Vương Phi 13 Tuổi

Chương 94: Thật mạnh nguy cơ (2)



Hắn nhớ rõ trong bảo khố của hắn có mấy thứ này, nhưng đã sớm đưa chìa khoá cho Lưu Nguyệt, tuỳ nàng quản lý, bất quá hắn chưa từng nghĩ đến thiên tàm ti còn có thể dùng như vậy.

Hai mắt kinh ngạc nhìn sợi thiên tàm ti thật mỏng manh, nhưng lại có sự mềm mại dẻo dai ngay cả kiếm cũng không chém đứt, Hiên Viên Triệt chậm rãi, gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lưu Nguyệt.

Đáy mắt chậm rãi hiện lên một chút ấm áp ôn nhu, Hiên Viên Triệt thấp giọng nói: “Nàng thật ngu ngốc.”

Cúi đầu mắng, nhưng bên trong lại đầy tình cảm nhộn nhạo thắm thiết.

Lưu Nguyệt một tay nắm chặt lợi kiếm, một tay nắm lấy Hiên Viên Triệt phía dưới, không hành động dư thừa, quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt của nàng, mặt đường đường chính chính nói: “Ta không ngu ngốc, ta chỉ biết hạnh phúc của mình phải do mình tự nắm giữ, nếu chàng là hạnh phúc của đời ta, vậy ta cũng sẽ tuyệt không buông xuôi từ bỏ, ai cũng không thể cướp đoạt chàng khỏi tay ta, cho dù là thần chết cũng không thể.”

Càng nói càng nắm chặt tay Hiên Viên Triệt, kiếp trước nàng không thể kiếm được tình cảm như vậy, kiếp này nếu đã có, vậy tuyệt sẽ không buông tay.

Hiên Viên Triệt nghe vậy, nhìn Lưu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh kiên định, cả người đầy chấp nhất và quyết tuyệt.

Lập tức, không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười, thấp giọng khẽ nói: “Con ngốc này.”

Lưu Nguyệt lần này không phản bác Hiên Viên Triệt nữa, chỉ trừng mắt nhìn hắn, trong mắt ngập tràn kiên định.

Không nói một lời, trong lòng nhộn nhạo, hai người nhìn nhau.

Trong mắt ta có chàng, trong mắt chàng có ta.

Trừ thân ảnh của nhau phản chiếu trong mắt, còn lại truyệt đối không có gì khác nữa.

Gió núi vù vù thổi qua, quất vào vạt áo hai người, một bên đỏ sẫm, môt bên xanh biếc, khung cảnh mờ ảo lâng lâng.

Hai tay đồng thời nắm chặt, Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt đồng thời nở nụ cười, quang mang trong mắt có thể so với nhật nguyệt trên trời cao.

Lướt qua mắt, Lưu Nguyệt nhìn xuống bên dưới Hiên Viên Triệt.

Còn khoảng cách khá xa, thiên tàm ti của nàng không đủ dài.

Nếu ở hiện đại còn có thể dùng vũ khí bằng hợp kim tiên tiến, giờ trong tay chỉ có thiên tàm ti, chiều dài lại không đủ, không thể làm gì được.

“Đưa kiếm cho ta.” Đang suy nghĩ cách, Hiên Viên Triệt đột nhiên lên tiếng, đưa tay còn rảnh ra.

Lưu Nguyệt nhìn bàn tay kia một mảng đã hoá đen, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhưng không nhiều lời, năm ngón tay lập tức buông lỏng, nhuyễn kiếm liền rớt xuống trong tay Hiên Viên Triệt.

Cầm chắc nhuyễn kiếm, Hiên Viên Triệt quay đầu lại, cắm mũi kiếm vào vách đá, chỉ thấy trường kiếm cứ như đâm vào đậu hũ, lún sâu vào đất đá, Hiên Viên Triệt tựa lực vào kiếm, Lưu Nguyệt lập tức thấy sức nặng cả người được buông lỏng một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện