Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Chương 52



Edit: Thủy Lưu Ly

Có lúc không nhìn thấy nàng, hắn còn cảm thấy rất nhớ nhung.

Có lúc, rõ ràng một giây trước mới tạm biệt với nàng, nhưng một giây sau đã bắt đầu nhớ nàng.

Nhìn thấy nàng bị chính mình chọc giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng, hắn lập tức cảm thấy vô cùng hài lòng.

Nhìn thấy nàng không thoải mái hoặc khổ sở, những thứ cảm giác không thoải mái và khổ sở kia giống như là đang xảy ra trên người hắn, làm hắn rất không vui.

Lẽ nào, hắn thật sự thích nàng rồi sao?

Xưa nay chỉ có người khác yêu thích chính hắn, nhưng chưa bao giờ có chuyện Cửu hoàng tử Ninh Liên hắn thích một người, sẽ có chuyện như vậy ư?

Lúc này Vô Tâm đang ngồi đờ ra trên ghế, không hề phát hiện Ninh Liên đã đến. Ninh Liên ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm bàn tay nàng lên, dịu giọng hỏi: “Sao bàn tay ngươi lại thô ráp như vậy?”

Vô Tâm quay đầu lại, bị một người đột nhiên xuất hiện làm giật mình. Nàng vội vàng rút tay về: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta như vậy à, tay ta thô ráp như thế, không phải do ngươi ban tặng hả.”

“Lại đây.” Ninh Liên kéo tay nàng qua lần nữa, nàng muốn rút về, lại không làm cách nào rút về được.

“Đừng nhúc nhích.” Ninh Liên lấy một bình thuốc nhỏ trong ống tay áo ra, dịu dàng bôi bôi lên tay nàng.

Cái vị hoàng tử tính khí thất thường, lúc lạnh lúc nóng này, sao đột nhiên lại trở nên dịu dàng như vậy, thật khiến nàng rất rất không quen, thậm chí còn có chút cảm giác không biết làm sao..

“Cái kia, Cửu gia, hôm nay cơn gió cấp mấy đã thổi ngài đến đây vậy?”

Gương mặt hoa đào của Ninh Liên tràn ra một nụ cười rạng rỡ: “Hôm nay, gió Đông Nam, cấp mười, thổi ta đến đây.”

Mí mắt Vô Tâm co giật một cái: Lạnh quá!

Chu Vô Tâm vẫn không quá quen thuộc khi tiếp xúc thân mật với hắn như thế. Hai người bọn họ không có quan hệ gì, làm gì mà mỗi lần đều khiến nàng giống như một nàng dâu nhỏ của hắn vậy.

“Cửu gia, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không.” Vô Tâm thấy tâm tình hôm nay của hắn tương đối tốt, nhanh chóng cắt vào chủ đề chính.

“Nói.”

“Ngươi có thể không cưới Liễu Tố Tố được không?”

Lông mày Ninh Liên nhíu lại: “Thiên kim Thừa tướng lớn lên xinh đẹp lại dịu dàng, có tài có thế. Cô nương tốt như vậy sao bản vương có thể không cưới đây?”

Chu Vô Tâm vỗ đùi: “Bởi vì hai người các ngươi không thích hợp mà.”

“Vậy ngươi cảm thấy ai mới thích hợp với bản vương?”

“Tất nhiên là thiên kim Thượng thư thích hợp hơn.”

“Nhưng bản vương chưa từng nhìn thấy thiên kim Thượng thư, sao biết được chúng ta có thích hợp hay không chứ?”

“Ai nha, chuyện tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng mà. Ngươi xem thời gian ngươi quen biết Liễu Tố Tố dài như vậy, đã sớm nhìn chán, không còn cảm giác mới mẻ gì rồi.”

Ồ, tin tức ngầm đúng là rất linh thông, đến chuyện này cũng biết.

Ninh Liên lại bắt đầu dùng nhan sắc mê hoặc người: “Vậy chi bằng bản vương trực tiếp cưới thêm cái người mới mẻ như ngươi không được sao? Cưới một cũng là cưới, cưới hai cũng là cưới, vậy cưới thêm một người thiếp như ngươi, coi như tặng kèm, thế nào?”

“Cưới muội muội ngươi.” Đồ lưu manh, nói mười câu đã có chín câu không hề nghiêm túc, nói cái gì mà tặng kèm chứ: “Bổn tiểu thư không có hứng thú làm thiếp.”

“Vậy ngươi cảm thấy có hứng thú với cái gì?”

Chu Vô Tâm hơi hơi suy nghĩ, trong tiểu thuyết đều nói, chính thất của hoàng tử đều do Hoàng đế tự mình chỉ hôn…

“Ngoại trừ chính chất, ta hoàn toàn không có hứng thú đối với những vị trí dư thừa khác.” Ta xem ngươi làm sao cưới ta!

Ninh Liên bị nàng chọc cười: “Dã tâm đúng là không nhỏ.”

Đối với loại người lưu manh như ngươi, không dã tâm một chút thì sẽ lập tức bị ngươi đạp đằng chân lên đằng đầu liền.

Vô Tâm ném cho hắn một ánh mắt trợn trắng, Ninh Liên nhìn thấy bộ dạng như vậy của nàng, bị chọc cười đến không thẳng lưng lên nổi.

“Thú vị, thú vị, vô cùng thú vị.” Ninh Liên lại bắt đầu lầm bầm câu cửa miệng của hắn.

Có điều, khoảnh khắc ở chung hài hòa lại tươi đẹp của hai người đã bị Hướng Noãn mang theo vẻ mặt vô cùng lo lắng xông vào phá vỡ.

Vô Tâm nhìn thấy Hướng Noãn, dứt khoát bỏ lại Ninh Liên, tự nhiên bước lên nghênh đón nàng ấy, hỏi: “Sao vậy, sao lại sốt ruột thành như vậy?”

“Ca ca Hoằng Thiện của ngươi trở về. Hắn đang tìm ngươi khắp nơi đấy.” Hướng Noãn ghé lại gần lỗ tai nàng, lặng lẽ nói.

Trong lòng Vô Tâm lộp bộp một tiếng: “Không phải tháng sau huynh ấy mới trở về sao? Sao lại xong việc nhanh như vậy?”

“Ta cũng không biết nữa. Ngươi vẫn nên mau mau nghĩ cách trở về đi thôi. Nếu để hắn biết người ở đây làm nha hoàn, còn ở mấy ngày không chịu về nhà, chắc chắn sẽ nhốt ngươi lại, đến lúc đó thì phiền phức to rồi.” Hướng Noãn rốt cục đưa ra được một chủ ý tương đối có giá trị tham khảo.

Cho nên, Vô Tâm lập tức đến trước mặt Ninh Liên bịa ra một đám lý do lung ta lung tung hòng có cớ trở về nhà, nhưng cũng may mắn cho nàng là cuối cùng hắn cũng đồng ý cho nàng ra ngoài, sau đó, nàng lấy nỗ lực chạy thi thể dục đời trước, trực tiếp chạy đua trở về Chu phủ.

Hoằng Thiện vừa thấy nàng trở về đã mở miệng hỏi ngay: “Ta nghe bọn hạ nhân nói, đã mấy ngày nay muội không về nhà, muội đã đi đâu vậy?”

Vô Tâm nhìn bộ dạng sốt ruột, quan tâm của Hoằng Thiện, đến lời nói dối đã chuẩn bị sẵn trên đường về cũng không nói ra được: “Ca, muội nói thật nhưng huynh không được đánh muội nha.”

Hoằng Thiện cảm thấy buồn cười: “Yên tâm đi, có khi nào ta đánh đòn muội chưa.”

“Muội đến phủ Cửu hoàng tử làm nha hoàn.”

Quả nhiên, Hoằng Thiện nghe thấy nàng nói như thế, sắc mặt lập tức chìm xuống, “Muội đến chỗ hắn làm gì?”

“Hướng Noãn, khuê nữ phủ Thượng thư là bạn thân của muội, nàng ấy yêu thích Ninh Liên, cho nên hai bọn muội mới kết phường đến phủ hắn tiếp cận hắn, tạo cơ hội cho hai người họ bồi dưỡng tình cảm.”

Hoằng Thiện hơi dở khóc dở cười: “Muội đúng là rất bận rộn.”

“Cái kia, vâng.” Thấy sắc mặt Hoằng Thiện dịu lại, nàng thở phào nhẹ nhõm: “Đúng rồi, ca, chuyện của huynh và Liễu Tố Tố thế nào rồi?”

“Thánh chỉ đã hạ, mọi chuyện khó mà thay đổi.”

Vô Tâm hoài nghi mình có phải hoa mắt hay không, bởi vì hình như nàng nhìn thấy vẻ hài lòng trên mặt Hoằng Thiện khi hắn nói không cưới được Liễu Tố Tố?

Ảo giác, nhất định là ảo giác.

“Vậy, ca, huynh định làm thế nào đây? Người trong lòng huynh sắp bị người khác đoạt mất rồi.”

Hoằng Thiện bưng chén trà nhấp một ngụm, thản nhiên tự đắc nói: “Vậy thì không cưới là được.” Hắn ước gì không cưới đấy. Cũng không phải hắn không giữ lời hứa mà do ngoại lực quá mạnh mẽ. E rằng mưu đồ lần này của Chu Hậu sẽ thất bại rồi.

Vô Tâm sao biết trong lòng Hoằng Thiện đang suy nghĩ cái gì, nhìn bộ dạng kia của hắn, còn tưởng rằng vật cực tất phản*, tình cảm bị kích thích, cho nên tinh thần bắt đầu không bình thường.

(*ý nói cái gì quá mức sẽ phản tác dụng, đại loại vậy)

“Ai, ca ca đáng thương của muội, muội nhất định sẽ giúp huynh!”

Trong mấy ngày nay, ở phủ Cửu gia, Chu Vô Tâm không phải ở không, tốt xấu gì nàng cũng biết được chút tin tức ngầm.

Nghe nói, Thừa tướng là ******, nhưng hiện nay Cửu hoàng tử càng ngày càng được Hoàng đế coi trọng, ai cũng không thể nói chắc được có một ngày Thái tử rơi đài, nhường quyền lại cho người khác hay không.

(*tác giả để thế =)))

Vì vậy, là một lão Thừa tướng cáo già, trước mặt tuy ông ta nương nhờ bên Thái tử, nhưng sau lưng có khi ông ta rất muốn gả con gái mình cho Ninh Liên, để ngừa khi Thái tử xuống đài ông ta còn có một chỗ dựa hài lòng.

Nhưng mà thiên hạ này không phải bàn tính trong tay ông ta.

Sao Ninh Liên và Thái tử không biết ông ta nghĩ gì!

Cứ nhìn hành động muốn kéo dài hôn kỳ (ngày kết hôn) của Ninh Liên Thì biết hắn cỡ nào không muốn thành hôn với Liễu Tố Tố. Hơn nữa càng kéo dài thì Ninh Liên càng có thêm thời gian để nghĩ cách giải quyết vẹn cả đôi đường đối với chuyện hôn nhân chết tiệt này.

Hắn là một nam tử độc thân trong mộng của vô số thiếu nữ, sao có thể dễ dàng cưới một người về quản giáo chính mình. Huống chi nữ nhân này còn là bạn bè tốt với quận chúa Ninh An. Đối với Ninh An, cái người từ nhỏ đến lớn đều tâm tâm niệm niệm không phải hắn không lấy chồng, nếu Liễu Tố Tố thật sự muốn gả tới đây, thì lấy tính tình tùy hứng, vô lý, điên cuồng, bá đạo của Ninh An, hắn còn có tháng ngày thanh tĩnh sao!

Hắn cũng không muốn bị hai nữ nhân làm phiền đến chết.

Với lại, nếu hắn muốn kết hôn, hắn phải cưới người mình thích, là một hoàng tử vừa có cá tính lại vô cùng có mị lực, sao hắn có thể dễ dàng phá hoại ảo tưởng của các thiếu nữ xinh đẹp đấy, như vậy quá không tử tế rồi!

Vì lẽ đó, mấy ngày nay hắn đều tìm Ninh Thuần thương lượng chuyện phải giải quyết hôn sự này thế nào.

Có điều, hắn thương lượng chuyện của hắn, Vô Tâm cũng tự suy nghĩ chuyện của chính mình. Trước là do nàng quá tin tưởng năng lực làm việc của Hướng Noãn, vẫn để nàng tự do bồi dưỡng tình cảm, cuối cùng kết quả đâu không thấy, còn suýt nữa ném luôn bản thân nàng vào đó.

Cho nên, bây giờ, nàng nhất định phải tìm cách đánh nhanh thắng nhanh, mau mau giải quyết vấn đề rồi rời xa cái cuộc đời của em gái chuyên giặt đồ chết tiệt kia thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện