Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
Chương 103
Edit: Thủy Lưu Ly
Chí ít, lấy sức uy hiếp của Thiếu các chủ hắn, thì trong Điển Thương Các vẫn có thể bảo đảm sự bình an nhất thời của nàng.
Mà thật ra người kia trong miệng Chu Vô Tâm cũng có cùng suy nghĩ với Cảnh Lâm, cho nên lúc Cảnh Lâm nói lại chuyện Chu Vô Tâm bị hắn giam lỏng cho Ninh Thuần, hắn (Ninh Thuần) cũng rất tán thành mà gật gật đầu: “Vậy cũng tốt.”
Ninh Thuần không cần tự hỏi cũng biết, khi có thể đưa Chu Vô Tâm đến Điển Thương Các, có rất nhiều chuyện đã không còn là chuyện mà bọn hắn có thể khống chế nữa.
Tin tức Thực Hàn Tán trong cơ thể Chu Vô Tâm đã hoàn toàn lan rộng ra ngoài, hiện tại người trên khắp đại lục đều đang tìm kiếm nàng. Mặc khác, Ninh Thuần cũng không bỏ lại nàng để rời đi một mình, hắn vẫn ở bên ngoài Điển Thương Các. Nhìn cảnh mấy ngày nay xung quanh Điển Thương Các không ngừng tăng nhân số, Ninh Thuần và Cảnh Lâm đều hiểu, tin tức nàng ở Điển Thương Các đã bị tiết lộ.
Có điều, dù sao Ninh Thuần cũng không phải là kẻ tầm thường: “Có ngươi ở đây, hoàn toàn không cần người Điển Thương Các phải ra tay. Những kẻ vọng tưởng muốn đột nhập vào các đều phải chết!” Cảnh Lâm nhìn Ninh Thuần nói rõ.
Trên mặt Ninh Thuần nhìn không ra bất kỳ biểu cảm gì: “Ta đã đồng ý với Ninh Liên, phải đảm bảo sự an toàn của nàng.”
“Tin tức nàng trúng độc này là từ hoàng cung thả ra. Ta nghĩ chắc hẳn ngươi phải biết là kẻ nào nhỉ.”
“Biết.”
Cảnh Lâm cười u ám: “Xem ra, người kia, không giết chết thì không chịu dừng tay.”
Ninh Thuần nhếch môi, không tiếp lời. Một chén tiếp một chén, dốc cạn rượu trên bàn.
“Ngươi có kế hoạch gì?” Cảnh Lâm im lặng trong chốc lát, lại mở miệng hỏi.
Thật ra Ninh Thuần cũng không biết nên làm gì, hắn đã sớm đoán được Ninh An có hậu chiêu, nhưng mà, hắn không ngờ Ninh An sẽ làm đến một bước này.
Sau này xảy ra chuyện gì, ai cũng không nói chắc được, trước đây mặc kệ chuyện gì xảy ra, Ninh Thuần đều có thể bình tĩnh phân tích xử lý, nhưng mà lần này, hắn lại có thể vì Chu Vô Tâm mà rối loạn tâm trí, cho nên chỉ có thể lạnh nhạt trả lời Cảnh Lâm: “Thuận theo tự nhiên.”
Cảnh Lâm nghe thấy bốn chữ này của hắn, có chút ngây người. Hắn (Cảnh Lâm) hơi nhướng mày, tuy rằng trong lòng cảm thấy Ninh Thuần có chút kỳ quái, cảm thấy Ninh Thuần hơi khác thường, cảm thấy hắn không giống trong lời đồn đại, nhưng cũng không hỏi thêm gì, chỉ lẳng lặng ngồi đối diện hắn, hai người mang hai tâm sự riêng mà im lặng uống rượu.
Mà Ninh Liên trong miệng bọn họ, lúc này đang nhìn cây quạt bạch ngọc trong tay đến đờ ra. Công công tâm phúc nhìn thấy gương mặt tràn ngập ý cười của hắn, hơi khó hiểu hỏi một câu: “Điện hạ, ngài đang nghĩ đến chuyện gì mà vui vẻ vậy ạ?”
Ninh Liên thu cây quạt lại, che giấu ý cười: “Không có gì.”
Công công câm nhìn tâm trạng thay đổi thất thường của hắn, dù bản thân còn tò mò cũng không dám hỏi lại cái gì mà ngoan ngoãn đứng một bên, yên tĩnh nhìn hắn phê duyệt tấu chương.
“Đúng rồi, bên ngoài có tin tức gì?” Phê đến một nửa, đột nhiên Ninh Liên ngẩng đầu lên hỏi.
“Có người nói, hiện tại, người trong giang hồ còn đang tìm kiếm Chu cô nương, nhưng mà bọn họ cũng không biết nàng ở đâu. Có người đồn nàng ở Điển Thương Các, nhưng Điển Thương Các cũng không phải là nơi dễ tìm như vậy, hơn nữa, xưa nay Điển Thương Các lấy giết người làm bảng hiệu, trong chốn giang hồ, những sát thủ có tên trong hàng ngũ mười người đứng đầu đều xuất thân từ Điển Thương Các, cho nên rất nhiều người vẫn tương đối sợ hãi nơi đó, không dám manh động xâm nhập.” Công công tiến lên một bước, bẩm báo rõ ràng những tin tức mà sáng nay mới nhận được.
Tuy rằng Chu Vô Tâm đã bị Ninh Thuần đưa ra khỏi cung, nhưng Ninh Liên vẫn còn phái người theo dõi. Ninh An muốn hắn không được gặp Chu Vô Tâm, có điều, dù hắn không nhìn thấy người, tâm hắn vẫn ở chỗ nàng chưa bao giờ rời đi.
Ninh Liên yêu cầu bọn họ phải bẩm báo nhất cử nhất động của nàng lại cho hắn, điều này cũng chứng tỏ trình độ để bụng của hắn đối với Chu Vô Tâm đã vượt xa sự tưởng tượng của đám người dưới trướng hắn. Trong cái nhìn của họ, Chu Vô Tâm chỉ là một cô nương bình thường, không có gì kì lạ. Nói về tướng mạo, gia thế, chỗ nào có thể xứng đối với Ninh Liên, thậm chí có thể nói khoảng cách giữa hai người họ là một trời một vực.
Có điều Ninh Liên vẫn một mực chú ý nàng, quan tâm nàng. Hắn đường đường là Cửu gia danh chấn Kinh thành, có lúc nào không mê đảo được một đám nữ nhân, bây giờ thì hay rồi, hoàn toàn ngược lại.
Loại để ý này, nếu đặt trên người bất kỳ nữ nhân nào, cũng khiến người khác ghanh tỵ đến phát rồ!
Nhưng mà người mà hắn để ý kia, lại không chút quan tâm, không chút nào phát hiện, hoàn toàn xem hành động của hắn thành đùa giỡn lưu manh…
Bàn tay đang nắm bút lông của Ninh Liên hơi dừng lại, quá một lúc mới nói: “Đại điển đón Thái tử phi lại dời thêm một thời gian đi…”
…
Nếu Chu Vô Tâm thật sự ngoan ngoãn để mặc Cảnh Lâm nhốt nàng trong phòng thì e rằng thế giới này đã sớm thái bình rồi.
Cho nên, thừa dịp Cảnh Lâm đi tìm Ninh Thuần, Chu Vô Tâm lén lút tự cởi trói, nhảy cửa sổ chạy ra khỏi phòng.
Nhưng nàng chân trước vừa đặt xuống đất, chân sau còn chưa đứng vững thì một quái vật khổng lồ đã rơi từ trên xuống chỗ nàng. Nàng bị dọa đến mức trượt chân, ngã bệch xuống đất, mà quái vật không lồ kia cũng nặng nề rớt xuống sát cạnh nàng.
Chu Vô Tâm chưa kịp để ý tình hình, chỉ vội vàng bò lên, xoa xoa cái mông: “Xong rồi, trước thì mất hết mặt mũi, sau lại không thể cứu vãn. Lần này mặt mũi đều bị dập hỏng rồi!”
Mà người nào đó rơi bên cạnh nàng, mới giả chết nửa giây đã từ trên mặt đất bật dậy, hoàn toàn không phát hiện Chu Vô Tâm bên cạnh, mà hung hăng chỉ vào nóc nhà, bắt đầu rít gào: “Túc Ngọc, nha đầu không biết xấu hổ nhà ngươi, đã nói không được phép đạp mông ta mà ngươi còn dám đạp!”
Chu Vô Tâm bị những lời này lôi kéo tầm nhìn lên nóc nhà, đồng thời rướn cổ nhìn.
Chỉ thấy, một cô nương mặc quần áo màu xanh lam, bình tĩnh từ nóc nhà bay xuống, trên gương mặt xinh đẹp cũng không quên treo lên một nụ cười chế giễu: “Ồ, ai bảo ngươi quay mông về phía ta.”
Người kia nghe vậy lại xoắn tay áo tiếp tục rống lên: “Muội muội ngươi, vận công bắt buộc phải xoay người!”
“Ồ, vậy thì ai bảo khi vận công ngươi lại dừng hình lâu như vậy!”
“Đáng chết, nha đầu không biết trời cao đất rộng, xem ta có thay trời mà dạy dỗ ngươi không! Để ngươi biết sự lợi hại của đại gia ta!” Người kia nói xong, chớp mắt rút bội ra kiếm bên hông, vọt người về phía Túc Ngọc. Hai người nhanh chóng lao vào nhau đánh túi bụi còn đạt tới cảnh giới hoàn toàn quên hết hoàn cảnh xung quanh.
Chu Vô Tâm thật sự chỉ biết câm nín đối với hai kẻ điên này. Sao Điển Thương Các không có ai bình thường vậy!
Chu Vô Tâm đỡ tường cảm thán nửa khắc (1 khắc = 15ph), sau đó mới xoa xoa mông chạy về hướng ngược lại.
Nhưng khi nàng mới chạy được mấy bước, một sợi tơ từ đâu xuất hiện đã quấn chặt chân nàng, kéo nàng về sau, đồng thời gương mặt người vừa rồi còn đấu đá túi bụi với cô nương áo lam cũng đột nhiên phóng to trước mặt nàng: “Ngươi chính là nữ nhân Thiếu chủ mang về?” Người kia dùng kiếm kề sát nàng, đề phòng nàng chạy trốn, rồi tiếp tục oa oa nói nhảm: “Ha, mà nói ra, gương mặt của ngươi và Thiếu chủ cũng hơi giống nhau.” Nói xong còn quay đầu hỏi cô nương áo lam sau lưng: “Ai, Túc Ngọc, ngươi nói xem, đây có phải là tướng phu thê trong truyền thuyết không?”
Túc Ngọc tức giận trừng hắn ta một cái, nâng bước lại Chu Vô Tâm, cẩn thận đánh giá nàng: “Ánh mắt ngươi mọc gai à, bọn họ giống nhau chỗ nào.”
Trước đây Chu Vô Tâm vẫn cho rằng chính mình rất hòa nhã, rất dễ nói chuyện làm quen với bất cứ người nào, nhưng mà bây giờ nàng mới phát hiện nàng quá đề cao chính mình rồi, toàn bộ người trong Điển Thương Các, hoàn toàn không thể dùng suy nghĩ bình thường đến đối mặt!!!
Thấy nàng không nói lời nào, tên kia lại bắt đầu nói nhảm: “Này, ngươi gọi Chu cái gì nhỉ? Trư Trư? Tâm Trư? Trư Phế?”
(*Trư đọc như Chu, tâm = tim, phế = phổi)
Mí mắt Chu Vô Tâm giật giật, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Chu, Vô, Tâm.”
“Gào gào gào, là Chu Vô Tâm à.” Tên kia thu hồi kiếm, dùng vai đụng đụng vai Chu Vô Tâm: “Thấy chưa, ta đã nói ngươi tên là Chu Vô Tâm mà, ta đúng là lợi hại hơn nha đầu Túc Ngọc không tiền đồ kia nhiều. Tin tức của ta rất linh thông đúng không!”
Chu Vô Tâm không thể ở lâu với bọn họ thêm nữa nếu không nàng nhất định sẽ cho mình một đao để tự giải thoát. Nhưng mà, thân là nữ nhân Cảnh Lâm lần đầu mang về, là tiêu điểm của mọi người trong các, sao hắn có thể dễ dàng thả nàng đi như vậy được.
Hôm nay tên kia thật sự có ý định muốn từ từ ôn chuyện với nàng một phen mà, vì thế khi thấy nàng muốn đi, thanh kiếm của hắn lại nhanh chóng kề vào cổ nàng: “Nếu ngươi là nữ nhân Thiếu chủ mang đến thì nhất định sẽ có võ công. So chiêu với nha đầu Túc Ngọc toàn bị nàng ta chơi xấu, nhưng nhìn ngươi chắc không giống nàng, cho nên, chúng ta lên thử vài chiêu đi!”
Chí ít, lấy sức uy hiếp của Thiếu các chủ hắn, thì trong Điển Thương Các vẫn có thể bảo đảm sự bình an nhất thời của nàng.
Mà thật ra người kia trong miệng Chu Vô Tâm cũng có cùng suy nghĩ với Cảnh Lâm, cho nên lúc Cảnh Lâm nói lại chuyện Chu Vô Tâm bị hắn giam lỏng cho Ninh Thuần, hắn (Ninh Thuần) cũng rất tán thành mà gật gật đầu: “Vậy cũng tốt.”
Ninh Thuần không cần tự hỏi cũng biết, khi có thể đưa Chu Vô Tâm đến Điển Thương Các, có rất nhiều chuyện đã không còn là chuyện mà bọn hắn có thể khống chế nữa.
Tin tức Thực Hàn Tán trong cơ thể Chu Vô Tâm đã hoàn toàn lan rộng ra ngoài, hiện tại người trên khắp đại lục đều đang tìm kiếm nàng. Mặc khác, Ninh Thuần cũng không bỏ lại nàng để rời đi một mình, hắn vẫn ở bên ngoài Điển Thương Các. Nhìn cảnh mấy ngày nay xung quanh Điển Thương Các không ngừng tăng nhân số, Ninh Thuần và Cảnh Lâm đều hiểu, tin tức nàng ở Điển Thương Các đã bị tiết lộ.
Có điều, dù sao Ninh Thuần cũng không phải là kẻ tầm thường: “Có ngươi ở đây, hoàn toàn không cần người Điển Thương Các phải ra tay. Những kẻ vọng tưởng muốn đột nhập vào các đều phải chết!” Cảnh Lâm nhìn Ninh Thuần nói rõ.
Trên mặt Ninh Thuần nhìn không ra bất kỳ biểu cảm gì: “Ta đã đồng ý với Ninh Liên, phải đảm bảo sự an toàn của nàng.”
“Tin tức nàng trúng độc này là từ hoàng cung thả ra. Ta nghĩ chắc hẳn ngươi phải biết là kẻ nào nhỉ.”
“Biết.”
Cảnh Lâm cười u ám: “Xem ra, người kia, không giết chết thì không chịu dừng tay.”
Ninh Thuần nhếch môi, không tiếp lời. Một chén tiếp một chén, dốc cạn rượu trên bàn.
“Ngươi có kế hoạch gì?” Cảnh Lâm im lặng trong chốc lát, lại mở miệng hỏi.
Thật ra Ninh Thuần cũng không biết nên làm gì, hắn đã sớm đoán được Ninh An có hậu chiêu, nhưng mà, hắn không ngờ Ninh An sẽ làm đến một bước này.
Sau này xảy ra chuyện gì, ai cũng không nói chắc được, trước đây mặc kệ chuyện gì xảy ra, Ninh Thuần đều có thể bình tĩnh phân tích xử lý, nhưng mà lần này, hắn lại có thể vì Chu Vô Tâm mà rối loạn tâm trí, cho nên chỉ có thể lạnh nhạt trả lời Cảnh Lâm: “Thuận theo tự nhiên.”
Cảnh Lâm nghe thấy bốn chữ này của hắn, có chút ngây người. Hắn (Cảnh Lâm) hơi nhướng mày, tuy rằng trong lòng cảm thấy Ninh Thuần có chút kỳ quái, cảm thấy Ninh Thuần hơi khác thường, cảm thấy hắn không giống trong lời đồn đại, nhưng cũng không hỏi thêm gì, chỉ lẳng lặng ngồi đối diện hắn, hai người mang hai tâm sự riêng mà im lặng uống rượu.
Mà Ninh Liên trong miệng bọn họ, lúc này đang nhìn cây quạt bạch ngọc trong tay đến đờ ra. Công công tâm phúc nhìn thấy gương mặt tràn ngập ý cười của hắn, hơi khó hiểu hỏi một câu: “Điện hạ, ngài đang nghĩ đến chuyện gì mà vui vẻ vậy ạ?”
Ninh Liên thu cây quạt lại, che giấu ý cười: “Không có gì.”
Công công câm nhìn tâm trạng thay đổi thất thường của hắn, dù bản thân còn tò mò cũng không dám hỏi lại cái gì mà ngoan ngoãn đứng một bên, yên tĩnh nhìn hắn phê duyệt tấu chương.
“Đúng rồi, bên ngoài có tin tức gì?” Phê đến một nửa, đột nhiên Ninh Liên ngẩng đầu lên hỏi.
“Có người nói, hiện tại, người trong giang hồ còn đang tìm kiếm Chu cô nương, nhưng mà bọn họ cũng không biết nàng ở đâu. Có người đồn nàng ở Điển Thương Các, nhưng Điển Thương Các cũng không phải là nơi dễ tìm như vậy, hơn nữa, xưa nay Điển Thương Các lấy giết người làm bảng hiệu, trong chốn giang hồ, những sát thủ có tên trong hàng ngũ mười người đứng đầu đều xuất thân từ Điển Thương Các, cho nên rất nhiều người vẫn tương đối sợ hãi nơi đó, không dám manh động xâm nhập.” Công công tiến lên một bước, bẩm báo rõ ràng những tin tức mà sáng nay mới nhận được.
Tuy rằng Chu Vô Tâm đã bị Ninh Thuần đưa ra khỏi cung, nhưng Ninh Liên vẫn còn phái người theo dõi. Ninh An muốn hắn không được gặp Chu Vô Tâm, có điều, dù hắn không nhìn thấy người, tâm hắn vẫn ở chỗ nàng chưa bao giờ rời đi.
Ninh Liên yêu cầu bọn họ phải bẩm báo nhất cử nhất động của nàng lại cho hắn, điều này cũng chứng tỏ trình độ để bụng của hắn đối với Chu Vô Tâm đã vượt xa sự tưởng tượng của đám người dưới trướng hắn. Trong cái nhìn của họ, Chu Vô Tâm chỉ là một cô nương bình thường, không có gì kì lạ. Nói về tướng mạo, gia thế, chỗ nào có thể xứng đối với Ninh Liên, thậm chí có thể nói khoảng cách giữa hai người họ là một trời một vực.
Có điều Ninh Liên vẫn một mực chú ý nàng, quan tâm nàng. Hắn đường đường là Cửu gia danh chấn Kinh thành, có lúc nào không mê đảo được một đám nữ nhân, bây giờ thì hay rồi, hoàn toàn ngược lại.
Loại để ý này, nếu đặt trên người bất kỳ nữ nhân nào, cũng khiến người khác ghanh tỵ đến phát rồ!
Nhưng mà người mà hắn để ý kia, lại không chút quan tâm, không chút nào phát hiện, hoàn toàn xem hành động của hắn thành đùa giỡn lưu manh…
Bàn tay đang nắm bút lông của Ninh Liên hơi dừng lại, quá một lúc mới nói: “Đại điển đón Thái tử phi lại dời thêm một thời gian đi…”
…
Nếu Chu Vô Tâm thật sự ngoan ngoãn để mặc Cảnh Lâm nhốt nàng trong phòng thì e rằng thế giới này đã sớm thái bình rồi.
Cho nên, thừa dịp Cảnh Lâm đi tìm Ninh Thuần, Chu Vô Tâm lén lút tự cởi trói, nhảy cửa sổ chạy ra khỏi phòng.
Nhưng nàng chân trước vừa đặt xuống đất, chân sau còn chưa đứng vững thì một quái vật khổng lồ đã rơi từ trên xuống chỗ nàng. Nàng bị dọa đến mức trượt chân, ngã bệch xuống đất, mà quái vật không lồ kia cũng nặng nề rớt xuống sát cạnh nàng.
Chu Vô Tâm chưa kịp để ý tình hình, chỉ vội vàng bò lên, xoa xoa cái mông: “Xong rồi, trước thì mất hết mặt mũi, sau lại không thể cứu vãn. Lần này mặt mũi đều bị dập hỏng rồi!”
Mà người nào đó rơi bên cạnh nàng, mới giả chết nửa giây đã từ trên mặt đất bật dậy, hoàn toàn không phát hiện Chu Vô Tâm bên cạnh, mà hung hăng chỉ vào nóc nhà, bắt đầu rít gào: “Túc Ngọc, nha đầu không biết xấu hổ nhà ngươi, đã nói không được phép đạp mông ta mà ngươi còn dám đạp!”
Chu Vô Tâm bị những lời này lôi kéo tầm nhìn lên nóc nhà, đồng thời rướn cổ nhìn.
Chỉ thấy, một cô nương mặc quần áo màu xanh lam, bình tĩnh từ nóc nhà bay xuống, trên gương mặt xinh đẹp cũng không quên treo lên một nụ cười chế giễu: “Ồ, ai bảo ngươi quay mông về phía ta.”
Người kia nghe vậy lại xoắn tay áo tiếp tục rống lên: “Muội muội ngươi, vận công bắt buộc phải xoay người!”
“Ồ, vậy thì ai bảo khi vận công ngươi lại dừng hình lâu như vậy!”
“Đáng chết, nha đầu không biết trời cao đất rộng, xem ta có thay trời mà dạy dỗ ngươi không! Để ngươi biết sự lợi hại của đại gia ta!” Người kia nói xong, chớp mắt rút bội ra kiếm bên hông, vọt người về phía Túc Ngọc. Hai người nhanh chóng lao vào nhau đánh túi bụi còn đạt tới cảnh giới hoàn toàn quên hết hoàn cảnh xung quanh.
Chu Vô Tâm thật sự chỉ biết câm nín đối với hai kẻ điên này. Sao Điển Thương Các không có ai bình thường vậy!
Chu Vô Tâm đỡ tường cảm thán nửa khắc (1 khắc = 15ph), sau đó mới xoa xoa mông chạy về hướng ngược lại.
Nhưng khi nàng mới chạy được mấy bước, một sợi tơ từ đâu xuất hiện đã quấn chặt chân nàng, kéo nàng về sau, đồng thời gương mặt người vừa rồi còn đấu đá túi bụi với cô nương áo lam cũng đột nhiên phóng to trước mặt nàng: “Ngươi chính là nữ nhân Thiếu chủ mang về?” Người kia dùng kiếm kề sát nàng, đề phòng nàng chạy trốn, rồi tiếp tục oa oa nói nhảm: “Ha, mà nói ra, gương mặt của ngươi và Thiếu chủ cũng hơi giống nhau.” Nói xong còn quay đầu hỏi cô nương áo lam sau lưng: “Ai, Túc Ngọc, ngươi nói xem, đây có phải là tướng phu thê trong truyền thuyết không?”
Túc Ngọc tức giận trừng hắn ta một cái, nâng bước lại Chu Vô Tâm, cẩn thận đánh giá nàng: “Ánh mắt ngươi mọc gai à, bọn họ giống nhau chỗ nào.”
Trước đây Chu Vô Tâm vẫn cho rằng chính mình rất hòa nhã, rất dễ nói chuyện làm quen với bất cứ người nào, nhưng mà bây giờ nàng mới phát hiện nàng quá đề cao chính mình rồi, toàn bộ người trong Điển Thương Các, hoàn toàn không thể dùng suy nghĩ bình thường đến đối mặt!!!
Thấy nàng không nói lời nào, tên kia lại bắt đầu nói nhảm: “Này, ngươi gọi Chu cái gì nhỉ? Trư Trư? Tâm Trư? Trư Phế?”
(*Trư đọc như Chu, tâm = tim, phế = phổi)
Mí mắt Chu Vô Tâm giật giật, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Chu, Vô, Tâm.”
“Gào gào gào, là Chu Vô Tâm à.” Tên kia thu hồi kiếm, dùng vai đụng đụng vai Chu Vô Tâm: “Thấy chưa, ta đã nói ngươi tên là Chu Vô Tâm mà, ta đúng là lợi hại hơn nha đầu Túc Ngọc không tiền đồ kia nhiều. Tin tức của ta rất linh thông đúng không!”
Chu Vô Tâm không thể ở lâu với bọn họ thêm nữa nếu không nàng nhất định sẽ cho mình một đao để tự giải thoát. Nhưng mà, thân là nữ nhân Cảnh Lâm lần đầu mang về, là tiêu điểm của mọi người trong các, sao hắn có thể dễ dàng thả nàng đi như vậy được.
Hôm nay tên kia thật sự có ý định muốn từ từ ôn chuyện với nàng một phen mà, vì thế khi thấy nàng muốn đi, thanh kiếm của hắn lại nhanh chóng kề vào cổ nàng: “Nếu ngươi là nữ nhân Thiếu chủ mang đến thì nhất định sẽ có võ công. So chiêu với nha đầu Túc Ngọc toàn bị nàng ta chơi xấu, nhưng nhìn ngươi chắc không giống nàng, cho nên, chúng ta lên thử vài chiêu đi!”
Bình luận truyện