Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 50
Văn Huỳnh Dương thất kinh ngẩng đầu lên hỏi “Hoàng thượng vì sao...”
“Không cần nói nhiều, không nên hỏi nhiều.” Phương Dục nghiêm mặt.
“Vâng.” Văn Huỳnh Dương vội vã cúi đầu.
“Năng lực của Đàn, ngươi và ta đều biết, vị trí này trừ nó ra không thể là ai khác” Phương Dục híp mắt phán một câu rõ như lòng bàn tay.
“Hoàng thượng vì sao không cho Thành vương danh chính ngôn thuận kế thừa vị trí của hoàng thượng?” Văn Huỳnh Dương nghi hoặc hỏi. Nếu như hoàng thượng muốn cho Phương Đàn thừa kế ngôi vị có thể trực tiếp truyền ngôi cho Vương gia, làm gì cần phải nhọc lòng lao tâm khổ tứ. Vạn nhất xảy ra sai sót, cái kia chẳng phải là hỏng chuyện lớn hay sao... Nhưng câu nói này ông không dám nói ra chỉ có thể để lại trong lòng.
“Có vài thứ phải tốn nhiều trắc trở mới cảm thấy quý giá. Trẫm sợ nó dễ dàng có được sẽ dễ dàng đánh mất“. Phương Dục thở dài bất đắc dĩ: “Hơn nữa Đàn quá mức nhân từ, đây là chính là nhược điểm. Trẫm muốn buộc nó phải trưởng thành, buộc nó trở thành vị vua không có nhược điểm. Tương lai quốc gia ký thác ở trên người của nó. Còn Phương Hàng lòng dạ nhỏ mọn, không thích hợp ngồi vị trí này nhưng lại rất thích hợp đem ra mài giũa Phương Đàn, vì thế trẫm chỉ có thể hi sinh hắn”
Tiếp theo thấp giọng tự nhủ: “Vốn dĩ Đàn không cần chịu khổ như vậy. Ai nha, ai bảo nó xuất thân từ hoàng gia”
Văn Huỳnh Dương cho rằng hoàng thượng ám chỉ là phải hi sinh Phương Hàng, trong lòng cảm giác từng trận phát lạnh, người ta hay nói hoàng gia không dị tình, quả đúng như thế. Hoàng thượng có thể đối với con trai của mình xuống tay như vậy, huống chi là người khác.
Ông lại mở miệng: “Như hoàng thượng từng nói, thành vương thiện tâm, liệu Thành vương có chịu ngồi trên ngôi cao hay là không đây?”
Hoàng đế nhếch miệng, đa mưu túc trí: “Trẫm đã phái người ở bên ngoài làm việc, chờ trẫm qua đời bọn họ liền ra tay tung lời đồn thổi khắp bốn phía, Phương Hàng nhất định khả nghi, đến lúc đó Đàn không muốn ngồi trên vị trí này cũng không được”
“Hoàng thượng anh minh.” Văn Huỳnh Dương suy nghĩ xem ra Phương Đàn không làm Hoàng đế là không được. Mà ông chính là người sẽ châm dầu vào ngọn lửa giả này, là bất đắc dĩ, là bức bách.
Phương Đàn từ khi lên bốn đã do một tay ông dạy dỗ. Có thể nói ông đã nhìn nó lớn lên, xem như chính con ruột của mình. Tâm tư Phương Đàn như thế nào ông làm sao mà không hiểu, một lòng ngóng trông tự do, nếu không phải thân phận Hoàng tử đè lên vai nó, có lẽ nó đã sớm rời khỏi hoàng cung. Hiện tại hoàng thượng lại muốn an bài như vậy, e rằng Phương Đàn không thể nào sống cuộc sống mà nó muốn nữa rồi.
Văn Huỳnh Dương nhắc nhở: “Thế nhưng hoàng thượng, như vậy có phải là có chút phiền phức?”
“Quá trình không trọng yếu, chỉ cần kết quả, tốn bao nhiên khó nhọc cũng phải làm. Nói không chừng sau này Phương Đàn sẽ càng thêm quý trọng vị trí này“. Phương Dục thản nhiên, nếu như Phương Đàn có thể quý trọng ngôi vị hoàng đế khó khăn lắm mới có kia chẳng phải là rất hợp tâm ý của ông hay sao?
Sau đó ông mỉm cười hỏi Văn Huỳnh Dương: “Ngươi hiện tại biết trẫm tại sao phải nhờ ngươi dạy bảo cho Đàn đạo làm vua chưa?”
Văn Huỳnh Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ, không khỏi mở to hai mắt: “Lẽ nào hoàng thượng đã sớm quyết định sao?”
Phương Dục vuốt râu mép, cười to: “Đúng là như thế. Chỉ hy vọng Đàn có thể thấu hiểu khổ tâm của trẫm, cố gắng đối xử tốt với thiên hạ bách tính.”
“Thần tin tưởng Thành vương sẽ không phụ lòng hoàng thượng kỳ vọng“. Văn Huỳnh Dương đại nghĩa cất lời.
Bọn họ thương lượng một chút chuyện có liên quan. Sau khi thương lượng xong, Phương Dục nói: “Ngươi không cần biết quá nhiều, cứ dựa theo lời trẫm dặn dò làm là được rồi”
“Vâng“. Văn Huỳnh Dương trong lòng đã rõ, đáp.
Phương dục xoay người ngồi trở lại long ỷ, một đặt trên tay vịn, một tay ấn trán, hiện ra sắc mặt mệt mỏi: “Sau khi chuyện thành công, ngươi...” Do dự dừng một chút, đưa đôi mắt tình cờ trông thấy từng sợi tóc bạc của Văn Hùng Dương, tâm trạng hơi động, mới đột ngột hỏi: “Trẫm nhớ ngươi so với trẫm nhỏ hơn 5 tuổi.”
Đột nhiên nhắc đến chuyện này, Văn Huỳnh Dương không hiểu mô tê gì nên trả lời: “Thưa hoàng thượng đúng vậy”
Phương Dục vuốt hàm râu bạc trắng, không khỏi thở dài: “Chúng ta già rồi. Thiên hạ này không đến lượt chúng ta quản“.
“Hoàng thượng còn khỏe, chớ để mệt nhọc quá độ, quan tâm thân thể của mình nhiều hơn. Như vậy mới có thể sống lâu trăm tuổi.” Văn Huỳnh Dương cung kính.
Phương Dục cười khổ: “Trẫm hiểu được, trẫm chính là trước khi chết muốn vì Phương Đàn làm chút chuyện mà thôi”
Văn Huỳnh Dương đang muốn khuyên nữa liền nghe Phương Dục nói với ông rằng: “Không nói nữa, chờ sau khi chuyện thành công ngươi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó đi, nhân lúc vẫn còn mạnh khỏe“. Ông không có ngẩng đầu, vì thế không nhìn thấy ánh mắt ân tình của Phương Dục.
“Vâng”
Phương dục uể oải phất phất tay: “Ngươi lui xuống trước đi, trẫm mệt mỏi”
Văn Huỳnh Dương lại thi lễ: “Vâng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế“. Sau đó liền lui ra.
Lúc đang đi ra khỏi hoàng cung, ông ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mưa gió sấm giăng, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một trận bi thương. Nếu như có một ngày Phương Đàn biết ông cùng hoàng thượng đồng thời liên thủ đem nó dứt khoát đẩy tới vị trí kia, mà cái ngôi vị kia tuyệt nhiên lại không phải ước nguyện của nó, nó sẽ nghĩ như thế nào? Nó có thể hay không trách mình? Dù gì điều này cũng đâu phải mong muốn của ông.
Nghĩ như vậy ông liền cảm thấy không còn mặt mũi đi gặp Phương Đàn. Sau khi Phương Dục tạ thế, ông vội vã nói với Phương Hàng cáo lão từ quan, khi đó Phương Hàng mới vừa đăng cơ, trong lòng vui mừng khôn tả, nào có ở không đi để ý tới một cái lão già như ông, ngọc tỷ ấn xuống một phát thế là hoàn thành tâm nguyện của ông.
Được sự cho phép của Phương Hàng, Văn Huỳnh Dương liền lập tức suốt đêm thu thập hành lý rời kinh thành. Khi Phương Đàn biết được tin tức vội vàng đuổi theo. Thế mà từ lâu vẫn không dò la được tung tích của ông, Phương Đàn không khỏi hoài nghi phải chăng mình đã làm sai điều gì.
****
“Hi vọng của hoàng thượng cùng lão thần bồi dưỡng Phương Đàn mười ba năm qua không hề uổng phí, Đàn nếu như có thể một lòng đặt xã tắc lên trên chính là hoàng thượng chi phúc, thiên hạ chi phúc. Nó có thể đối xử tử tế với bách tính, làm một minh quân, chắc chắn sẽ không phụ lòng kỳ vọng của hoàng thượng đối với Đàn. Hoàng thượng nhất định phải phù hộ nó có thể thuận lợi kế thừa ngôi vị hoàng đế“. Văn Duỳnh Dương phủ phục trên đất khóc không thành tiếng.
Năm đó chính ông cùng hoàng thượng liên thủ, Phương Đàn ngày hôm nay mới rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Văn Huỳnh Dương hiện đang cảm thấy có lỗi với Phương Đàn. Nhưng ông không thể không làm, không làm chính là bất trung.
Trên mặt ông lệ rơi ngang dọc, nghẹn ngào nói: “Hiện tại thần nhiệm vụ đã hoàn thành, rốt cục đã có thể đi gặp hoàng thượng rồi”
Ngay khi hoàng thượng năm đó qua đời, ông đã nghĩ muốn chết theo hoàng thượng, cái mạng này chính là hoàng thượng ban cho ông, hoàng thượng mất rồi ông sống sót còn ý nghĩa gì. Chỉ là bởi vì lúc đó trên người còn trọng trách lớn mới không dám theo đi, hiện tại trọng trách hoàn thành, ông rốt cục có thể an tâm đi gặp hoàng thượng chốn suối vàng.
“Lão thần năm nay sáu mươi tám, sống như vậy đã đủ, hoàng thượng chậm một chút đợi lão thần đến bồi người đi“. Ông lau nước mắt trên mặt, hai tay run run, hai chân gian nan đứng dậy vịn cạnh bàn đi tới trước cửa, đem cửa khóa trái lại sau đó trở vào mở tủ lấy quan phục ra mặc, lại vấn tóc cẩn thận tỉ mỉ, mang theo quan mũ, ăn mặc chỉnh tề. Sau đó đi đến trước giường, ngồi xuống từ ở gầm giường lấy ra trường kiếm hộ thân giấu dưới đáy.
“Lão thần một đời trung thành tuyệt đối, chỉ cầu không thẹn với bách tính! Không thẹn với hoàng thượng! Không thẹn với lòng! Hiện tại lão thần đã hoàn thành nhiệm vụ hoàng thượng lúc lâm chung giao phó, lão thần một đời cũng không tiếc nuối! Không bằng lúc thần hiện tại đầu óc còn minh mẫn hãy để lão thần hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này đi“. Ánh mắt xem thường cái chết nhìn chằm chằm chuôi kiếm, cánh tay hơi dùng sức liền rút kiếm ra, không chùng bước gác lưỡi kiếm trên cổ của mình.
“Hoàng thượng a! Đây là bài học thần dạy cho Thành vương đạo lý cuối cùng. Cũng là năm đó lời ngài do dự chưa từng nói ra. Ngài tuy rằng không nói ra nhưng thần lại biết hoàng thượng muốn nói cái gì. Hoàng thượng yên tâm, lão thần làm được rồi“. Vài ngày sau đó, Văn Huỳnh Dương không ngừng hồi tưởng lại cuộc nói chuyện hôm đó với hoàng thượng, khi đó ông mới ý thức được hoàng thượng cuối cùng do dự một chút kia là muốn nói cái gì.
“Người chết mới sẽ không tiết lộ bí mật” Mắt ông sáng như đuốc, từng chữ từng chữ thì thầm: “Lòng dạ mềm yếu tuyệt không phải là tính cách bậc đế vương” Vừa dứt lời, ông liền đem kiếm xoay ngang, trên cổ xuất hiện một đạo vết máu. Ông phải đem bí mật của hoàng thượng xuống dưới cữu tuyền.
Không đầy nửa khắc, từ vết cứa kia máu huyến tuôn trào, nhuộm đỏ cả quan phục. Văn Huỳnh Dương ý thức càng ngày càng mơ hồ, miễn cưỡng chậm rãi ngồi xuống lấy thanh kiếm phóng tới trên đất để tránh kinh động người bên ngoài. Ông cảm giác được cổ máu tươi không ngừng chảy ra, thân thể dần dần lạnh lẽo, cuối cùng ông cũng không chống đỡ được ngã sấp trên mặt đất.
Môi trắng bệch kịch liệt run rẩy như cá thiếu nước liều mạng muốn thở. Thời khắc sắp tắt, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy vô vàn hình ảnh cuộc đời mình bay qua, cuối cùng hình ảnh dừng lại là một bé trai vô cùng thanh tú. Phương Đàn... ông đưa ngón tay dính đầy máu tươi muốn chạm vào người kia, cuối cùng vẫn là vô lực rơi xuống. Nguyên lai người xưa hay nói trước khi chết có thể nhìn lại cuộc đời của mình là sự thật a.
Phương Đàn bọn họ ở ngoài phòng nghe tiếng kiếm sắt rơi vang, ý thức được chuyện không đúng, lập tức bước nhanh nhằm phía cửa. Lâm Tư Thanh đi trước một bước đẩy cửa vào nhưng không đẩy được, có thể là vì tiên sinh đã khóa trái. Hắn giơ tay lên không ngừng gõ cửa, cao giọng gọi: “Tiên sinh, tiên sinh làm sao?” Không ai đáp lại.
“Tránh ra!” Phương Đàn trong lòng dự cảm càng ngày càng không tốt, nhất thời nóng ruột xông lên, chờ khi hắn tránh ra nhấc lên áo choàng giơ một cước đá vào cửa. Một cước không mở, lại là một cước. Lâm Tư Thanh nhìn thấy nàng làm như vậy, cũng theo nàng đá mạnh lên cửa.
Tống Ứng Diêu ở bên cạnh cũng nóng ruột, nàng đi tới cửa sổ trước hướng bên trong nhìn tới. Ánh mắt vừa lúc bị cái bàn ngăn trở, cái gì cũng không nhìn thấy. Thử thay đổi góc độ vẫn là không nhìn thấy, trong lòng càng ngày càng bất an.
Hai người liền đạp mấy lần mới đá tung cửa, vô cùng lo lắng chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Lâm Tư Thanh ngã quỵ trên mặt đất, Phương Đàn mặt mày trắng bệch.
“Không cần nói nhiều, không nên hỏi nhiều.” Phương Dục nghiêm mặt.
“Vâng.” Văn Huỳnh Dương vội vã cúi đầu.
“Năng lực của Đàn, ngươi và ta đều biết, vị trí này trừ nó ra không thể là ai khác” Phương Dục híp mắt phán một câu rõ như lòng bàn tay.
“Hoàng thượng vì sao không cho Thành vương danh chính ngôn thuận kế thừa vị trí của hoàng thượng?” Văn Huỳnh Dương nghi hoặc hỏi. Nếu như hoàng thượng muốn cho Phương Đàn thừa kế ngôi vị có thể trực tiếp truyền ngôi cho Vương gia, làm gì cần phải nhọc lòng lao tâm khổ tứ. Vạn nhất xảy ra sai sót, cái kia chẳng phải là hỏng chuyện lớn hay sao... Nhưng câu nói này ông không dám nói ra chỉ có thể để lại trong lòng.
“Có vài thứ phải tốn nhiều trắc trở mới cảm thấy quý giá. Trẫm sợ nó dễ dàng có được sẽ dễ dàng đánh mất“. Phương Dục thở dài bất đắc dĩ: “Hơn nữa Đàn quá mức nhân từ, đây là chính là nhược điểm. Trẫm muốn buộc nó phải trưởng thành, buộc nó trở thành vị vua không có nhược điểm. Tương lai quốc gia ký thác ở trên người của nó. Còn Phương Hàng lòng dạ nhỏ mọn, không thích hợp ngồi vị trí này nhưng lại rất thích hợp đem ra mài giũa Phương Đàn, vì thế trẫm chỉ có thể hi sinh hắn”
Tiếp theo thấp giọng tự nhủ: “Vốn dĩ Đàn không cần chịu khổ như vậy. Ai nha, ai bảo nó xuất thân từ hoàng gia”
Văn Huỳnh Dương cho rằng hoàng thượng ám chỉ là phải hi sinh Phương Hàng, trong lòng cảm giác từng trận phát lạnh, người ta hay nói hoàng gia không dị tình, quả đúng như thế. Hoàng thượng có thể đối với con trai của mình xuống tay như vậy, huống chi là người khác.
Ông lại mở miệng: “Như hoàng thượng từng nói, thành vương thiện tâm, liệu Thành vương có chịu ngồi trên ngôi cao hay là không đây?”
Hoàng đế nhếch miệng, đa mưu túc trí: “Trẫm đã phái người ở bên ngoài làm việc, chờ trẫm qua đời bọn họ liền ra tay tung lời đồn thổi khắp bốn phía, Phương Hàng nhất định khả nghi, đến lúc đó Đàn không muốn ngồi trên vị trí này cũng không được”
“Hoàng thượng anh minh.” Văn Huỳnh Dương suy nghĩ xem ra Phương Đàn không làm Hoàng đế là không được. Mà ông chính là người sẽ châm dầu vào ngọn lửa giả này, là bất đắc dĩ, là bức bách.
Phương Đàn từ khi lên bốn đã do một tay ông dạy dỗ. Có thể nói ông đã nhìn nó lớn lên, xem như chính con ruột của mình. Tâm tư Phương Đàn như thế nào ông làm sao mà không hiểu, một lòng ngóng trông tự do, nếu không phải thân phận Hoàng tử đè lên vai nó, có lẽ nó đã sớm rời khỏi hoàng cung. Hiện tại hoàng thượng lại muốn an bài như vậy, e rằng Phương Đàn không thể nào sống cuộc sống mà nó muốn nữa rồi.
Văn Huỳnh Dương nhắc nhở: “Thế nhưng hoàng thượng, như vậy có phải là có chút phiền phức?”
“Quá trình không trọng yếu, chỉ cần kết quả, tốn bao nhiên khó nhọc cũng phải làm. Nói không chừng sau này Phương Đàn sẽ càng thêm quý trọng vị trí này“. Phương Dục thản nhiên, nếu như Phương Đàn có thể quý trọng ngôi vị hoàng đế khó khăn lắm mới có kia chẳng phải là rất hợp tâm ý của ông hay sao?
Sau đó ông mỉm cười hỏi Văn Huỳnh Dương: “Ngươi hiện tại biết trẫm tại sao phải nhờ ngươi dạy bảo cho Đàn đạo làm vua chưa?”
Văn Huỳnh Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ, không khỏi mở to hai mắt: “Lẽ nào hoàng thượng đã sớm quyết định sao?”
Phương Dục vuốt râu mép, cười to: “Đúng là như thế. Chỉ hy vọng Đàn có thể thấu hiểu khổ tâm của trẫm, cố gắng đối xử tốt với thiên hạ bách tính.”
“Thần tin tưởng Thành vương sẽ không phụ lòng hoàng thượng kỳ vọng“. Văn Huỳnh Dương đại nghĩa cất lời.
Bọn họ thương lượng một chút chuyện có liên quan. Sau khi thương lượng xong, Phương Dục nói: “Ngươi không cần biết quá nhiều, cứ dựa theo lời trẫm dặn dò làm là được rồi”
“Vâng“. Văn Huỳnh Dương trong lòng đã rõ, đáp.
Phương dục xoay người ngồi trở lại long ỷ, một đặt trên tay vịn, một tay ấn trán, hiện ra sắc mặt mệt mỏi: “Sau khi chuyện thành công, ngươi...” Do dự dừng một chút, đưa đôi mắt tình cờ trông thấy từng sợi tóc bạc của Văn Hùng Dương, tâm trạng hơi động, mới đột ngột hỏi: “Trẫm nhớ ngươi so với trẫm nhỏ hơn 5 tuổi.”
Đột nhiên nhắc đến chuyện này, Văn Huỳnh Dương không hiểu mô tê gì nên trả lời: “Thưa hoàng thượng đúng vậy”
Phương Dục vuốt hàm râu bạc trắng, không khỏi thở dài: “Chúng ta già rồi. Thiên hạ này không đến lượt chúng ta quản“.
“Hoàng thượng còn khỏe, chớ để mệt nhọc quá độ, quan tâm thân thể của mình nhiều hơn. Như vậy mới có thể sống lâu trăm tuổi.” Văn Huỳnh Dương cung kính.
Phương Dục cười khổ: “Trẫm hiểu được, trẫm chính là trước khi chết muốn vì Phương Đàn làm chút chuyện mà thôi”
Văn Huỳnh Dương đang muốn khuyên nữa liền nghe Phương Dục nói với ông rằng: “Không nói nữa, chờ sau khi chuyện thành công ngươi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó đi, nhân lúc vẫn còn mạnh khỏe“. Ông không có ngẩng đầu, vì thế không nhìn thấy ánh mắt ân tình của Phương Dục.
“Vâng”
Phương dục uể oải phất phất tay: “Ngươi lui xuống trước đi, trẫm mệt mỏi”
Văn Huỳnh Dương lại thi lễ: “Vâng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế“. Sau đó liền lui ra.
Lúc đang đi ra khỏi hoàng cung, ông ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mưa gió sấm giăng, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một trận bi thương. Nếu như có một ngày Phương Đàn biết ông cùng hoàng thượng đồng thời liên thủ đem nó dứt khoát đẩy tới vị trí kia, mà cái ngôi vị kia tuyệt nhiên lại không phải ước nguyện của nó, nó sẽ nghĩ như thế nào? Nó có thể hay không trách mình? Dù gì điều này cũng đâu phải mong muốn của ông.
Nghĩ như vậy ông liền cảm thấy không còn mặt mũi đi gặp Phương Đàn. Sau khi Phương Dục tạ thế, ông vội vã nói với Phương Hàng cáo lão từ quan, khi đó Phương Hàng mới vừa đăng cơ, trong lòng vui mừng khôn tả, nào có ở không đi để ý tới một cái lão già như ông, ngọc tỷ ấn xuống một phát thế là hoàn thành tâm nguyện của ông.
Được sự cho phép của Phương Hàng, Văn Huỳnh Dương liền lập tức suốt đêm thu thập hành lý rời kinh thành. Khi Phương Đàn biết được tin tức vội vàng đuổi theo. Thế mà từ lâu vẫn không dò la được tung tích của ông, Phương Đàn không khỏi hoài nghi phải chăng mình đã làm sai điều gì.
****
“Hi vọng của hoàng thượng cùng lão thần bồi dưỡng Phương Đàn mười ba năm qua không hề uổng phí, Đàn nếu như có thể một lòng đặt xã tắc lên trên chính là hoàng thượng chi phúc, thiên hạ chi phúc. Nó có thể đối xử tử tế với bách tính, làm một minh quân, chắc chắn sẽ không phụ lòng kỳ vọng của hoàng thượng đối với Đàn. Hoàng thượng nhất định phải phù hộ nó có thể thuận lợi kế thừa ngôi vị hoàng đế“. Văn Duỳnh Dương phủ phục trên đất khóc không thành tiếng.
Năm đó chính ông cùng hoàng thượng liên thủ, Phương Đàn ngày hôm nay mới rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Văn Huỳnh Dương hiện đang cảm thấy có lỗi với Phương Đàn. Nhưng ông không thể không làm, không làm chính là bất trung.
Trên mặt ông lệ rơi ngang dọc, nghẹn ngào nói: “Hiện tại thần nhiệm vụ đã hoàn thành, rốt cục đã có thể đi gặp hoàng thượng rồi”
Ngay khi hoàng thượng năm đó qua đời, ông đã nghĩ muốn chết theo hoàng thượng, cái mạng này chính là hoàng thượng ban cho ông, hoàng thượng mất rồi ông sống sót còn ý nghĩa gì. Chỉ là bởi vì lúc đó trên người còn trọng trách lớn mới không dám theo đi, hiện tại trọng trách hoàn thành, ông rốt cục có thể an tâm đi gặp hoàng thượng chốn suối vàng.
“Lão thần năm nay sáu mươi tám, sống như vậy đã đủ, hoàng thượng chậm một chút đợi lão thần đến bồi người đi“. Ông lau nước mắt trên mặt, hai tay run run, hai chân gian nan đứng dậy vịn cạnh bàn đi tới trước cửa, đem cửa khóa trái lại sau đó trở vào mở tủ lấy quan phục ra mặc, lại vấn tóc cẩn thận tỉ mỉ, mang theo quan mũ, ăn mặc chỉnh tề. Sau đó đi đến trước giường, ngồi xuống từ ở gầm giường lấy ra trường kiếm hộ thân giấu dưới đáy.
“Lão thần một đời trung thành tuyệt đối, chỉ cầu không thẹn với bách tính! Không thẹn với hoàng thượng! Không thẹn với lòng! Hiện tại lão thần đã hoàn thành nhiệm vụ hoàng thượng lúc lâm chung giao phó, lão thần một đời cũng không tiếc nuối! Không bằng lúc thần hiện tại đầu óc còn minh mẫn hãy để lão thần hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này đi“. Ánh mắt xem thường cái chết nhìn chằm chằm chuôi kiếm, cánh tay hơi dùng sức liền rút kiếm ra, không chùng bước gác lưỡi kiếm trên cổ của mình.
“Hoàng thượng a! Đây là bài học thần dạy cho Thành vương đạo lý cuối cùng. Cũng là năm đó lời ngài do dự chưa từng nói ra. Ngài tuy rằng không nói ra nhưng thần lại biết hoàng thượng muốn nói cái gì. Hoàng thượng yên tâm, lão thần làm được rồi“. Vài ngày sau đó, Văn Huỳnh Dương không ngừng hồi tưởng lại cuộc nói chuyện hôm đó với hoàng thượng, khi đó ông mới ý thức được hoàng thượng cuối cùng do dự một chút kia là muốn nói cái gì.
“Người chết mới sẽ không tiết lộ bí mật” Mắt ông sáng như đuốc, từng chữ từng chữ thì thầm: “Lòng dạ mềm yếu tuyệt không phải là tính cách bậc đế vương” Vừa dứt lời, ông liền đem kiếm xoay ngang, trên cổ xuất hiện một đạo vết máu. Ông phải đem bí mật của hoàng thượng xuống dưới cữu tuyền.
Không đầy nửa khắc, từ vết cứa kia máu huyến tuôn trào, nhuộm đỏ cả quan phục. Văn Huỳnh Dương ý thức càng ngày càng mơ hồ, miễn cưỡng chậm rãi ngồi xuống lấy thanh kiếm phóng tới trên đất để tránh kinh động người bên ngoài. Ông cảm giác được cổ máu tươi không ngừng chảy ra, thân thể dần dần lạnh lẽo, cuối cùng ông cũng không chống đỡ được ngã sấp trên mặt đất.
Môi trắng bệch kịch liệt run rẩy như cá thiếu nước liều mạng muốn thở. Thời khắc sắp tắt, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy vô vàn hình ảnh cuộc đời mình bay qua, cuối cùng hình ảnh dừng lại là một bé trai vô cùng thanh tú. Phương Đàn... ông đưa ngón tay dính đầy máu tươi muốn chạm vào người kia, cuối cùng vẫn là vô lực rơi xuống. Nguyên lai người xưa hay nói trước khi chết có thể nhìn lại cuộc đời của mình là sự thật a.
Phương Đàn bọn họ ở ngoài phòng nghe tiếng kiếm sắt rơi vang, ý thức được chuyện không đúng, lập tức bước nhanh nhằm phía cửa. Lâm Tư Thanh đi trước một bước đẩy cửa vào nhưng không đẩy được, có thể là vì tiên sinh đã khóa trái. Hắn giơ tay lên không ngừng gõ cửa, cao giọng gọi: “Tiên sinh, tiên sinh làm sao?” Không ai đáp lại.
“Tránh ra!” Phương Đàn trong lòng dự cảm càng ngày càng không tốt, nhất thời nóng ruột xông lên, chờ khi hắn tránh ra nhấc lên áo choàng giơ một cước đá vào cửa. Một cước không mở, lại là một cước. Lâm Tư Thanh nhìn thấy nàng làm như vậy, cũng theo nàng đá mạnh lên cửa.
Tống Ứng Diêu ở bên cạnh cũng nóng ruột, nàng đi tới cửa sổ trước hướng bên trong nhìn tới. Ánh mắt vừa lúc bị cái bàn ngăn trở, cái gì cũng không nhìn thấy. Thử thay đổi góc độ vẫn là không nhìn thấy, trong lòng càng ngày càng bất an.
Hai người liền đạp mấy lần mới đá tung cửa, vô cùng lo lắng chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Lâm Tư Thanh ngã quỵ trên mặt đất, Phương Đàn mặt mày trắng bệch.
Bình luận truyện