Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Chương 97



Edit: Huyền Phong

Beta: Thủy Lưu Ly

Thật vất vả nàng mới có thể ra ngoài gặp hắn một chuyến, mà hắn lại ở đây cáu kỉnh với nàng. Nàng đã chọc phải ai vậy! Nếu không phải tại hắn thì sao nàng lại bị giam lỏng! Hắn không cảm kích thì thôi đi, cần gì phải vứt bỏ đồ nàng đem đến như vậy. Hắn không muốn thì nàng đi!.

Chu Vô Tâm giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, vừa mới tới đã phải vội rời đi: “Đi thì đi!”

Bắc Vọng nhìn theo bóng lưng nàng, cũng không ngăn cản. Chẳng qua, lúc nàng nhảy từ trên tường xuống, trong tiếng cười điên cuồng của hắn lại ẩn giấu một phần bi thương khó nói rõ.

Nghe thấy thế, Chu Vô Tâm quyết định trở lại, nhưng không ngờ mới đi đến nửa đường, đột nhiên nàng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tất cả xương cốt trong thân thể như bị tách rời ra, đau đớn đến mức không thể đứng vững mà lăn lộn trên mặt đất.

Cũng không biết Ninh Thuần xuất hiện từ đâu đột nhiên ôm nàng lên, sốt ruột hỏi: “Bị sao vậy?”

Chu Vô Tâm đau đớn không nói nên lời, đôi môi nàng mấp máy, run rẫy, miễn cưỡng mới khiến Ninh Thuần nghe rõ được lời nàng nói: “Lạnh quá”.

Ninh thuần thấy vậy càng không dám kéo dài thêm nữa, trực tiếp đánh ngất nàng, vội vàng ôm nàng đến thái y viện.

Nhưng lúc hắn đưa nàng đến nơi, muốn cúi đầu gọi nàng dậy mới phát hiện trên mặt nàng đã kết một tầng băng dày!

Ninh Thuần nắm chặt thanh kiếm trong tay, khớp xương bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, cũng làm cho mọi người nhận ra tâm tình hoang mang và lo lắng của hắn lúc này

Hắn lẳng lặng đứng từ xa nhìn nhóm ngự y vây quanh Chu Vô Tâm, phải đến khi Ninh Liên liên tục gọi hắn mấy tiếng, hắn mới chậm rãi khôi phục lại tinh thần.

Trong thái y viện, một thái y lớn tuổi từ trong phòng đi ra, sau khi hành lễ với Ninh Liên và Ninh thuần, ông ta cẩn thận lên tiếng: “Bẩm, có thể đi tới nơi khác nói chuyện không?”

Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của lão ngự y, trong lòng Ninh Liên và Ninh Thuần thình thịnh một tiếng, cùng cảm thấy có một loại dự cảm không lành.

Lão ngự y đưa bọn họ đến căn phòng bên cạnh, lắc đầu nói rằng: “Bẩm hai vị hoàng tử, loại độc cô nương này trúng phải giống hệt hoàng tử Bắc Vọng.”

“Ngươi nói cái gì?” Cây quạt trong tay Ninh Liên “bộp” một tiếp bị hắn mạnh tay khép lại, vẻ mặt hung ác nắm cổ áo lão ngự y: “Ông nói cái gì? Ông nói lại lần nữa xem?”

“Buông tay.” Ninh Thuần vội vàng kéo Ninh Liên ra: “Nghe ông ta nói xong.”

Lão ngự y bị những hành động đột nhiên của Ninh Liên dọa, dùng sức thở hổn hển mấy hơi, tiếp tục kiên trì nói hết: “Phương pháp điều chế loại độc này vốn đã biến mất theo Đường quý phi, những năm gần đây cũng chưa từng xuất hiện. Nhưng chuyện hôm nay… Lão thần thật không ngờ trong cung còn có người biết cách điều chế loại độc này.”

“Thuốc giải đâu! Bản vương lệnh ngươi lập tức chế ra thuốc giải! Nếu chế không được thì bản vương bắt ngươi chôn cùng!” Ninh Liên đẩy Ninh Thuần ra, lại kéo cổ áo lão ngự y lần nữa, gào lên.

Hắn không thể chấp nhận được chuyện đang yên đang lành mà Chu Vô Tâm lại bị trúng độc!

Mới sáng sớm hắn còn thấy nàng cười nói vui vẻ, quấn lấy hắn đòi hắn cho nàng ra ngoài đi dạo, nhưng đến buổi chiều nàng lại….

Hơn nữa, đây không phải là loại độc bình thường mà là cùng một loại độc với Bắc Vọng!

Hắn không thể bình tĩnh, không thể bình tĩnh, không thể lý trí được!

Lão ngự y nhìn cái người đang rít gào như bị giáo chủ nhập, bó tay hết cách: “Thái tử điện hạ, xin người bình tĩnh một chút. Phương pháo điều chế loại độc này đã biến mất khi Đường quý phi mất tích, hơn nữa cách chế ra thuốc giải cũng bị Hoàng thượng hạ lệnh tiêu hủy, đừng nói là hoàng cung, e rằng toàn thiên hạ cũng không một ai biết cách điều chế thuốc giải cho loại độc này. Cho dù người muốn chém đầu lão thần thì lão thần cũng bất lực.”

Gương mặt Ninh Liên âm trầm, còn muốn tiếp tục mắng chửi thì đã bị Ninh Thuần mạnh mẽ kéo ra khỏi phòng.

“Ninh Liên” Ninh Thuần ném Ninh Liên sang một bên, giọng điệu lạnh nhạt nắm lấy bờ vai hắn: “Ngươi là thái tử.”

Cơn mất mình tĩnh của Ninh Liên lập tức bị bốn chữ đơn giản này áp chế.

Đúng vậy, bây giờ hắn là thái tử, sao hắn có thể mất lý trí mà tranh cãi ở đây! Nếu chuyện này bị truyền vào tai người khác, thì chẳng phải hắn đã tự tạo cho mình một nhược điểm sao? =.=

Ninh Liên hít sâu một hơi: “Được rồi, ta biết nên làm thế nào. Nơi này giao lại cho huynh, ta còn một số tấu chương chưa kịp xử lý. Đi trước.”

Nói xong, Ninh Liên xòe quạt ra, trên gương mặt như hoa đào lại treo lên nụ cười quen thuộc, bình tĩnh lướt qua Ninh Thuần, nào còn bộ dạng tức giận, sốt ruột vì Chu Vô Tâm khi nãy.

Ninh Thuần đứng tại chỗ trầm mặt một hồi rồi mới quay lại căn phòng có lão ngự y.

“Thái y, thật sự không còn cách nào cứu nàng sao?” Giọng nói Ninh Thuần vẫn đều đều như cũ, rất khó làm người khác nhận ra tâm tình hắn lúc này.

Lão thái y lắc đầu: “Thất vương gia, nếu như thật sự có thuốc giải thì lão phu đã sớm đưa cho ngài rồi. Khi đó Lục vương gia cũng không cần phải…”

Ninh Thuần cắt ngang lời lão thái y: “Ông xác định phương thuốc này đã bị phụ vương tiêu hủy sạch sẽ rồi sao?”

“Lão thần xác định. Lúc đó những người biết phương thuốc này đều chết cả rồi. Đừng nói là ngài, ngay cả lão thần cũng vô cùng kinh ngạc khi còn có người có thể điều chế thành công loại độc này.”

“Ta biết rồi.” Ninh Thuần không muốn nghe tiếp, xoay người phất tay với lão ngự y rồi đi thẳng ra khỏi phòng.

Lúc hắn đến chỗ Chu Vô Tâm thì nàng đã tỉnh lại. Nhìn thấy Ninh Thuần, nàng lập tức gọi hắn lại gần: “Tiểu Ninh Thuần, ta đang ở nơi nào?”

Ninh Thuần ấn nàng vào trong chăn, giém chăn thật kỹ: “Ngươi đang ở thái y viện.”

“Hả? Sao ta lại ở chỗ này? Ta nhớ sau khi ta từ chỗ Bắc Vọng đi ra, đột nhiên cảm thấy rất lạnh, tiếp theo…”

Ninh Thuần đăm chiêu nhìn nàng, không hề trả lời vấn đề của nàng, mà lại hỏi nàng: “Hôm nay ngươi đã ăn gì?”

Chu Vô Tâm bị hắn hỏi đến sững sờ: “Không ăn cái gì nha. Sáng sớm ta có uống chút nước, vừa nãy thì ăn ít điểm tâm ngọt. Đều bình thường mà.”

“Ngươi có cảm thấy đồ ăn hôm nay khác lạ chỗ nào không?”

Chu Vô Tâm nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn, cẩn thận suy nghĩ: “Không có.”

“Suy nghĩ thật kỹ.”

“A, lạ à, nhiều lắm chỉ là chuyện hôm nay đột nhiên trong phòng ta xuất hiện một đĩa điểm tâm ngọt. Bình thường Ninh Liên hay mang đồ ăn cho ta, nhưng rất ít khi đưa như vậy, chẳng qua hôm nay tâm trạng hắn không tồi, ta cũng không biết có phải hắn cuối cùng cũng suy nghĩ cho ta không nữa…”

Chu Vô Tâm không ngừng lải nhải về Ninh Liên, nhưng Ninh Thuần ngồi nghe, sắc mặt lại dần trầm xuống.

Xem ra, quả nhiên đĩa điểm tâm ngọt kia có vấn đề.

“Bắc Vọng có ăn hay không?” Ninh Thuần tiếp tục hỏi.

“Không có. Hôm nay tính tình của hắn cũng thay đổi thất thường lắm, suýt chút nữa còn giết ta mà, sao có tâm tình để ăn gì chứ.”

Ngồi trong chốc lát, sau khi thấy Chu Vô Tâm không có gì đáng ngại, Ninh Thuần mới đưa nàng ra khỏi thái y viện. Hắn vừa đi vừa chậm rãi hỏi: “Bây giờ ngươi còn có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có. Trước đó ta cảm thấy rất lạnh, toàn thân còn đau nhứt vô cùng nhưng khi tỉnh lại thì không sao nữa, thật kỳ quái.”

Ninh Thuần mím môi đi về phía trước, không hề có ý định sẽ nói chuyện nàng trúng độc cho nàng, đến khi đưa nàng về tới phòng, không chờ nàng nói tạm biệt đã xoay người rời đi.

Bị dày vò cả một ngày Chu Vô Tâm sớm cảm thấy đói bụng rồi, hơn nữa nàng cũng quen với tình tình lạnh nhạt của Ninh Thuần, cho nên sau khi hắn đi rồi, nàng cũng không mặt dày mà quấn quýt lấy hắn. Trên sách đã nói rồi mà, thà rằng cứ duy trì cảm giác thần bí như gần như xa thì mới có thể khiến đối phương không nhịn được mà chú ý tìm hiểu, nếu không chờ đến lúc hắn phiền chán nàng, không thèm để ý tới nàng thì nàng đi đâu khóc nháo đây. Huống chi bây giờ mỗi ngày nàng đều bị giam giữ trong cung, dù muốn bồi dưỡng tình cảm cũng phải chờ đến khi rời khỏi cung mới được. Ngày tháng còn dài mà.

Bên này, trong nháy mắt Chu Vô Tâm đã khôi phục lại tính tình lạc quan hoạt bát như thường mà Ninh Liên lại vì chuyện nàng trúng độc mà cả ngày đều tâm sự nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện