Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 76
Phương Đàn kinh ngạc: “Hài tử ở đâu?”
“Hình tướng quân đã phái người ôm tới đây”
“Được“. Phương Đàn đảo mắt thấy binh sĩ còn đứng trong điện rất đông đều đang đứng lóng ngóng không biết nên ở hay đi, đôi mắt họ tha thiết mong chờ mình. Phương Đàn ra lệnh cho Hình Chu: “Hình thiếu tướng hãy cho binh sĩ nghỉ ngơi đi”
Hình Chu đã sớm đứng dưới đại điện đáp: “Vâng.” Sau đó xoay người đối mặt binh lính phất tay ra hiệu cho phó tướng dẫn đội quân rời khỏi cung điện về quân doanh của mình.
Trong cung chốc lát đã yên tĩnh, Hình Chu xin chỉ thị từ Phương Đàn: “Cái kia mạt tướng?”
Phương Đàn phân phó: “Ngươi trước tiên ở lại chỗ này chờ ta cùng đi”
“Vâng” Hình Chu thi lễ sau đó cùng thủ hạ của hắn đứng tại chổ đợi lệnh, tay hắn như trước chăm chú nắm chuôi kiếm, tính cảnh giác không hề bởi vì chiến thắng mà giảm đi.
Chừng thời gian một nén hương, mấy người lính vây quanh bà đỡ đang ôm một nữ hài đi vào, vạt áo của bà còn lưu lại vết máu có vẻ rất mới. Bà đỡ sợ hãi đến hồn phi phách tán mặt tái mét, bị binh sĩ giục giã mới lập cập bước đi khiến người không khỏi lo lắng bà có thể đem hài tử trong tay đánh rơi xuống hay không.
Vị binh sĩ đi trước bước nhanh đến hành lễ với Phương Đàn: “Vương Gia, hài tử đến rồi”
“Các ngươi phát hiện con bé ở đâu?” Phương Đàn từ long ỷ đi xuống hỏi.
“Minh nguyệt cung” Binh sĩ bẩm báo thành thật. “Cung nữ bên trong điện giao cho mọi người, chủ nhân của các nàng đến ngày sinh hạ sinh một nữ hài, trong lúc sinh khó, chủ nhân các nàng mong cầu hoàng thượng đến gặp một lần cuối nhưng không được. Sau khi chủ nhân qua đời, cung nữ định ra ngoài thông báo cho hoàng thượng, không nghĩ các quân đội đã xông vào”
“Ừ” Phương Đàn nhớ một chút về vị phi tử ngụ trong Minh nguyệt cung, hình như họ Lưu? hay họ Liễu? nàng cũng không nhớ nổi. Nhưng nàng thương xót đứa bé mới sinh ra đã mất đi mẫu thân. Nàng phân phó quan binh kia: “Đem đến đây cho ta nhìn”
“Vâng” Hắn xoay người muốn đến ôm lấy hài tử, bà đỡ thấy hắn bộ mặt đằng đằng sát khí cho rằng hắn muốn làm hại mình, không tự chủ ôm chặt đứa trẻ trong lòng, sợ sệt kêu lên: “Đừng có tới đây”
Binh sĩ đang định đoạt đứa trẻ, Phương Đàn kịp thời ngăn cản động tác của hắn lại: “Để cho bà ấy mang đến đây“. Phương Đàn sợ binh sĩ thô lỗ sẽ thương tổn hài tử còn quá nhỏ.
Binh sĩ nghe được mệnh lệnh liền lui ra để cho bà đỡ ôm đứa trẻ đến trước mặt Vương Gia.
Hình Chu đột nhiên chặn ở trước mặt Phương Đàn: “Vương Gia, vạn nhất bà ấy là thích khách của hoàng thượng làm sao bây giờ?”
“Để cho mạt tướng đến trước đi” Hình Chu nói.
“Ngươi có nhẹ tay được không đó?” Phương Đàn kinh ngạc hỏi.
Hình Chu gương mặt nhiễm đỏ: “Trước đây mạt tướng trấn thủ biên quan, phu nhân của ta cũng hạ sinh cho ta một đứa con gái. Bây giờ hẳn là bốn tuổi đi“. Hắn đem kiếm trong tay đưa cho thủ hạ, muốn tay tiếp nhận đứa trẻ từ tay bà đỡ.
Bà đỡ nơm nớp lo sợ đi lên phía trước, thỉnh thoảng liếc trộm Vương Gia, lại quay đầu nhìn Hình Chu, phát hiện không có gì nguy hiểm mới dám đem hài tử giao cho Hình Chu.
Phương Đàn bỗng nhiên xúc động, nhìn mà xem Hình Chu là một hán tử ngũ đại tam thô vì ôm lấy hài tử mà dáng vẻ cận trọng vô cùng, chỉ lo thương tổn trẻ con, trong lòng không khỏi cảm động: “Chuyện lần này xong người nhớ phải về nhà thăm một chút, chờ qua mấy tháng an ổn lại đi”
Hình Chu chợt nghe Vương Gia nói câu nói này vui mừng khôn nguôi, ôm hài tử quỳ xuống: “Tạ ơn vương gia”
“Đứng lên đi, đem lại đây cho ta nhìn“. Phương Đàn nhấc tay cười nói. Nàng cùng Tống Ứng Diêu đời này không thể có hài tử, chuyện này cũng là chuyện nàng tiếc nuối nhất, nàng lén thở dài một hơi.
Hình Chu cười khúc khích đứng lên liếc mắt nhìn hài tử: “Nàng ngủ rồi” đồng thời cánh tay nâng lên nâng niu mang hài tử đưa cho Phương Đàn nhìn.
“Thật sao?” Phương Đàn mặt mỉm cười, ngón tay men theo áo quần hài tử kéo kéo khăn quấn ra nhìn.
Bên trong tã lót là một nữ hài được quấn chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hỏn, da dẻ nhăn nheo so với khỉ con lúc mới sinh có phần tương tự. Cánh tay lộ ra ngoài tả lót, bàn tay nắm thành quả đấm, thỉnh thoảng ngón tay quơ quơ trong không trung sau đó tự đưa vào trong miệng.
“Để ta ôm nàng một cái đi” Phương Đàn nói với Hình Chu.
“Vâng” Hình Chu đưa hài tử cho Phương Đàn.
Phương Đàn nhẹ nhàng ôm lấy, nhìn hài tử trong lồng ngực mình đang ngủ say, trong lòng đột nhiên xao động, nếu như có thể có đứa bé này bên gối, chẳng phải là không cần nuối tiếc hay không, Vương phi không phải luôn luôn muốn trẻ con sao? Nàng không thể cho Ứng Diêu một hài tử thân sinh, thế nhưng nhận một đứa con nuôi lại dễ như trở bàn tay.
Trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ này nàng liền quyết định thật nhanh, bí mật ra lệnh cho Hình Chu: “Đem những người cùng phát hiện đứa trẻ này cấm khẩu lại cho ta, đứa bé này coi như bản vương đã xử lý xong. Trong hậu cung của hoàng thượng tối nay không có sinh ra đứa bé nào hết“. Một câu trước là nàng thông báo cho kẻ thù biết, một câu sau chính là cho thủ hạ bên ngoài một đáp án.
Hình Chu tuy không biết Vương Gia ý muốn như thế nào, thế nhưng hắn vẫn vâng theo mệnh lệnh xoay người đi chấp hành.
Đang lúc này Thạch Tu vẫn trốn ở góc phòng nhìn trộm động tĩnh bên ngoài, thấy có cơ hội để lợi dụng được, hắn chậm rãi giơ cánh tay lên nhắm ngay lưng Phương Đàn đang quay về phía hắn. Bên trong tay áo của hắn từ lâu cất giấu một cung nỏ phòng thân vẫn không có sử dụng tới, không nghĩ hôm nay lại mang ra giết người.
Trong mắt hắn lóe lên hàn quang kích động lại hung tàn độc ác, nắm chặt thời cơ, dùng sức ấn chốt nỏ. Tiễn trong nháy mắt liền bắn ra ngoài đâm thủng tay áo của hắn bay thẳng đến Phương Đàn. Nếu như Phương Đàn chết đi, hắn là có thể thừa cơ trốn thoát.
Phương Đàn, ngươi chết đi.
Hình Chu nghe được tiếng xé gió, nhanh nhẹn phản ứng đưa tay ra hô lớn: “Vương Gia cẩn thận”
Phương Đàn cảm giác sau lưng nguy hiểm đến gần cấp tốc xoay người tránh né, nhưng trong tay nàng đang ôm hài tử, vì bảo vệ hài ử động tác chậm hơn nửa nhịp, một tiễn mạnh mẽ cấm phập vào bờ vai của nàng.
Vai bị dồn về một phía, Phương Đàn kêu lên, cánh tay bên vai bị trúng tiễn nhất thời không cảm giác được cũng không còn khí lực, hài tử suýt chút nữa từ trong ngực của nàng rơi xuống. Nàng vội vã dùng cánh tay kia ôm chặt hài tử, chậm rãi hạ thấp thân thể.
“Có thích khách“. Binh sĩ nghe tin lập tức hành động, một đội cấp tốc tiến đến nơi ám tiễn phóng ra bắt được Thạch Tu. Một đội khác vây quanh bảo vệ Vương Gia cảnh giác nhìn xung quanh từng góc ngách cung điện phòng ngừa thích khách khác xuất hiện.
Tình huống quá bất ngờ khiến Hình Chu trở tay không kịp, hắn lo lắng chạy đến trước mặt Phương Đàn đỡ nàng: “Vương Gia ngài không sao chứ”
Phương Đàn cắn môi lắc đầu, không cẩn thận động đến vết thương đau đến thấu xương.
“Ngự y ngự y, nhanh đi gọi ngự y đến” Hình Chu luống cuống gọi thuộc hạ.
“Đừng” Phương Đàn nhíu mày ôm vai ngăn cản: “Ngươi gọi đại phu được rồi“. Nàng sợ ngự y sẽ nhìn thấu thân phận của nàng, nhiều năm nỗ lực như vậy có thể sẽ thành dã tràng xe cát.
Từ nhỏ bên người nàng có một nữ đại phu tín nhiệm phụ trách sức khỏe cho nàng, trên đời này ngoại trừ Thái phi, cũng chỉ có nữ đại phu kia là biết thân phận của nàng. Nàng bất luận đi nơi nào đều sẽ mang theo nữ đại phu phòng ngừa tình huống bất ngờ.
“Vương Gia chuyện xảy ra quá đột ngột, Vương Gia lại bị thương nặng như vậy, đợi đại phu đến e không kịp”
Phương Đàn khoát tay ngăn hắn khuyên bảo: “Không sao, bản vương có thể đợi được“. Nói xong mang hài tử trong lòng giao cho Hình Chu: “Ngươi ôm hài tử“. Hài tử kia vẫn như cũ ngủ say, không hề biết bên ngoài nguy hiểm vừa rình rập.
Phương Đàn gian nan quay đầu nhìn vết thương, một cây tiễn cắm vào vai nàng, máu đang chảy ra. Hiện tại không thể trực tiếp nhổ tiễn ra, bằng không có thể máu sẽ chảy ra nhiều hơn, nhưng cũng không thể mặc nó, trước hết phải cầm máu.
“Kim sang dược đâu?”
Hình Chu lập tức lấy ra bình thuốc, lấy nắp bình rút ra, đưa cho Phương Đàn: “Thuốc đây Vương Gia”
Phương Đàn đem dược rắc trên vết thương, cảm giác đau rác kích thích làm cho nàng không nhịn được rên một tiếng, cơn đau liên tục khiến đầu tiễn run rẩy.
Nữ đại phu được mang đến, Phương Đàn vào hậu điện cho bà rút mũi tên ra và băng bó cẩn thận.
“Cũng may tiễn không có thuốc độc, cũng không thương xương, nếu không cái tay của Vương gia có thể bị phế“. Nữ đại phu thu dọn dược phẩm vừa dặn dò Phương Đàn: “Vương Gia đừng cử động mạnh, nếu không sẽ động vết thương chảy máu”
“Khi vết thương chưa khép lại tuyệt đối không được chạm nước, bằng không vết thương có thể sẽ lưu lại sẹo”
Phương Đàn cẩn thận né qua vết thương, mặc quần áo tử tế hỏi: “Khi nào có thể lành”
“Nếu như không có sự cố gì chẳng mấy chốc sẽ lành”
“Có lưu lại sẹo không?”
Nữ đại phu suy nghĩ một chút đáp: “Có khả năng.”
“Có thể xóa không?” Phương Đàn ngẩng đầu nhìn nữ đại phu, nàng không muốn để cho Tống Ứng Diêu biết nàng bị thương.
“Có thể, nhưng đợi vết thương hoàn toàn lành mới có thể xử lý”
Phương Đàn nói với nữ đại phu: “Ngươi thu dọn dược phẩm trong vương phủ đi, chuẩn bị chuyển vào hoàng cung”
Nữ đại phu đột nhiên dừng động tác trong tay: “Vương Gia thật sự muốn làm hoàng đế sao?”
“Ta đã đi tới bước này, không cách nào quay đầu lại” Phương Đàn cười khổ.
Nữ đại phu cũng chỉ là thuận miệng hỏi, bất luận Phương Đàn là Vương Gia hay là hoàng đế, bà chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi, vì thế khi dọn dẹp đồ đạc xong bà liền rời đi.
Phương Đàn cho Hình Chu cùng thủ hạ bên ngoài đi vào, binh sĩ ép Thạch Tu đến trước mặt Phương Đàn: “Vương Gia thích khách đã bắt được, nên xử trí như thế nào?”
“Vương Gia đừng chấp tiểu nhân, tha cho nô tài” Thạch Tu thấy chết đến nơi lòng sinh sợ hãi, không ngừng hướng Phương Đàn cần khẩn.
“Vương Gia, thích khách thì phải chết” Hình Chu đứng một bên hung tợn trừng mắt với Thạch Tu.
Quan binh nghe vậy, liếc nhìn Hình Chu lại liếc nhìn Phương Đàn, mãi đến khi Phương Đàn gật đầu, bọn họ mới kéo Thạch Tu xuống chấp hành mệnh lệnh.
“Vương Gia, kinh thành đã bình định xong, có rước Vương phi về không?” Hình Chu hỏi Phương Đàn.
Phương Đàn lắc đầu: “Trước tiên khoan hãy đón Vương phi hồi cung, tay chân hoàng thượng còn chưa trừ sạch, kinh thành hiện vẫn chưa an toàn. Chờ sau khi vết thương lành ta tự mình đi đón nàng“. Lần này nàng bị thương chính là một bài học to lớn.
“Vâng”
“Hình tướng quân đã phái người ôm tới đây”
“Được“. Phương Đàn đảo mắt thấy binh sĩ còn đứng trong điện rất đông đều đang đứng lóng ngóng không biết nên ở hay đi, đôi mắt họ tha thiết mong chờ mình. Phương Đàn ra lệnh cho Hình Chu: “Hình thiếu tướng hãy cho binh sĩ nghỉ ngơi đi”
Hình Chu đã sớm đứng dưới đại điện đáp: “Vâng.” Sau đó xoay người đối mặt binh lính phất tay ra hiệu cho phó tướng dẫn đội quân rời khỏi cung điện về quân doanh của mình.
Trong cung chốc lát đã yên tĩnh, Hình Chu xin chỉ thị từ Phương Đàn: “Cái kia mạt tướng?”
Phương Đàn phân phó: “Ngươi trước tiên ở lại chỗ này chờ ta cùng đi”
“Vâng” Hình Chu thi lễ sau đó cùng thủ hạ của hắn đứng tại chổ đợi lệnh, tay hắn như trước chăm chú nắm chuôi kiếm, tính cảnh giác không hề bởi vì chiến thắng mà giảm đi.
Chừng thời gian một nén hương, mấy người lính vây quanh bà đỡ đang ôm một nữ hài đi vào, vạt áo của bà còn lưu lại vết máu có vẻ rất mới. Bà đỡ sợ hãi đến hồn phi phách tán mặt tái mét, bị binh sĩ giục giã mới lập cập bước đi khiến người không khỏi lo lắng bà có thể đem hài tử trong tay đánh rơi xuống hay không.
Vị binh sĩ đi trước bước nhanh đến hành lễ với Phương Đàn: “Vương Gia, hài tử đến rồi”
“Các ngươi phát hiện con bé ở đâu?” Phương Đàn từ long ỷ đi xuống hỏi.
“Minh nguyệt cung” Binh sĩ bẩm báo thành thật. “Cung nữ bên trong điện giao cho mọi người, chủ nhân của các nàng đến ngày sinh hạ sinh một nữ hài, trong lúc sinh khó, chủ nhân các nàng mong cầu hoàng thượng đến gặp một lần cuối nhưng không được. Sau khi chủ nhân qua đời, cung nữ định ra ngoài thông báo cho hoàng thượng, không nghĩ các quân đội đã xông vào”
“Ừ” Phương Đàn nhớ một chút về vị phi tử ngụ trong Minh nguyệt cung, hình như họ Lưu? hay họ Liễu? nàng cũng không nhớ nổi. Nhưng nàng thương xót đứa bé mới sinh ra đã mất đi mẫu thân. Nàng phân phó quan binh kia: “Đem đến đây cho ta nhìn”
“Vâng” Hắn xoay người muốn đến ôm lấy hài tử, bà đỡ thấy hắn bộ mặt đằng đằng sát khí cho rằng hắn muốn làm hại mình, không tự chủ ôm chặt đứa trẻ trong lòng, sợ sệt kêu lên: “Đừng có tới đây”
Binh sĩ đang định đoạt đứa trẻ, Phương Đàn kịp thời ngăn cản động tác của hắn lại: “Để cho bà ấy mang đến đây“. Phương Đàn sợ binh sĩ thô lỗ sẽ thương tổn hài tử còn quá nhỏ.
Binh sĩ nghe được mệnh lệnh liền lui ra để cho bà đỡ ôm đứa trẻ đến trước mặt Vương Gia.
Hình Chu đột nhiên chặn ở trước mặt Phương Đàn: “Vương Gia, vạn nhất bà ấy là thích khách của hoàng thượng làm sao bây giờ?”
“Để cho mạt tướng đến trước đi” Hình Chu nói.
“Ngươi có nhẹ tay được không đó?” Phương Đàn kinh ngạc hỏi.
Hình Chu gương mặt nhiễm đỏ: “Trước đây mạt tướng trấn thủ biên quan, phu nhân của ta cũng hạ sinh cho ta một đứa con gái. Bây giờ hẳn là bốn tuổi đi“. Hắn đem kiếm trong tay đưa cho thủ hạ, muốn tay tiếp nhận đứa trẻ từ tay bà đỡ.
Bà đỡ nơm nớp lo sợ đi lên phía trước, thỉnh thoảng liếc trộm Vương Gia, lại quay đầu nhìn Hình Chu, phát hiện không có gì nguy hiểm mới dám đem hài tử giao cho Hình Chu.
Phương Đàn bỗng nhiên xúc động, nhìn mà xem Hình Chu là một hán tử ngũ đại tam thô vì ôm lấy hài tử mà dáng vẻ cận trọng vô cùng, chỉ lo thương tổn trẻ con, trong lòng không khỏi cảm động: “Chuyện lần này xong người nhớ phải về nhà thăm một chút, chờ qua mấy tháng an ổn lại đi”
Hình Chu chợt nghe Vương Gia nói câu nói này vui mừng khôn nguôi, ôm hài tử quỳ xuống: “Tạ ơn vương gia”
“Đứng lên đi, đem lại đây cho ta nhìn“. Phương Đàn nhấc tay cười nói. Nàng cùng Tống Ứng Diêu đời này không thể có hài tử, chuyện này cũng là chuyện nàng tiếc nuối nhất, nàng lén thở dài một hơi.
Hình Chu cười khúc khích đứng lên liếc mắt nhìn hài tử: “Nàng ngủ rồi” đồng thời cánh tay nâng lên nâng niu mang hài tử đưa cho Phương Đàn nhìn.
“Thật sao?” Phương Đàn mặt mỉm cười, ngón tay men theo áo quần hài tử kéo kéo khăn quấn ra nhìn.
Bên trong tã lót là một nữ hài được quấn chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hỏn, da dẻ nhăn nheo so với khỉ con lúc mới sinh có phần tương tự. Cánh tay lộ ra ngoài tả lót, bàn tay nắm thành quả đấm, thỉnh thoảng ngón tay quơ quơ trong không trung sau đó tự đưa vào trong miệng.
“Để ta ôm nàng một cái đi” Phương Đàn nói với Hình Chu.
“Vâng” Hình Chu đưa hài tử cho Phương Đàn.
Phương Đàn nhẹ nhàng ôm lấy, nhìn hài tử trong lồng ngực mình đang ngủ say, trong lòng đột nhiên xao động, nếu như có thể có đứa bé này bên gối, chẳng phải là không cần nuối tiếc hay không, Vương phi không phải luôn luôn muốn trẻ con sao? Nàng không thể cho Ứng Diêu một hài tử thân sinh, thế nhưng nhận một đứa con nuôi lại dễ như trở bàn tay.
Trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ này nàng liền quyết định thật nhanh, bí mật ra lệnh cho Hình Chu: “Đem những người cùng phát hiện đứa trẻ này cấm khẩu lại cho ta, đứa bé này coi như bản vương đã xử lý xong. Trong hậu cung của hoàng thượng tối nay không có sinh ra đứa bé nào hết“. Một câu trước là nàng thông báo cho kẻ thù biết, một câu sau chính là cho thủ hạ bên ngoài một đáp án.
Hình Chu tuy không biết Vương Gia ý muốn như thế nào, thế nhưng hắn vẫn vâng theo mệnh lệnh xoay người đi chấp hành.
Đang lúc này Thạch Tu vẫn trốn ở góc phòng nhìn trộm động tĩnh bên ngoài, thấy có cơ hội để lợi dụng được, hắn chậm rãi giơ cánh tay lên nhắm ngay lưng Phương Đàn đang quay về phía hắn. Bên trong tay áo của hắn từ lâu cất giấu một cung nỏ phòng thân vẫn không có sử dụng tới, không nghĩ hôm nay lại mang ra giết người.
Trong mắt hắn lóe lên hàn quang kích động lại hung tàn độc ác, nắm chặt thời cơ, dùng sức ấn chốt nỏ. Tiễn trong nháy mắt liền bắn ra ngoài đâm thủng tay áo của hắn bay thẳng đến Phương Đàn. Nếu như Phương Đàn chết đi, hắn là có thể thừa cơ trốn thoát.
Phương Đàn, ngươi chết đi.
Hình Chu nghe được tiếng xé gió, nhanh nhẹn phản ứng đưa tay ra hô lớn: “Vương Gia cẩn thận”
Phương Đàn cảm giác sau lưng nguy hiểm đến gần cấp tốc xoay người tránh né, nhưng trong tay nàng đang ôm hài tử, vì bảo vệ hài ử động tác chậm hơn nửa nhịp, một tiễn mạnh mẽ cấm phập vào bờ vai của nàng.
Vai bị dồn về một phía, Phương Đàn kêu lên, cánh tay bên vai bị trúng tiễn nhất thời không cảm giác được cũng không còn khí lực, hài tử suýt chút nữa từ trong ngực của nàng rơi xuống. Nàng vội vã dùng cánh tay kia ôm chặt hài tử, chậm rãi hạ thấp thân thể.
“Có thích khách“. Binh sĩ nghe tin lập tức hành động, một đội cấp tốc tiến đến nơi ám tiễn phóng ra bắt được Thạch Tu. Một đội khác vây quanh bảo vệ Vương Gia cảnh giác nhìn xung quanh từng góc ngách cung điện phòng ngừa thích khách khác xuất hiện.
Tình huống quá bất ngờ khiến Hình Chu trở tay không kịp, hắn lo lắng chạy đến trước mặt Phương Đàn đỡ nàng: “Vương Gia ngài không sao chứ”
Phương Đàn cắn môi lắc đầu, không cẩn thận động đến vết thương đau đến thấu xương.
“Ngự y ngự y, nhanh đi gọi ngự y đến” Hình Chu luống cuống gọi thuộc hạ.
“Đừng” Phương Đàn nhíu mày ôm vai ngăn cản: “Ngươi gọi đại phu được rồi“. Nàng sợ ngự y sẽ nhìn thấu thân phận của nàng, nhiều năm nỗ lực như vậy có thể sẽ thành dã tràng xe cát.
Từ nhỏ bên người nàng có một nữ đại phu tín nhiệm phụ trách sức khỏe cho nàng, trên đời này ngoại trừ Thái phi, cũng chỉ có nữ đại phu kia là biết thân phận của nàng. Nàng bất luận đi nơi nào đều sẽ mang theo nữ đại phu phòng ngừa tình huống bất ngờ.
“Vương Gia chuyện xảy ra quá đột ngột, Vương Gia lại bị thương nặng như vậy, đợi đại phu đến e không kịp”
Phương Đàn khoát tay ngăn hắn khuyên bảo: “Không sao, bản vương có thể đợi được“. Nói xong mang hài tử trong lòng giao cho Hình Chu: “Ngươi ôm hài tử“. Hài tử kia vẫn như cũ ngủ say, không hề biết bên ngoài nguy hiểm vừa rình rập.
Phương Đàn gian nan quay đầu nhìn vết thương, một cây tiễn cắm vào vai nàng, máu đang chảy ra. Hiện tại không thể trực tiếp nhổ tiễn ra, bằng không có thể máu sẽ chảy ra nhiều hơn, nhưng cũng không thể mặc nó, trước hết phải cầm máu.
“Kim sang dược đâu?”
Hình Chu lập tức lấy ra bình thuốc, lấy nắp bình rút ra, đưa cho Phương Đàn: “Thuốc đây Vương Gia”
Phương Đàn đem dược rắc trên vết thương, cảm giác đau rác kích thích làm cho nàng không nhịn được rên một tiếng, cơn đau liên tục khiến đầu tiễn run rẩy.
Nữ đại phu được mang đến, Phương Đàn vào hậu điện cho bà rút mũi tên ra và băng bó cẩn thận.
“Cũng may tiễn không có thuốc độc, cũng không thương xương, nếu không cái tay của Vương gia có thể bị phế“. Nữ đại phu thu dọn dược phẩm vừa dặn dò Phương Đàn: “Vương Gia đừng cử động mạnh, nếu không sẽ động vết thương chảy máu”
“Khi vết thương chưa khép lại tuyệt đối không được chạm nước, bằng không vết thương có thể sẽ lưu lại sẹo”
Phương Đàn cẩn thận né qua vết thương, mặc quần áo tử tế hỏi: “Khi nào có thể lành”
“Nếu như không có sự cố gì chẳng mấy chốc sẽ lành”
“Có lưu lại sẹo không?”
Nữ đại phu suy nghĩ một chút đáp: “Có khả năng.”
“Có thể xóa không?” Phương Đàn ngẩng đầu nhìn nữ đại phu, nàng không muốn để cho Tống Ứng Diêu biết nàng bị thương.
“Có thể, nhưng đợi vết thương hoàn toàn lành mới có thể xử lý”
Phương Đàn nói với nữ đại phu: “Ngươi thu dọn dược phẩm trong vương phủ đi, chuẩn bị chuyển vào hoàng cung”
Nữ đại phu đột nhiên dừng động tác trong tay: “Vương Gia thật sự muốn làm hoàng đế sao?”
“Ta đã đi tới bước này, không cách nào quay đầu lại” Phương Đàn cười khổ.
Nữ đại phu cũng chỉ là thuận miệng hỏi, bất luận Phương Đàn là Vương Gia hay là hoàng đế, bà chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi, vì thế khi dọn dẹp đồ đạc xong bà liền rời đi.
Phương Đàn cho Hình Chu cùng thủ hạ bên ngoài đi vào, binh sĩ ép Thạch Tu đến trước mặt Phương Đàn: “Vương Gia thích khách đã bắt được, nên xử trí như thế nào?”
“Vương Gia đừng chấp tiểu nhân, tha cho nô tài” Thạch Tu thấy chết đến nơi lòng sinh sợ hãi, không ngừng hướng Phương Đàn cần khẩn.
“Vương Gia, thích khách thì phải chết” Hình Chu đứng một bên hung tợn trừng mắt với Thạch Tu.
Quan binh nghe vậy, liếc nhìn Hình Chu lại liếc nhìn Phương Đàn, mãi đến khi Phương Đàn gật đầu, bọn họ mới kéo Thạch Tu xuống chấp hành mệnh lệnh.
“Vương Gia, kinh thành đã bình định xong, có rước Vương phi về không?” Hình Chu hỏi Phương Đàn.
Phương Đàn lắc đầu: “Trước tiên khoan hãy đón Vương phi hồi cung, tay chân hoàng thượng còn chưa trừ sạch, kinh thành hiện vẫn chưa an toàn. Chờ sau khi vết thương lành ta tự mình đi đón nàng“. Lần này nàng bị thương chính là một bài học to lớn.
“Vâng”
Bình luận truyện