Vương Phi Lạnh Lùng

Chương 31: Cho ta đi cùng được không



Trên đường trở về Lãnh Phong hỏi nàng.

- Tỉ tỉ này chuyện của tỉ và Long Nhật Hàn thế nào rồi?

-Chuyện gì cơ? Nàng hỏi

" Thì đệ thấy hắn ta thật lòng với tỉ đó chứ. Tỉ định như thế nào?

- Ta cũng không rõ nữa nhưng ta không cảm thấy bài xích với hắn. Thôi thì hãy để thời gian chứng minh lên tất cả vậy. Nàng thở dài đáp.

Lãnh Phong vẫn còn muốn tiếp tục câu chuyện nhưng thấy đã về đến nơi nên thôi.

-Hai đứa về rồi hả? Nào lại đây ngồi đi.Mẫu thân nàng lên tiếng.

-Thôi mọi người cứ tự nhiên chúng con phải trở về rồi. Nàng nhìn về phía Long Nhật Hàn ý bảo "Ngươi không định trở về sao"

Nhìn thấy ánh mắt hàm ý của nàng hắn vội đứng dậy. "Mọi người cứ tự nhiên chúng con có việc phải trở về trước". Nói rồi hắn đứng dậy cùng nàng về Hàng vương phủ.

Trên xe ngựa hắn hỏi nàng "Ban nãy nàng và Lãnh Phong nói chuyện gì vậy"

- Không phải chuyện của ngươi. Nàng trả lời rất đỗi phũ phàng mà khiến hắn nghe xong cảm thấy rất tức giận. Nhưng hành động tiếp theo của nàng khiến cơn giận vừa mới lên cao của hắn biến mất luôn.

- Ngươi ồn ào quá có im ngay đi không? Cho ta mượn vai một lát bao giờ tới nơi thì gọi ta dậy. Nói rồi nàng gục đầu lên vai hắn mà ngủ.

Hắn chưa kịp hiểu thì nàng đã ngủ mất rồi. Nhìn xuống thấy nàng đang ngủ an giấc trên vai mình hắn mỉm cười. Vậy là nàng đã không còn ghét hắn như trước nữa. Đã có thể yên tâm mà ngủ bên cạnh hắn rồi. Đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ "ngủ ngon".

Về đến vương phủ hắn thấy nàng vẫn đang ngủ ngon nên không nỡ đánh thức nàng dậy. Thế là hắn ôm nàng vào trong để nàng ngủ tiếp.

Ôm nàng vào phủ trước những ánh mắt không thể tin nổi của đám hạ nhân.

"Ôi vương gia ôm vương phi trở về kìa"

" Vương gia không gần nữ sắc vậy mà bây giờ lại ôm vương phi cơ đấy"

"Ôi vương phi thật là may mắn"

"......................................." vân vân và mây mây những lời cảm thán hâm mộ. Còn Long Nhật Hàn vẫn không thèm quan tâm cứ như vậy ôm nàng vào trong.

Khi nàng thức dậy đã là tối hôm đó. Ngồi trên giường nàng suy nghĩ "Mình cứ như vậy mà ngủ gục trên vai hắn không hề cảnh giác chứ? Lại còn cảm thấy yên tâm khi bên cạnh hắn chứ. Trời ơi Phượng Minh Nguyệt mày điên rồi." Đang mải chìm trong suy nghĩ thì một giọng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ của nàng.

- Nàng tỉnh rồi hả có muốn ăn chút gì không. Hắn bước vào hỏi nàng.

" Ta đã ngủ bao lâu rồi" Nàng hỏi.

- Không lâu đâu bây giờ mới là buổi tối thôi mà. Hắn đáp lại nàng với giọng đùa cợt

"Buổi tối! ngươi định đùa ta có đúng không? Vậy mà không gọi ta dậy". Nàng nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn.

- Ta thấy nàng ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức. Hắn trả lời nàng.

"Thôi không nói với ngươi nữa. Tối nay ta có việc phải ra ngoài." Nàng nói.

" Nàng đi đâu vậy cho ta đi cùng được không" Hắn nhìn nàng với ánh mắt cún con. ( Oa Hàn ca hình tượng còn đâu)

-Ngươi đi làm gì đây là việc của ta. Nàng phũ phàng đáp lại

" Vậy nàng nhớ cẩn thận nha" Hắn thấy không thuyết phục được nàng nên cũng chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện