Vương Phi 13 Tuổi

Chương 530: Ta là dao thớt 12



“Yêu nghiệt.” Ngạo Vân quốc chủ đứng bên cạnh suối nước nóng, nhìn vào khoảng không tối đen như mực chỉ lộ ra một chút ánh sáng, soi sáng đầu Lưu Nguyệt, thân hình dưới nước nhưng cũng không nhìn thấy gì, trong mắt ánh lên sự hung tàn.

Lưu Nguyệt nghe vậy chậm rãi tựa vào vách đá, so với Ngạo Vân quốc chủ còn tự nhiên hơn, khóe miệng vẽ lên một nụ cười khẽ, nói: “Quốc chủ hỏi kỳ lạ, ta muốn làm cái gì, ta muốn đương nhiên là làm sao cùng Độc Cô Dạ vui vẻ.”

Dứt lời, trên mặt hiện lên một chút nhu tình, cũng tạm coi là tình thâm.

“Thúi lắm.” Ngạo Vân quốc chủ nhìn vẻ mặt Lưu Nguyệt tình thâm, cực kỳ tức giận nói ra một câu thô tục mà từ trước tới nay chưa hề nói ra.

“Yêu nghiệt nhà ngươi, hại Thiên Thần Vương Hiên Viên Triệt còn chưa đủ, hôm nay lại tới hại Vương nhi của quả nhân, ngươi…”

“Quốc chủ, đừng nói quá lên như vậy, là ai phát động năm nước công phạt Thiên Thần, chỉ vì đoạt ta? Là ai không muốn thiên hạ mà muốn hồng nhan? Là ai vứt bỏ công chúa không thèm để ý đến?

Nhi tử người mê luyến ta, không tiếc gây chiến, thiên hạ đều biết, hôm nay ta tới rồi, sao lại thành ta mê hoặc hắn?”

Lạnh lùng nói, hai tròng mắt Lưu Nguyệt đột nhiên nhíu lại, nhìn Ngạo Vân quốc chủ chậm chạp nói: “Hay là nên nói, quốc chủ cũng chỉ là muốn mượn cớ, giết ta, tốt, ta đang chờ.” Dứt lời, giương cằm lên, mỉm cười, lại lộ ra yêu mỵ và khiêu khích.

Ngạo Vân quốc chủ thấy vậy hai mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng tưởng rằng quả nhân thật không dám giết ngươi.”

“Vậy thì tới đi.” Thanh âm tàn nhẫn của Ngạo Vân quốc chủ còn lơ lửng ở trong không khí, Lưu Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng giống như căn bản không thèm để ý.

Tuỳ tiện đưa tay vuốt vuốt tóc đen bên tai buông thõng xuống, trong ánh mắt Lưu Nguyệt hiện lên chút khinh miệt, cười nhìn Ngạo Vân quốc chủ sắc mặt âm trầm nói: “Ta khuyên ngươi không nên làm những hành động khác lạ ấy vẫn tốt hơn, Bổn vương cũng không còn là Tiểu Vương phi ngày đó mặc cho ngươi chém giết.

Hôm nay, ngươi chỉ cần dám đụng đến một sợi tóc của ta, năm mươi vạn đại quân Bắc Mục ta, chắc chắn sẽ đạp nửa giang san Ngạo Vân của ngươi.”

Lời này vừa nói ra, Ngạo Vân quốc chủ liền biến sắc, nghiến răng đến mức Lưu Nguyệt cũng có thể nghe thấy.

Lưu Nguyệt thấy vậy lại càng cười kiều diễm hơn, dứt khoát bơi sải đến dưới chân Ngạo Vân quốc chủ đứng đối diện suối, ngửa đầu khẽ cười nói: “Cũng không biết, còn dư lại nửa giang san, chúa tể bảy nước Trung Nguyên sẽ mất bao lâu mới bị những nước khác thôn tính sạch sẽ?

Ta nghĩ, một tháng? Hay nửa năm, hay là….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện