có thể hồi tỉnh."
Mạc Tiêm Lương ngồi ở bên giường, nắm thật chặt tay Mộc Khuynh Cuồng, thị nữ đã giúp nàng đổi y phục, cũng lau qua mặt của nàng, hắn phát hiện da của nàng trắng mềm hơn, cái bớt kia cũng càng hồng hơn.
"Đi xuống!" Hắn khoát tay áo trầm giọng nói, những người này đều là ngự y vương phủ hắn, hắn tin tưởng năng lực của bọn họ.
Sửu Sửu ngoan ngoãn nằm sấp ở bên giường, không chớp mắt nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, trong đôi mắt màu vàng kim nổi hơi nước, Mộc Khuynh Cuồng chính là thân nhân của nó, nàng còn muốn mang theo nó cùng nhau lang bạt, nàng tại sao có thể gặp chuyện không may, tại sao có thể!
Lúc này, trong lòng nó giống như có hơn vạn cái móng vuốt đang cào, khiến nó không bình tĩnh được một khắc.
Mạc Tiêm Lương ngồi ở bên cạnh không muốn tránh, trên mặt tất cả đều là lo lắng, hắn biết rõ nàng nhất định tu tập quá mức sốt ruột mới dẫn đến vấn đề.
Vì sao nàng quật cường như thế, vì sao không mở miệng làm bảo hắn hỗ trợ, chỉ cần nàng mở miệng, hắn nhất định giúp nàng.
Tối hôm đó, Mạc Tiêm Lương canh giữ bên Mộc Khuynh Cuồng một đêm, hắn căn bản không dám ngủ, sợ nàng nửa đêm tỉnh dậy.
Sáng hôm sau ánh nắng rực rỡ, nàng vẫn không tỉnh, Mạc Tiêm Lương nổi giận, đem mấy đại phu kêu đến hung hăng mắng một trận.
"Vương gia, thân thể vị cô nương này thật sự rất bình thường." Một vị đại phu dè dặt nói.
"Cút ra ngoài!" Mạc Tiêm Lương tức giận quát, vài đại phu nghe tiếng xám xịt nhanh chóng chạy xuống, sợ Mạc Tiêm Lương phạt bọn họ.
Trong lòng Mạc Tiêm Lương đầy lo lắng, cuối cùng đành phải đi hoàng cung tìm ngự y Hoàng gia cao cấp.
Trên giường Mộc Khuynh Cuồng rất yên tĩnh, nàng lúc này đã bắt đầu có ý thức, trong đầu liên tục lật lại chuyện phát sinh tối hôm qua, nàng đã chết rồi sao?
Nàng cảm thấy đầu muốn nổ tung, đột nhiên, nàng nhìn thấy rất nhiều bọt khí chằng chịt trong không gian tinh thần di động, đủ mọi màu sắc, nguyên một đám nhìn rất đẹp, mấu chốt là, bên trong những bọt khí kia giống như có một chút màu sắc đấu khí di động.
Đấu khí của nàng như thế nào biến thành bọt khí, hơn nữa còn chạy đến không gian tinh thần, không phải đều tụ ở đan điền sao?
"Khuynh Cuồng, Khuynh Cuồng, ngươi đã tỉnh chưa? Ngươi nhanh mở mắt ra, ta cảm ứng được, ngươi đã tỉnh." Móng vuốt Sửu Sửu liên tục cào trên tay Mộc Khuynh Cuồng, nó cảm ứng được, nàng tuyệt đối tỉnh.
Mộc Khuynh Cuồng cảm ứng những bọt khí đấu khí một phen, mới từ từ tỉnh lại, ánh sáng mãnh liệt kích thích hai mắt nàng không dám mở to, chỉ có thể híp lại thành một cái khe nhỏ, lập tức, liền chứng kiến mỗ chuột nhỏ nước mắt nước mũi lẫn lộn, một màn như vậy, làm lòng nàng vừa ấm lại đau lòng.
"Nhìn ngươi kìa, ta lchưa chết, khóc cái gì!" Thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào, nàng không nghĩ tới một con ma sủng sẽ vì nàng mà khóc.
"Ô ô... Khuynh Cuồng, ngươi làm ta sợ muốn chết, ngươi không biết tình huống tối hôm qua có bao nhiêu kinh khủng." Sửu Sửu vừa nghĩ tới máu đen quỷ dị, nghĩ tới nàng ngã xuống, bây giờ tim gan vẫn run sợ, nàng liều mạng như vậy làm gì, cùng lắm thì nàng không tham gia Mộc gia gia tộc đại hội lần này nữa.
Mộc Khuynh Cuồng suy yếu khẽ cười, đưa tay vuốt đầu nó, "Ngươi quên chúng ta muốn cùng nhau lang bạt sao, hơn nữa ta lớn lên xấu như vậy, Diêm vương sẽ không lưu ta."
Không dám dừng lại nhiều hơn nữa, Mạc Tiêm Lương ôm Mộc Khuynh Cuồng thật nhanh trở về vương phủ, lập tức gọi tới một nhóm lớn đại phu cao cấp.
"Vương gia, vị cô nương này không có gì đáng ngại."
"Vương gia, mạch nàng rất bình thường, hô hấp cũng bình thường, ngày mai có thể hồi tỉnh."
Mạc Tiêm Lương ngồi ở bên giường, nắm thật chặt tay Mộc Khuynh Cuồng, thị nữ đã giúp nàng đổi y phục, cũng lau qua mặt của nàng, hắn phát hiện da của nàng trắng mềm hơn, cái bớt kia cũng càng hồng hơn.
"Đi xuống!" Hắn khoát tay áo trầm giọng nói, những người này đều là ngự y vương phủ hắn, hắn tin tưởng năng lực của bọn họ.
Sửu Sửu ngoan ngoãn nằm sấp ở bên giường, không chớp mắt nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, trong đôi mắt màu vàng kim nổi hơi nước, Mộc Khuynh Cuồng chính là thân nhân của nó, nàng còn muốn mang theo nó cùng nhau lang bạt, nàng tại sao có thể gặp chuyện không may, tại sao có thể!
Lúc này, trong lòng nó giống như có hơn vạn cái móng vuốt đang cào, khiến nó không bình tĩnh được một khắc.
Mạc Tiêm Lương ngồi ở bên cạnh không muốn tránh, trên mặt tất cả đều là lo lắng, hắn biết rõ nàng nhất định tu tập quá mức sốt ruột mới dẫn đến vấn đề.
Vì sao nàng quật cường như thế, vì sao không mở miệng làm bảo hắn hỗ trợ, chỉ cần nàng mở miệng, hắn nhất định giúp nàng.
Tối hôm đó, Mạc Tiêm Lương canh giữ bên Mộc Khuynh Cuồng một đêm, hắn căn bản không dám ngủ, sợ nàng nửa đêm tỉnh dậy.
Sáng hôm sau ánh nắng rực rỡ, nàng vẫn không tỉnh, Mạc Tiêm Lương nổi giận, đem mấy đại phu kêu đến hung hăng mắng một trận.
"Vương gia, thân thể vị cô nương này thật sự rất bình thường." Một vị đại phu dè dặt nói.
"Cút ra ngoài!" Mạc Tiêm Lương tức giận quát, vài đại phu nghe tiếng xám xịt nhanh chóng chạy xuống, sợ Mạc Tiêm Lương phạt bọn họ.
Trong lòng Mạc Tiêm Lương đầy lo lắng, cuối cùng đành phải đi hoàng cung tìm ngự y Hoàng gia cao cấp.
Trên giường Mộc Khuynh Cuồng rất yên tĩnh, nàng lúc này đã bắt đầu có ý thức, trong đầu liên tục lật lại chuyện phát sinh tối hôm qua, nàng đã chết rồi sao?
Nàng cảm thấy đầu muốn nổ tung, đột nhiên, nàng nhìn thấy rất nhiều bọt khí chằng chịt trong không gian tinh thần di động, đủ mọi màu sắc, nguyên một đám nhìn rất đẹp, mấu chốt là, bên trong những bọt khí kia giống như có một chút màu sắc đấu khí di động.
Đấu khí của nàng như thế nào biến thành bọt khí, hơn nữa còn chạy đến không gian tinh thần, không phải đều tụ ở đan điền sao?
"Khuynh Cuồng, Khuynh Cuồng, ngươi đã tỉnh chưa? Ngươi nhanh mở mắt ra, ta cảm ứng được, ngươi đã tỉnh." Móng vuốt Sửu Sửu liên tục cào trên tay Mộc Khuynh Cuồng, nó cảm ứng được, nàng tuyệt đối tỉnh.
Mộc Khuynh Cuồng cảm ứng những bọt khí đấu khí một phen, mới từ từ tỉnh lại, ánh sáng mãnh liệt kích thích hai mắt nàng không dám mở to, chỉ có thể híp lại thành một cái khe nhỏ, lập tức, liền chứng kiến mỗ chuột nhỏ nước mắt nước mũi lẫn lộn, một màn như vậy, làm lòng nàng vừa ấm lại đau lòng.
"Nhìn ngươi kìa, ta lchưa chết, khóc cái gì!" Thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào, nàng không nghĩ tới một con ma sủng sẽ vì nàng mà khóc.
"Ô ô... Khuynh Cuồng, ngươi làm ta sợ muốn chết, ngươi không biết tình huống tối hôm qua có bao nhiêu kinh khủng." Sửu Sửu vừa nghĩ tới máu đen quỷ dị, nghĩ tới nàng ngã xuống, bây giờ tim gan vẫn run sợ, nàng liều mạng như vậy làm gì, cùng lắm thì nàng không tham gia Mộc gia gia tộc đại hội lần này nữa.
Mộc Khuynh Cuồng suy yếu khẽ cười, đưa tay vuốt đầu nó, "Ngươi quên chúng ta muốn cùng nhau lang bạt sao, hơn nữa ta lớn lên xấu như vậy, Diêm vương sẽ không lưu ta."
Bình luận truyện