Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
Chương 43: Cãi nhau
Edit: Thủy Lưu Ly
“Nếu bản vương đã mua hai nha đầu mới về thì thế nào cũng phải nhìn xem mặt mũi một một chút, nếu không lỡ để người nào không rõ lai lịch trà trộn vào, gây phiền phức gì cho vương phủ thì lúc đó bản vương sẽ mệt chết.” Ninh Liên như đoán được suy nghĩ của Chu Vô Tâm, lắc lắc cây quạt, trêu tức.
Cũng may Chu Vô Tâm đang quay lưng với hắn, bằng không, nàng nhất định sẽ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, để hắn mở mang cái gì là dùng ánh mắt giết người trong truyền thuyết.
Chu Vô Tâm giả vờ không nghe thấy gì hết, tiếp tục công việc trong tay. Ninh Liên thấy nàng không thèm để ý hắn, cũng không giận, tiếp tục phe phẩy quạt, vui tươi hớn hở nhìn nàng.
Nhưng sau một lúc, hắn đột nhiên đứng dậy, nâng bước lại gần Chu Vô Tâm.
Chu Vô Tâm cảm thấy sau lưng có một luồng hơi nóng thổi tới, không thể không quay đầu nhìn, lại lập tức đối diện với gương mặt đang kề sát của ai đó.
Nàng bị dọa đến rụt cổ, theo bản năng vươn tay đẩy hắn ra.
“Nô tì lớn mật, đến chủ nhân mà ngươi cũng dám động tay!” Vị công công ở bên cạnh đã sớm nhìn không được thái độ vô lễ của nàng, mở miệng quát lớn.
Bắt đầu từ lúc nãy, Chu Vô Tâm đến một chút tự giác của hạ nhân cũng không có, vừa không hành lễ, vừa dám làm lơ với chủ nhân. Hạ nhân không biết phép tắc như vậy, nếu tiếp tục dung túng thì còn ra thể thống gì!
Có điều, Ninh Liên lại không hề để ý chút nào: “Các ngươi đều đi xuống đi, bản vương muốn ở chỗ này sưởi nắng một chút.”
Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau: Hôm nay Cửu gia phát điên cái gì vậy? Trong lòng tuy khó hiểu nhưng bọn họ vẫn rất nghe lời mà cáo lui.
Chu Vô Tâm nhìn thấy mọi người đều đã đi rồi, nàng đứng dậy cũng muốn rời đi theo lại bị Ninh Liên nâng cây quạt, chỉ vào mặt nàng: “Chưa giặt xong quần áo mà ngươi lại muốn đi đâu?”
Chu Vô Tâm hận hận lườm hắn một cái, không thể không trở về chỗ cũ.
“Nhìn bộ dạng của ngươi hình như rất chán ghét bản vương nhỉ?” Ninh Liên nhấc ghế ngồi bên cạnh Chu Vô Tâm, hai chân bắt chéo, đá đá Chu Vô Tâm: “Như bản vương là một nam nhân ưu tú như vậy, sao ngươi lại chán ghét ta nhỉ? Thật không có thiên lý mà.”
Má ơi, có cần phải tự kỷ như vậy không!!!
“Cửu gia, chắc chắn ngài đã nhìn lầm rồi, sao ta có thể chán ghét ngài được. Ngài giúp tỷ muội ta có tiền chôn cha, ngài chính là cha mẹ tái sinh của chúng ta, sao chúng ta dám lấy oán trả ơn mà chán ghét ngài được, ngài nhất định là nhìn lầm rồi.”
Ninh Liên nghe Chu Vô Tâm nghĩ một đằng nói một nẽo, nghĩ thầm: Vật nhỏ, để ta nhìn xem ngươi giả vờ tới chừng nào.
“Lại nói, ngươi tên là gì nhỉ?” Minh Liên biết rõ còn hỏi, nói sang chuyện khác.
“Vô Danh.”
“Yo, tên này thật có cá tính. Đến, ngẩng đầu để Gia nhìn một cái.” Nói xong Ninh Liên lập tức dùng quạt muốn nâng mặt Vô Tâm lên.
Vô Tâm vội vàng né tránh: “Cửu gia, nô tì và tỷ tỷ lớn lên giống hệt sau, ngài chỉ cần nhìn tỷ tỷ là biết nô tì như thế nào rồi.”
“Ai nha, nha đầu Tiểu Noãn đã đi mua thức ăn với Trương đại nương rồi, bản vương không có cách nào xem được. Nhanh lên một chút, lấy bộ quần áo đang trùm trên đầu ra cho ta, để bản vương nhìn xem bộ dạng ngươi như thế nào.”
Nói xong hắn lập tức vươn tay muốn kéo tầng quần áo kia trên người nàng xuống. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, ngay lúc Vô Tâm né tránh hành động ‘lưu manh’ của hắn thì chuyện bất ngờ xảy ra.
Bởi bốn phía xung quanh đều lúc nhúc toàn chậu quần áo, nên lúc Chu Vô Tâm rút lui, không cẩn thận đạp phải bàn chà dựng bên cạnh, lại không biết bằng cách nào, cái bàn chà kia lập tức ‘phi thân’ đáp xuống bả vai hắn, khiến hoa phục vốn sạch sẽ của hắn, trong nháy mắt bị dính đầy bọt xà phòng* và nước bẩn.
(*xưa cũng có xà phòng nhé nhưng ko giống loại bây giờ thôi)
Ninh Liên hơi liếc nhìn Chu Vô Tâm, cũng không tức giận mà tươi cười trước sau như một: “Ai nha, bản vương vừa mới đổi quần áo lại bị bẩn nữa rồi. Người đâu, đỡ bản vương trở về thay quần áo.”
Ninh Liên được người đỡ ra ngoài, đột nhiên dừng bước, quay người lại, hô lên với Chu Vô Tâm: “Đúng rồi, bộ quần áo này, ngày mai ta còn muốn mặc nha, nếu hôm nay giặt không sạch, thì ngươi đừng hòng được ăn cơm.”
“Ngươi...”
Bắt nạt người, quá bắt nạt người.
Ninh Liên vừa đi, cơn giận trong lòng Chu Vô Tâm lập tức bùng lên. Nàng không ngừng đi lòng vòng trong phòng giặt, suy nghĩ xem có cách nào đánh hắn một trận cho hả giận không hay là nên phủi mông rời đi cho rảnh nợ? Nàng thật sự chưa chừng thấy vị hoàng tử nào như hắn, đúng là một tên ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm, chỉ biết tìm cớ, gây sự!
Mà khi bộ quần áo Ninh Liên nói muốn mặc vào ngày mai được đưa đến, nàng càng thêm nổi giận.
Đều nói tâm tình quyết định vận mệnh, cho nên, bởi vì quá mức tức giận, trong quá trình giặt quần áo, Chu Vô Tâm đã ‘lỡ’ tay vò nát bộ hoa phục hắn cho người đưa đến.
“Xong, ngày mai hắn chỉ có thể trần truồng mà chạy thôi. Không biết nếu hắn biết ta vò nát quần áo hắn thì hắn có bắt ta đền tiền không? Không đúng, hắn nhiều tiền như vậy, nhất định không cần ta bồi thường mà sẽ dùng những biện pháp khác để trừng trị ta. Xong xong, họa vô đơn chí* mà...”
(*tai họa đã đến thì không đến một mình)
Sau khi xoắn xuýt ròng rã một buổi chiều, Chu Vô Tâm vẫn thần không biết quỷ không hay mà giấu kín bộ quần áo kia. Tốt xấu gì hắn cũng là một vị hoàng tử nên chắc chắn có rất nhiều quần áo, không biết chừng ngày mai hắn đã quên mất những gì mình nói hôm nay rồi. Chu Vô Tâm âm thầm an ủi bản thân như vậy, nói chung cũng lấy được chút an tâm.
Vì Hướng Noãn, vì Hoằng Thiện, vì Ninh Thuần, nàng nhất định không để hắn nhắm vào bản thân. Hơn nữa, nếu đã đến đây, nàng nên cẩn thẩn phối hợp với Hướng Noãn, còn những chuyện vô dụng khác, nàng vẫn không nên suy nghĩ nhiều.
Vì thế, khi Chu Vô Tâm điều chỉnh lại tâm tình của mình, lúc nhìn thấy có người đưa cơm đến, lập tức ném mấy đống quần áo kia qua một bên, vui vẻ, rạo rực ăn cơm cùng mọi người.
Nơi Hướng Noãn được sắp xếp cách nàng khá xa, trên cơ bản hai người rất ít khi được nhìn thấy nhau, hơn nữa, tuy việc của Hướng Noãn tương đối nhẹ nhàng, nhưng lại phải cẩn thận đối phó với cha nàng ấy, cho nên buổi tối đều phải nhờ Chu Vô Tâm yểm trợ để leo tường trở lại phủ Thượng thư, đến sáng sớm ngày kế tiếp mới trở về.
Còn về bản thân Vô Tâm, gần đây Hoằng Thiện không ở nhà, với lại bình thường cũng chỉ có mình hắn sẽ lo lắng cho nàng, bây giờ hắn không ở đây, việc nàng có trở về phủ hay không, thì không có ai muốn quan tâm, vì vậy nàng cũng không lo lắng nhiều, chẳng qua Mộng Hương Lâu chắc sẽ bận rộn hơn một chút rồi.
Tuy rằng, nguyên một cái vương phủ to lớn chỉ cho nàng ở lại một gian phòng chứa củi nhỏ hẹp, nhưng dù gì cũng tương đối sạch sẽ. Nàng cầm bộ quần áo bị giặt nát hôm nay, ném lên bàn làm khăn lau. Tính ra thì chất lượng của bộ quần áo này tương đối tốt, so với những thứ nàng tìm trước kia thì tốt hơn nhiều.
Ban ngày làm việc mệt nhọc, buổi tối sau khi ăn cơm xong, Chu Vô Tâm cũng không còn dư lại bao nhiêu sức lực nên vừa ngã đầu đã ngủ. Chỉ là, ngày kế, khi nàng xuất hiện trong phòng giặt lần nữa, thì nàng hoàn toàn bị kinh ngạc đến ngây người.
Không phải những bộ quần áo hôm qua đã giặt gần xong sao? Vậy thì những bồn lớn quần áo trước mặt này xuất hiện từ đâu vậy?
Đại tỷ đưa quần áo vô cùng đồng tình giải thích: “Cửu gia nói hạ nhân phủ quận chúa làm việc không nhanh nhẹn, vì vậy mới cho người gom số quần áo bẩn phủ quận chú đến vương phủ giặt sạch. Cửu gia còn dặn ta nói với ngươi, không giặt xong thì không được ăn cơm.”
Chu Vô Tâm đột nhiên có loại kích động muốn giết người. Sao người cổ đại hở chút là dùng nắm cơm đến ép người vậy! Có để người khác có đường sống nữa không!
Thế nhưng, nàng có thể tìm hắn nói lý sao? Hướng Noãn nhất định sẽ trách nàng làm hỏng chuyện tốt của nàng ấy, còn lột nàng một tầng da.
Vì thế, ai: “Ta vẫn nên từ từ giặt đi.”
Chu Vô Tâm nhận mệnh, bắt đầu giặt quần áo, mắt thấy từ sáng sớm giặt đến tối muộn, rốt cục chờ đến lúc ăn cơm, Ninh Liên thong thả bước tới phòng giặt, khi nhìn thấy đống quần áo còn lúc nha lúc nhúc kia, hắn cười vô cùng ‘dịu dàng’ nói: “Lại không giặt xong, vậy hôm nay ngươi không cần ăn cơm nữa.” Nói xong, nghênh ngang rời đi.
Mà hạ nhân đi sau hắn lại không hiểu, rõ ràng Cửu gia lệnh nhà bếp làm rất nhiều đồ ăn, muốn khao nàng, cho nàng ăn, nhưng tại sao lúc đến đây lại nói không cho chứ.
Thật ra, hạ nhân làm sao biết được, hắn đang muốn Chu Vô Tâm đến ồn ào với hắn đấy. Cô gái nhỏ này tương đối thú vị. Rõ ràng giọng nói và vóc người đã chứng tỏ thân phận của nàng nhưng nàng vẫn một lực muốn bịt tai trộm chuông, cho rằng chỉ cần thay đổi tên tuổi sẽ không bị hắn nhận ra? Nàng thật sự quá xem thường mắt nhìn của Cửu hoàng tử như hắn rồi.
“Nếu bản vương đã mua hai nha đầu mới về thì thế nào cũng phải nhìn xem mặt mũi một một chút, nếu không lỡ để người nào không rõ lai lịch trà trộn vào, gây phiền phức gì cho vương phủ thì lúc đó bản vương sẽ mệt chết.” Ninh Liên như đoán được suy nghĩ của Chu Vô Tâm, lắc lắc cây quạt, trêu tức.
Cũng may Chu Vô Tâm đang quay lưng với hắn, bằng không, nàng nhất định sẽ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, để hắn mở mang cái gì là dùng ánh mắt giết người trong truyền thuyết.
Chu Vô Tâm giả vờ không nghe thấy gì hết, tiếp tục công việc trong tay. Ninh Liên thấy nàng không thèm để ý hắn, cũng không giận, tiếp tục phe phẩy quạt, vui tươi hớn hở nhìn nàng.
Nhưng sau một lúc, hắn đột nhiên đứng dậy, nâng bước lại gần Chu Vô Tâm.
Chu Vô Tâm cảm thấy sau lưng có một luồng hơi nóng thổi tới, không thể không quay đầu nhìn, lại lập tức đối diện với gương mặt đang kề sát của ai đó.
Nàng bị dọa đến rụt cổ, theo bản năng vươn tay đẩy hắn ra.
“Nô tì lớn mật, đến chủ nhân mà ngươi cũng dám động tay!” Vị công công ở bên cạnh đã sớm nhìn không được thái độ vô lễ của nàng, mở miệng quát lớn.
Bắt đầu từ lúc nãy, Chu Vô Tâm đến một chút tự giác của hạ nhân cũng không có, vừa không hành lễ, vừa dám làm lơ với chủ nhân. Hạ nhân không biết phép tắc như vậy, nếu tiếp tục dung túng thì còn ra thể thống gì!
Có điều, Ninh Liên lại không hề để ý chút nào: “Các ngươi đều đi xuống đi, bản vương muốn ở chỗ này sưởi nắng một chút.”
Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau: Hôm nay Cửu gia phát điên cái gì vậy? Trong lòng tuy khó hiểu nhưng bọn họ vẫn rất nghe lời mà cáo lui.
Chu Vô Tâm nhìn thấy mọi người đều đã đi rồi, nàng đứng dậy cũng muốn rời đi theo lại bị Ninh Liên nâng cây quạt, chỉ vào mặt nàng: “Chưa giặt xong quần áo mà ngươi lại muốn đi đâu?”
Chu Vô Tâm hận hận lườm hắn một cái, không thể không trở về chỗ cũ.
“Nhìn bộ dạng của ngươi hình như rất chán ghét bản vương nhỉ?” Ninh Liên nhấc ghế ngồi bên cạnh Chu Vô Tâm, hai chân bắt chéo, đá đá Chu Vô Tâm: “Như bản vương là một nam nhân ưu tú như vậy, sao ngươi lại chán ghét ta nhỉ? Thật không có thiên lý mà.”
Má ơi, có cần phải tự kỷ như vậy không!!!
“Cửu gia, chắc chắn ngài đã nhìn lầm rồi, sao ta có thể chán ghét ngài được. Ngài giúp tỷ muội ta có tiền chôn cha, ngài chính là cha mẹ tái sinh của chúng ta, sao chúng ta dám lấy oán trả ơn mà chán ghét ngài được, ngài nhất định là nhìn lầm rồi.”
Ninh Liên nghe Chu Vô Tâm nghĩ một đằng nói một nẽo, nghĩ thầm: Vật nhỏ, để ta nhìn xem ngươi giả vờ tới chừng nào.
“Lại nói, ngươi tên là gì nhỉ?” Minh Liên biết rõ còn hỏi, nói sang chuyện khác.
“Vô Danh.”
“Yo, tên này thật có cá tính. Đến, ngẩng đầu để Gia nhìn một cái.” Nói xong Ninh Liên lập tức dùng quạt muốn nâng mặt Vô Tâm lên.
Vô Tâm vội vàng né tránh: “Cửu gia, nô tì và tỷ tỷ lớn lên giống hệt sau, ngài chỉ cần nhìn tỷ tỷ là biết nô tì như thế nào rồi.”
“Ai nha, nha đầu Tiểu Noãn đã đi mua thức ăn với Trương đại nương rồi, bản vương không có cách nào xem được. Nhanh lên một chút, lấy bộ quần áo đang trùm trên đầu ra cho ta, để bản vương nhìn xem bộ dạng ngươi như thế nào.”
Nói xong hắn lập tức vươn tay muốn kéo tầng quần áo kia trên người nàng xuống. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, ngay lúc Vô Tâm né tránh hành động ‘lưu manh’ của hắn thì chuyện bất ngờ xảy ra.
Bởi bốn phía xung quanh đều lúc nhúc toàn chậu quần áo, nên lúc Chu Vô Tâm rút lui, không cẩn thận đạp phải bàn chà dựng bên cạnh, lại không biết bằng cách nào, cái bàn chà kia lập tức ‘phi thân’ đáp xuống bả vai hắn, khiến hoa phục vốn sạch sẽ của hắn, trong nháy mắt bị dính đầy bọt xà phòng* và nước bẩn.
(*xưa cũng có xà phòng nhé nhưng ko giống loại bây giờ thôi)
Ninh Liên hơi liếc nhìn Chu Vô Tâm, cũng không tức giận mà tươi cười trước sau như một: “Ai nha, bản vương vừa mới đổi quần áo lại bị bẩn nữa rồi. Người đâu, đỡ bản vương trở về thay quần áo.”
Ninh Liên được người đỡ ra ngoài, đột nhiên dừng bước, quay người lại, hô lên với Chu Vô Tâm: “Đúng rồi, bộ quần áo này, ngày mai ta còn muốn mặc nha, nếu hôm nay giặt không sạch, thì ngươi đừng hòng được ăn cơm.”
“Ngươi...”
Bắt nạt người, quá bắt nạt người.
Ninh Liên vừa đi, cơn giận trong lòng Chu Vô Tâm lập tức bùng lên. Nàng không ngừng đi lòng vòng trong phòng giặt, suy nghĩ xem có cách nào đánh hắn một trận cho hả giận không hay là nên phủi mông rời đi cho rảnh nợ? Nàng thật sự chưa chừng thấy vị hoàng tử nào như hắn, đúng là một tên ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm, chỉ biết tìm cớ, gây sự!
Mà khi bộ quần áo Ninh Liên nói muốn mặc vào ngày mai được đưa đến, nàng càng thêm nổi giận.
Đều nói tâm tình quyết định vận mệnh, cho nên, bởi vì quá mức tức giận, trong quá trình giặt quần áo, Chu Vô Tâm đã ‘lỡ’ tay vò nát bộ hoa phục hắn cho người đưa đến.
“Xong, ngày mai hắn chỉ có thể trần truồng mà chạy thôi. Không biết nếu hắn biết ta vò nát quần áo hắn thì hắn có bắt ta đền tiền không? Không đúng, hắn nhiều tiền như vậy, nhất định không cần ta bồi thường mà sẽ dùng những biện pháp khác để trừng trị ta. Xong xong, họa vô đơn chí* mà...”
(*tai họa đã đến thì không đến một mình)
Sau khi xoắn xuýt ròng rã một buổi chiều, Chu Vô Tâm vẫn thần không biết quỷ không hay mà giấu kín bộ quần áo kia. Tốt xấu gì hắn cũng là một vị hoàng tử nên chắc chắn có rất nhiều quần áo, không biết chừng ngày mai hắn đã quên mất những gì mình nói hôm nay rồi. Chu Vô Tâm âm thầm an ủi bản thân như vậy, nói chung cũng lấy được chút an tâm.
Vì Hướng Noãn, vì Hoằng Thiện, vì Ninh Thuần, nàng nhất định không để hắn nhắm vào bản thân. Hơn nữa, nếu đã đến đây, nàng nên cẩn thẩn phối hợp với Hướng Noãn, còn những chuyện vô dụng khác, nàng vẫn không nên suy nghĩ nhiều.
Vì thế, khi Chu Vô Tâm điều chỉnh lại tâm tình của mình, lúc nhìn thấy có người đưa cơm đến, lập tức ném mấy đống quần áo kia qua một bên, vui vẻ, rạo rực ăn cơm cùng mọi người.
Nơi Hướng Noãn được sắp xếp cách nàng khá xa, trên cơ bản hai người rất ít khi được nhìn thấy nhau, hơn nữa, tuy việc của Hướng Noãn tương đối nhẹ nhàng, nhưng lại phải cẩn thận đối phó với cha nàng ấy, cho nên buổi tối đều phải nhờ Chu Vô Tâm yểm trợ để leo tường trở lại phủ Thượng thư, đến sáng sớm ngày kế tiếp mới trở về.
Còn về bản thân Vô Tâm, gần đây Hoằng Thiện không ở nhà, với lại bình thường cũng chỉ có mình hắn sẽ lo lắng cho nàng, bây giờ hắn không ở đây, việc nàng có trở về phủ hay không, thì không có ai muốn quan tâm, vì vậy nàng cũng không lo lắng nhiều, chẳng qua Mộng Hương Lâu chắc sẽ bận rộn hơn một chút rồi.
Tuy rằng, nguyên một cái vương phủ to lớn chỉ cho nàng ở lại một gian phòng chứa củi nhỏ hẹp, nhưng dù gì cũng tương đối sạch sẽ. Nàng cầm bộ quần áo bị giặt nát hôm nay, ném lên bàn làm khăn lau. Tính ra thì chất lượng của bộ quần áo này tương đối tốt, so với những thứ nàng tìm trước kia thì tốt hơn nhiều.
Ban ngày làm việc mệt nhọc, buổi tối sau khi ăn cơm xong, Chu Vô Tâm cũng không còn dư lại bao nhiêu sức lực nên vừa ngã đầu đã ngủ. Chỉ là, ngày kế, khi nàng xuất hiện trong phòng giặt lần nữa, thì nàng hoàn toàn bị kinh ngạc đến ngây người.
Không phải những bộ quần áo hôm qua đã giặt gần xong sao? Vậy thì những bồn lớn quần áo trước mặt này xuất hiện từ đâu vậy?
Đại tỷ đưa quần áo vô cùng đồng tình giải thích: “Cửu gia nói hạ nhân phủ quận chúa làm việc không nhanh nhẹn, vì vậy mới cho người gom số quần áo bẩn phủ quận chú đến vương phủ giặt sạch. Cửu gia còn dặn ta nói với ngươi, không giặt xong thì không được ăn cơm.”
Chu Vô Tâm đột nhiên có loại kích động muốn giết người. Sao người cổ đại hở chút là dùng nắm cơm đến ép người vậy! Có để người khác có đường sống nữa không!
Thế nhưng, nàng có thể tìm hắn nói lý sao? Hướng Noãn nhất định sẽ trách nàng làm hỏng chuyện tốt của nàng ấy, còn lột nàng một tầng da.
Vì thế, ai: “Ta vẫn nên từ từ giặt đi.”
Chu Vô Tâm nhận mệnh, bắt đầu giặt quần áo, mắt thấy từ sáng sớm giặt đến tối muộn, rốt cục chờ đến lúc ăn cơm, Ninh Liên thong thả bước tới phòng giặt, khi nhìn thấy đống quần áo còn lúc nha lúc nhúc kia, hắn cười vô cùng ‘dịu dàng’ nói: “Lại không giặt xong, vậy hôm nay ngươi không cần ăn cơm nữa.” Nói xong, nghênh ngang rời đi.
Mà hạ nhân đi sau hắn lại không hiểu, rõ ràng Cửu gia lệnh nhà bếp làm rất nhiều đồ ăn, muốn khao nàng, cho nàng ăn, nhưng tại sao lúc đến đây lại nói không cho chứ.
Thật ra, hạ nhân làm sao biết được, hắn đang muốn Chu Vô Tâm đến ồn ào với hắn đấy. Cô gái nhỏ này tương đối thú vị. Rõ ràng giọng nói và vóc người đã chứng tỏ thân phận của nàng nhưng nàng vẫn một lực muốn bịt tai trộm chuông, cho rằng chỉ cần thay đổi tên tuổi sẽ không bị hắn nhận ra? Nàng thật sự quá xem thường mắt nhìn của Cửu hoàng tử như hắn rồi.
Bình luận truyện