Chương 83
Edit: Xíu
Buổi chiều tối hôm nay, khi nương Phong Tử là Điền thị đến nhà, Chương Vân không hề nghĩ rằng nàng đến vì chuyện cầu hôn....!
"Nhà Hữu Khánh, ngươi cũng biết tính khí của ta rồi, ta đến đây rồi không thể không nói, mà cũng không vòng vo loanh quanh, ta sẽ nói thẳng luôn".
Sau khi được Chu thị mời vào nhà ngồi xuống, Điền thị đem lời nói rõ.
Chương Vân thấy nương có khách đến nhà, vội thu dọn bát đũa rồi mang xuống bếp tẩy rửa, như vậy vừa vặn để không gian cho Điền thị và Chu thị nói chuyện.
"Nương Phong Tử, chúng ta ở trong thôn nhiều năm như vậy, có cái gì mà không thể nói thẳng chứ".
Chu thị cười nói.
Lúc này khuôn mặt Điền thị cười càng tươi hơn:"Nhà Hữu Khánh, ngươi đã nói như vậy rồi thì ta cũng trực tiếp mở miệng nói luôn, lần này ta tới là muốn làm mai, ngươi cũng đừng chê ta mặt dày tự bỏ chạy đến đây, thật sự cảm thấy Vân nhi nhà ngươi rất tốt, lại sợ bị gia đình người khác giành trước".
Chu thị trước đó cũng không nghĩ tới điều này, nghe xong thì sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng lại, trên mặt vẫn mang theo nụ cười:"Ngươi nói gì vậy? Chúng ta làm nương, tất cả đều vì con gái, con trai của mình, ta làm sao có thể chê cười ngươi chứ, không biết nương Phong Tử đến cầu hôn cho ai, là Phong Tử hay là Tiểu Sơn?".
Nhà Phong Tử họ Lí, trong nhà còn có đệ đệ Lí Sơn, tuổi tác cũng bằng với Chương Vân, Lí Phong lớn hơn một chút, năm nay đã mười chín tuổi rồi.
"Tất nhiên là đứa lớn rồi, hôm qua hắn lôi kéo ta, lặng lẽ nói nhỏ, nói muốn cưới Vân nhi nhà ngươi, cho nên hôm nay ta chịu không nổi mới chạy đến nhà ngươi cầu hôn".
Điền thị cười hì hì đem ý tứ của con trai lớn nói ra.
Chu thị đang định mở miệng nói, thì Điền thị lại nói tiếp:"Nhà Hữu Khánh, ta cũng biết Phong Tử nhà chúng ta tuổi tác hơi lớn một chút, các ngươi có lẽ không vui, nhưng chúng ta suy nghĩ, nếu như ngươi bằng lòng thì nhà chúng ta sẽ gả Hoa nhi đến nhà các ngươi, chúng ta thân càng thêm thân, ngươi cảm thấy như thế nào?".
Nói đến đây, Chu thị liền vui vẻ, Lí Hoa trong thôn là một cô nương khéo léo có tiếng, làm việc tay chân nhanh nhẹn, tâm tư linh hoạt, bộ dạng tươi cười ngọt ngào, rất được mọi người yêu thích, năm nay vừa mới qua mười lăm, đã đến tuổi cầu thân, nên có rất nhiều nhà để ý, người con dâu như vậy, nhà ai mà không muốn lấy vào của chứ.
Chu thị mặc dù trong lòng rất vui mừng, nhưng vừa mới nói quan hệ hôn nhân của con gái mình như vậy, cảm thấy không tốt lắm, do dự một lúc rồi mỉm cười:"Nương Phong Tử, Phong Tử và Hoa nhi thì không có gì để nói, chúng đều là đứa trẻ ngoan, nhưng việc này một mình ta không tự quyết định được, chẳng qua giờ cha bọn nhỏ không ở nhà, hiện giờ đã đi đến nhà Đinh Tử rồi, nếu không ngươi để ta thương lượng với cha bọn trẻ xong rồi mấy ngày sau trả lời ngươi, ngươi xem có được không?".
"Chuyện thương lượng này là đương nhiên, hôm nay ta đến, cũng chỉ thử đề cập nhắc tới, để hai nhà chúng ta trong lòng có chút suy nghĩ, xong xuôi, thì đến lúc đó cùng ngồi lại nói chuyện mới tốt".
Điền thị thấy Chu thị không có ý tứ từ chối, liền yên tâm một nửa, cảm thấy cui vẻ hơn.
Hai người lại ngồi nói chuyện, Điền thị nhìn thấy sắc trời đã tối nên đứng dậy nói lời cáo từ, Chu thị cũng đi tiễn ra ngoài công sân.
Chân trước Điền thị vừa mới bước ra khỏi sân, thì sau lưng Chương Hữu Khánh đã quay lại, Chu thị vừa thấy chồng về liền vui vẻ lôi kéo vào nhà, bưng ghế đặt xuống dưới mái hiên, rồi hai vợ chồng ngồi xuống nói chuyện.
"Cha bọn nhỏ, để ta nói cho chàng biết, nương Phong Tử vừa mới tới đây, nàng lần này đến là đặc biệt nói chuyện thành thân với gia đình chúng ta".
Chu thị lắc lắc quạt hương bồ trong tay, cười nói.
"Việc thành thân? Thành thân của ai?".
Chương Hữu Khánh nhất thời không hiểu tình huống là gì, nghiêng đầu nhìn hỏi Chu thị.
"Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là việc thành thân của Trình Tử và Vân nhi nhà chúng ta rồi".
Chu thị cười vươn tay quạt gió mát cho chồng, miệng cười nói.
Chương Hữu Khánh lại càng không hiểu, nắm giữ lấy tay Chu thị đang quạt bên tai:" Việc hôn nhân của Trình Tử cùng Vân nhi? Vậy ai kết đôi với ai?".
Chu thị thấy chồng có chút sốt ruột, liền vỗ vỗ tay trấn tĩnh:"Chàng đừng vội, từ từ nghe ta nói, vừa rồi nương Phong Tử nói, muốn hỏi gả Vân nhi cho Phong Tử, lại sợ chúng ta ngại tuổi tác Phong Tử hơi lớn nên liền đề cập tới là hứa gả Hoa nhi nhà bọn họ cho Trình Tử nhà chúng ta, nói là thân càng thêm thân".
"Đây không phải là thay đổi người thân sao? Chúng ta làm sao có thể để Vân nhi đi thay đổi người thân, nàng sao lại hồ đồ như vậy?.
Chương Hữu Khánh nghe xong, lông mày liền nhíu lại, trên mặt có chút không vui.
Chu thị hoàn toàn không nghĩ tới việc đổi người, vừa nghe Chương Hữu Khánh nói như vậy, cũng có chút áy náy, giọng có chút lớn hơn nói:" Cha nó, sao chàng lại nói ta như vậy, ta làm nương, chẳng lẽ không đau lòng con gái ư, việc thay đổi người thân này thực sự chỉ có gia đình không có tiền để cưới con dâu mới làm vậy, chúng ta cùng nhà Phong Tử đâu cần phải làm vậy, ta chỉ nghĩ nhìn thấy Hoa nhi là đứa khéo léo rất có năng lực, mà Phong Tử cũng thành thật, chăm chỉ, cả hai huynh muội đều là đứa trẻ ngoan, nếu không ta cũng sẽ không đồng ý xem xét".
Chu thị cảm thấy buồn vì bị hiểu lầm, trong lòng rất khó chịu, sau khi nói xong vẫn còn thấy ngộp thở, quay lưng lại không để ý đến Chương Hữu Khánh nữa, Chương Hữu Khánh thấy vợ tức giận như vậy, ngẫm lại lời mình nói lúc trước có chút sai, đang chuẩn bị nói vài câu xin lỗi thì phía sau"Cạch" một tiếng, nghe âm thanh này giống như là cái gì bị vỡ nát.
Hai người nhất thời quay đầu nhìn qua, liền thấy Chương Vân đang nhìn chằm chằm bọn họ ở cửa bếp, dưới chân dính đầy mảnh vỡ bát sứ.
"Vân nhi ..." Chu liền đứng lên, định chạy tới xem nàng có bị thương hay không, trong mắt Chương Vân lóe lên vẻ hoảng sợ, không đợi Chu thị tới gần liền buông một câu, "Nương, con đi tìm đại ca, đợi lát nữa sẽ trở về sau".
Miệng nói xong, nhấc hai chân lên chạy ra ngoài sân.
"Vân nhi.....Vân nhi ..." Chu thị vội vàng đi theo sau, hô mấy tiếng, nhưng Chương Vân sải bước chạy đi không quay đầu lại, không lâu sau liền biến mất trong đêm đen.
Chương Vân chạy theo con đường mòn một hơi đến bờ sông Thanh Lĩnh, lúc này nàng không biết nên đi đâu, trong đầu cảm thấy thật hỗn độn.
Hai chân bước lên bãi đá, Chương Vân chậm rãi dừng lại, trong miệng thở hổn hển, đi về phía trước từng bước, từng bước một, vu vơ, để gió sông xào xạc thổi qua gò má, có chút lạnh, nhưng cũng không còn lạnh thấu xương.
Lời Chu thị vừa mới luôn vang vọng trong tâm trí nàng, nương muốn đem nàng gả cho Phong Tử, để đại ca cưới Hoa nhi nhà Lí gia, nàng nghe ra được, nương thực sự hài lòng với Hoa nhi, nàng trước kia cũng có nghe thấy, biết Hoa nhi là một cô nương giỏi, nếu gả đến Chương gia sẽ là một người con dâu rất tốt, nếu không bị liên luỵ đến bản thân, nàng rất vui vì có một người đại tẩu như vậy.
Nhưng, vì sao chuyện này lại cố tình liên quan đến nàng, nàng chưa nghĩ tới chuyện lập gia đình, chứ đừng nói đến cuộc hôn nhân mù quáng này, ấn tượng của nàng với Phong Tử chỉ qua mấy lần gặp mặt trong thôn, còn những cái khác thì thật sự không biết, chẳng lẽ cứ như vậy gả cho một người nam nhân xa lạ chung sống cả đời hay sao?.
Nghĩ đến đây, Chương Vân chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, nàng biết trong lòng rất kháng cự, nhưng hiện thực thì ra sao?
Trước đây nhà Thiết Toả hối hôn, ruồng bỏ nàng, như vậy nàng còn có thể gặp mặt từ chối Thiết Toả, mà Thường Mãn....!Cha nương lại không đồng ý, còn lần này lại khác, nương hiển nhiên là rất vui vẻ.
Ở thời cổ đại này, việc trọng đại như hôn nhân đều nghe theo lời cha nương, bà mối, nàng có tư cách gì để phản kháng lại cọc hôn nhân này?.
Chương Vân rùng mình một cái, bước chân dừng lại, toàn thân chậm rãi ngồi xổm xuống, co lại thành một quả bóng, ôm đầu chìm trong suy nghĩ không biết bao lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bóng đêm, trong lòng không tiếng động gào thét: ngươi vì sao lại đưa ta đến đây, cũng không cho ta sức mạnh để thay đổi thực tế.
Cảm giác vô lực quét qua, Chương Vân ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn dòng sông lặng lẽ chảy trước mặt, hai mắt đẫm lệ lạnh như băng, lẩm bẩm nói: "Ta chỉ muốn cùng người nhà, trải qua mấy năm những ngày tháng tốt đẹp, chẳng lẽ tất cả chỉ là hy vọng xa vời".
Nước mắt lặng lẽ chảy, Chương Vân chỉ có thể ngây ngẩn cả người, có lẽ sau khi phát tiết xong, lau khô nước mắt , khi đối mặt với chuyện này, nàng sẽ bình tĩnh hơn rất nhiều, dù sao trong lòng nàng cũng biết rõ, đây là chuyện sớm hay muộn, chỉ là không nghĩ tới nó sẽ đến sớm như vậy mà thôi, bất ngờ đến mức dưới tình hình nàng chưa kịp chuẩn bị nên chịu phải một cú sốc đánh vào.
Ở bên bờ sông ngây người không biết bao lâu, toàn thân Chương Vân bị gió làm cho cứng lại, trên má cũng đã khô nước mắt, khi hoàn hồn, nàng chậm rãi đứng dậy, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, hít thở sâu vài hơi rồi quay người trở về.
Vừa mới quay đầu lại, nàng đã nhìn thấy một bóng người đứng lặng ở đằng xa, vẫn không nhúc nhích, dưới bóng đêm bao phủ, nàng không nhìn thấy rõ mặt của người đó, nhưng bóng dáng đó lại cho nàng cảm giác rất quen thuộc, không hiểu sao, trong lòng nàng đột nhiên nhảy dựng lên, tăng tốc bước lên chạy qua bên đó.
Còn chưa chạy tới trước mặt người nọ, thì có một bóng dáng vừa động, chạy tới gần bên nàng gọi lên:"Vân nhi, nương nói muội đi tìm ta, ta tìm lại đã lâu, hoá ra là muội ở đây."
Sau khi giọng nói này vang lên, Chương Vân dừng bước chân lại một chút, cả trái tim đều chìm xuống trong hư không, cảm giác mất mát ập đến cho đến khi Chương Trình chạy tới, nắm lấy tay nàng: "Ở đây lạnh lắm, chúng ta mau về nhà đi".Chương Vân lúc này mới định thần lại, quay lại nhìn đại ca, nhẹ gật đầu.
Chương Trình lôi kéo đưa Chương Vân đi trở về, vừa mới đến bên ngoài hàng rào sân liền thấy Chu thị đang đứng đợi ở cổng sân, trong tay cầm một ngọn đèn dầu, ánh sáng đung đưa trong gió, nhìn thấy Chương Vân đã trở lại, vội vàng đi lên nắm lấy nàng: "Vân nhi, con không sao chứ?".
Chương Vân lúc này đã bình tĩnh lại hơn rất nhiều, không muốn nương lo lắng nên nhẹ nhàng lắc đầu: "Nương, con không sao, đã muộn rồi, chúng ta mau đi nghỉ ngơi đi."
Mặc dù Chu thị trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng nhìn đèn chiếu sáng, thấy Chương Vân trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, mọi chuyện vẫn như thường, liền thoáng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, cầm tay con gái vào sân, mọi người không nói gì nữa, rửa mặt xong rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Đêm nay, đối với Chương Vân mà nói, đã định là cả đêm không ngủ, nằm ở trên giường trằn trọc mãi, dù thế nào cũng không thể chợp mắt được, vì chuyện hôn nhân đột ngột này, cùng với cảm xúc khác thường của bản thân bên sông, tại sao nàng cảm thấy bóng dáng kia là hắn, còn vì hắn mà nhịp tim đập nhanh hơn, sau khi phát hiện là đại ca lại cảm thấy thất vọng như vậy.
Tất cả những điều bất thường này, ngoài mong đợi, nhịp tim, nàng thực sự không nghĩ ra khả năng khác, nhưng vì sao nàng lại mong đợi và vì sao nàng tim nàng lại đập nhanh, nàng không thể giải thích được, hết thảy mọi thứ rối tung cả lên.
Sau một đêm mê man, ngày hôm sau tỉnh lại, Chương Vân chỉ cảm thấy cả người như bị búa đập, người rất khó chịu, chịu đựng mệt mỏi đi xuống giường, sau khi mặc quần áo vào liền đẩy cửa bước ra khỏi phòng.
Vừa bước vào sân liền nhìn thấy Chu thị lôi kéo Chương Trình, sốt ruột hỏi: "Con đang nói cái gì, con không muốn cưới Hoa nhi sao? Hoa nhi là một cô nương tốt như vậy, vì sao con lại không vừa ý?".
"Nương , đừng hỏi nữa, dù sao con cũng không đồng ý".
Chương Trình không trả lời, trực tiếp tránh Chu thị ra, nhanh chân bỏ chạy ra ngoài sân.
Bình luận truyện