Vương Phi Cường Hãn
Chương 42: Tìm kiếm hài tử
Gió thổi nhẹ nhàng, mang theo oi bức.
Nam nhân đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt sâu xa, sợi tóc đen bay múa, ở dưới ánh trăng phác họa ra hình ảnh xinh đẹp.
Hai đạo bóng dáng cao lớn xuất hiện ở ngoài cửa sổ, hướng nam tử hơi khom người.
“Trang chủ.”
“Vào đi.”
Nam nhân thản nhiên mở miệng, liếc hai người một cái, bóng dáng rời khỏi cửa sổ, hướng bên trong đi đến.
Hai đạo nhân ảnh từ cửa đi vào bên trong, đứng ở một bên.
“Ngày hôm nay có tin tức gì không?” Nam nhân ngồi ở trên chiếc ghế, đôi mắt lạnh nhạt dưới ánh đèn khúc xạ ra ánh sáng mờ nhạt, chợt lóe rồi biến mất, khiến người hiểu không rõ ý nghĩ của hắn.
“Khởi bẩm trang chủ, hôm nay chúng thuộc hạ đã tìm thấy hai hài đồng trông rất giống thiếu gia, tiểu thư mà chúng ta muốn tìm.” Nam tử áo xanh khom thân bẩm báo nói.
“Nga?” Đôi mắt nam nhân sáng rực, thẳng tắp nhìn hai người.
“Mau nói, gặp được ở nơi nào?” Thanh âm tuy lạnh nhạt, nhưng ẩn giấu vội vàng, nếu cẩn thận cũng có thể nghe ra.
“Ở trên đường lớn, hai đứa bé đi theo một đôi phu thê trẻ tuổi.” Nam tử áo lam tiếp lời nói.
“Có thể là hài tử của đôi phu thê kia hay không?” Nam nhân hỏi, bàn tay to nắm chặt tay ghế, hắn không hy vọng lần này đạt được lại phải thất vọng.
“Không phải.” Nam tử áo xanh khẳng định mà lắc đầu. “Cặp phu thê tuổi còn rất trẻ, nàng kia thoạt nhìn bất quá mới mười bốn, mười lăm tuổi, không có khả năng có một hài tử ước chừng bảy, tám tuổi.”
“Đúng sao?” Nam nhân lẩm bẩm, mâu quang nhàn nhạt, tựa hồ không còn tiêu cự.
Gian phòng rất yên tĩnh, hai tên nam tử đứng ở một bên, cùng đợi nam nhân phân phó.
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, đưa đến hơi lạnh của màn đêm.
“Thanh, Lam, các ngươi nhanh đi tra quan hệ của cặp phu thê cùng hai đứa bé kia, cả thân phận bọn họ.”
Thật lâu sau, nam nhân mới phục hồi tinh thần, ánh mắt kiên định, bất kể không phải là hài tử muốn tìm, thà rằng cực khổ một chút, cũng không thể buông tha một người có khả năng.
“Dạ.” Hai người cúi đầu.
“Đi xuống đi.” Nam nhân hướng hai người, phất tay.
“Thuộc hạ cáo lui.” Hai đạo bóng dáng như lúc đến vội vàng rời đi.
Nam nhân ngồi ở trên ghế, mâu quang trở nên xa xăm, không biết suy tư cái gì. Một lát sau, hắn đứng lên, bóng dáng cao lớn rắn rỏi dưới ngọn đèn chiếu sáng, bóng cơ thể bị kéo đến thật dài. Có một loại hơi thở cô đơn đang tràn ngập. Cùng với ngọn đèn, ánh trăng cùng lắng tai nghe âm thanh của bóng đêm.
Đi đến bên cửa sổ, hắn từ hốc tối trước gối lấy ra một bức họa. Họa lên nữ tử tuổi chừng mười hai, mười ba, ngũ quan xinh đẹp, mi mục như vẽ. Nàng vận một bộ bạch sam tồn tại một loại khí chất thanh lệ trang nhã, nhưng trên vầng trán mơ hồ còn dấu vết non nớt trẻ con.
Tỷ tỷ, hài tử lần này sẽ là bọn chúng sao?
Nam nhân nhìn vào hình người trên bức tranh, đáy mắt thâm thúy toát ra tưởng niệm cùng đau thương. Hé ra tuấn nhan lạnh nhạt được mềm lại, trong đầu xẹt qua hình ảnh mười năm trước. Có đau khổ, vui vẻ, còn có bất đắc dĩ.
Có loại đau đớn đến tê tâm liệt phế từ trong lòng tràn ra, chưa từng nghĩ đến tỷ tỷ vẫn luôn giúp đỡ mình lại cùng mình âm dương cách biệt. Càng không ngờ tới nàng lại có thể để lại hai hài tử không biết phụ thân là ai? Đến tột cùng trong mười năm qua, tỷ tỷ đã gặp những chuyện tình gì? Hắn không dám tưởng tượng, cũng sợ hãi khi tiếp nhận. Bởi vì hết thảy cũng đều là do hắn, do hắn, tỷ tỷ mới bi thảm như thế…
Ngón tay thon dài vỗ về bức tranh, nhẹ nhàng nỉ non:
Nếu không tìm được bọn chúng, tỷ tỷ, người có phải sẽ thất vọng hay không?
Nam nhân đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt sâu xa, sợi tóc đen bay múa, ở dưới ánh trăng phác họa ra hình ảnh xinh đẹp.
Hai đạo bóng dáng cao lớn xuất hiện ở ngoài cửa sổ, hướng nam tử hơi khom người.
“Trang chủ.”
“Vào đi.”
Nam nhân thản nhiên mở miệng, liếc hai người một cái, bóng dáng rời khỏi cửa sổ, hướng bên trong đi đến.
Hai đạo nhân ảnh từ cửa đi vào bên trong, đứng ở một bên.
“Ngày hôm nay có tin tức gì không?” Nam nhân ngồi ở trên chiếc ghế, đôi mắt lạnh nhạt dưới ánh đèn khúc xạ ra ánh sáng mờ nhạt, chợt lóe rồi biến mất, khiến người hiểu không rõ ý nghĩ của hắn.
“Khởi bẩm trang chủ, hôm nay chúng thuộc hạ đã tìm thấy hai hài đồng trông rất giống thiếu gia, tiểu thư mà chúng ta muốn tìm.” Nam tử áo xanh khom thân bẩm báo nói.
“Nga?” Đôi mắt nam nhân sáng rực, thẳng tắp nhìn hai người.
“Mau nói, gặp được ở nơi nào?” Thanh âm tuy lạnh nhạt, nhưng ẩn giấu vội vàng, nếu cẩn thận cũng có thể nghe ra.
“Ở trên đường lớn, hai đứa bé đi theo một đôi phu thê trẻ tuổi.” Nam tử áo lam tiếp lời nói.
“Có thể là hài tử của đôi phu thê kia hay không?” Nam nhân hỏi, bàn tay to nắm chặt tay ghế, hắn không hy vọng lần này đạt được lại phải thất vọng.
“Không phải.” Nam tử áo xanh khẳng định mà lắc đầu. “Cặp phu thê tuổi còn rất trẻ, nàng kia thoạt nhìn bất quá mới mười bốn, mười lăm tuổi, không có khả năng có một hài tử ước chừng bảy, tám tuổi.”
“Đúng sao?” Nam nhân lẩm bẩm, mâu quang nhàn nhạt, tựa hồ không còn tiêu cự.
Gian phòng rất yên tĩnh, hai tên nam tử đứng ở một bên, cùng đợi nam nhân phân phó.
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, đưa đến hơi lạnh của màn đêm.
“Thanh, Lam, các ngươi nhanh đi tra quan hệ của cặp phu thê cùng hai đứa bé kia, cả thân phận bọn họ.”
Thật lâu sau, nam nhân mới phục hồi tinh thần, ánh mắt kiên định, bất kể không phải là hài tử muốn tìm, thà rằng cực khổ một chút, cũng không thể buông tha một người có khả năng.
“Dạ.” Hai người cúi đầu.
“Đi xuống đi.” Nam nhân hướng hai người, phất tay.
“Thuộc hạ cáo lui.” Hai đạo bóng dáng như lúc đến vội vàng rời đi.
Nam nhân ngồi ở trên ghế, mâu quang trở nên xa xăm, không biết suy tư cái gì. Một lát sau, hắn đứng lên, bóng dáng cao lớn rắn rỏi dưới ngọn đèn chiếu sáng, bóng cơ thể bị kéo đến thật dài. Có một loại hơi thở cô đơn đang tràn ngập. Cùng với ngọn đèn, ánh trăng cùng lắng tai nghe âm thanh của bóng đêm.
Đi đến bên cửa sổ, hắn từ hốc tối trước gối lấy ra một bức họa. Họa lên nữ tử tuổi chừng mười hai, mười ba, ngũ quan xinh đẹp, mi mục như vẽ. Nàng vận một bộ bạch sam tồn tại một loại khí chất thanh lệ trang nhã, nhưng trên vầng trán mơ hồ còn dấu vết non nớt trẻ con.
Tỷ tỷ, hài tử lần này sẽ là bọn chúng sao?
Nam nhân nhìn vào hình người trên bức tranh, đáy mắt thâm thúy toát ra tưởng niệm cùng đau thương. Hé ra tuấn nhan lạnh nhạt được mềm lại, trong đầu xẹt qua hình ảnh mười năm trước. Có đau khổ, vui vẻ, còn có bất đắc dĩ.
Có loại đau đớn đến tê tâm liệt phế từ trong lòng tràn ra, chưa từng nghĩ đến tỷ tỷ vẫn luôn giúp đỡ mình lại cùng mình âm dương cách biệt. Càng không ngờ tới nàng lại có thể để lại hai hài tử không biết phụ thân là ai? Đến tột cùng trong mười năm qua, tỷ tỷ đã gặp những chuyện tình gì? Hắn không dám tưởng tượng, cũng sợ hãi khi tiếp nhận. Bởi vì hết thảy cũng đều là do hắn, do hắn, tỷ tỷ mới bi thảm như thế…
Ngón tay thon dài vỗ về bức tranh, nhẹ nhàng nỉ non:
Nếu không tìm được bọn chúng, tỷ tỷ, người có phải sẽ thất vọng hay không?
Bình luận truyện