Vương Bài

Chương 114: Hành trình tới Thái Lan



- Tiểu thư, tôi thực là có việc gấp, làm phiền cô.

- Xin lỗi tiên sinh, chuyến bay lần này đã đầy rồi. Tôi đề nghị anh nên lấy vé bay vào ba ngày sau.

Vu Minh hỏi:

- Vậy có nơi nào ở gần đây có vé máy bay tới Thái Lan không?

- Anh chờ chút.

Câu trả lời là:

- Chiều mai có chuyến bay từ thành phố D tới Băng Cốc. Anh có định đặt vé không?

Vu Minh quả là sắp khóc rồi, thành phố A ở phía Nam, thành phố D ở phía Bắc. Vu Minh hỏi:

- Vậy có chuyến bay nào từ thành phố A tới thành phố D không?

Người nhân viên trả lời:

- Mười giờ sáng mai có một chuyến bay, 1 giờ chiều tới được thành phố D, còn chuyến bay đi từ thành phố D tới Băng Cốc là 1h45 chiều. Nhưng mà tiên sinh, tôi có trách nhiệm phải nhắc nhở, đó là tuyến đường quốc nội cho nên các chuyến bay như thế thì không biết có thể sẽ bị chậm lại không, mà có thể sẽ bị chậm thật, cho nên tôi đề nghị anh hãy đi chuyến bay vào ba ngày sau.

- Cám ơn.

Vu Minh cúp máy, bản thân đã chậm hai ngày, chậm thêm ba ngày nữa là năm. Kiểm tra địa đồ trên máy tính thì, cái đậu má, biên cảnh Trung Thái lại không hiện, cái này thực là không khoa học mà. Vu Minh cảm nhận được, có được một cái máy bay tư nhân, quả là một chuyện hạnh phúc tới nhường nào.

Diệp Chiến gọi điện thoại tới, câu đầu tiên đã chất vấn:

- Cậu chọn máy bay nào mà giờ còn ở Trung Quốc?

Vu Minh bất đắc dĩ trả lời:

- Tôi cũng muốn chọn một cái lắm chứ.

Diệp Chiến hỏi:

- Không có vé máy bay à?

- Đúng thế, vé của bốn tiếng sau đã bán hết sạch rồi.

Vu Minh nói.

Diệp Chiến chế nhạo:

- Mấy hôm nữa tôi sẽ tặng cậu một cái huy hiệu công dân tuân thủ pháp luật, rồi kiếm cái bản treo trước nhà cậu.

- Tôi không nói với đám người Đỗ Thanh Thanh đâu.

Vu Minh đương nhiên là có cách làm phi pháp, như là nhờ Nghê Thu đi trộm hai tấm hộ chiếu. Không có hộ chiếu thì không thể nào nhận được vé máy bay, bản thân mình cũng có thể thuận lợi mà đăng kí rồi.

Diệp Chiến sửng sốt:

- Vì sao?

- Là do anh chứ sao. Anh căn bản không thèm nói rõ ràng, bọn họ còn cho rằng Hiệp hội thám tử là một cái công ty.

- Con mẹ nó, người của Hiệp hội thám tử, chẳng lẽ lại phải biết tiếng Trung?

Diệp Chiến phản bác.

- Chẳng lẽ tôi uống Cô ca (phiên âm là “khả lạc”, nghĩ là có thể cười) thì tôi nhất định phải cười à?

Vu Minh lại phản bác lại.

Diệp Chiến:

- Uây, để ý vào cho tôi. Đừng tưởng rằng để cho cậu tham gia mà tôi không phải hy sinh gì nhé. Nếu cậu mà thất bại, tôi là người đề cử sẽ từ Hoàng Kim sẽ trực tiếp rơi thẳng xuống Bạch Ngân đấy. Cậu mà vượt qua kiểm tra, tôi đây cũng chả được cái rắm gì đâu.

- Biết rồi, tôi cố hết sức là được. Tái ông thất mã, trễ vài ngày cũng không phải là không tốt, tôi sẽ có thời gian để đi mua mấy thứ nhu yếu phẩm.

Diệp Chiến cúp máy, Vu Minh không thể nào tìm kiếm được cổ thần miếu trên bản đồ thế giới. Đành thử liên hệ với mấy người bạn ở Thái Lan, mà bọn họ cũng không có ai nghe qua về tòa cổ thần miếu kia. Nhưng mà có người nói với Vu Minh, miếu thờ ở Thái Lan phải hơn ba mươi ngàn, mà cũng rất nổi tiếng. Vu Minh đổ mồ hôi, hơn ba mươi ngàn. Khó trách lại muốn mình nhanh chóng xuất phát.

Lý Phục gõ cửa đi vào văn phòng của Vu Minh, nhìn hắn nói:

- Cậu chuẩn bị đi du lịch Thái Lan à?

Vu Minh trả lời:

- Đúng thế, Đỗ tiểu thư cho tôi nghỉ vài ngày, à này Lý Phục, tìm giúp tôi một tòa miếu thờ được không?

Lý Phục bước tới bên máy tính hỏi:

- Miếu thờ nào?

- Thần miếu Ruga.

- Đầu tiên phiên dịch nó thành tiếng Thái, rồi tìm kiếm….

Lý Phục gõ bàn phím một lúc:

- Có rồi, có người nói tới thần miếu Ruga, nó nằm ở vù bắc bộ Thái Lan, khu vực thị trấn Deha.

- …………….

Hóa ra là phải phiên dịch sang tiếng Thái trước, Vu Minh cảm thấy hổ thẹn, chỉ là bản thân nhờ đám bạn Thái Lan tìm giúp, nhưng có lẽ nào bọn họ lại dùng tiếng Trung đâu? Vu Minh:

- Cám ơn nhé.

- Khách khí vậy, à đúng rồi, vùng bắc bộ Thái Lan là cao nguyên rồi. Cho nên cậu có thể đi tới Khon Kaen của Thái, ở đó có sân bay, mà cũng gần với Deha. Ở Thái Lan có nhiều muỗi phết, cho nên cần phải chuẩn bị cho cẩn thận.

- Ok.

Vu Minh gật đầu.

- Uây!

Hải Na xuất hiện:

- Cuối tuần này là sinh nhật tôi, mọi người phải chuẩn bị quà đấy nhé. Thanh Thanh có ở đây không?

- Có đó!

Vu Minh trả lời, khi Hải Na đi vào phòng Đỗ Thanh Thanh, Vu Minh liền gọi điện:

- Xin chào, tôi muốn đặt một tấm vé đi Băng Cốc.

Hải Na khẽ kéo cửa lại rồi nói:

- Ok rồi, mình tìm được bốn cô em, tài cao, xinh đẹp, theo như quan sát của mình thì rát thích việc vợ chồng cùng nhau gây dựng sự nghiệp. Vu Minh mới có 22, 23, mà đã bắt đầu tư xuân rồi á? Mà nghe nói Lý Phục ly hôn rồi à?

Đỗ Thanh Thanh nói:

- Người ta còn cái ước hẹn hai năm đó bà.

- Chị đây không chơi hàng đã qua sử dụng.

Hải Na:

- Mà cậu cũng bát quái quá đấy, Ngô Du Du làm sao vậy? Vu Minh lại còn không được á? Bản thân mình thấy Ngô Du Du già quá rồi.

- Ngô Du Du là nhờ mình nói hộ với Vu Minh đó.

Đỗ Thanh Thanh trả lời.

…..

Thứ bảy, Vu Minh đẩy hành lý đi ra khỏi cửa, Hải Na đang đánh răng liền thò đầu ra hỏi:

- Vu Minh, đi đâu đấy?

- Đi du lịch Thái Lan,

Vu Minh trả lời.

- Hôm nay?

- Đúng thế.

- Không được, để mai đi.

Hải Na ngăn lại.

- Vì sao?

- Vì hôm nay là sinh nhật của tôi.

Vu Minh lắc đầu:

- Hôm nay không phải là sinh nhật của cô.

Hải Na kinh ngạc:

- Sao cậu biết chứ?

- Vì phụ nữ tầm tuổi này như cô rất ghét sinh nhật, chắc chắn sẽ không chủ động tổ chức sinh nhật.

Hải Na híp mắt cười:

- Cái gì gọi là phụ nữ tầm tuổi tôi?

Có sát khí, Vu Minh trả lời ngay:

- Tức là chỉ sự thanh xuân, tướng mạo xinh đẹp, gợi cảm, có sức sống.

- Mấy người đang làm gì thế?

Đỗ Thanh Thanh đi ra thì hỏi:

- Vu Minh, hôm nay cậu đi rồi à?

- Ừm!

Vu Minh:

- Đặt vé máy bay rồi.

- Có thể chuyển sang ngày mai không?

- Không được, tạm biệt hai quý cô. Hải Na, sinh nhật vui vẻ nhé.

Vu Minh kéo hành lý rời khỏi phòng.

Hải Na gãi cằm:

- Tên tiểu tử này nhất định là có vấn đề.

- Làm sao mà cậu biết?

- Lúc trước hắn lừa mình, bản thân mình cũng không thể nào nhận ra. Thế nhưng hôm nay đến tâm tình lừa mình cũng không có, thuần túy chỉ ứng phó.

- Cậu biết hắn thường hay làm trò vậy mà cậu…

Hải Na giải thích:

- Về sau mới hoài nghi.



Lần đầu tiên ra nước ngoài, cũng là một thân một mình, Vu Minh cũng cảm giác được chút khẩn trương. Trước khi lên máy bay, hắn gọi điện cho Tommy, Tommy quả nhiên không có chém gió, visa của Vu Minh đã làm xong rồi. Qua hải quan, Vu Minh theo yêu cầu của Vu Minh, lên một chiếc xe hơi ở gần sân bay. Trên ghế xe không có người ,chỉ có hai tờ giấy toàn tiếng Anh.

Tommy gọi điện thoại tới:

- Một khi đã chọn lựa thi đầu thì cũng có sự phiêu lưu, càng có những vấn đề không thể nào ngờ tới xảy ra. Cho nên cậu cần biết rằng, có thể cậu sẽ bị bắt, bị thương thậm chí là nguy hiểm tới tính mạng. Cậu đồng ý thì tôi sẽ nói tiếp, còn không thì coi như là cậu đi du lịch Thái Lan đi.

- Tôi đồng ý.

Vu Minh trả lời.

- Kéo cái ngăn kéo ô tô, bên trong có một thứ bằng cây thuốc lá. Là thiết vị định vị, có thể đeo ở bắp chân hoặc trên cánh tay. Nhớ kỹ, nó là thứ cứu mạng cậu, vô cùng quan trọng, nếu cậu muốn từ bỏ lần tuyển chọn này thì đánh vào đó mã số 711623 rồi xác nhận, sau đó chờ chúng tôi cho người tới đón cậu. Được rồi. Chúc may mắn và hẹn gặp lại.

Vu Minh đeo thiêt bị định vị lên tay trái, sau đó đi về phía ngân hàng, đổi sang tiền Thái. Sau đó chọn một nhà khách ở gần sân bay mà qua đêm, mua một đống cô ca và đồ ăn. Ngày hôm sau, hắn lên máy bay đi về phía Khon Kaen. Toàn bộ mọi chuyện đều thuận lời, Vu Minh đi taxi tới trấn Deha.

Vu Minh hỏi:

- Xin chào, cho hỏi cô có biết vị trí của thần miếu Ruga không?

Thần miếu Ruga là hắn nói bằng tiếng Thái.

- ………………

Đối phương lắc đầu.

- Xin chào, cho hỏi anh đã nghe qua về thần miếu Ruga chưa?

Vu Minh mất hẳn một ngày để tìm người hỏi thăm, hỏi hết toàn bộ cư dân trong trấn thậm chí là hai tòa chùa miếu ở nơi này. Cuối cùng kết quả chỉ là cái lắc đầu của người khác vì cơ bản là họ chưa bao giờ nghe nói qua về thần miếu Ruga.

Vu Minh có chút dự cảm bất tường, gọi điện cho Lý Phục hỏi:

- Lý Phục, lần trước anh kiểm tra tin tức về thần miếu Ruga, chỉ có một cái thôi đúng không?

Lý Phục trâ lời:

- Đúng thế.


- Cậu chờ chút.

Lý Phục kiểm tra mất 1p rồi trả lời:

- Là mười ngày trước.

Chị gái nó, bị gài rồi, đây là một cái bẫy. Vu Minh hối hận đập tay một cái, đơn giản thế mà không biết, làm gì đây? Bản thân thực là cuống quá rồi.

Không đúng, không thể nào không có bất kỳ đầu mối nào. Đây có khác gì là bản thân mình bảo đám người nước ngoài đi tìm một cái thôn nhỏ gọi là Tiểu Khê ở Trung Quốc đâu, phỏng chừng người nào cũng sẽ phát điên lên mất. Vu Minh nhìn sắc trời đã tối, liền đi về nhà nghỉ ở nơi này.

Sau khi ăn cơm tối, Vu Minh lại cầm cái máy định vị và hai tờ giấy toàn tiếng Anh ra để lên bản. Hơ thử tờ giấy lên trước bóng đền, không có gì. Thử ngâm 1 góc của 1 tờ vào trong nước muối, cũng không có gì. Ngược loại, Vu Minh cũng đã phát hiện ra máy định vị này còn có công năng nghe trộm, đoán chừng là tổ ủy muốn kiểm tra xem là thí sinh tham gia có ăn gian hay không.

Vu Minh nằm trên giường, tay cầm hai tờ giấy. Bản thân hắn hiểu, hai tờ giấy này ắt có vấn đề, vì tài liệu làm ra nó cũng không quá lạ, mà bên trong này cũng chỉ viết là có chút phiêu lưu mạo hiểm gì thôi. Còn không có ký tên, không con dấu, tức là không có dính líu tới pháp luật.

Mà mật mã cầu cứu cũng có vấn đề, vì nó không nên phức tạp như thế. 711623 không phải là một con số dễ nhớ. Vu Minh bật máy tính lên, thử kinh độ đông 711 vĩ độ bắc 623, chị gái, làm gì mà lớn thế. 71,1;62,3 là ở hẳn một cái hải vực rồi. Hoặc chỉ là dòng thứ 7 đi, hay từ thứ bảy hoặc từ đơn? Tổ hợp lại cũng chẳng có nghĩa gì.

Vu Minh lật lại, xoay qua xoay lại, mặc dù biết trên tờ giấy này có vấn đề với cái mật mã kia, nhưng lại không thể liên hệ tới được. Chỉ là năng lực cơ bản nhất mình cũng không có được. Vu Minh cảm thấy nhụt chí, rồi sốc lại tinh thần, đây chỉ là nhập môn mật mã. Vậy thì mã Morse chắc là thứ nhập môn đơn giản nhất rồi.

Dòng thứ 7, có bốn dấu chấm, kiểm tra ra thì bốn dấu chấm tròn là chỉ chữ H…

Vu Minh dịch xong, đi xuống lầu, tìm phục vụ hỏi:

- Xin hỏi, anh có biết địa chỉ này không?

- Trấn Haman, chắc là nơi đó, chờ tôi chút.

Phục vụ kiểm tra một lúc rồi nói:

- Trấn nhỏ này ở vùng đông bắc bộ, cách chúng ta khoảng 600km, dân cư có 400.

- Ở trấn Haman có toà thần miếu nào tên là Ruga không?

Vu Minh hỏi.

- Tôi cũng không rõ lắm.

Người phục vụ lễ phép trả lời:

- Hy vọng có thể giúp được anh.

- Tất nhiên. Mà có xe taxi nào tới thẳng trấn Haman không?

Vu Minh hỏi tiếp,

- Cái này không thể, anh có thể tới trấn Taman trước, còn trấn Haman chỉ cách đó 80 km mà thôi. Tới đó rồi anh sẽ tìm được phương tiện giao thông thích hợp.

- Ừm, cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện