Chương 3: Hủy hôn
Trước khi Liên Thị được gả cho Hạ Thừa tướng, bà là một tài nữ nức tiếng thiên hạ, kiến thức uyên thâm, tuy không đến mức trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nhưng cũng là một nữ nhân thông minh, duyên dáng.
Bà nhìn ngắm khuôn mặt của Thương Mai, trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng, bà biết, con gái của mình, đã chết rồi.
Thù giết con, sao có thể không báo?
Ngày mười tám tháng năm, con gái cả của Hạ Thừa tướng – Hạ Thương Mai được gả cho Lương Vương Mộ Dung Toàn, hôn lễ được tổ chức rộn rã linh đình.
Trời còn chưa sáng, Thương Mai đã bị lôi khỏi giường, chải tóc trang điểm, khoác lên mũ phượng khăn quàng, ăn mặc đoan trang xinh đẹp.
Nguyệt Nhung phu nhân và Hạ Oanh Nhiễm đích thân đến xem xét, trước khi tiễn Thương Mai ra khỏi cửa, Nguyệt Nhung phu nhân thấp giọng cảnh cáo: “Hôm nay tốt nhất ngươi hãy ngoan ngoãn mà lên kiệu hoa đi, nếu không thì đừng trách.”
Hạ Oanh Nhiễm cũng bước đến, cười nhạt tiếp lời: “Ỷ ngươi là trưởng nữ thì đã sao? Không phải là vẫn đành gả cho một tên tàn phế sao? Nghe nói Lương Vương tàn bạo bất nhân, yêu thích đánh đập thê thiếp, vị vương phi như ngươi không biết có thể qua được một năm không nhỉ? Nếu ngươi mà chết thì cũng đáng tiếc thật đấy, sau này ta không tìm được ai để bắt nạt nữa rồi.”
Nói xong, nàng ta hung hăng đắc ý cười rộ lên.
Tấm khăn trùm đầu màu đỏ che đi đôi mắt của Thương Mai, cũng che đi cả tia sáng lạnh lẽo kia.
Theo quy tắc, khi Thương Mai ra khỏi cửa phải từ biệt lão phu nhân và trưởng bối trong nhà trước.
Trong cung phái cung nữ đến tiễn Thương Mai lên xe hoa, đương nhiên cũng sẽ cùng Thương Mai hoàn thành hết các lễ nghi cần thiết.
Lão phu nhân nói với Thương Mai đầy hiền từ và yêu thương: “Sau này được gả đến Vương phủ rồi, không được làm loạn như trước khi xuất giá nữa, thân làm Vương phi, từng lời nói cử chỉ đều phải thận trọng, đoan trang, độ lượng, tuyệt đối đừng giống như mẫu thân con, cả ngày chỉ biết ghen tuông tranh giành, la lối làm loạn.”
Lão phu nhân không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để trì chiết Liên Thị, cho dù có đang ở trước mặt cung nữ trong cung. Bởi vì trước khi Liên Thị bước vào phủ Thừa tướng, bà có danh tiếng quá nổi bật, sau khi vào phủ thì chưa từng sinh được con trai, lão phu nhân muốn đuổi bà từ lâu rồi.
Thương Mai âm thầm siết chặt tay: “Thương Mai xin nghe theo lời dạy bảo của lão phu nhân.”
Cô nhịn một lần này, chờ đợi lát nữa được bộc phát.
Một chiếc kiệu hoa đỏ treo rèm lụa màu danh giá đang đợi trước cửa phủ Thừa tướng, cửa kiệu trang trí bằng ngọc thúy, thể hiện rõ thân phân cao quý của tân nương.
Đội danh dự đứng hai bên thổi kèn mừng, những tràng pháo dài được đốt từng dây từng dây một, nổ đùng đoàng, rải xác pháo đỏ cả con phố.
Tân lang Lương Vương Mộ Dung Toàn mặc hỉ phục oai phong lẫm liệt cưỡi trên bạch mã, tay cầm dây cương, ngạo mạn ngồi đợi hỉ nương cõng tân nương Hạ Thương Mai ra ngoài.
Hắn ngồi trên ngựa trắng, tư thái nghiêm nghị, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ của một kẻ tàn tật ở chân, người nào không biết còn tưởng hắn là một thanh niên tuấn tú cao sang quý phái.
Hôm nay Thái tử điện hạ Mộ Dung Trịnh cũng đến rước dâu cho huynh trưởng của mình. Hắn thực sự quá vui sướng, Hạ Thương Mai gả cho tên huynh trưởng phế vật kia thì mình có thể rước Hạ Oanh Nhiễm về, có được sự ủng hộ của Thừa tướng, rồi có được cả thiên hạ cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai mà thôi.
Khắp nơi tụ tập đông đủ các khách quý và bách tính nhân dân đến xem, linh đình rộn rã, hôm nay là ngày vui của con trai Hoàng đế đương triều – Lương Vương và con gái trưởng của Thừa tướng đương triều, gây náo động khắp nơi.
Lúc đang định bước lên kiệu hoa, lại thấy tân nương vẫn ở trên lưng hỉ nương, tháo bỏ khăn trùm đầu, ném xuống dưới đất rồi lạnh lùng tuyên bố: “Ta không gả!”
Biến cố này khiến khách khứa và bách tính hiếu kỳ đến xem đều được một phen kinh ngạc, đại tiểu thư phủ Thừa tướng bị điên rồi sao? Bây giờ kiệu hoa đã đợi sẵn trước cửa rồi, sao còn có thể giở chứng nói không gả được?
Khách quan đều nhìn thấy rõ ràng cơn thịnh nộ đang dâng lên trên khuôn mặt Lương Vương Mộ Dung Toàn.
Hạ Thừa tướng sững sờ, trong ánh mắt hiện rõ sự giận dữ, bước một bước dài về phía trước, định nhặt chiếc khăn đội lại lên đầu cô, nhưng Hạ Thương Mai đã lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn ông ta.
“Không được làm loạn, hôm nay là ngày vui của con và Lương Vương, tuyệt đối không được làm loạn đâu.” Hạ Thừa tướng mặt mày biến sắc, không ngờ ngày thường cô luôn ngoan ngoãn nghe lời, đến tận ngày hôm nay mới nổi loạn, ông ta thực sự đã quá sơ suất.
Ngày hôm nay biết bao nhiêu đồng liêu đang có mặt ở đây, đúng là quá mất mặt.
Thương Mai mang theo toàn thân đầy thương tích, vứt mũ phượng xuống, khập khiễng đi đến trước vó ngựa, quỳ trước mặt Lương Vương, ngẩng chiếc cằm đầy ngoan cường: “Lương Vương điện hạ, hôm nay thần nữ không cố ý làm mất mặt điện hạ, thần nữ hủy hôn cũng là bất đắc dĩ, phụ thân và Thái tử dùng đòn roi ép buộc, lại ngụy tạo tội danh thông dâm hãm hại mẫu thân ta, muốn từ bà, để ép thần nữ phải gả cho Lương Vương điện hạ, thần nữ không thể để điện hạ bị kẻ khác lợi dụng, nên hôm nay mới lên tiếng hủy hôn, thần nữ xin chịu sự trách phạt của điện hạ và Hoàng hậu nương nương, có chết cũng không nửa lời oán trách!”
Từ lúc Lương Vương thấy Thương Mai khập khiễng đi đến trước mặt mình, cơn giận đã chạm đến đỉnh điểm, hắn ngước đôi mắt u ám, nhìn chăm chăm vào Hạ Thừa tướng, lạnh lùng lên tiếng: “Tốt, tốt lắm, coi như hôm nay bản cung đã được biết đến thủ đoạn của Thừa tướng.”
Mộ Dung Trịnh không ngờ Hạ Thương Mai lại từ chối lên kiệu hoa trước mặt bao nhiêu bách quan văn võ đại thần trong hoàng cung, lại còn nói hết chuyện hôm qua ra, hắn tức giận điên cuồng, đi lên đá Thương Mai một phát: “Tiện nhân, ngươi nói linh tinh cái gì đấy?”
Hạ Thừa tướng cũng mang vẻ mặt đau lòng nhức óc, ông ta giận dữ nói: “Yêu nghiệt, gả cho điện hạ là do ngươi dùng trăm phương nghìn kế cầu xin, vốn ta không định đồng ý, nhưng ngươi sống chết đòi gả vào Vương phủ làm Vương phi, bây giờ lại càn quấy thế này, rốt cuộc là ai đã dạy cho ngươi hả? Có phải là mẫu thân ngươi vẫn nung nấu ý muốn gả ngươi cho Thái tử điện hạ để một bước thành phượng hoàng không? Phụ thân đã sớm nói với ngươi rồi, đừng có suy nghĩ ấy, được Lương Vương điện hạ quan tâm đã là phúc phận ba đời của ngươi rồi!
Khách quan nghe thấy vậy thì không thể không nhìn Hạ Thương Mai một cách hoài nghi, con người Thừa tướng tuy không hẳn là chính trực, nhưng một người làm cha ắt hẳn không thể làm ra chuyện ép gả con gái như thế được, chẳng nhẽ trong chuyện này còn có nội tình gì?
Nghĩ đến mẫu thân Hạ Thương Mai Liên Thị, cũng từng là một nữ nhân có tham vọng, chẳng nhẽ bà ấy thực sự muốn gả con gái mình cho Thái tử điện hạ để nhòm ngó ngôi vị?
Một bên là đại quan nhất phẩm đương triều, một bên là phu nhân khuê phòng và thiếu nữ, xét nhân phẩm thì đương nhiên mọi người đều sẽ bằng lòng tin tưởng Thừa tướng.
Thương Mai thấy ánh mắt xem thường của mọi người xung quanh nhưng mặt vẫn không hề biến sắc, cô rút từ trong tay áo ra một bức hưu thư: “Bức hưu thư này là phụ thân ta đã để lại cho ta đêm qua, phụ thân nói, nếu ta đồng ý lên kiệu hoa thì bức hưu thư này sẽ được hủy đi, còn nếu không, sẽ được thông cáo thiên hạ, để định tội mẫu thân ta.”
Lương Vương giơ tay lên, liền có người đi đến lấy bức hưu thư từ trong tay cô đưa đến cho Lương Vương.
Lương Vương xem qua một lượt rồi thuận tay ném đi, bức thư rơi trên mặt đất, những ánh mắt sắc bén của người xem xung quanh đều vội vàng tập trung vào nội dung của bức thư.
Đám đông rộ lên, bức thư này từng chữ đều rất tuyệt tình, xem ra những lời Hạ Thương Mai vừa nói đều là thật.
Sắc mặt Hạ Thừa tướng lúc xanh lúc trắng, ông ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến Hạ Thương Mai lại dám đưa bức hưu thư đó ra thông cáo thiên hạ thật, hôm qua ông ta để lại bức hưu thư vốn dĩ muốn gây áp lực cho cô, khiến cô ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ lại thành bị cô nắm thóp.
Lương Vương mặt không biểu cảm nhìn Hạ Thương Mai: “Chuyện ngươi dám hủy hôn từ chối lên kiệu hoa sẽ có Hoàng hậu xử lý, ngươi cứ chờ đi.”
Nói xong, hắn lạnh nhạt liếc qua Thái tử Mộ Dung Trịnh, nói: “Thái tử điện hạ, quà quý của ngươi và Thừa tướng, người làm huynh đệ đây xin được nhận, khắc ghi trong lòng!”
Mộ Dung Trịnh và Thừa tướng đều mặt mày biến sắc.
Trên lầu đối diện phủ Thừa tướng, có một nam nhân mặc áo choàng gấm màu đen đang đứng đó, nét mặt lạnh lùng, đôi mày sắc như lưỡi kiếm, đồng tử sâu thẳm như biển cả, hắn đứng trước gió, dáng vẻ cao quý oai phong như một vị thần, liếc nhìn tất thảy mọi việc.
“Vương gia, có cần xuống đó giúp Lương Vương một tay không? Bị mất mặt như thế, chỉ sợ ngài ấy bây giờ sắp tức chết mất thôi.” Một cận vệ mang kiếm mặc y phục màu đen đứng bên cạnh lên tiếng hỏi.
Nam nhân chậm rãi lắc đầu, khóe môi cong lên tạo thành một độ cong lạnh như băng: “Xem chuyện vui, càng to càng vui!”
Kẻ dám đắc tội với Thái tử quả thực không có được mấy người, nha đầu này rất có khí phách, chỉ tiếc là những kẻ có khí phách đều sẽ chết rất thảm.
Bình luận truyện