Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 133: Tiểu nha đầu này có chút thích y



Ngư Ngư không biết võ công, sau khi đi ra khỏi Nguyệt Loan quốc, Phong Ngự Vũ lo lắng buổi tối nàng ở một mình không an toàn, đặc biệt an bài một tỳ nữ có võ công, buổi tối ngủ ở gian ngoài phòng ngủ của Ngư Ngư.

Nhưng sau khi Hách Liên Dạ xuất hiện... Không chút đỏ mặt đuổi tỳ nữ kia đi.

Ngươi muốn làm gì!

Phong Ngự Vũ xem Ngư Ngư như muội muội, hiện tại hai người vẫn chưa kết hôn, đương nhiên hắn không thể nhìn Hách Liên Dạ ''bắt nạt'' người khác.

Nhưng hắn còn chưa phát hỏa, Ngư Ngư đã đẩy Hách Liên Dạ đi vào phòng trong, bình tĩnh trấn an Phong Ngự Vũ, "Yên tâm, Tiểu Dạ tỷ tỷ không phải loại phụ nữ như huynh nghĩ."

Phong Ngự Vũ đột nhiên cũng muốn học Hà Nghiêm một chút, nét mặt bi phẫn chạy đi...

Đẩy người vào cửa, Ngư Ngư không có làm loạn, vẻ mặt có chút nghiêm túc, "Hôm nay Vương gia giả kia, cậu ta bắt chước anh rất giống."

Mặc dù Vương gia giả không dịch dung, dung mạo tuy đẹp nhưng không cùng một cấp bậc với Hách Liên Dạ.

Nhưng trên thực tế, người nọ bắt chước y cực kỳ giống, giống đến cả những động tác nhỏ nhất, lúc cười lên, độ cong của khóe môi cũng hoàn toàn tương tự.

Dân chúng bốn nước đều nghe qua truyền thuyết của Hách Liên Dạ, nhưng thật sự nhìn thấy y thì lại ít càng thêm ít, nhìn phản ứng hôm nay của ông chủ khách điếm là biết, ông ta không hề biết dung mạo của Vương gia giả có gì bất thường.

Nếu chỉ muốn đóng giả Tĩnh Vương, lừa gạt dân gian kiếm chút đặc quyền, cần gì phải bắt chước chính xác như vậy!

Sư đệ nói, hiện tại trên núi không được thái bình, có vài người không nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Rốt cuộc những người này muốn làm cái gì? Âm thầm diệt trừ Hách Liên Dạ, tiếp tục dùng chiêu Vương gia giả?

Chuyện này không phải chuyện đùa, nhưng Hách Liên Dạ nghe xong lại không hề có sắc mặt khẩn trương, ngược lại lại cười lên.

Không phải là cười ha ha, nhưng cạnh môi của y hiện ra vết cười thật sự rất rõ ràng, tỏ rõ tâm tình của y đang rất tốt.

Ngư Ngư đành phải chân thành bàn bạc với y, "Vương gia, ngài có thể đợi lát nữa rồi biến thái được không?"

"Không thể." Người nào đó cự tuyệt không chút do dự, giọng nói cũng vui vẻ cười hơn, "Hiện tại tâm tình của bổn vương rất tốt."

"Nhưng Tiểu Dạ tỷ tỷ à, cục cưng của tỷ còn mấy tháng nữa mới ra đời đấy."

Hách Liên Dạ bật cười nhéo nhéo mặt nàng, "Tâm tình của ta tốt, là vì có một tiểu nha đầu thật ra luôn đặt ta ở trong lòng, ngay cả động tác nhỏ nhặt của ta cũng cẩn thận quan sát."

"... Vương gia biến thái đến mức có đặc sắc riêng của mình, người bình thường đều rất khó xem nhẹ ngài."

"Nhưng tiểu nha đầu ta thích cũng không phải là người bình thường, nàng ở trong lòng ta, độc nhất vô nhị, là đặc biệt nhất."

"..." Ngư Ngư im lặng nhìn Hách Liên Dạ thật lâu.

Hách Liên Dạ cũng không buồn bực, vẫn cười mặt đối mặt với nàng.

"Vương gia, lời anh vừa nói..." Rốt cuộc Ngư Ngư cũng mở miệng, giọng nói nếu không phải là vô lương thì là cố ý chân thành bẫy người ta, thế nhưng lúc này thật sự rất chân thành rất nghiêm túc, tựa như muốn ra quyết định quan trọng gì đó.

Trái tim Hách Liên Dạ chợt nảy mạnh lên, sống lưng cũng theo bản năng thẳng băng.

Lần đầu tiên y thấy nàng bày ra vẻ mặt này.

Quyết định gì có thể làm cho nàng nghiêm túc như vậy?

Chẳng lẽ y được mây mờ trăng tỏ, rốt cục tiểu nha đầu này cũng bắt đầu đáp lại y?

Ngư Ngư không chú ý đến sự biến hóa trong mắt của y, lại do dự một chút, "Vương gia, anh thật sự rất biết tìm cơ hội thổ lộ đấy... Cho dù là phim thần tượng của quê tôi cũng không chồng chất đa dạng như anh."

"Không được, tôi nhất định phải tìm cách trở về, cũng sẽ mang theo anh trở về, tôi muốn để anh dạy tiểu biểu ca của tôi, nếu không không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể rước tiểu biểu tẩu về nhà."

Ngư Ngư không biết, anh họ nhỏ của nàng không có kinh nghiệm yêu đương nhưng có kinh nghiệm bảy năm thầm mến, sau khi chính thức lừa được chị dâu nhỏ về nhà, sẽ biến thành cầm thú phúc hắc, vậy mà nàng vẫn đang bận tâm đến chuyện yêu đương của anh họ nhỏ.

(Tác giả có viết một bộ về anh họ nhỏ này, độ dài cũng tương đương với bộ này, hoàn rồi, nhưng bối cảnh là hiện đại thì phải á)

Hách Liên Dạ: "..."

Tốt, rất tốt, nàng chẳng những không muốn đáp lại y, nghe xong lời thổ lộ của y còn nghĩ đến nam nhân khác!

Hơn nữa lần này không phải là "biểu ca đại nhân" nàng thường hay nhắc tới, mà đổi thành tiểu biểu ca.

Cho dù có nghe thấy nhân vật tiểu biểu tẩu, nhưng người nào đó vẫn lặng lẽ hóa thành thùng chấm chua lớn hình người.

Bởi vì so ra, địa vị của y trong lòng Ngư Ngư, thật sự không có cách nào so với biểu ca của nàng được...

Đừng nói là thứ nhất, trước mười y cũng không chen vào được...

Đếm lại số lượng biểu ca đường ca còn có đám đường đệ, Hách Liên Dạ phát hiện, có thể trước hai mươi y vẫn không thể chen vào được.

Tại sao tiểu nha đầu này có nhiều thân thích như vậy...

Còn có đồ ăn...

Thùng dấm chua nào đó nhìn đồ ăn vặt, trái cây trên bàn trong phòng Ngư Ngư, không thể không thừa nhận, "kẻ địch" là ngàn ngàn vạn vạn...

Ngư Ngư không chú ý đến những thứ này, nàng còn đang suy nghĩ chuyện xuyên trở về thế giới của mình.

Anh họ đại nhân hết sức bận, mặc dù nàng không biết lão ta đang bận cái gì...

Có lẽ là bận bảo vệ hòa bình giữa các vì sao nhỉ... Ngư Ngư rối rắm nhìn trời.

Cho nên hẳn là lão ta không rảnh đến đón nàng trở về rồi.

Nhưng không sao, thân là em gái họ của Nghiêm Thiếu Huân, loại "chuyện nhỏ" xuyên qua thời không này, chắc hẳn nàng có thể tự mình hoàn thành.

Ba chữ "Nghiêm Thiếu Huân" này khiến cho Ngư Ngư run rẩy chút, lập tức phấn chấn lên.

Không thể làm mất mặt anh họ đại nhân, nàng nhất định phải tự mình xuyên về!

Hạ quyết tâm, Ngư Ngư kéo tay áo người bên cạnh, cũng không đùa giỡn nữa, rất có năng xuất tiến hành chủ đề trước đó, "Vương gia, anh thật sự phải cẩn thận đấy, đám người trên núi kia không có ai có võ công cao hơn anh, nhưng khinh công của bọn họ rất quái dị, anh đã quên rồi sao, lần đầu tiên Dung Mô Mô xuất hiện, anh không hề phát hiện anh ta bay qua đầu anh."

Cho nên nếu phái tử sĩ ra, cho dù có liều mạng cũng phải ám sát Hách Liên Dạ, như vậy mới có thể thành công...

Thùng dấm chua nào đó hơi sững sờ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc bên cạnh mình, tâm trạng đột nhiên khá hơn.

Thì ra tiểu nha đầu này cũng không vứt y sang một bên, trong lòng vẫn luôn nhớ tới an nguy của y.

Trong lòng nàng, những người thân chăm sóc nàng từ nhỏ dĩ nhiên quan trọng, nhưng địa vị của y cũng không kém lắm, đúng không?

Yêu nghiệt nào đó đang nở gan nở ruột, cười đến mức cực kỳ hạnh phúc, bèn ôm người bên cạnh vào lòng.

Ngư Ngư tránh không được, đành phải vỗ vỗ y, lo lắng khuyên can, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ như vậy... sẽ ép cục cưng trong bụng tỷ đấy."

"..." Hách Liên Dạ xem nhẹ y phục của mình lại dần dần biến chặc, tiếp tục ôm nàng.

Ngư Ngư đã sớm chứng kiến biến thái của y, cũng không trông cậy vào thuốc này có thể đối phó y, nhưng...

Sự lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn khéo léo, "Vương gia, anh thật sự muốn ép tôi ra tuyệt chiêu sao?"

Nàng rất tốt bụng nhắc nhở, "Hôm nay tôi mới hầm một phần thuốc mỡ." Hơn nữa là bản cấp biến thái.

Mắt phượng hơi híp lại, ý cười trong mắt liễm diễm gợn sóng, mê người đến mức người ta hi vọng thời gian có thể dừng lại vào giờ khắc này, lúc đó sẽ chìm đắm trong vẻ mặt hớn hở kia.

Khoảng cách gần như vậy bị vây bởi mỹ nam kế mạnh mẽ, trên mặt Ngư Ngư cũng có chút nóng lên.

Hách Liên Dạ hài lòng nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng, chẳng những không buông tay, cánh tay còn ôm chặt hơn.

Được rồi, vậy nàng chỉ có thể ra tuyệt chiêu... Ngư Ngư có chút xúc động sờ sờ khuôn mặt yêu nghiệt tuyệt sắc trước mắt.

Sau đó, sờ lại sờ.

Lúc đầu Hách Liên Dạ không cảm thấy có gì thay đổi, trên mặt không đau không ngứa, nhưng sau đó... hình như đuôi khóe mắt thấy gì đó.

Mặt của y, có một thứ đang... nổi lên.

Khóe môi Hách Liên Dạ hơi run rẩy nghĩ hình dáng của cái này.

"Tiểu nha đầu, nàng làm cái gì thế?" Y nín cười hỏi.

Ngư Ngư hơi ngửa đầu ra sau, cực kì hài lòng thưởng thức "tác phẩm" trước mặt, "Mặt của Vương gia trở nên càng lập thể càng xinh đẹp hơn."

Cái gì là "lập thể"? Miệng mũi của Hách Liên Dạ đều sưng lên, khiến cho ngũ quan của y càng thêm "sâu sắc"?

Như vậy cũng rất không có mỹ cảm rồi...

Dung mạo yêu nghiệt như Hách Liên Dạ, thế gian khó tìm, lãng phí rất đáng tiếc, lấy ra làm bản âm rất tốt.

Ừm, bản âm điêu khắc nổi.

Hách Liên Dạ đi đến trước gương đồng, nhìn thấy vẫn là gương mặt đó của mình, chỉ có điều ở hai bên má, một trái một phải viết hai cái chữ to "Biến thái".

Ngư Ngư có đi theo đường ca học chút thư pháp, cho nên hai chữ to này viết rất mạnh mẽ có lực, quan trọng nhất là, chữ này là hình lập thể điêu khắc nổi, phát thảo ra từng nét bút, lồi lõm đan xen ở trên mặt y...

"Vương gia, lúc này anh dán bao nhiêu mặt nạ cũng không che được nó." Dùng bàn ủi ủi cũng không được đâu.

Ngư Ngư phất phất tay, "Ngủ ngon~"

Sau khi mang theo tâm trạng vô cùng tốt đi ngủ, để lại một mình Hách Liên Dạ yên lặng hóa đá...

Sáng ngày thứ hai, Hách Liên Dạ hết sức "hiền lành" thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho Ngư Ngư, khác với ngày thường là hôm nay y che mặt.

"Chủ tử, ngài..." Hà Nghiêm cực kỳ không hiểu.

"Tiểu Dạ tỷ tỷ là bé gái đó, tỷ ấy rụt rè, không muốn xuất đầu lộ diện." Ngư Ngư tốt bụng giúp đỡ giải thích.

Nói xong, nàng tựa như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hỏi Hà Nghiêm, "Có phải tuổi của anh cũng xấp xỉ tuổi của Tiểu Dạ tỷ tỷ không?"

"... Thuộc hạ lớn hơn Vương gia một tháng." Hà Nghiêm vẫn còn chìm đắm ở trong đả kích xưng hô "Tiểu Dạ tỷ tỷ", giọng nói hơi run lên.

Nhưng ngay sau đó, vận mệnh còn tàn khốc hơn đang chờ đợi hắn...

Ngư Ngư nhiệt tình nghĩ kế cho hắn, "Vậy nếu anh gấp gáp thành thân, đáng lẽ nên học theo Tiểu Dạ tỷ tỷ, anh ta nhỏ hơn anh một tuổi, ngay cả cục cưng cũng sắp có rồi."

Hà Nghiêm run rẩy nhìn đôi mắt rõ ràng mang theo ý cười của chủ tử... Hắn muốn về nhà!

Hà Nghiêm rơi lệ chạy đi.

Ngư Ngư vừa quay đầu, liền đối diện với tầm mắt chứa ý cười của yêu nghiệt nào đó, "Tiểu nha đầu, sao nàng lại đáng yêu như thế?"

"Vương gia, sao anh lại biến thái như vậy?"

"Ngư Ngư, nàng hỏi ngược lại, là hai vấn để này có cùng một đáp án sao?" Người nào đó thổ lộ, "Ta biến thái, là vì ta thích nàng."

Ngư Ngư cẩn thận suy nghĩ, đồng ý gật đầu, "Quả thật, tôi cũng rất thích bản thân tôi."

Đáng tiếc luận đấu võ mồm, phúc hắc nào đó chắc chắn sẽ không thua...

Y bình tĩnh tiếp nhận khái niệm lén đổi lại của Ngư Ngư, cười đáp, "Nhưng nhất định sẽ không thích giống bổn vương, bởi vì khi bổn vương thích nàng, còn nhiều hơn cả thích bản thân mình."

"Cái đó không phải là vì Vương gia không hề đáng yêu sao?"

Yêu nghiệt như Hách Liên Dạ, đương nhiên không có khả năng dễ dàng bị hỏi.

Thế nhưng câu hỏi này, dường như gợi lên cảm khái trong lòng y.

Vui vẻ trong đáy mắt dần dần biến mất, y thở dài một tiếng, "Quả thật trước kia bổn vương không hề đáng yêu."

"Xảo trá máu lạnh, thủ đoạn độc ác, trước kia trên người bổn vương đều không có mùi vị của con người."

"Cũng may, sau đó ta được gặp nàng."

Ngư Ngư: "..."

Thật ra trong lời thổ lộ các kiểu hoa văn đa dạng này tương đối kín đáo rồi, nhưng kín đáo chỉ là phương thức biểu đạt, ý trong lời nói vẫn tình sâu như biển làm cho mặt Ngư Ngư nóng lên.

Ngày thường vào lúc này, nàng đều đơn giản trực tiếp co cẳng chuồn đi.

Hôm nay nàng cũng chạy đi được hai bước.

Nhưng... thời tiết nóng lên, cho dù mặc vải mát cỡ nào, thời tiết này mà che mặt thật đúng là không thoải mái chút nào.

Ngư Ngư có chút buồn bực, nàng lại nhớ tới Hách Liên Dạ bên cạnh, lấy thuốc giải ra, chủ động làm mất hai chữ to trên mặt y.

"Tiểu Dạ tỷ tỷ là vì để cho mấy người chú ý tới, tỷ ấy có một đôi môi anh đào."

Lần này Hách Liên Dạ không nói đùa nữa, cũng không thẳng thắn hỏi nàng có phải luyến tiếc y hay không, nhưng bộ dáng cười đến hạnh phúc này rõ ràng là ý như vậy.

Ngư Ngư mài răng, đột nhiên nghĩ đến, "Ngày hôm qua mua quả anh đào vẫn chưa ăn xong hết!"

Nhanh chóng giúp Hách Liên Dạ bôi thuốc giải, nàng xoay người chạy về phòng.

Sau đó nàng vứt Hách Liên Dạ qua một bên, tập trung ăn đồ ăn của mình?

Đương nhiên không phải.

Hơn mười phút sau, bữa sáng trên bàn ăn

Hà Nghiêm gắt gao vịn bàn, ngăn cho mình ngã xuống, "Chủ, chủ tử... trên miệng, trên miệng ngài..." tại sao dán một quả anh đào vậy!

Miệng Hách Liên Dạ bị niêm phòng, hoàn toàn không có cách nào nói chuyện...

Cho nên Ngư Ngư nhiệt tình trả lời giúp y, "Bởi vì Tiểu Dạ tỷ tỷ hi vọng các người chú ý tới, tỷ ấy có một đôi môi anh đào~"

Bên bàn ăn thoáng chốc vơi đi hơn phân nửa người...

Tất cả mọi người chạy tới bàn bên cạnh, vùi đầu khổ ăn.

Tâm phúc của Phong Ngự Vũ không vội vã chạy đi, chỉ xúc động nhìn Thái tử nhà mình, nước mắt cũng sắp trào ra.

Trước kia thật sự không biết tiếc phúc, hắn có một chủ tử bình thường như vậy, hắn thật sự rất may mắn!

Hà Nghiêm là một người tốt.

Nam nhân làm quen rất nhanh, hắn là tâm phúc của Phong Ngự Vũ nên gặp qua rất nhiều lần, hiện tại coi như là bằng hữu,

Nhìn thấy bằng hữu nước mắt lưng tròng như vậy, hắn đương nhiên phải an ủi một chút, cho nên nắm chặt tay của đối phương, chân thành nói, "Huynh đệ đừng như vậy, chúng ta chỉ là rất đàng hoàng mà thôi."

Tâm phúc của Phong Ngự Vũ: "..."

Hà Nghiêm nhìn bóng lưng hắn rơi lệ chạy đi, cảm thấy vô cùng vui mừng...

Vì duy trì lòng hảo tâm này, hắn dùng tư thế cổ quái đi đến bàn bên cạnh, kiên quyết không nhìn chủ tử nhà mình nữa.

Nhưng Hách Liên Dạ mang theo hình tượng mới léo sáng, trên mặt lại không thấy chút bối rối nào, vẫn bình tĩnh ung dung.

Thật ra khách quan mà nói, đẹp đến trình độ như Hách Liên Dạ, cho dù động tay động chân gì ở trên mặt y, đều không thể làm cho y trở nên khó coi...

Nếu trên môi người khách có dính một quả anh đào, hơn phân nửa là buồn cười nhìn giống như thằng hề, thế nhưng đổi đến trên người Hách Liên Dạ, lại khiến cho y nhìn vào có chút... mê người.

Cố tình yêu nghiệt này lại không hề thu liễm, vẫn luôn nhìn Ngư Ngư cười, cười rồi lại cười, y đột nhiên nghiêng người, "Tiểu nha đầu..."

Hả? Tại sao y vẫn có thể nói chuyện?

Ngư Ngư cảm thấy không ổn, muốn chạy trốn nhưng bị y kéo lại, trơ mắt nhìn khuôn mặt yêu nghiệt càng lúc càng gần mình, càng lúc càng gần... Có thứ gì đó mềm mềm nong nóng chạm vào môi nàng, dây dưa một hồi, tràn đầy hương quả trong veo.

Dựa vào trình độ biến thái của Hách Liên Dạ, ban ngày ban mặt hôn người ta, dường như đã không thể tính là gì...

Cho nên dù là Phong Ngự Vũ làm huynh trưởng, cũng chỉ co rút khóe môi một chút, không có ý định ngăn cản.

Nhưng, trong lúc một đám người lặng lẽ vây xem, lại đột nhiên có người hét lớn một tiếng, "Buông nàng ra!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện