Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô
Quyển 2 - Chương 13: Ai thắng ai thua
Chân khí trong cơ thể bị tổn thương mạnh mẽ dẫn đến nội thương nên căn bản không còn năng lực điều chỉnh để cơ thể có thể an toàn rơi xuống đất, bóng dáng màu trắng nhỏ bé và yếu ớt của Vân Chỉ vẽ ra trên không trung một đường cong duyên dáng, ngay khi vừa chuẩn bị rơi xuống đất thì một bóng dáng màu đen vẽ ra một đường cong kinh người bay vút lên, khó khăn lắm mới tiếp đón được bóng dáng người nào đó.
Không cảm thấy đau đớn khi rơi xuống đất, chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Vân Chỉ vui mừng mở to hai mắt ra, quả nhiên thấy một người đàn ông quen thuộc trong trái tim đang đỡ lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, nhưng cũng nhanh chóng thu hồi vẻ mặt cao hứng, tức giận nói: "Ngươi chạy đến đây làm gì? Khụ khụ, ngại mình sống quá lâu rồi sao?"
Độc trên người hắn còn chưa giải mà hắn cứ lăn qua lăn lại như vậy, rốt cuộc là hắn muốn sống hay muốn chết đây?
Mà đối mặt với lửa giận của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên cũng không vì nàng mà tỏ ra yếu thế, biểu hiện tàn bạo của hắn bây giờ cho thấy tâm tình của hắn cũng không tốt đẹp, tuy nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Chỉ lo lắng đến mức nhợt nhạt, nhất thời trở nên mềm nhũn, áp chế lửa giận, cố gắng dịu dàng nói: "Lần sau không cho phép một mình đi đến nơi nguy hiểm, lại càng không cho phép vì ta mà để mình rơi vào nguy hiểm!"
Nằm bên trong lòng hắn, Vân Chỉ như rơi vào trái tim sâu thẳm đang run lên từng hồi của hắn, dường như là cảm nhận được sự khẩn trương sợ hãi trong trái tim hắn, sốt ruột mà lo lắng, đó chính là cảm giác giống như khi nàng nhìn thấy hắn thổ huyết vậy, cái loại cảm giác thống khổ này không ngôn từ nào có thể diễn tả.
Đôi mắt bỗng chốc trở nên yếu thế, bày tỏ nàng đã biết sai lầm rồi, rồi lại nâng đôi mắt đó lên, trong mắt là thần thái kiên định, giống như có vô vàn điều muốn nói, hai người có thể trao đổi với nhau toàn bộ qua ánh mắt đó!
Bọn họ muốn cùng lùi cùng tiến, vì đối phương mà bảo vệ thật tốt chính bản thân mình!
"Nếu đã bị nhận định là Hoàng hậu tương lai của Hách Liên ta thì phải chấp nhận tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, mau đi theo lão phu!" Giọng nói có phần tức giận cắt ngang thế giới ấm áp của hai người, hôm nay hắn nhất định muốn đem Vân Chỉ về.
Dường như Mặc Kỳ Uyên không thèm để ý lời nói của người bên cạnh, nhẹ nhàng đặt Vân Chỉ dựa vào tường, nàng hẳn đã bị nội thương nghiêm trọng, cũng không biết khi nào Công Ngọc mới có thể tìm đến chỗ này.
Sau đó thì đứng dậy, cứ như vậy kiêu ngạo đứng trước mặt Hộ Hà Trưởng lão, không có chút yếu thế nào, chỉ là đứng thẳng tắp ở đó, toàn thân lại tỏa ra sự cao quý, tao nhã khiến người khác không thể bỏ qua, làm cho trưởng lão đã gặp qua vô số người cũng phải mở rộng tầm nhìn mà tinh tế đánh giá. Vừa nhìn thấy, trong lòng kinh hãi, người này long khí đầy người, so với Hách Liên Diệp - Thái tử Hách Liên quốc còn hơn vài phần!
Kinh hãi qua đi, trong lòng khó chịu, Hách Liên quốc bảo vệ thần thú đã ngàn năm qua nên chỉ có Hoàng tộc Hách Liên mới có năng lực đảm nhiệm trách nhiệm trời giao, nhưng người này long khí mơ hồ còn đang lên cao hơn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành, nên phải sớm trừ bỏ đế tránh hậu họa về sau!
"Như thế nào, trên giang hồ đồn gia tộc đệ nhất xa lánh cuộc đời, Hộ Hà tộc trưởng lại muốn dùng thần lực thiên phú để đối phó với một thiếu nữ tiểu bối sao? Nếu là như vậy thì vãn bối chỉ có thể đắc đội, lãnh giáo vài chiêu với lão tiền bối, dù sao, nương tử của vãn bối cũng không phải người nào cũng có thể tùy tiện cướp đi!"
Một câu nói vừa đấm vừa xoa, vừa kích tướng khiến cho trưởng lão đã sống hơn trăm năm cũng phải đen mặt!
"Hừ, vậy thì lão phu không cần dùng pháp thuật thần lực cũng có thể bắt được các ngươi, còn con bé này là do chim Hoàng lựa chọn làm Hoàng hậu, mặc kệ thế nào nhất định lão phu phải dẫn nàng đi!"
"Vậy thì vãn bối phải đắc tội rồi!" Âm thanh tàn nhẫn còn chưa nói xong, Mặc Kỳ Uyên đã bật nhảy lên, bóng dáng màu đen như hình ảnh của Phượng đen, bằng mắt thường cơ bản không thể nhìn rõ bóng dáng chỉ có thể thấy một đám bụi màu đen bay cùng bóng người, hai thứ giống như đang hòa quyện vào nhau!
Vân Chỉ nhìn Mặc Kỳ Uyên với tình trạng như vậy mà muốn nghênh chiến, nhất thời trở nên sốt ruột, hắn vẫn đang trúng kịch độc a, hơn nữa võ công lão già này lại có những chiêu thức vô cùng lợi hại mà quỷ dị, thế này chẳng phải là đang đi vào chỗ chết sao! Vội vã muốn đứng dậy ngăn cản lại bị Tần Lãng ở bên đè xuống rồi dùng ánh mắt bảo nàng nhìn qua đó mà xem.
Vân Chỉ bị ngăn cản có chút tức giận, theo ánh mắt nhìn qua đó, chỉ thấy Mặc Kỳ Uyên và lão già đó đang quấn vào nhau, trong lúc này cũng không thể nhìn ra ai đang yếu thế hơn, chẳng lẽ độc trong cơ thể hắn đã giải hoàn toàn rồi sao! Thoáng yên tâm hơn, một lần nữa Vân Chỉ ngồi xuống, vừa chú ý tình hình chiến đấu bên cạnh, vừa âm thầm chữa trị nội thương.
Mà trong lúc chiến đấu, trưởng lão nhìn tưởng như chiếm ưu thế lại càng ngày càng giật mình, không ngờ trong đám vãn bối lại có kỳ tài như vậy, nếu như thật sự không cần pháp lực, hắn đúng là không thể chiếm được một chút ưu thế nào! Giờ phút này hắn mới cảm thấy cực kỳ hối hận, hắn đã biết rõ đó là phép khích tướng nhưng vẫn không nhịn được mà đồng ý, chẳng lẽ thật sự muốn hắn cứ phải đánh tiếp như thế này sao? Vậy thì hắn làm Hộ Hà Trưởng lão còn chút mặt nào!
Nhìn chiêu thức của đối phương đã có phần vội vàng, khóe miệng Mặc Kỳ Uyên hơi nhếch lên, đây chính là lúc hắn ra tay!
Quả nhiên, sau hai chiêu, Hộ Hà Trưởng lão khẽ quát lên một tiếng, dồn nội lực vào bàn tay, đánh về phía Mặc Kỳ Uyên, mà lúc này Mặc Kỳ Uyên đã chờ từ trước nhanh chóng dùng chưởng ngăn lại, kết thúc tấn công, đây là lúc đấu nội lực phân định thắng thua nhưng hai bên ít nhiều đều có chút tổn hại!
Sau khi ánh sáng màu trắng và ánh sáng màu tím cường đại va chạm với nhau, tạo ra vô số vệt sáng màu tím rơi xuống, khiến cho cả Hoàng lăng trong tích tắc đều tràn ngập ánh sáng làm cho người ta phải sợ hãi, chấn động qua đi khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy đau đớn, mọi thứ bên trong cũng lắc lư run rẩy không đứng yên được, giống như là có động đất xảy ra vậy, sức mạnh như vậy khiến mọi người ở đây đều phải giật mình hoảng sợ.
Ngay khi hào quang màu tím nhạt dần biến mất là lúc hai người như hai đầu của thỏi nam châm, bị lực đạo mạnh mẽ của đối phương mà bức bay lui về phía sau, sau đó chỉ có mượn mặt sau của tấm thạch bích mới có miễn cưỡng đứng vững, hai người vẫn đang thủ thế, bảo vệ tâm mạch ở đan điền, lần so chiêu này nhất định là đã tiêu hao rất nhiều nội lực, khiến nội lực bên trong trở nên hỗn loạn.
"Thật là một nhân tài! Nhưng các ngươi cũng không thể tìm được đường ra, lão phu chỉ nghe theo sứ mệnh thượng cổ, chỉ cần con bé này đi theo lão phu, những người còn lại lão phu có thể cho đi, các ngươi đợi ở đây mà suy nghĩ cẩn thận!"
"Trưởng lão........" Hách Liên Diệp cực kỳ nghi ngờ, hắn đã nhìn thấy sắc mặt rối loạn của Hộ Hà Trưởng lão khi xoay người lại, trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ ngay cả trưởng lão cũng không đánh lại hắn được sao?
"Đi!" Hoàn toàn có thể nghe ra sự bất ổn trong lời nói của lão, lôi Hách Liên Diệp ra khỏi cửa.
Ngay khi cửa đá vừa "Oanh" một cái rồi đóng lại là lúc Mặc Kỳ Uyên vốn dĩ đang cười yếu ớt phun máu tươi ra, cả người như muốn ngã xuống!
Nhìn thấy cuối cùng hai người cũng bất phân thắng bại, khóe miệng Vân Chỉ hơi nở ra nụ cười, nhưng khi quay đầu lại đã thấy Mặc Kỳ Uyên phun ra một ngụm máu tươi lớn, rồi ngã thẳng tắp về phía sau, trong lòng kinh hãi, vội vàng dùng chút sức lực còn lại cố gắng đón được thân thể hắn, chẳng lẽ vừa rồi hắn đã cố giả vờ sao?
"Uyên! Ngươi như thế nào rồi!" Vẻ mặt đau lòng đỡ lấy Mặc Kỳ Uyên, trong lòng Vân Chỉ vừa nóng vội vừa đau xót không thôi: "Ngươi làm sao mà lại ngốc như vậy!"
Mặc Kỳ Uyên cố gắng áp chế máu tươi đang cuồn cuộn dâng lên ở yết hầu, không muốn để Vân Chỉ lo lắng, nhẹ nhàng cười nói: "Ta không sao, trưởng lão kia tình trạng cũng không thể tốt hơn ta, nhanh đi tìm đường ra, nơi này không an toàn!"
"Ngươi sao có thể không có việc gì, nhìn ngươi hiện tại thành cái dạng này, ngươi không được nói nữa, để ta chữa thương cho ngươi!" Sắc mặt trắng bệch, khí tức hỗn loạn, làm sao có thể tốt được!
Mặc Kỳ Uyên ngăn Vân Chỉ đang chuẩn bị chữa thương cho hắn, cười nhẹ ngăn cản: "Nàng ở đó, khụ khụ, công lực cũng vô dụng, ta còn có thể kiên trì, nàng nhanh đi tìm lối ra đi."
"Thì ra các ngươi đều ở trong này!" Vân Chỉ đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì đột nhiên lại bị một giọng nói quen thuộc cắt ngang, nhìn thấy người đến là Công Ngọc Viêm Bân, Vân Chỉ như thấy được hi vọng, đôi mắt vội vàng nhìn theo bóng dáng đẹp đó lớn tiếng kêu lên: "Công Ngọc! Ngươi mau đến xem tình hình của Uyên, rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?"
Không cảm thấy đau đớn khi rơi xuống đất, chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Vân Chỉ vui mừng mở to hai mắt ra, quả nhiên thấy một người đàn ông quen thuộc trong trái tim đang đỡ lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, nhưng cũng nhanh chóng thu hồi vẻ mặt cao hứng, tức giận nói: "Ngươi chạy đến đây làm gì? Khụ khụ, ngại mình sống quá lâu rồi sao?"
Độc trên người hắn còn chưa giải mà hắn cứ lăn qua lăn lại như vậy, rốt cuộc là hắn muốn sống hay muốn chết đây?
Mà đối mặt với lửa giận của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên cũng không vì nàng mà tỏ ra yếu thế, biểu hiện tàn bạo của hắn bây giờ cho thấy tâm tình của hắn cũng không tốt đẹp, tuy nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Chỉ lo lắng đến mức nhợt nhạt, nhất thời trở nên mềm nhũn, áp chế lửa giận, cố gắng dịu dàng nói: "Lần sau không cho phép một mình đi đến nơi nguy hiểm, lại càng không cho phép vì ta mà để mình rơi vào nguy hiểm!"
Nằm bên trong lòng hắn, Vân Chỉ như rơi vào trái tim sâu thẳm đang run lên từng hồi của hắn, dường như là cảm nhận được sự khẩn trương sợ hãi trong trái tim hắn, sốt ruột mà lo lắng, đó chính là cảm giác giống như khi nàng nhìn thấy hắn thổ huyết vậy, cái loại cảm giác thống khổ này không ngôn từ nào có thể diễn tả.
Đôi mắt bỗng chốc trở nên yếu thế, bày tỏ nàng đã biết sai lầm rồi, rồi lại nâng đôi mắt đó lên, trong mắt là thần thái kiên định, giống như có vô vàn điều muốn nói, hai người có thể trao đổi với nhau toàn bộ qua ánh mắt đó!
Bọn họ muốn cùng lùi cùng tiến, vì đối phương mà bảo vệ thật tốt chính bản thân mình!
"Nếu đã bị nhận định là Hoàng hậu tương lai của Hách Liên ta thì phải chấp nhận tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, mau đi theo lão phu!" Giọng nói có phần tức giận cắt ngang thế giới ấm áp của hai người, hôm nay hắn nhất định muốn đem Vân Chỉ về.
Dường như Mặc Kỳ Uyên không thèm để ý lời nói của người bên cạnh, nhẹ nhàng đặt Vân Chỉ dựa vào tường, nàng hẳn đã bị nội thương nghiêm trọng, cũng không biết khi nào Công Ngọc mới có thể tìm đến chỗ này.
Sau đó thì đứng dậy, cứ như vậy kiêu ngạo đứng trước mặt Hộ Hà Trưởng lão, không có chút yếu thế nào, chỉ là đứng thẳng tắp ở đó, toàn thân lại tỏa ra sự cao quý, tao nhã khiến người khác không thể bỏ qua, làm cho trưởng lão đã gặp qua vô số người cũng phải mở rộng tầm nhìn mà tinh tế đánh giá. Vừa nhìn thấy, trong lòng kinh hãi, người này long khí đầy người, so với Hách Liên Diệp - Thái tử Hách Liên quốc còn hơn vài phần!
Kinh hãi qua đi, trong lòng khó chịu, Hách Liên quốc bảo vệ thần thú đã ngàn năm qua nên chỉ có Hoàng tộc Hách Liên mới có năng lực đảm nhiệm trách nhiệm trời giao, nhưng người này long khí mơ hồ còn đang lên cao hơn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành, nên phải sớm trừ bỏ đế tránh hậu họa về sau!
"Như thế nào, trên giang hồ đồn gia tộc đệ nhất xa lánh cuộc đời, Hộ Hà tộc trưởng lại muốn dùng thần lực thiên phú để đối phó với một thiếu nữ tiểu bối sao? Nếu là như vậy thì vãn bối chỉ có thể đắc đội, lãnh giáo vài chiêu với lão tiền bối, dù sao, nương tử của vãn bối cũng không phải người nào cũng có thể tùy tiện cướp đi!"
Một câu nói vừa đấm vừa xoa, vừa kích tướng khiến cho trưởng lão đã sống hơn trăm năm cũng phải đen mặt!
"Hừ, vậy thì lão phu không cần dùng pháp thuật thần lực cũng có thể bắt được các ngươi, còn con bé này là do chim Hoàng lựa chọn làm Hoàng hậu, mặc kệ thế nào nhất định lão phu phải dẫn nàng đi!"
"Vậy thì vãn bối phải đắc tội rồi!" Âm thanh tàn nhẫn còn chưa nói xong, Mặc Kỳ Uyên đã bật nhảy lên, bóng dáng màu đen như hình ảnh của Phượng đen, bằng mắt thường cơ bản không thể nhìn rõ bóng dáng chỉ có thể thấy một đám bụi màu đen bay cùng bóng người, hai thứ giống như đang hòa quyện vào nhau!
Vân Chỉ nhìn Mặc Kỳ Uyên với tình trạng như vậy mà muốn nghênh chiến, nhất thời trở nên sốt ruột, hắn vẫn đang trúng kịch độc a, hơn nữa võ công lão già này lại có những chiêu thức vô cùng lợi hại mà quỷ dị, thế này chẳng phải là đang đi vào chỗ chết sao! Vội vã muốn đứng dậy ngăn cản lại bị Tần Lãng ở bên đè xuống rồi dùng ánh mắt bảo nàng nhìn qua đó mà xem.
Vân Chỉ bị ngăn cản có chút tức giận, theo ánh mắt nhìn qua đó, chỉ thấy Mặc Kỳ Uyên và lão già đó đang quấn vào nhau, trong lúc này cũng không thể nhìn ra ai đang yếu thế hơn, chẳng lẽ độc trong cơ thể hắn đã giải hoàn toàn rồi sao! Thoáng yên tâm hơn, một lần nữa Vân Chỉ ngồi xuống, vừa chú ý tình hình chiến đấu bên cạnh, vừa âm thầm chữa trị nội thương.
Mà trong lúc chiến đấu, trưởng lão nhìn tưởng như chiếm ưu thế lại càng ngày càng giật mình, không ngờ trong đám vãn bối lại có kỳ tài như vậy, nếu như thật sự không cần pháp lực, hắn đúng là không thể chiếm được một chút ưu thế nào! Giờ phút này hắn mới cảm thấy cực kỳ hối hận, hắn đã biết rõ đó là phép khích tướng nhưng vẫn không nhịn được mà đồng ý, chẳng lẽ thật sự muốn hắn cứ phải đánh tiếp như thế này sao? Vậy thì hắn làm Hộ Hà Trưởng lão còn chút mặt nào!
Nhìn chiêu thức của đối phương đã có phần vội vàng, khóe miệng Mặc Kỳ Uyên hơi nhếch lên, đây chính là lúc hắn ra tay!
Quả nhiên, sau hai chiêu, Hộ Hà Trưởng lão khẽ quát lên một tiếng, dồn nội lực vào bàn tay, đánh về phía Mặc Kỳ Uyên, mà lúc này Mặc Kỳ Uyên đã chờ từ trước nhanh chóng dùng chưởng ngăn lại, kết thúc tấn công, đây là lúc đấu nội lực phân định thắng thua nhưng hai bên ít nhiều đều có chút tổn hại!
Sau khi ánh sáng màu trắng và ánh sáng màu tím cường đại va chạm với nhau, tạo ra vô số vệt sáng màu tím rơi xuống, khiến cho cả Hoàng lăng trong tích tắc đều tràn ngập ánh sáng làm cho người ta phải sợ hãi, chấn động qua đi khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy đau đớn, mọi thứ bên trong cũng lắc lư run rẩy không đứng yên được, giống như là có động đất xảy ra vậy, sức mạnh như vậy khiến mọi người ở đây đều phải giật mình hoảng sợ.
Ngay khi hào quang màu tím nhạt dần biến mất là lúc hai người như hai đầu của thỏi nam châm, bị lực đạo mạnh mẽ của đối phương mà bức bay lui về phía sau, sau đó chỉ có mượn mặt sau của tấm thạch bích mới có miễn cưỡng đứng vững, hai người vẫn đang thủ thế, bảo vệ tâm mạch ở đan điền, lần so chiêu này nhất định là đã tiêu hao rất nhiều nội lực, khiến nội lực bên trong trở nên hỗn loạn.
"Thật là một nhân tài! Nhưng các ngươi cũng không thể tìm được đường ra, lão phu chỉ nghe theo sứ mệnh thượng cổ, chỉ cần con bé này đi theo lão phu, những người còn lại lão phu có thể cho đi, các ngươi đợi ở đây mà suy nghĩ cẩn thận!"
"Trưởng lão........" Hách Liên Diệp cực kỳ nghi ngờ, hắn đã nhìn thấy sắc mặt rối loạn của Hộ Hà Trưởng lão khi xoay người lại, trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ ngay cả trưởng lão cũng không đánh lại hắn được sao?
"Đi!" Hoàn toàn có thể nghe ra sự bất ổn trong lời nói của lão, lôi Hách Liên Diệp ra khỏi cửa.
Ngay khi cửa đá vừa "Oanh" một cái rồi đóng lại là lúc Mặc Kỳ Uyên vốn dĩ đang cười yếu ớt phun máu tươi ra, cả người như muốn ngã xuống!
Nhìn thấy cuối cùng hai người cũng bất phân thắng bại, khóe miệng Vân Chỉ hơi nở ra nụ cười, nhưng khi quay đầu lại đã thấy Mặc Kỳ Uyên phun ra một ngụm máu tươi lớn, rồi ngã thẳng tắp về phía sau, trong lòng kinh hãi, vội vàng dùng chút sức lực còn lại cố gắng đón được thân thể hắn, chẳng lẽ vừa rồi hắn đã cố giả vờ sao?
"Uyên! Ngươi như thế nào rồi!" Vẻ mặt đau lòng đỡ lấy Mặc Kỳ Uyên, trong lòng Vân Chỉ vừa nóng vội vừa đau xót không thôi: "Ngươi làm sao mà lại ngốc như vậy!"
Mặc Kỳ Uyên cố gắng áp chế máu tươi đang cuồn cuộn dâng lên ở yết hầu, không muốn để Vân Chỉ lo lắng, nhẹ nhàng cười nói: "Ta không sao, trưởng lão kia tình trạng cũng không thể tốt hơn ta, nhanh đi tìm đường ra, nơi này không an toàn!"
"Ngươi sao có thể không có việc gì, nhìn ngươi hiện tại thành cái dạng này, ngươi không được nói nữa, để ta chữa thương cho ngươi!" Sắc mặt trắng bệch, khí tức hỗn loạn, làm sao có thể tốt được!
Mặc Kỳ Uyên ngăn Vân Chỉ đang chuẩn bị chữa thương cho hắn, cười nhẹ ngăn cản: "Nàng ở đó, khụ khụ, công lực cũng vô dụng, ta còn có thể kiên trì, nàng nhanh đi tìm lối ra đi."
"Thì ra các ngươi đều ở trong này!" Vân Chỉ đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì đột nhiên lại bị một giọng nói quen thuộc cắt ngang, nhìn thấy người đến là Công Ngọc Viêm Bân, Vân Chỉ như thấy được hi vọng, đôi mắt vội vàng nhìn theo bóng dáng đẹp đó lớn tiếng kêu lên: "Công Ngọc! Ngươi mau đến xem tình hình của Uyên, rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?"
Bình luận truyện