Vương Phi Cường Hãn
Chương 134: Ám sát (Thượng)
Hoàng cung Nguyệt Diễm
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, ánh sáng mông lung bao phủ mặt đất.
Gió đêm lành lạnh, xuyên thấu qua song cửa sổ khắc hoa thổi vào.
Màn lụa màu trắng khẽ lay động, ngọn đèn mờ nhạt, chiếu ra một phòng.
Đầu Tả Hữu Tinh gối lên chiếc gối vuông, thân mình nhỏ nằm nghiêng nhìn muội muội ngủ say ở bên cạnh. Nguyệt Nhi còn nhỏ, mới vừa đến nơi xa lạ này khóc náo một hồi, nhưng người nam nhân kia lại dùng mọi loại đồ chơi nhỏ mới mẻ đến vỗ về Nguyệt Nhi.
Nghĩ đến người nam nhân gầy yếu đó, trong đôi mắt đen nho nhỏ nổi lên tia sáng phức tạp. Mấy ngày gần đây sống chung với nhau, nó nhìn ra được người nam nhân đó đang cố gắng bồi thường bọn họ. Chính là bồi thường thì sẽ có ích ư? Nhớ đến mẫu thân ôn nhu, nó lại nhịn không được nắm chặt bàn tay nhỏ bé.
—Nó tuyệt sẽ không tha thứ cho người nam nhân ấy, cũng sẽ không ở lại bên người ông ta.
Có điều không biết hiện tại vương phi mẫu thân cùng vương gia phụ thân đã biết tung tích của mình hay chưa, cẩn thận lật người lại, sợ làm cho muội muội giật mình tỉnh giấc. Thân mình nho nhỏ ngồi dậy, ánh mắt nhìn xuyên qua màn lụa, nhìn vào ánh nến mờ nhạt kia, đầu nhỏ bắt đầu suy tư, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể truyền tin ra ngoài cho họ.
Phốc, ánh nến bỗng nhiên lay động, một đạo bóng dáng màu đen từ ngoài cửa sổ chớp qua.
Tả Hữu Tinh cả kinh, chỉ cảm thấy có cỗ dự cảm không tốt.
Quay đầu nhìn muội muội đang ngủ say, nó nằm xuống, thật cẩn thận giả bộ ngủ.
Sau một lúc lâu, lỗ tai nhỏ của nó giật giật, nghe thấy một tiếng vang chi két truyền đến, giống như là tiếng động cửa bị đẩy ra. Đôi mắt đang nhắm rung rung, cánh tay ngắn ngủn cẩn thận che chở cho muội muội.
Gió đêm từ song cửa sổ thổi vào, một đạo bóng dáng màu đen không tiếng động cất bước tiến đến. Một đầu tóc đen nhánh dùng dây buộc tóc cột trên cao, áo đen bao bọc lấy thân hình cao lớn thẳng tắp, khăn che mặt màu đen che nửa khuôn mặt, vẻn vẹn lộ ra đôi mày kiếm dày rậm cùng đôi mắt tối đen. Chỉ thấy sau khi y đến gần phòng trong, ánh mắt thoáng quét qua bốn phía, sau đó liền đưa mắt nhìn sang màn lụa…
Tai giật giật, lắng nghe đứa bé nằm bên trong phát ra tiếng hít thở đều đều. Ánh mắt thâm sâu lạnh lùng xẹt qua một đạo tia sáng không đành lòng, lại bay nhanh qua. Nhẹ nhàng rút kiếm đeo bên hông ra, hướng bên giường đi đến.
Tả Hữu Tinh lắng nghe tiếng bước chân rất nhỏ kia, cảm nhận được sự căng thẳng cùng rét lạnh trong không khí. Tâm trầm xuống, chỉ sợ người đến không có ý tốt. Không được, cắn chặt răng, nó tuyệt không thể để cho mình và muội muội gặp phải chuyện không may ở nơi này của người nam nhân đó được. Hơn nữa nếu như bọn chúng có một cái vạn nhất, chỉ sợ vương gia, vương phi cùng cậu đều sẽ đau lòng.
Đôi mắt sáng ngời càng không ngừng chuyển động, đầu nhỏ rất nhanh tự suy nghĩ kế sách. Nguyệt Nhi đang ngủ, nó lại không có công phu. Xem ra hôm nay muốn tránh được là rất khó, rốt cuộc là ai muốn huynh muội bọn chúng gặp bất lợi đây? Người đầu tiên nó loại bỏ chính là người nam nhân kia, thái độ của ông ta rất rõ ràng, ông ta hi vọng bọn chúng có thể nhận người cha này. Như vậy có lẽ là sự xuất hiện của huynh muội bọn chúng đã làm trở ngại đến lợi ích của những người nào đó, cho nên bọn họ hận không thể trừ bỏ đi huynh muội chúng.
Tiếng bước chân dừng lại, nó biết người kia đã đứng ở trước màn. Ánh mắt lạnh lùng kia xuyên thấu qua màn lụa dừng ở trên người nó. Nó buộc chặt cơ thể, giống như con thú nhỏ tức khắc sẽ vận sức chờ phát động. Một khi y ra tay, nó cho dù che chắn cũng phải bảo vệ muội muội.
Nam nhân dường như cảm giác được chấn động của Tả Hữu Tinh, con ngươi lạnh lùng. Kiếm vung lên trên giường, hàn quang rét lạnh xẹt qua.
Tả Hữu Tinh nhanh nhẹn ôm lấy muội muội trốn vào bên trong giường, vừa lớn tiếng hô lên:
“Người đâu, có thích khách.”
Nam nhân bị tiếng hô của Tả Hữu Tinh làm cho ngẩn ra, rõ ràng không dự đoán được. Kiếm lệch đi, hai đứa bé lại có thể trách thoát một kích.
Kiếm đem màn lụa trắng vạch ra thành nhiều đoạn, giống như tơ liễu loạn xạ rơi xuống. Giữa kẽ hở, ánh mắt lãnh khốc của y chống lại đôi mắt không chịu thua của Tả Hữu Tinh thì sửng sốt. Ánh mắt của đứa trẻ kia lại quật cường như vậy, giống như đang nói nó tuyệt sẽ không mặc người chém giết.
Đôi mắt của Tả Hữu Tinh cũng quét đến người áo đen bịt mặt này, nhìn đến đôi mắt lãnh khốc của y liền biết là sát thủ. Lợi dụng lúc y phân tâm trong nháy mắt, tay kia của nó cầm lấy chăn bông ném về phía y, vừa tiếp tục hét lớn:
“Có thích khách, có thích khách…”
Ầm một tiếng, cùng lúc giọng nó vang lên, bóng dáng Độc Viễn, Độc Mạc từ ngoài cửa sổ chợt bay vút vào.
Hai đạo bóng dáng một xanh một lam trước nhìn đến hai tiểu chủ tử trong màn trướng không đáng ngại, nhưng tình hình cũng không khả quan. Khuôn mặt tuấn tú bỗng trầm xuống, một trái một phải cầm kiếm tấn công về phía thích khách.
“Lớn mật, lại dám xông vào hoàng cung ám sát.”
Hắc y nhân nhìn thấy hai người xông đến, trong lòng biết đêm nay muốn toàn thân trở ra là rất khó. Nhưng cũng không thể thất bại mà về. Con ngươi híp lại, liều mạng tấn công hai đứa bé phía sau, kiếm đâm thẳng về hướng huynh muội Tả Hữu Tinh.
Phịch một tiếng, một đạo ngân quang chớp qua. Kiếm của hắc y nhân bị một đồ vật đập lệch. Một tiếng đang, vật kia rơi xuống trên mặt đất. Vừa nhìn rõ ràng, mới phát hiện là một khối ngọc bội.
“Hoàng thượng.”
Độc Mạc, Độc Viễn nghiêng đầu nhìn thấy người vừa ra tay chính là Nguyệt Minh Nhất chỉ khoác áo ngoài, đầu tóc hỗn loạn, có lẽ là thấy động tĩnh vội vàng chạy tới.
Nguyệt Minh Nhất gật đầu, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy băng sương. Nhìn chằm chằm vào hắc y nhân kia, hai tay nắm chặt lại để lộ ra sự khẩn trương của hắn.
“Ngươi là ai? Do người nào sai khiến xông vào hoàng cung ám sát con của trẫm?”
Vừa lạnh giọng hỏi, vừa liếc mắt nhìn về phía hai đứa bé ở trên giường. Lại thấy Tả Hữu Tinh đang che chở cho Tả Hữu Nguyệt. Khẽ mím môi, bình tĩnh không để lộ kích động, trong lòng đối với sự trấn định của con trai hết sức tự hào, nhưng cũng thập phần lo lắng thích khách kia sẽ liều lĩnh tổn thương bọn chúng.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, ánh sáng mông lung bao phủ mặt đất.
Gió đêm lành lạnh, xuyên thấu qua song cửa sổ khắc hoa thổi vào.
Màn lụa màu trắng khẽ lay động, ngọn đèn mờ nhạt, chiếu ra một phòng.
Đầu Tả Hữu Tinh gối lên chiếc gối vuông, thân mình nhỏ nằm nghiêng nhìn muội muội ngủ say ở bên cạnh. Nguyệt Nhi còn nhỏ, mới vừa đến nơi xa lạ này khóc náo một hồi, nhưng người nam nhân kia lại dùng mọi loại đồ chơi nhỏ mới mẻ đến vỗ về Nguyệt Nhi.
Nghĩ đến người nam nhân gầy yếu đó, trong đôi mắt đen nho nhỏ nổi lên tia sáng phức tạp. Mấy ngày gần đây sống chung với nhau, nó nhìn ra được người nam nhân đó đang cố gắng bồi thường bọn họ. Chính là bồi thường thì sẽ có ích ư? Nhớ đến mẫu thân ôn nhu, nó lại nhịn không được nắm chặt bàn tay nhỏ bé.
—Nó tuyệt sẽ không tha thứ cho người nam nhân ấy, cũng sẽ không ở lại bên người ông ta.
Có điều không biết hiện tại vương phi mẫu thân cùng vương gia phụ thân đã biết tung tích của mình hay chưa, cẩn thận lật người lại, sợ làm cho muội muội giật mình tỉnh giấc. Thân mình nho nhỏ ngồi dậy, ánh mắt nhìn xuyên qua màn lụa, nhìn vào ánh nến mờ nhạt kia, đầu nhỏ bắt đầu suy tư, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể truyền tin ra ngoài cho họ.
Phốc, ánh nến bỗng nhiên lay động, một đạo bóng dáng màu đen từ ngoài cửa sổ chớp qua.
Tả Hữu Tinh cả kinh, chỉ cảm thấy có cỗ dự cảm không tốt.
Quay đầu nhìn muội muội đang ngủ say, nó nằm xuống, thật cẩn thận giả bộ ngủ.
Sau một lúc lâu, lỗ tai nhỏ của nó giật giật, nghe thấy một tiếng vang chi két truyền đến, giống như là tiếng động cửa bị đẩy ra. Đôi mắt đang nhắm rung rung, cánh tay ngắn ngủn cẩn thận che chở cho muội muội.
Gió đêm từ song cửa sổ thổi vào, một đạo bóng dáng màu đen không tiếng động cất bước tiến đến. Một đầu tóc đen nhánh dùng dây buộc tóc cột trên cao, áo đen bao bọc lấy thân hình cao lớn thẳng tắp, khăn che mặt màu đen che nửa khuôn mặt, vẻn vẹn lộ ra đôi mày kiếm dày rậm cùng đôi mắt tối đen. Chỉ thấy sau khi y đến gần phòng trong, ánh mắt thoáng quét qua bốn phía, sau đó liền đưa mắt nhìn sang màn lụa…
Tai giật giật, lắng nghe đứa bé nằm bên trong phát ra tiếng hít thở đều đều. Ánh mắt thâm sâu lạnh lùng xẹt qua một đạo tia sáng không đành lòng, lại bay nhanh qua. Nhẹ nhàng rút kiếm đeo bên hông ra, hướng bên giường đi đến.
Tả Hữu Tinh lắng nghe tiếng bước chân rất nhỏ kia, cảm nhận được sự căng thẳng cùng rét lạnh trong không khí. Tâm trầm xuống, chỉ sợ người đến không có ý tốt. Không được, cắn chặt răng, nó tuyệt không thể để cho mình và muội muội gặp phải chuyện không may ở nơi này của người nam nhân đó được. Hơn nữa nếu như bọn chúng có một cái vạn nhất, chỉ sợ vương gia, vương phi cùng cậu đều sẽ đau lòng.
Đôi mắt sáng ngời càng không ngừng chuyển động, đầu nhỏ rất nhanh tự suy nghĩ kế sách. Nguyệt Nhi đang ngủ, nó lại không có công phu. Xem ra hôm nay muốn tránh được là rất khó, rốt cuộc là ai muốn huynh muội bọn chúng gặp bất lợi đây? Người đầu tiên nó loại bỏ chính là người nam nhân kia, thái độ của ông ta rất rõ ràng, ông ta hi vọng bọn chúng có thể nhận người cha này. Như vậy có lẽ là sự xuất hiện của huynh muội bọn chúng đã làm trở ngại đến lợi ích của những người nào đó, cho nên bọn họ hận không thể trừ bỏ đi huynh muội chúng.
Tiếng bước chân dừng lại, nó biết người kia đã đứng ở trước màn. Ánh mắt lạnh lùng kia xuyên thấu qua màn lụa dừng ở trên người nó. Nó buộc chặt cơ thể, giống như con thú nhỏ tức khắc sẽ vận sức chờ phát động. Một khi y ra tay, nó cho dù che chắn cũng phải bảo vệ muội muội.
Nam nhân dường như cảm giác được chấn động của Tả Hữu Tinh, con ngươi lạnh lùng. Kiếm vung lên trên giường, hàn quang rét lạnh xẹt qua.
Tả Hữu Tinh nhanh nhẹn ôm lấy muội muội trốn vào bên trong giường, vừa lớn tiếng hô lên:
“Người đâu, có thích khách.”
Nam nhân bị tiếng hô của Tả Hữu Tinh làm cho ngẩn ra, rõ ràng không dự đoán được. Kiếm lệch đi, hai đứa bé lại có thể trách thoát một kích.
Kiếm đem màn lụa trắng vạch ra thành nhiều đoạn, giống như tơ liễu loạn xạ rơi xuống. Giữa kẽ hở, ánh mắt lãnh khốc của y chống lại đôi mắt không chịu thua của Tả Hữu Tinh thì sửng sốt. Ánh mắt của đứa trẻ kia lại quật cường như vậy, giống như đang nói nó tuyệt sẽ không mặc người chém giết.
Đôi mắt của Tả Hữu Tinh cũng quét đến người áo đen bịt mặt này, nhìn đến đôi mắt lãnh khốc của y liền biết là sát thủ. Lợi dụng lúc y phân tâm trong nháy mắt, tay kia của nó cầm lấy chăn bông ném về phía y, vừa tiếp tục hét lớn:
“Có thích khách, có thích khách…”
Ầm một tiếng, cùng lúc giọng nó vang lên, bóng dáng Độc Viễn, Độc Mạc từ ngoài cửa sổ chợt bay vút vào.
Hai đạo bóng dáng một xanh một lam trước nhìn đến hai tiểu chủ tử trong màn trướng không đáng ngại, nhưng tình hình cũng không khả quan. Khuôn mặt tuấn tú bỗng trầm xuống, một trái một phải cầm kiếm tấn công về phía thích khách.
“Lớn mật, lại dám xông vào hoàng cung ám sát.”
Hắc y nhân nhìn thấy hai người xông đến, trong lòng biết đêm nay muốn toàn thân trở ra là rất khó. Nhưng cũng không thể thất bại mà về. Con ngươi híp lại, liều mạng tấn công hai đứa bé phía sau, kiếm đâm thẳng về hướng huynh muội Tả Hữu Tinh.
Phịch một tiếng, một đạo ngân quang chớp qua. Kiếm của hắc y nhân bị một đồ vật đập lệch. Một tiếng đang, vật kia rơi xuống trên mặt đất. Vừa nhìn rõ ràng, mới phát hiện là một khối ngọc bội.
“Hoàng thượng.”
Độc Mạc, Độc Viễn nghiêng đầu nhìn thấy người vừa ra tay chính là Nguyệt Minh Nhất chỉ khoác áo ngoài, đầu tóc hỗn loạn, có lẽ là thấy động tĩnh vội vàng chạy tới.
Nguyệt Minh Nhất gật đầu, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy băng sương. Nhìn chằm chằm vào hắc y nhân kia, hai tay nắm chặt lại để lộ ra sự khẩn trương của hắn.
“Ngươi là ai? Do người nào sai khiến xông vào hoàng cung ám sát con của trẫm?”
Vừa lạnh giọng hỏi, vừa liếc mắt nhìn về phía hai đứa bé ở trên giường. Lại thấy Tả Hữu Tinh đang che chở cho Tả Hữu Nguyệt. Khẽ mím môi, bình tĩnh không để lộ kích động, trong lòng đối với sự trấn định của con trai hết sức tự hào, nhưng cũng thập phần lo lắng thích khách kia sẽ liều lĩnh tổn thương bọn chúng.
Bình luận truyện