Vương Phi 13 Tuổi
Chương 598: Mười bảy tộc Tiên Bi 6
“Vinh hạnh của ta.” Âu Dương Vu Phi nghe vậy đứng dậy cười, hướng Lưu Nguyệt vuốt cằm nhỏ, xoay người ẩn vào trong đêm tối.
“Hôm nay cũng không thể tính toán.” Trong bóng đêm, xa xa truyền đến thanh âm cười khẽ .
Lưu Nguyệt nhất thời cười nhạo một tiếng, Âu Dương Vu Phi này.
Người đi chén trống rỗng, trong đình nghỉ mát chỉ còn lại có một mình Lưu Nguyệt .
Lấy ra bầu rượu Âu Dương Vu Phi lưu lại, Lưu Nguyệt tự mình rót ra một ly, ngửa đầu nhìn tinh tú trên trời, thu liễm tươi cười dối trá cùng vẻ mặt đề phòng trên mặt, thay vào đó là lộ ra tia cô đơn.
“Triệt, tại sao chàng còn không cho ta tin tức? Chàng thật sự không sợ ta bị người khác cướp đi?” Cúi đầu vang lên thanh âm giống như thì thào tự nói, Lưu Nguyệt gắt gao cau mày.
Âu Dương Vu Phi không đề cập tới hai người một chỗ, nàng nhiều ngày bận rộn như thế này, cũng không có thoát khỏi suy nghĩ về Hiên Viên Triệt.
Nay bị Âu Dương Vu Phi nhắc tới, nhắc tới chuyện tình cảm xưa, trong lòng nàng bị áp lực Hiên Viên Triệt thật sâu, liền như cây cỏ sau mưa xuân , điên cuồng mà phát triển lên.
Cái loại tốc độ này, cơ hồ làm cho nàng hít thở không thông.
Nhìn phương hướng Trung Nguyên xa xa, Lưu Nguyệt nắm chặt chén rượu trong tay .
Đỗ Nhất đã đi lâu như vậy, quân đội mười vạn lương thảo của nàng đi thật chậm, đều đã sắp tới Thịnh Kinh rồi , Đỗ Nhất chắc đã sớm đi đến Ngạo Vân, tìm được Hiên Viên Triệt trình tâm ý của nàng .
Như thế nào, đến bây giờ cũng không có tin tức của Hiên Viên Triệt? Đỗ Nhất cũng không có bóng người.
Đây là thời gian kéo dài qua hai lần thảo nguyên, vậy a.
Bóng đêm sâu nặng, tinh tú long lanh.
Lại đem tinh tú kia chiếu lên bóng người cô đơn, càng làm tôn lên sự cô đơn.
Tâm, gắt gao.
Chẳng lẽ Hiên Viên Triệt không tha thứ cho nàng, cho nên không cấp tin tức gì? Bắt Đỗ Nhất?
Chẳng lẽ bởi vì mấy câu nói như vậy của nàng, liền bỏ đi hết thảy tình cảm?
Không, không có khả năng.
Bá một chút đứng lên, Lưu Nguyệt hung hăng ném chén rượu trong tay, mảnh nhỏ màu trắng nằm trên đất bạc.
Hiên Viên Triệt của nàng tuyệt đối sẽ không không hiểu nàng, Hiên Viên Triệt của nàng tuyệt đối sẽ không thay đổi tâm, nàng phải tin tưởng hắn, hai trái tim bị phân cách hai nơi, nếu là có chút hoài nghi, kia nhất định sẽ giống như quả cầu tuyết đang lăn, càng lúc càng lớn, đến cuối cùng không có cách nào thu thập.
“Hôm nay cũng không thể tính toán.” Trong bóng đêm, xa xa truyền đến thanh âm cười khẽ .
Lưu Nguyệt nhất thời cười nhạo một tiếng, Âu Dương Vu Phi này.
Người đi chén trống rỗng, trong đình nghỉ mát chỉ còn lại có một mình Lưu Nguyệt .
Lấy ra bầu rượu Âu Dương Vu Phi lưu lại, Lưu Nguyệt tự mình rót ra một ly, ngửa đầu nhìn tinh tú trên trời, thu liễm tươi cười dối trá cùng vẻ mặt đề phòng trên mặt, thay vào đó là lộ ra tia cô đơn.
“Triệt, tại sao chàng còn không cho ta tin tức? Chàng thật sự không sợ ta bị người khác cướp đi?” Cúi đầu vang lên thanh âm giống như thì thào tự nói, Lưu Nguyệt gắt gao cau mày.
Âu Dương Vu Phi không đề cập tới hai người một chỗ, nàng nhiều ngày bận rộn như thế này, cũng không có thoát khỏi suy nghĩ về Hiên Viên Triệt.
Nay bị Âu Dương Vu Phi nhắc tới, nhắc tới chuyện tình cảm xưa, trong lòng nàng bị áp lực Hiên Viên Triệt thật sâu, liền như cây cỏ sau mưa xuân , điên cuồng mà phát triển lên.
Cái loại tốc độ này, cơ hồ làm cho nàng hít thở không thông.
Nhìn phương hướng Trung Nguyên xa xa, Lưu Nguyệt nắm chặt chén rượu trong tay .
Đỗ Nhất đã đi lâu như vậy, quân đội mười vạn lương thảo của nàng đi thật chậm, đều đã sắp tới Thịnh Kinh rồi , Đỗ Nhất chắc đã sớm đi đến Ngạo Vân, tìm được Hiên Viên Triệt trình tâm ý của nàng .
Như thế nào, đến bây giờ cũng không có tin tức của Hiên Viên Triệt? Đỗ Nhất cũng không có bóng người.
Đây là thời gian kéo dài qua hai lần thảo nguyên, vậy a.
Bóng đêm sâu nặng, tinh tú long lanh.
Lại đem tinh tú kia chiếu lên bóng người cô đơn, càng làm tôn lên sự cô đơn.
Tâm, gắt gao.
Chẳng lẽ Hiên Viên Triệt không tha thứ cho nàng, cho nên không cấp tin tức gì? Bắt Đỗ Nhất?
Chẳng lẽ bởi vì mấy câu nói như vậy của nàng, liền bỏ đi hết thảy tình cảm?
Không, không có khả năng.
Bá một chút đứng lên, Lưu Nguyệt hung hăng ném chén rượu trong tay, mảnh nhỏ màu trắng nằm trên đất bạc.
Hiên Viên Triệt của nàng tuyệt đối sẽ không không hiểu nàng, Hiên Viên Triệt của nàng tuyệt đối sẽ không thay đổi tâm, nàng phải tin tưởng hắn, hai trái tim bị phân cách hai nơi, nếu là có chút hoài nghi, kia nhất định sẽ giống như quả cầu tuyết đang lăn, càng lúc càng lớn, đến cuối cùng không có cách nào thu thập.
Bình luận truyện