Vương Phi Của Quỷ Vương

Chương 30: Dùng kế nhưng lại trúng kế




  "Phải, ta chính là Vân Phi Tuyết." Nàng gật gật đầu, cái này ai chẳng biết nói.

"Ta không tin." Nam Cung Vấn Thiên rất nhanh liền nói.

"Ngươi không tin, ngươi vì cái gì không tin?" Vân Phi Tuyết nghi hoặc nhìn hắn, chẳng lẽ trước kia hắn đã gặp qua Vân gia tiểu thư.

"Vân gia tiểu thư biết chừng mực, ôn nhu nhàn thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, trong trắng ngọc ngà, khuynh quốc khuynh thành, nhưng là ngươi xem, tỷ tỷ nhà ngươi trừ bỏ khuynh quốc khuynh thành còn phù hợp một chút, các cái khác chẳng có gì phù hợp, trong thanh lâu yêu mị không xương, còn bạo lực, luôn cốc đầu người ta, nói ngươi là Vân gia tiểu thư thiên tài tín." Nam Cung Vấn Thiên nhìn nàng nói, dù sao hắn cũng không tin.

"Tiểu tử, nguyên lai ta ở trong mắt ngươi là cái dạng này."Vân Phi Tuyết làm bộ dáng như tức giận.

"Hắc hắc." Nam Cung Vấn Thiên nhanh chóng vụng trộm thân mật một chút trên mặt nàng, sau đó nhảy ra thật xa nói:"Bất quá, ta thích cái dạng này của tỷ tỷ, một chút cũng không suy nghĩ, muốn làm gì thì làm cái đó, muốn nói gì thì nói cái đó"

"Tiểu tử, ngươi lại hôn trộm ta." Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn hắn, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

"Tỷ tỷ, nếu không thì lần sau ngươi hôn ta cũng được." Nam Cung Vấn Thiên vui cười .

"Lại đây, tiểu tử, tỷ tỷ hiện tại liền hôn ngươi." Vân Phi Tuyết hướng về phía hắn cong ngón tay lên, hắn thật sự là cần phải được chỉnh đốn rồi.

"Thật sự?" Nam Cung Vấn Thiên trong mắt lộ ra hào quang, cước bộ đi vào nói, lập tức tiến đến trước mặt nàng, thừa dịp nàng chưa kịp động thủ, nhanh chóng tiến lại hôn một cái, chạy ra thật xa, vẻ mặt đắc ý nói: "Tỷ tỷ, gạt người là không tốt."

"Tiểu tử, ngươi chế nhạo ta." Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn hắn, hắn cư nhiên tinh quái như vậy.

"Tỷ tỷ, lần sau gặp lại, ta phải đi, vài ngày nữa ta đến xem ngươi." Nam Cung Vấn Thiên nói, thời gian không còn nhiều nữa, hắn cần phải đi.

"Ngươi phải đi rồi." Nàng đột nhiên có điểm luyến tiếc.

"Như thế nào tỷ tỷ luyến tiếc người ta rồi, người ta còn có thể ở lại." Nam Cung Vấn Thiên nháy nháy đôi mị nhãn.

"Phải đi thì mau đi đi." Buồn cười nhìn hắn, Vân Phi Tuyết một cước đi qua, nàng cũng không muốn hắn bị người ta phát hiện.

"Tỷ tỷ, tái kiến." Nam Cung Vấn Thiên mặc dù có chút luyến tiếc, vẫn là xoay người rời đi.

Trên giường Tiểu Đào mơ mơ màng màng mở to mắt, nhớ tới một khắc bản thân bước vào cửa, đột nhiên đứng dậy, khẩn trương nhìn nàng nói:"Tiểu thư, người không sao chứ, nô tỳ như thế nào lại ngất xỉu."

"Không có việc gì, Tiểu Đào, ngươi làm ta sợ muốn chết, như thế nào lại đột nhiên ngất xỉu? Có phải hay không ngươi tối hôm qua ngủ không tốt?" Vân Phi Tuyết bộ dạng khẩn trương hỏi.

"Phải không?" Tiểu Đào nghi hoặc sờ sờ đầu, mới nói:"Đại khái là thế."

"Ân, khẳng định là vậy." Vân Phi Tuyết gật gật đầu, cười thầm, sau đó nói:"Tiểu Đào, chúng ta đi ăn điểm tâm đi."

Đi thẳng một đường, nhớ đến bộ dáng đáng yêu của Nam Cung Vấn Thiên, khóe môi liền nhịn không được cong lên .

"Phi Tuyết, chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Long Phi từ đối diện đi đến.

"Vừa mới rời giường nên tâm tình rất tốt." Vân Phi Tuyết thuận miệng đáp lời, nhìn vẻ mặt mỏi mệt cùng bụi đất trên người của hắn nói:"Ngươi mới từ bên ngoài trở về sao?"

"Ân, ta đi ra ngoài vài ngày, vừa trở về." Long Phi gật đầu nói.

"Nga, ra là vậy, vậy ngươi mau trở về phòng nghỉ ngơi đi." Vân Phi Tuyết nói, trách không được mấy ngày nay đều không có thấy hắn, nguyên lai hắn xuất môn rồi.

"Hảo." Long Phi mỉm cười đi ngang qua nàng.

Ăn sơ qua điểm tâm, nàng lại nghĩ tới Vương phi điên rồi kia, không khỏi nhìn Tiểu Đào hỏi:"Tiểu Đào, ngươi có bạc không? Đưa cho ta." Nàng muốn đưa cho mama kia.

"Bạc? Nô tỳ không có, tiểu thư muốn bạc làm gì?" Tiểu Đào lắc đầu nói.

"Không có, vậy trang sức đâu?" Thứ này ắt hẳn phải có.

"Trang sức có, tiểu thư, ngươi chờ, ta đi đưa cho ngươi." Tiểu Đào nói xong chạy đến phòng, lấy từ một ngăn tủ ra một cái hộp gỗ nói:"Tiểu thư, trang sức đều ở trong này, ngươi muốn mang thứ nào?"

"Ta tự xem, Tiểu Đào ngươi lui đi." Vân Phi Tuyết phân phó.

"Ân." Tiểu Đào lên tiếng rời đi.

Vân Phi Tuyết nhìn trong hòm, ngọc sai, trâm cài, vòng cổ trân châu, khuyên tai cái gì cần có đều có, xem ra cũng rất đắt, tùy tay cầm lấy một cái trâm cài đặt ở trong ngực áo, liền bước ra cửa.

Lần này không cần cố sức vẫn tìm được gian phòng thấp bé cũ nát kia.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ." Nha đầu ngốc kia liếc mắt thấy nàng, vui cười chạy tới, dùng bàn tay bẩn bẩn kéo vạt áo của nàng.

"Vương phi, người như thế nào lại tới nữa?" Mama ở trong phòng nghe được thanh âm liền đi ra, thấy nàng liền khách khí nói.

"Mama, ta chỉ là thương cảm các nàng nên đến xem các nàng thôi." Vân Phi Tuyết đi qua đem trâm cài trong ngực áo đưa đến trong tay bà ta, có chút ý tứ không cần nói rõ.

Nhìn trâm cài trong tay, mama mâu quang sáng ngời nói:"Vậy Vương phi cẩn trọng một chút, nô tỳ có việc phải rời đi một lát."

"Cám ơn mama." Vân Phi Tuyết biết là bà ta cố ý rời đi, bất cứ ai cũng không phải là kẻ ngốc, huống chi bà ta hầu hạ người khác lâu như vậy, nhất định biết nàng không có việc gì như thế nào quay lại xem hai kẻ điên kia, chính là bà ta thực lảng tránh rất thông minh rồi.

"Tỷ tỷ, chải đầu." Nha đầu ngốc lôi kéo tóc của chính mình đòi nàng chải đầu.

"Hảo." Vân Phi Tuyết nhanh chóng đem đầu của nàng chải chuốt rất tốt, sau đó dụ dỗ nói:"Ngoan, ngươi đứng qua một bên đi, vài ngày nữa tỷ tỷ mang điểm tâm cho ngươi ăn."

Nghe được ăn, nha đầu ngốc khóe miệng chảy ra nước miếng, ngoan ngoãn đi qua một bên:"Hảo."

Vân Phi Tuyết thế này mới chậm rãi tiêu sái đến trước cửa sổ, nữ tử điên bên trong thấy nàng lập tức nhe răng, giương nanh múa vuốt hung hăng trừng mắt nhìn nàng, chỉ cần nàng tới gần, tay sẽ cào đến.

Nhìn bộ dáng của nàng, Vân Phi Tuyết nhịn không được than nhẹ một chút nói:"Cổ Thần, nàng đã điên thành cái dạng này, ta còn như thế nào thay ngươi đưa cho nàng?"

Nhưng là, nàng lại phát hiện, thời điểm nghe đến cái tên Cổ Thần, nữ tử điên thân mình rõ ràng cứng ngắc một chút.  

  Đôi mi thanh tú của Vân Phi Tuyết nhíu lại hoài nghi, chẳng lẽ nàng là giả điên, không phải điên thật? Nghĩ vậy, không khỏi lấy ra ngọc bội trong lòng muốn thử một chút.

"Cổ Thần, ngươi nhờ ta đem cái này giao cho Dĩnh nhi của ngươi, nhưng là ta đều không có biện pháp tiếp cận nàng, muốn đưa cho nàng phải làm thế nào đây?" Lơ đãng nói xong, còn cố ý đem ngọc bội đặt ở trước cửa sổ làm cho nữ tử điên thấy rõ ràng.

Tay nắm lấy cửa sổ của nữ tử điên rõ ràng có chút siết lại, lúc thấy ngọc bội trong mắt hiện lên một tia hào quang cùng kinh ngạc, tuy rằng chợt lóe rồi biến mất, nhưng là nàng vẫn thấy rồi, trong lòng xác định nàng ta không phải điên thật.

Vân Phi Tuyết trong tay cầm ngọc bội chậm rãi tiêu sái tiến về phía nàng nói: "Mạnh Đình Dĩnh là ngươi sao? Ta không có ác ý, ta là có người nhờ, đem thứ này tặng cho ngươi."

Nữ nhân điên mâu quang khóa chặt trên ngọc bội kia, thân thể hơi hơi run lên, một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống dưới.

"Cho ngươi." Vân Phi Tuyết lấy ngọc bội trong tay đưa đến trước mặt của nàng, nhưng nữ tử không lấy ngọc bội kia, mà là càng thêm điên cuồng, tay hung hăng chộp tới phía nàng.

Vân Phi Tuyết vội vàng lui trở về, kinh ngạc nhìn nàng, nàng có ý tứ gì?

"Người xấu, ngươi là người xấu, đi, cút đi." Nữ nhân điên mâu quang hung ác trừng mắt nhìn nàng, miệng mắng không ngừng .

Vân Phi Tuyết nhìn nàng ta, đột nhiên hiểu được, bất đắc dĩ thở dài, biết nàng ta là không tín nhiệm nàng, sợ nàng dụng tâm kín đáo, bất quá nàng cũng hiểu nàng ta, dù sao ở trong này sinh hoạt hai năm không người để ý tới, đột nhiên xuất hiện một cá nhân đối xử với nàng rất thân mật, chỉ sợ chính nàng cũng sẽ không có cách nào tin tưởng, hoàn toàn hoài nghi.

"Đi, đi." Nữ nhân điên không khống chế được hô to, bàn tay ở bên ngoài quơ quào lung tung, tựa hồ che giấu tình cảm chân chính của mình.

"Ngươi bình tĩnh một chút." Vân Phi Tuyết lớn tiếng quát, sau đó nói: "Ta biết ngươi trong lòng hiểu được, Cổ Thần nhờ ta nói cho ngươi, hắn nhất định không phụ lời thề lúc trước, sẽ cứu ngươi ra ngoài, vốn hai ngày trước hắn xông vào Vương phủ, nhưng đã bị phát hiện." Nói đến đây, nàng cố ý tạm dừng một chút, muốn nhìn biểu tình của nàng ta.

Quả nhiên, nữ nhân điên nghe thế, vẻ mặt có chút khẩn trương, tay không khỏi gắt gao nắm lại, nhìn nàng chằm chằm, chờ nàng nói tiếp.

"Ngươi yên tâm, ta che dấu cho hắn chạy đi rồi, lúc gần đi, hắn đem khối ngọc bội này giao cho ta, nhờ ta chuyển cho ngươi, ta tìm đã lâu, mới biết được ngươi ở trong này, nếu ngươi không tin ta, vài ngày nữa ta lại đến." Vân Phi Tuyết nói xong, xoay người sang chỗ khác, nhìn nha đầu ngốc vẫn thành thành thật thật đứng ở một bên.

Tay sờ sờ đầu của nàng ta nói:"Ngoan, lần sau tỷ tỷ mang điểm tâm cho ngươi ăn."

"Tỷ tỷ, hảo, tỷ tỷ hảo." Nha đầu ngốc cọ lên người nàng một cái.

"Tỷ tỷ đi trước rồi." Vân Phi Tuyết lại nhìn thoáng qua nữ tử điên vẫn còn đứng ở cửa sổ, mới xoay người rời đi.

Chính là nàng không có phát hiện, phía sau, nữ tử điên kia vươn tay, tựa hồ muốn nàng lưu lại, nhưng là vẫn thả xuống, nước mắt như chuỗi trân châu bị cắt đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống, sau đó ngồi xổm xuống, đầu giấu vào trong lòng khóc rống lên.

Trong thư phòng.

Một hắc y nhân im ắng không có chút tiếng động quỳ một gối trước mặt Tiêu Nam Hiên, cung kính hồi bẩm: "Vương gia, thuộc hạ tra được một ít tin tức trọng yếu, đặc biệt đến bẩm báo Vương gia."

Tin tức trọng yếu? Tiêu Nam Hiên lập tức buông quyển sách trên tay xuống bàn, bạc môi nhẹ mở: "Nói."

"Dạ, Vương gia, thuộc hạ phụng mệnh giám thị Thái tử bị giam lỏng ở biệt uyển ngoài thành, ngày hôm qua Thái tử ở trong vườn hoa cùng hạ nhân đưa đồ ăn gặp thoáng qua, thuộc hạ phát hiện Thái tử đi rồi, tay của hạ nhân lập tức rụt vào trong tay áo. Thuộc hạ lập tức cảnh giác, lặng lẽ theo sau theo dõi, phát hiện hắn sau khi vào một hiệu thuốc Bắc mua dược, trở lại nhà của mình, nhưng là rất nhanh, thuộc hạ liền phát hiện có người khoác áo choàng đen xuất hiện trước mặt hắn, tuy rằng không thấy mặt hắn, nhưng là, nghe thanh âm, thuộc hạ có thể khẳng định chính là Vân Hạc, chợt nghe thấy bọn họ nói...."

"Muốn gặp ta rốt cuộc là có sự tình gì ?" Người kia nói

"Đại nhân, đây là Thái tử đưa cho người." Hạ nhân đưa qua một tờ giấy.

Người kia vừa mở ra xem, liền trách cứ nói:"Hắn chờ như vậy không được sao ? Thiếu kiên nhẫn sao? Chờ vài năm cho đến lúc này, vài ngày nữa cũng không đợi được sao? Nếu bị lộ thì làm sao bây giờ? Thật sự là được việc không đủ bại sự có thừa, trở về nói cho hắn, nếu muốn thành đại sự, phải có kiên nhẫn, việc thành hay không hiện tại không phải chúng ta có thể nói rồi tính, phải xem Tuyết nhi khi nào thì có thể chắc chắc động thủ." Nói xong, xoay người rời đi.

"Thuộc hạ thấy chuyện nghiêm trọng, cho nên đến bẩm báo Vương gia." Hắc y nhân tiếp tục nói.

"Bổn vương đã biết, ngươi trước lui xuống đi, tiếp tục giám sát, nhưng mà không được hành động thiếu suy nghĩ." Con ngươi thâm thúy của Tiêu Nam Hiên nheo lại, phân phó hắn ta.

"Thuộc hạ hiểu được." Hắc y nhân vừa nói xong, liên trong giây lát tung tích không thấy đâu nữa.

Tiêu Nam Hiên ngồi trước bàn, khóe môi gợi lên một chút cười lạnh, đã sớm biết lão già Vân Hạc kia sẽ không đơn giản như vậy. Nguyên lai muốn nâng đỡ Thái tử đăng cơ một lần nữa? Thật sự là si tâm vọng tưởng, bản thân bọn họ năm năm rồi còn không biết ai chính là hoàng thượng sao?

Muốn xem Tuyết nhi khi nào thì động thủ? Vân Phi Tuyết, đây là nguyên nhân vì sao ngươi không giống người thường sao? Muốn thành công nên hấp dẫn bổn vương phải chú ý? Sau đó diễn lại trò cũ ám sát bổn vương sao? Tốt lắm, bổn vương lần này liền cho các ngươi cơ hội, cùng các ngươi diễn trò thật tốt, cũng có lí do danh chính ngôn thuận đem bọn ngươi diệt trừ.

Vân Phi Tuyết chạy thẳng về phòng, liền thấy Tiêu Nam Hiên đang đường hoàng ngồi bên trong, mâu quang nghi hoặc nhìn hắn, hắn như thế nào lại ở chỗ này?

"Đi đâu?" Tiêu Nam Hiên nhìn nàng chằm chằm hỏi.

Vân Phi Tuyết cả kinh, chẳng lẽ bị hắn phát hiện rồi, bình tĩnh một chút ngồi xuống, rót một chén nước nhìn hắn, khóe môi châm chọc nói:"Vương gia là đang thẩm vấn ta sao? Trừ bỏ Vương phủ này, ta có thể đi đâu?"  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện