Vương Gia, Ngài Dám Lấy Ta Sao?
Chương 20: Nam nhân, ngươi chết chắc rồi! (4)
Dương Xuyến Xuyến vừa nói, vừa làm bộ như muốn tát vào má mình. Tiểu Bích vội vàng ôm chặt lấy nàng, cố làm ra vẻ lớn tiếng.
"Tiểu thư, người đừng đau lòng như vậy, cô gia* sẽ không để ý đâu mà, tiểu thư...”
*Chồng của tiểu thư
"Chúng ta sẽ ra mặt cho tiểu thư... nhất định phải trừng phạt tên dê xồm kia một trận!”
Tiểu Bích quay đầu, nhìn lướt qua bọn quan binh, hỏi thêm một câu, “Các vị đại nhân chắc chứ?”
Bọn quan binh nghe nàng ta hỏi vậy, lập tức gật đầu.
Dáng vẻ cùng giải quyết việc chung, ngay sau đó, bọn họ liền quay sang Tô Cẩm Lí, bắt lấy hắn.
Sắc mặt Tô Cẩm Lí trở nên xanh mét.
Thần sắc chán ghét, khinh thường tột độ.
Hắn nhìn Dương Xuyến Xuyến bằng ánh mắt không thể tin nổi, sau đó liền phe phẩy chiết quạt, thốt ra một câu không nặng không nhẹ.
"Tới gặp quan phủ à? Không cần các vị đại nhân đây khổ tâm, ta sẽ đi một chuyến với các vị!”
Nói xong, hắn đột nhiên phất tay áo, đẩy bọn quan binh ra, không cho kẻ nào động tới thân thể mình rồi thản nhiên bước ra ngoài.
Bọn quan binh ba chân bốn cẳng chạy theo.
Trước khi đi, họ còn trấn an Dương Xuyến Xuyến.
"Cô nương không cần lo lắng. Tên dê xồm như vậy, tới quan phủ rồi, ta nhất định sẽ trừng phạt hắn, đòi lại công đạo cho cô nương!”
Dương Xuyến Xuyến gật đầu, nước mắt lưng tròng mà nhìn bọn quan binh, nói bằng giọng yếu ớt.
"Đã làm phiền các vị đại nhân rồi...!”
Đợi cho bọn quan binh đi khỏi, Dương Xuyến Xuyến mới trở lại dáng vẻ vênh váo hung hăng.
Khuôn mặt cao ngạo, tư thế đỡ cằm đầy vẻ kiêu kỳ. Nàng nhìn bóng lưng của Tô Cẩm Lí mà gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi, “Nam nhân đáng chết! Tốt nhất thì ngươi cứ ở lại trong đó mấy ngày đi, đừng để mai này ta gặp lại ngươi, không thì ngươi sẽ chết thảm hại hơn đó!”
Nghe nàng nói vậy, Tiểu Bích liền cảm thấy hơi lạnh đang lan dần từ dưới chân lên trên đầu!
"Tiểu thư, người đừng đau lòng như vậy, cô gia* sẽ không để ý đâu mà, tiểu thư...”
*Chồng của tiểu thư
"Chúng ta sẽ ra mặt cho tiểu thư... nhất định phải trừng phạt tên dê xồm kia một trận!”
Tiểu Bích quay đầu, nhìn lướt qua bọn quan binh, hỏi thêm một câu, “Các vị đại nhân chắc chứ?”
Bọn quan binh nghe nàng ta hỏi vậy, lập tức gật đầu.
Dáng vẻ cùng giải quyết việc chung, ngay sau đó, bọn họ liền quay sang Tô Cẩm Lí, bắt lấy hắn.
Sắc mặt Tô Cẩm Lí trở nên xanh mét.
Thần sắc chán ghét, khinh thường tột độ.
Hắn nhìn Dương Xuyến Xuyến bằng ánh mắt không thể tin nổi, sau đó liền phe phẩy chiết quạt, thốt ra một câu không nặng không nhẹ.
"Tới gặp quan phủ à? Không cần các vị đại nhân đây khổ tâm, ta sẽ đi một chuyến với các vị!”
Nói xong, hắn đột nhiên phất tay áo, đẩy bọn quan binh ra, không cho kẻ nào động tới thân thể mình rồi thản nhiên bước ra ngoài.
Bọn quan binh ba chân bốn cẳng chạy theo.
Trước khi đi, họ còn trấn an Dương Xuyến Xuyến.
"Cô nương không cần lo lắng. Tên dê xồm như vậy, tới quan phủ rồi, ta nhất định sẽ trừng phạt hắn, đòi lại công đạo cho cô nương!”
Dương Xuyến Xuyến gật đầu, nước mắt lưng tròng mà nhìn bọn quan binh, nói bằng giọng yếu ớt.
"Đã làm phiền các vị đại nhân rồi...!”
Đợi cho bọn quan binh đi khỏi, Dương Xuyến Xuyến mới trở lại dáng vẻ vênh váo hung hăng.
Khuôn mặt cao ngạo, tư thế đỡ cằm đầy vẻ kiêu kỳ. Nàng nhìn bóng lưng của Tô Cẩm Lí mà gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi, “Nam nhân đáng chết! Tốt nhất thì ngươi cứ ở lại trong đó mấy ngày đi, đừng để mai này ta gặp lại ngươi, không thì ngươi sẽ chết thảm hại hơn đó!”
Nghe nàng nói vậy, Tiểu Bích liền cảm thấy hơi lạnh đang lan dần từ dưới chân lên trên đầu!
Bình luận truyện