Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 241: Thiện lương được ẩn giấu quá rồi



Tiểu Trần Tử và Đường Bao đã sớm đạt thành nhận thức chung, hai người đang tích cực cố gắng bồi dưỡng tình cảm, so với đôi của bọn họ thì đôi của nam tử áo trắng càng khiến người ta không yên lòng hơn.

Cho nên khi sư đệ vừa trở lại, tầm mắt của mọi người lập tức nhất trí, đồng loạt vây xem hai sư huynh bọn họ.

Nam tử áo trắng vẫn như cũ, vẫn hờ hững không thèm để ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, chỉ lấy từ trong ngực ra một vật lặng lẽ đặt bên cạnh sư đệ.

Đây là một quả cầu đường, chính là kẹo que của cổ đại, là đồ ăn vặt mà sư đệ thích nhất.

Sư đệ không thèm nhìn, móc từ trong ngực ra một viên chocolate mà Ngư Ngư đã mang từ hiện đại về cho nàng.

Kẹo ngọt của Nguyệt Loan quốc đều sử dụng lá xanh gói lại để trong thời gian dài, tuyệt đối là màu xanh tinh khiết tự nhiên, cũng rất tươi mát lịch sự và tao nhã.

Nhưng những người cổ đại này đều đã quen với cách đóng gói như vậy từ nhỏ, hiện giờ bất ngờ nhìn thấy tờ giấy gói màu vàng rực giống như viên chocolate này càng đáng chú ý hơn.

Thật ra tính cách của nam tử áo trắng và sư đệ có phần tương tự, đều là người không thích thay đổi, bọn họ đều có rất nhiều những thói quen yêu thích vẫn luôn kiên quyết không đổi.

Thấy hiện giờ sư đệ có hứng thú với những thứ mới lạ như vậy, còn không để mắt tới món kẹo mà từ nhỏ đã rất thích...

Nam tử áo trắng rất hiếm khi lại xuất hiện tính nóng nảy bướng bỉnh, vươn tay lấy đi viên chocolate trong tay, ngược lại đặt kẹo đường vào trong tay sư đệ.

Sư đệ không để ý tới, bình tĩnh lấy ra một viên chocolate khác.

Nam tử áo trắng tiếp tục cướp.

Vì vậy lại lấy thêm, lại cướp...

Hai sư huynh đệ đều là cao thủ khinh công, chỉ sơ suất một chút thôi là giao thủ mấy lần. Thấy mọi người đã hoa mắt, đến cuối cùng ngoại trừ Hách Liên Dạ ra thì những người khác hoàn toàn đã không thấy rõ nữa rồi.

Đến khi cả hộp chocolate đều bị nam tử áo trắng cướp hết sang bên hắn rồi, sư đệ là người đầu tiên dừng tay, nhưng vẫn không để ý tới viên kẹo mà nam tử áo trắng đưa cho nàng.

Tính khí nóng nảy bướng bỉnh của nam tử áo trắng thật sự bộc phát...

Thấy sư đệ không nói tiếng nào, hắn trực tiếp xé bỏ lớp lá xanh bọc bên ngoài, chính tay ăn viên kẹo đường này.

Sau đó... cuối cùng sư đệ cũng nói chuyện với hắn.

Giọng của nàng vô cùng thong dong nói, "Nếu ăn kẹo rồi cơm trưa cũng đừng ăn nữa."

Nam tử áo trắng ba bữa cơm đều dựa vào sư đệ đút cho: "..."

Tất cả mọi người muốn rơi lệ thay hắn.

Nhưng dường như nam tử áo trắng không chịu được thêm đả kích nào nữa, thậm chí hắn còn vươn tay lấy từ trong lồng ngực ra một viên kẹo khác đưa cho sư đệ.

Sư đệ không chút khách khí nhận lấy ăn.

Nhìn hai sư huynh đệ mỗi người ăn một viên kẹo, mọi người: "..."

Đừng nói với bọn họ là hai người cứ vậy mà hòa rồi nhé...

Hãy để mấy kẻ chưa từng cùng sống từ nhỏ lớn lên trên núi này một cơ hội đi.

Chẳng lẽ đầu năm nay quần chúng vây xem đều phải có yêu cầu cao đến vậy sao? Đều cần phải có trải nghiệm từ nhỏ đến lớn và lộ trình tâm lí của diễn viên chính mới hiểu được sao?

Thật sự xem không hiểu mà....

Nhưng nói cho cùng thì hai sư huynh đệ này đã hòa thuận rồi, bọn họ đều cùng cao hứng, cũng có tâm tư thảo luận chuyện khác rồi.

Ví dụ như...

"Tại sao ta phải đi ra đây cùng các ngươi?" Tiểu Trần Tử hỏi hết sức nghiêm túc.

Mọi người: "..."

Bởi vì có Đường Bao ở đây nên tất cả mọi người liền nể mặt mà không trêu chọc hắn.

Hiển nhiên An Tiểu Đường không vô lương giống như bọn họ, là một cô gái tốt bụng dịu dàng thiện lương, giờ này cô muốn đi trên con đường giúp người khác trị dứt khỏi bệnh thì phải dùng cách thức uyển chuyển nhất không làm hại người khác mới được.

"Nhanh, sờ túi tiền đi." Giọng nói của cô ôn hòa đề nghị.

"Sao vậy?"

"Nhìn xem chỉ số thông minh có phải đã thả vào trong túi rồi không hả? Nhanh lấy ra thả lại vào trong đầu đi!"

"..." Quả nhiên người có thể chơi cùng với bọn họ đều che giấu vẻ thiện lương như thế này mà... Mọi người nghe thấy vậy cũng đều sắp cười lăn ra rồi.

Nhưng Tiểu Trần Tử lại không cười nổi, hắn lập tức trở mặt ngay tại chỗ, tức giận gắt gỏng hỏi, "Cô đây là có ý gì? Đang mắng chửi  người khác có phải không?"

"Y phục của ta có đến tổng cộng mười mấy túi tiền, sao có thể thả một thứ không phải đồ ăn vào được!"

"Cô lại châm ngòi quan hệ giữa ta với đồ ăn, ta sẽ đặt cô với tô ô mai mà ăn cùng đấy!"

An Tiểu Đường chấn kinh, "Chẳng lẽ anh vẫn chưa ăn vụng hết?"

Tiểu Trần Tử cũng chấn kinh, "Sao cô biết là ta ăn vụng?"

Mọi người: "..."

Tiểu Trần Tử là Thái tử, thật ra sức khỏe của người cha Hoàng thượng của hắn rất tốt, cũng không cần Tiểu Trần Tử chia sẻ giúp ông.

Nhưng thân là Thái tử lại luôn không ở Kinh thành, cũng vắng buổi lâm triều, chuyện này sẽ thành một vấn đề khác.

Trước kia Tiểu Trần Tử đều rất chú ý, không có đại sự gì thì quyết không rời kinh, gần đây phải chạy đông chạy tây theo An Tiểu Đường, có phần chơi đến nghiệm, lúc trước thấy mọi người đuổi theo nam tử áo trắng nên mới lên xe ngựa theo.

Lúc này mới phản ứng, phát hiện thấy bản thân chỉ có thể trở về Kinh thành buồn chán biết bao.

"Haizz, cái này dễ thôi~"

Cô nương Đường Bao ngược lại có biện pháp, tầm mắt liếc nhìn trong xe một vòng, cuối cùng nói với Ngư Ngư, "Cho tôi mượn heo nhỏ một chút."

Sau khi ôm heo nhỏ đặt lên tấm nệm lót trên xe ngựa, An Tiểu Đường lấy ra một tờ phù chú niệm chú với heo nhỏ.

Dường như Tiểu Trần Tử cảm thấy có gì đó không ổn, đang muốn ngăn cản thì "Ầm" một tiếng bạch quang lóe lên, không thấy heo nhỏ đâu nữa... trong xe ngựa xuất hiện thêm một Tiểu Trần Tử.

Từ khuôn mặt đến dáng người hoàn toàn giống nhau.

... Đây là cái hình tượng nát gì vậy! Không thích!

Nhìn thấy tứ chi của mình đột ngột trở nên thon dài, heo nhỏ mất hứng, cảm thấy chả thể bằng được mấy cái chân ngắn nhỏ nhắn nhìn vững vàng trước kia của mình....←_←

Trước kia thì cũng thôi đi, hiện giờ nhóc con này mang khuôn mặt con người, vui buồn giận gì đều thấy rõ hết trên mặt.

Thấy phản ứng rõ ràng ghét bỏ này khiến Tiểu Trần Tử quả thực vô cùng đau đớn, "Heo nhỏ à, ta thật sự nhìn lầm mày rồi! Nếu như bình thường không nói lời thật lòng thì cũng thôi đi, nhưng đến cả gương mặt đẹp trai cái thế vô song của ta như vậy mà mày cũng có thể làm bộ ghét bỏ được!"

"Lời nói dối thấu trời như vậy mà cũng nói được, nhân phẩm của ngươi... không, là trư phẩm có vấn đề!"

Heo nhỏ khinh bỉ liếc hắn một cái, dứt khoát dùng cái tay đã biến thành dài không dùng quen này kéo y phục trên người xuống.

Hừ, thậm chí còn không có hoa văn Liên Tâm thảo, y phục này quá khó coi rồi, không mặc còn hơn.

Thấy Tiểu Trần Tử (heo nhỏ) muốn chạy trần chuồng trước mặt mọi người, An Tiểu Đường vội vàng giải phù chú, bạch quang léo lên, heo nhỏ trở lại ban đầu.

Lúc này heo nhỏ mới cảm thấy thỏa mãn, hừ một tiếng với Tiểu Trần Tử, nhảy vào lại trong ngực Hách Liên Dạ, tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.

Tiểu Trần Tử nghiến răng với cục thịt bự kia, "Chẳng lẽ cô muốn để con heo nhỏ kia trở thành ta, thay ta vào buổi triều sớm hay sao?"

"Đương nhiên không phải." An Tiểu Đường lập tức phủ nhận.

Cô đã suy xét chu toàn tất cả rồi, "Không cần phải thông minh như heo nhỏ, tùy tiện tìm một động vật nhỏ là được."

Tiểu Trần Tử sửng sốt, đột nhiên nở một nụ cười vui mừng, "Ta phát hiện ra cuối cùng trên đời này cũng có một người hiểu ta.

"..." Hiểu gì? Hiểu chỉ số thông minh của ngươi không khác so với động vật nhỏ bình thường à.... Đám người vây xem đều hóa đá.

Tiểu Trần Tử lắc đầu, cảm khái nói, "Quả thật ngoại hình có thể biến hóa, mà dù bất kể là người hay con vật thông minh như heo nhỏ cũng đều không thể bắt chước được khí chất tôn quý bễ nghễ cũng như tính cách khiêm tốn của ta, đã như vậy thì tìm ai giả dạng cũng đều giống nhau mà thôi."

"..." Mọi người suy nghĩ, sau đó cùng đồng loạt cướp lấy bao đồ ăn lớn mà hắn vừa mua về.

... Vì vậy mà Tiểu Trần Tử không cần "khí chất" nữa, nghiến răng nghiến lợi hăng hái chiến đấu với mọi người.

Thật ra vấn đề của Tiểu Trần Tử rất dễ giải quyết, bởi vì đã có Hách Liên Dạ ở đây rồi.

Mặc dù mọi người đều đã biết cả, nhưng bởi vì quá thần kỳ khiến bọn họ thật sự không thể nào tin được, ngược lại luôn không nghĩ ra y đang ở đâu thì ở đó chính là một cái cánh cửa không gian.

Dựa theo cách nghĩ của người hiện đại của Ngư Ngư và cô nương Đường Bao thì rất dễ hiểu, hiện giờ y tương đương với một cái cửa dịch chuyển sống, muốn đưa ai tới nơi nào đều có thể.

Cho nên Tiểu Trần Tử hoàn toàn có thể đi với bọn họ ra ngoài chơi, chỉ cần tới giờ lâm triều, Hách Liên Dạ đưa hắn trở về, chờ sau khi hắn làm xong chuyện ở Kinh thành thì đón người quay lại, vô cùng thuận tiện.

Nhưng mà...

"Vậy hiện giờ chúng ta phải ngồi xe ngựa sao?" Hà Túc vừa kịp phản ứng liền thấp giọng hỏi ca ca mình.

"... Bởi vì người ta đều toàn có đôi có cặp cả."

Dọc đường đi có phong cảnh đó nha, dù sao mục tiêu cũng không xa, cùng người trong lòng vừa đi vừa nghỉ, ăn nhậu chơi bời, tự do tự tại, vui thích biết bao nhiêu.

Vì thế Hà Túc cũng thấy đau khổ rồi...

Hai huynh đệ quyết định đi ra ngoài khóc lóc một trận rồi xung phong nhận việc, nói muốn đi tìm xa phu kia trở về.

Đây thật ra là một công việc không dễ hoàn thành...

Xa phu bị Tiểu Trần Tử dọa sợ tới mức nước mắt cũng sắp chảy thành sông, hai huynh đệ Hà gia đuổi theo hắn, khuyên can mãi, còn hứa hẹn sẽ tăng gấp đôi tiền thuê, hơn nữa liên tục xin hứa Tiểu Trần Tử đã uống thuốc rồi, sẽ không tái phát... lúc này xa phu mới bằng lòng quay trở lại.

Đoàn người cứ động kinh như thế đi trên đường, lúc chạng vạng thì đến một trấn nhỏ gần nhà Đại Vương chăn heo kia.

Trời mưa đường không dễ đi, đi về phía trước không có đường lớn nữa, ngồi xe ngựa quá xóc nảy, chi bằng cưỡi ngựa thì hơn.

Cho nên mọi người trả tiền để xa phu trở về, chuẩn bị tìm khách điếm tá túc một đêm, ngày mai lại tới bái phỏng... Đại Vương chăn heo.

Thử tưởng tượng một chút ngày mai khi sư đệ tới gặp vị "cao nhân" kia thì vẻ mặt sẽ sùng bái tới cỡ nào, mọi người rối rắm cơm tối phải ăn nhiều thêm một bát...

Đến khi đi nghỉ ngơi, vấn đề lại xuất hiện là chia phòng ở thế nào?

Sư đệ bình tĩnh nhìn mọi người, "Ta và Đường Bao ở cùng một phòng."

Đương nhiên An Tiểu Đường không có ý kiến, chẳng qua một chữ "được" còn chưa nói ra khỏi miệng, chỉ thấy nam tử áo trắng lặng lẽ nhìn cô một cái.

Trong nháy mắt cô cảm nhận được một phần oán niệm đến từ bánh màn thầu...

"Cô có nội lực không?" Nam tử áo trắng hiếm khi chủ động mở miệng nói chuyện với người khác.

"Không có."

"Vậy cô ở cùng sư đệ quá nguy hiểm," giọng của nam tử áo trắng rất bình tĩnh vang lên, "Nàng ấy khi ngủ thích đè lên người khác."

"..." Đè, lên, người khác.... khi ngủ làm sao đè được?

Mấy người còn lại hận không thể dùng một quyền đánh bản thân ngất xỉu, miễn cho trong đầu lại không kiềm chế được xuất hiện mấy ý nghĩ lan man bất định.

Tại sao một cái bánh màn thầu ngốc nghếch như nam tử áo trắng, khi nói chuyện lại khiến người ta hiểu sai như vậy...

Nam tử áo trắng không chú ý tới biểu lộ giãy dụa trên khuôn mặt của tất cả mọi người, bởi vì hắn vẫn một mực cúi đầu yên lặng nhìn cái bát...

Sau khi im lặng một hồi lâu hắn mới nói, "Khi ta còn nhỏ, buổi sáng thức dậy thường hay phát hiện bị sư đệ coi thành cái gối mà gối lên."

Mọi người: "..."

Sự thật quả nhiên không hề hạn chế bất cứ cấp độ nào... đây rõ ràng là một quá trình lịch sử lớn lên đầy máu và nước mắt của bánh màn thầu mà.

Mọi người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía sư đệ, "Tại sao lại làm như vậy!" Một truyện cười lớn như vậy sao có thể không sớm nói cho mọi người biết chứ!

Ừ, là một đám người hiền lành chất phác, bọn họ phải khiển trách, cho dù là chuyện này.

Sư đệ bình tĩnh nhớ lại, "Khi đó huynh ấy vừa mới lên núi, ta thấy nhiều người trên giường không quen lắm, lại không có chỗ nào nằm, chỉ có thể gối lên huynh ấy nhắm mắt làm ngơ thôi."

Lời giải thích này của sư đệ khiến đáy lòng những người nghe được căm phẫn, lập tức thống hận đứng cùng một chiến tuyến với nam tử áo trắng.

Lúc nhỏ Dung Mô Mô thật quá bi thảm rồi, không thể để cho hắn khi trưởng thành cũng không được như ý, phải ủng hộ hắn tối nay ở cùng một gian phòng với sư đệ mới được.

Bởi vì bọn họ vội vã muốn nhìn thấy hắn bị sư đệ gối đầu! Ừm.

Một đám nhân sĩ vây xem đều vô cùng kích động...

Nhưng sư đệ luôn bình tĩnh đi theo con đường mặt to kì quái... vốn không để ý tới yêu cầu của quần chúng, kéo An Tiểu Đường trở về phòng.

Nam tử áo trắng đã không còn là cái bao trút giận nữa rồi.

Người ta sớm đã quật khởi trở thành một cái bánh màn thầu rồi.

Sao bây giờ hắn có thể mặc kệ cho sư đệ không đếm xỉa tới hắn được?

Cho nên động tác của hắn còn nhanh hơn sư đệ, sải bước đi vào trong phòng, khi bước đi tà áo tung bay, bộ dạng giống như trích tiên đang bước trên mây, "nhẹ nhàng" đi tới cái giường lớn, vô cùng kiên quyết... cầm cái gối đầu trên giường.

Mọi người: "..." Làm tốt lắm... thật ngây ngô mà!

Nhưng sư đệ là người không có gối đầu không ngủ được.

Quay đầu, liếc mắt nhìn An Tiểu Đường vừa bị nàng kéo đến cửa phòng.

Cô nương Đường Bao giật khóe miệng, lập tức biểu hiện rõ chủ kiến của mình, "Tôi chắc chắn không phải là cái gối tốt, cô đừng gối lên tôi!"

Tầm mắt của sư đệ lại liếc qua đám người vây xem một vòng, cuối cùng vươn tay tóm lấy nam tử áo trắng, "Vậy thì huynh đi."

Sư đệ còn chưa tắm giặt gì, hiện giờ chắc chắn sẽ không ngủ luôn, cho nên nam tử áo trắng cũng không phòng bị gì.

Nhưng không làm gối đầu còn có thể làm cái khác.....

Sư đệ tóm lấy hắn cũng thuận tay điểm huyệt đạo của hắn.

Hiện giờ vô cùng thong dong đặt hắn xuống bên cạnh theo chiều ngang của cái giường êm, sau khi đặt xong mới bình tĩnh ngồi xuống, "Thương lượng một chút chuyện ngày mai tới bái phỏng cao nhân."

Đây... đây là đang sử dụng nam tử áo trắng làm đệm dựa sao?

Hơi quá đáng! Tại sao không làm gối ôm?

Nội lực của sư đệ không bằng nam tử áo trắng, dưới đôi mắt phức tạp của mọi người, nam tử áo trắng bỗng hơi nhúc nhích, dường như sắp phá được huyệt đạo rồi.

Sư đệ cũng không thèm để ý, còn đang nhàn nhã nói chuyện với bọn họ về việc tính cách của vị "cao nhân" Đại Vương chăn heo kia có gì kì quái, ngày mai bọn họ phải chú ý cái gì.

Đến khi nam tử áo trắng đã thật sự nâng nửa người dậy, sắp sửa ngồi dậy rồi thì...

Sư đệ cầm cái gối mà khi nãy hắn cướp đi, đánh hắn một cái “bốp” ngã xuống giường.

"..." Nam tử áo trắng bị đánh ngã sấp trở về.

Sau đó lại ngồi dậy, lại đánh....

Giống như đang đánh chuột vậy... Ngư Ngư rối rắm nhìn trời.

Mọi người vây xem trong chốc lát đột nhiên phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng vô cùng khiến người khác phải đau thương...

Dường như hai sư huynh đệ này đã quên mất bọn họ rồi....

Dường như bọn họ chơi rất vui vẻ.... đúng, vui vẻ...

Thật sự có nhân loại bình thường có thể nhìn hiểu được hai sư huynh đệ này sống chung thế nào không!

Không làm kỳ đà cản mũi nữa, mọi người nhỏ giọng lui ra ngoài, đều tự trở về phòng của mình.

Lần này vấn đề suy nghĩ rối rắm lại trở thành của cặp đôi Tiểu Trần Tử và An Tiểu Đường rồi.

Không giống như đôi sư huynh đệ thần kỳ kia, tuy Tiểu Trần Tử rất nhây, nhưng hắn cũng có một mặt của người bình thường...

Cô nương Đường Bao thì càng không cần phải nói, cô chỉ là thỉnh thoảng giả hiền lành tương đối thôi, những khi khác tất cả đều bình thường.

Cái này cũng không giống việc "động phòng" khi trước, lần kia dù sao cũng là giả, bọn họ có chuẩn bị trước mà xem phim suốt đêm, nhưng hôm nay thì phải làm sao đây?

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, hơn nữa còn là thời điểm bọn họ đang cố gắng bồi dưỡng tình cảm... có chút xấu hổ nha.

Chần chừ một lát, Tiểu Trần Tử thở dài một tiếng, "Xem ra ta chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện