Vương Phi 13 Tuổi
Chương 373: Công chúa đám hỏi (5)
Không ai trả lời nàng, Lưu Nguyệt căn bản để ý cũng không để ý, chỉ là khóe miệng mang theo nhàn nhã tươi cười, hai tay khoanh trước ngực nhìn ba đào quay cuồng trước mặt.
Hiên Viên Triệt khoanh tay đứng ở bên cạnh, mặt mày bình thản.
“Không biết.” Thấy vậy, đứng ở bên cạnh Công chuá Thanh Liên, Khinh Thủy thống lĩnh, tiếp một câu.
Hơi nhíu mày, công chúa Thanh Liên mắt cũng không chớp, nhìn kích động của nước sông cùng lả lướt ngư đang điên cuồng cắn xé, mặt mày khẽ nhúc nhích, âm thầm trầm tư.
Lưu Nguyệt như vậy uy thực, lại một bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay, có ý tứ gì? Nàng ta rốt cuộc muốn làm cái gì?
Thanh Liên bản tính cực kì thông minh hơn người, ý niệm trong đầu vừa chuyển, lập tức sáng tỏ ý tứ của Lưu Nguyệt, lúc này mặt biến sắc, gấp giọng nói: “Không tốt, nàng là muốn sử dụng độc.”
Lưu Nguyệt dùng độc, giết bằng thuốc độc một con ngàn năm long xà hung mãnh như vậy cũng không có vấn đề gì, còn không nói nho nhỏ đám lả lướt ngư, thịt này tất nhiên có kỳ quái.
“Không thể dùng độc, nếu vậy sau khi chết, gan mật sẽ biến chất, không thể dùng.” công chúa Thanh Liên thần tình lo lắng hướng tới Lưu Nguyệt la lớn.
Nếu có thể dùng độc, bọn họ không cần tự mình động thủ từng con một như thế, lả lướt ngư nếu bị giết bằng thuốc độc, ẩn thối đảm sẽ không có một tia hiệu quả .
“Mau ngăn cản nàng.” công chúa Thanh Liên cả người nóng nảy bồn chồn.
Trái lại Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt vẻ mặt bình tĩnh vẫn đứng yên như trước, một chút dao động đều không có, hiển nhiên không xem lời của nàng ra gì, Thanh Liên không khỏi càng thêm bực bội, quay đầu liền kéo quần áo Độc Cô Dạ.
Độc Cô Dạ lạnh lùng nhìn Lưu Nguyệt một thân nắm chắc thắng lợi, hơi hơi phất phất tay, ý bảo Thanh Liên đừng nói nhiều, Hiên Viên Triệt chẳng lẽ không biết dùng độc giết chết lả lướt ngư sẽ không thể dùng được nữa.
Hai người như vậy biểu tình bình tĩnh, không cần nhiều lời.
Gió sông nhảy múa, cả vùng nước sông mùi tanh phiêu diêu.
Nước sông hạ, gợn nước kịch liệt nhộn nhạo chậm rãi trở lại bình tĩnh, một mảng màu trắng như bạch cốt (xương) dày đặc từ trong nước nổi lên mặt, mặt trên một tia máu cũng đều không còn lại.
Hết thảy, bất quá thời gian một nén nhang cũng chưa qua.
Khối thịt khổng lồ của mãng xà lớn cơ hồ một tòa núi nhỏ, đã bị đám thực nhân ngư chỉ lớn nhỏ hơn đầu ngón tay, giải quyết sạch sẽ.
Hiên Viên Triệt khoanh tay đứng ở bên cạnh, mặt mày bình thản.
“Không biết.” Thấy vậy, đứng ở bên cạnh Công chuá Thanh Liên, Khinh Thủy thống lĩnh, tiếp một câu.
Hơi nhíu mày, công chúa Thanh Liên mắt cũng không chớp, nhìn kích động của nước sông cùng lả lướt ngư đang điên cuồng cắn xé, mặt mày khẽ nhúc nhích, âm thầm trầm tư.
Lưu Nguyệt như vậy uy thực, lại một bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay, có ý tứ gì? Nàng ta rốt cuộc muốn làm cái gì?
Thanh Liên bản tính cực kì thông minh hơn người, ý niệm trong đầu vừa chuyển, lập tức sáng tỏ ý tứ của Lưu Nguyệt, lúc này mặt biến sắc, gấp giọng nói: “Không tốt, nàng là muốn sử dụng độc.”
Lưu Nguyệt dùng độc, giết bằng thuốc độc một con ngàn năm long xà hung mãnh như vậy cũng không có vấn đề gì, còn không nói nho nhỏ đám lả lướt ngư, thịt này tất nhiên có kỳ quái.
“Không thể dùng độc, nếu vậy sau khi chết, gan mật sẽ biến chất, không thể dùng.” công chúa Thanh Liên thần tình lo lắng hướng tới Lưu Nguyệt la lớn.
Nếu có thể dùng độc, bọn họ không cần tự mình động thủ từng con một như thế, lả lướt ngư nếu bị giết bằng thuốc độc, ẩn thối đảm sẽ không có một tia hiệu quả .
“Mau ngăn cản nàng.” công chúa Thanh Liên cả người nóng nảy bồn chồn.
Trái lại Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt vẻ mặt bình tĩnh vẫn đứng yên như trước, một chút dao động đều không có, hiển nhiên không xem lời của nàng ra gì, Thanh Liên không khỏi càng thêm bực bội, quay đầu liền kéo quần áo Độc Cô Dạ.
Độc Cô Dạ lạnh lùng nhìn Lưu Nguyệt một thân nắm chắc thắng lợi, hơi hơi phất phất tay, ý bảo Thanh Liên đừng nói nhiều, Hiên Viên Triệt chẳng lẽ không biết dùng độc giết chết lả lướt ngư sẽ không thể dùng được nữa.
Hai người như vậy biểu tình bình tĩnh, không cần nhiều lời.
Gió sông nhảy múa, cả vùng nước sông mùi tanh phiêu diêu.
Nước sông hạ, gợn nước kịch liệt nhộn nhạo chậm rãi trở lại bình tĩnh, một mảng màu trắng như bạch cốt (xương) dày đặc từ trong nước nổi lên mặt, mặt trên một tia máu cũng đều không còn lại.
Hết thảy, bất quá thời gian một nén nhang cũng chưa qua.
Khối thịt khổng lồ của mãng xà lớn cơ hồ một tòa núi nhỏ, đã bị đám thực nhân ngư chỉ lớn nhỏ hơn đầu ngón tay, giải quyết sạch sẽ.
Bình luận truyện