Vương Phi 13 Tuổi
Chương 67: Cường giả vi tôn (7)
Lưu Nguyệt chỉ cười không nói, lại càng tựa vào ngực Hiên Viên Triệt, nàng ngày càng thích cảm giác này hơn.
Ôn nhu nhẹ nhàng, xuân ý dạt dào.
Qua sự kiện nháo Tả tướng phủ này, đám Hoàng phi mẹ của Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử cùng Thất hoàng tử, vốn không để ý lời cảnh cáo trước kia của Lưu Nguyệt, giờ lòng như lửa đốt.
Đường đường là Tả tướng quyền khuynh vua áp dân, quốc cữu đương triều, Mộ Dung Lưu Nguyệt cũng dám đi đăng môn khởi binh vấn tội, hơn nữa, Hoàng đế bệ hạ cũng không can giúp Tả tướng, cuối cùng khiến Tả tướng mất hết thể diện.
Bọn họ bất quá chỉ là các Hoàng phi, Mộ Dung Lưu Nguyệt sao có thể chừa bọn họ chút mặt mũi nào.
Chuyện thời hạn mười ngày đăng môn phải trái kia, khẳng định sẽ làm, không thể đợi tới lúc nàng thật sự đến, nếu không bọn họ thật không giải quyết nổi.
Lập tức, trong kinh thành một mảnh gà bay chó sủa (hỗn loạn), người trong phủ của Tam đại Hoàng phi, đi đông đi tây, cầm đồ khắp nơi.
Núi vàng núi bạc, châu báu ngọc ngà, từng xe từng xe hướng đến nhà Hiên Viên Triệt.
Một đống khế đất cửa hàng, từng thùng từng thùng nâng đến trước mặt Lưu Nguyệt.
Cung điện ba người Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, trừ bỏ cái giường để ngủ, tất cả đồ vật còn lại đều đã đưa tới chỗ Lưu Nguyệt. (cell: thực thảm )
Từ xưa đến nay, chưa ai từng thấy qua Hoàng tử lại nghèo đến như vậy.
Cái này, có lẽ mấy phi tử hoàng tử bị biếm trong lãnh cung so với bọn hắn còn có tiền hơn.
Thiên thần Hoàng đế Hiên Viên Dịch đem hết thảy thu vào mắt, nhưng xem cũng chỉ là xem, ba khổ chủ còn không dám phản đối, hắn lấy tư cách gì lên tiếng.
Chỉ gọi ba người tới hung hăng giáo huấn một trận, mặt mũi hoàng gia thực mất hết, cũng may là thua trong tay người nhà, nếu không, chính hắn cũng không biết giấu mặt đi đâu.
Thanh danh Mộ Dung Lưu Nguyệt trong thành lúc này như mặt trời giữa trưa, đã gần bằng với Thiên Thần quốc đệ nhất thiên tài Vương gia Hiên Viên Triệt.
Ở ngã tư đường đều đàm luận về chuyện tiểu Vương phi, trong các quán trà cũng không kể chuyện Dực Vương nữa, mà là tiểu Vương phi, các vở kịch ngắn, một người tiếp một người, đại danh Hiên Viên Triệt cùng Mộ Dung Lưu Nguyệt, theo gió xuân bay thẳng lên các tầng mây.
Vương phi tài giỏi bưu hãn như vậy, đã muốn hơn cả Thiên Thần Hoàng đế Hiên Viên Dịch.
Trong Ngọc Lưu Ly điện, vào giờ ngọ, Trần quý phi giá lâm đến, cùng dùng bữa với Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt.
Ôn nhu nhẹ nhàng, xuân ý dạt dào.
Qua sự kiện nháo Tả tướng phủ này, đám Hoàng phi mẹ của Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử cùng Thất hoàng tử, vốn không để ý lời cảnh cáo trước kia của Lưu Nguyệt, giờ lòng như lửa đốt.
Đường đường là Tả tướng quyền khuynh vua áp dân, quốc cữu đương triều, Mộ Dung Lưu Nguyệt cũng dám đi đăng môn khởi binh vấn tội, hơn nữa, Hoàng đế bệ hạ cũng không can giúp Tả tướng, cuối cùng khiến Tả tướng mất hết thể diện.
Bọn họ bất quá chỉ là các Hoàng phi, Mộ Dung Lưu Nguyệt sao có thể chừa bọn họ chút mặt mũi nào.
Chuyện thời hạn mười ngày đăng môn phải trái kia, khẳng định sẽ làm, không thể đợi tới lúc nàng thật sự đến, nếu không bọn họ thật không giải quyết nổi.
Lập tức, trong kinh thành một mảnh gà bay chó sủa (hỗn loạn), người trong phủ của Tam đại Hoàng phi, đi đông đi tây, cầm đồ khắp nơi.
Núi vàng núi bạc, châu báu ngọc ngà, từng xe từng xe hướng đến nhà Hiên Viên Triệt.
Một đống khế đất cửa hàng, từng thùng từng thùng nâng đến trước mặt Lưu Nguyệt.
Cung điện ba người Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, trừ bỏ cái giường để ngủ, tất cả đồ vật còn lại đều đã đưa tới chỗ Lưu Nguyệt. (cell: thực thảm )
Từ xưa đến nay, chưa ai từng thấy qua Hoàng tử lại nghèo đến như vậy.
Cái này, có lẽ mấy phi tử hoàng tử bị biếm trong lãnh cung so với bọn hắn còn có tiền hơn.
Thiên thần Hoàng đế Hiên Viên Dịch đem hết thảy thu vào mắt, nhưng xem cũng chỉ là xem, ba khổ chủ còn không dám phản đối, hắn lấy tư cách gì lên tiếng.
Chỉ gọi ba người tới hung hăng giáo huấn một trận, mặt mũi hoàng gia thực mất hết, cũng may là thua trong tay người nhà, nếu không, chính hắn cũng không biết giấu mặt đi đâu.
Thanh danh Mộ Dung Lưu Nguyệt trong thành lúc này như mặt trời giữa trưa, đã gần bằng với Thiên Thần quốc đệ nhất thiên tài Vương gia Hiên Viên Triệt.
Ở ngã tư đường đều đàm luận về chuyện tiểu Vương phi, trong các quán trà cũng không kể chuyện Dực Vương nữa, mà là tiểu Vương phi, các vở kịch ngắn, một người tiếp một người, đại danh Hiên Viên Triệt cùng Mộ Dung Lưu Nguyệt, theo gió xuân bay thẳng lên các tầng mây.
Vương phi tài giỏi bưu hãn như vậy, đã muốn hơn cả Thiên Thần Hoàng đế Hiên Viên Dịch.
Trong Ngọc Lưu Ly điện, vào giờ ngọ, Trần quý phi giá lâm đến, cùng dùng bữa với Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt.
Bình luận truyện