Vương Phi Lạnh Lùng
Chương 33: Huyết lao
Huyết lao nơi giam giữ phạm nhân cũng như phản đồ của Huyết Sát lâu.
Nhìn thấy nàng đi vào tất cả canh ngục đều quỳ xuống "lâu chủ". Trong giọng nói phát ra cả sự tôn kính lẫn thuần phục vô điều kiện. Bọn họ đều là những sát thủ trung thành do chính nàng đào tạo nên. Từ đó cho thấy Huyết lao này quan trọng như thế nào.
- Mọi người đứng lên cả đi, bọn họ thế nào rồi? Nàng hỏi
"Thưa lâu chủ từ hôm bị bắt tới giờ bọn chúng chưa từng mở miệng, hễ cứ mở miệng là mắng chửi rồi đòi thả ra". Một người đứng ra nói. Người này tên Trần Ngạo tên cũng như người rất ngạo mạn. Trong Huyết Sát lâu chỉ nghe lời của nàng còn tứ hộ pháp thì cũng như không. Trong một lần ra ngoài nàng bắt gặp hắn ta bị chính gia tộc chuy sát nên cứu về. Mang ơn cứu mạng hắn ở lại Huyết Sát lâu thề chung thành với nàng. Người này nhân phẩm không tệ, võ công không kém nên nàng đào tạo hắn một thời gian rồi để hắn canh giữ Huyết lao. Võ công chỉ dưới nàng và tứ đại hộ pháp.
Và người trong lời nàng nói không ai khác chính là phụ tử Phượng Linh Nhu. Từ lần trước bắt lại đến bây giờ nàng mới có thời gian để "xử" bọn họ.
"Các ngươi mau tha ta ra ta là người Phượng gia đấy. Đắc tội Phượng gia các ngươi không được sống yên lành đâu. Mau thả ta ra. Chính tiện nhân Phượng Minh Nguyệt đó sai các ngươi bắt chúng ta đúng không. Ả trả các ngươi bao nhiêu ta sẽ trả gấp đôi....... Mau thả ta ra". Chưa tới gần nàng đã có thể nghe thấy thanh âm chửi rủa của Phượng Linh Nhu rồi. "Haiza trông liễu yếu đào tơ vậy mà miệng lưỡi cũng không tệ." Nàng cảm thán.
- Ấy Phượng tiểu thư đừng mang Phượng gia ra để làm cái đệm chống lưng thế chứ? Mà ngươi chắc là bây giờ mình còn là người Phượng gia không khi những chuyện phụ tử các ngươi làm trước đây đối với Phượng gia nhỉ? Nàng lên tiếng hỏi.
Thấy nàng đến những người canh ngục vội vàng muốn hành lễ nhưng nàng đã nhanh chóng bảo họ ra ngoài.
Theo sau nàng đi vào còn có Ngân Dạ phó lâu chủ mới của Huyết sát lâu cũng chính là Phượng Lãnh Phong. Tứ đại hộ pháp thì đang ở bên ngoài cùng với bọn người Trần Ngạo.
"Ngươi là ai? Ai sai các ngươi bắt chúng ta? Và đây là đâu" Nàng ta lên tiếng hỏi. Vì nàng dùng nội lực thay đổi giọng nói nên nàng ta không nhận ra. Bây giờ trông nàng ta còn đâu dáng vẻ của đại tiểu thư trước đây nữa chứ. Quần áo bẩn thỉu đầu tóc bù xù chẳng khác nào ăn mày. Vậy mà vẫn lớn tiếng ra oai mới ghê.
- Nếu ta nói cho ngươi biết đây là đâu thì chắc ngươi cũng chẳng dám lên tiếng nữa đâu nhỉ? Nàng nói với chất giọng trêu đùa nhưng vẫn không kém phần lạnh lùng.
" Ta mặc kệ đây là đâu tóm lại là các ngươi hãy thả chúng ta ra. Nếu không đợi ta ra khỏi đây sẽ không tha cho các ngươi đâu." Ả ta vẫn không biết cái chết sắp đến gần vẫn mạnh miệng chất vấn.
" Nói cho ngươi biết vậy đây là Huyết lao của Huyết Sát lâu ngươi tin chắc mình có thể sống mà rời khỏi đây sao?" Nàng hảo tâm nhắc nhở ả ta.
"Huyết lao là chỗ nào chứ ta không quan tâm tóm lại các ngươi........." Ả ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị một giọng nói khác cắt đứt. " Nhu nhi thôi ngay đi đừng nói thêm gì nữa" Phượng Hạo Nhạc từ trong góc tối căn phòng đứng dậy bước ra.
" Đây là Huyết lao vậy các hạ hẳn chính là Huyết Sát lâu chủ đúng không?" Ông ta hỏi nàng với giọng nghi ngờ.
"Ha ha Phượng nhị gia ông đoán đúng rồi đấy"- nàng cười với giọng bỡn cợt.
"Cha sao phải sợ chúng chứ chỉ là một cái Huyết Sát lâu nhỏ bé con không tin không trị được chúng" Phượng Linh Nhu lại hét lên. ( Hừ đồ não tàn Huyết Sát lâu của Nguyệt tỉ mà dám nói là bé. Đúng là cái loại đàn bà ngực to não phẳng????)
- Im ngay nếu muốn sống thì câm ngay cái miệng ngươi lại. Ông ta quát lên với Phượng Linh Nhu.
"Xin lâu chủ thứ tội con gái con nhỏ không hiểu chuyện mong lâu chủ đừng để ý." Ông ta quay về phía nàng nói lời xin lỗi. Quả là một lão hồ ly gian xảo trong tình huống này mà vẫn còn bình tĩnh như vậy.
-Ha ha "còn nhỏ" ư lời nói như vậy mà ông cũng nói ra được? Nàng tựa tiếu phi tiếu đáp.
- Lâu chủ chỉ cần ngài thả chúng ta ra ngoài giúp ta giành lấy Phượng gia. Sau này dù bất cứ chuyện gì cần chúng ta có thể giúp ngài vô điều kiện. Ông ta nhìn nàng mặc cả. Lão không tin với vụ làm ăn béo bở như vậy không ai là không động lòng tham chứ.
Nhưng ý nghĩ của lão đã đặt sai người và sai thời điểm. Không cần suy nghĩ nàng liền cự tuyệt thẳng thừng. Ngu sao mà thả kẻ thù của mình ra chứ nàng không phải thiểu năng đâu nha.
- Ông nói thật buồn cười không biết khi biết sự thật rồi ông sẽ phản ứng như nào nhỉ? Với lại Huyết Sát lâu của ta làm việc luôn giữ chữ tín nên đừng bao giờ nghĩ có thể mua chuộc được chúng ta. Nàng nói như dội gáo nước lạnh vào mặt lão ta.
Lười phải đôi co với cái lão hồ ly này nàng quyết định phải "xử" gọn vụ này để tránh đêm dài lắm mộng. Hừ những kẻ đắc tội nàng đều không có kết cục tốt đẹp. Trước đây đã vậy bây giờ cũng vậy và sau này cũng vậy.
Nàng quay lại nhìn Phượng Lãnh Phong hai người cùng lúc bỏ tấm mặt nạ trên mặt xuống để kết thúc trò chơi này....
Nhìn thấy nàng đi vào tất cả canh ngục đều quỳ xuống "lâu chủ". Trong giọng nói phát ra cả sự tôn kính lẫn thuần phục vô điều kiện. Bọn họ đều là những sát thủ trung thành do chính nàng đào tạo nên. Từ đó cho thấy Huyết lao này quan trọng như thế nào.
- Mọi người đứng lên cả đi, bọn họ thế nào rồi? Nàng hỏi
"Thưa lâu chủ từ hôm bị bắt tới giờ bọn chúng chưa từng mở miệng, hễ cứ mở miệng là mắng chửi rồi đòi thả ra". Một người đứng ra nói. Người này tên Trần Ngạo tên cũng như người rất ngạo mạn. Trong Huyết Sát lâu chỉ nghe lời của nàng còn tứ hộ pháp thì cũng như không. Trong một lần ra ngoài nàng bắt gặp hắn ta bị chính gia tộc chuy sát nên cứu về. Mang ơn cứu mạng hắn ở lại Huyết Sát lâu thề chung thành với nàng. Người này nhân phẩm không tệ, võ công không kém nên nàng đào tạo hắn một thời gian rồi để hắn canh giữ Huyết lao. Võ công chỉ dưới nàng và tứ đại hộ pháp.
Và người trong lời nàng nói không ai khác chính là phụ tử Phượng Linh Nhu. Từ lần trước bắt lại đến bây giờ nàng mới có thời gian để "xử" bọn họ.
"Các ngươi mau tha ta ra ta là người Phượng gia đấy. Đắc tội Phượng gia các ngươi không được sống yên lành đâu. Mau thả ta ra. Chính tiện nhân Phượng Minh Nguyệt đó sai các ngươi bắt chúng ta đúng không. Ả trả các ngươi bao nhiêu ta sẽ trả gấp đôi....... Mau thả ta ra". Chưa tới gần nàng đã có thể nghe thấy thanh âm chửi rủa của Phượng Linh Nhu rồi. "Haiza trông liễu yếu đào tơ vậy mà miệng lưỡi cũng không tệ." Nàng cảm thán.
- Ấy Phượng tiểu thư đừng mang Phượng gia ra để làm cái đệm chống lưng thế chứ? Mà ngươi chắc là bây giờ mình còn là người Phượng gia không khi những chuyện phụ tử các ngươi làm trước đây đối với Phượng gia nhỉ? Nàng lên tiếng hỏi.
Thấy nàng đến những người canh ngục vội vàng muốn hành lễ nhưng nàng đã nhanh chóng bảo họ ra ngoài.
Theo sau nàng đi vào còn có Ngân Dạ phó lâu chủ mới của Huyết sát lâu cũng chính là Phượng Lãnh Phong. Tứ đại hộ pháp thì đang ở bên ngoài cùng với bọn người Trần Ngạo.
"Ngươi là ai? Ai sai các ngươi bắt chúng ta? Và đây là đâu" Nàng ta lên tiếng hỏi. Vì nàng dùng nội lực thay đổi giọng nói nên nàng ta không nhận ra. Bây giờ trông nàng ta còn đâu dáng vẻ của đại tiểu thư trước đây nữa chứ. Quần áo bẩn thỉu đầu tóc bù xù chẳng khác nào ăn mày. Vậy mà vẫn lớn tiếng ra oai mới ghê.
- Nếu ta nói cho ngươi biết đây là đâu thì chắc ngươi cũng chẳng dám lên tiếng nữa đâu nhỉ? Nàng nói với chất giọng trêu đùa nhưng vẫn không kém phần lạnh lùng.
" Ta mặc kệ đây là đâu tóm lại là các ngươi hãy thả chúng ta ra. Nếu không đợi ta ra khỏi đây sẽ không tha cho các ngươi đâu." Ả ta vẫn không biết cái chết sắp đến gần vẫn mạnh miệng chất vấn.
" Nói cho ngươi biết vậy đây là Huyết lao của Huyết Sát lâu ngươi tin chắc mình có thể sống mà rời khỏi đây sao?" Nàng hảo tâm nhắc nhở ả ta.
"Huyết lao là chỗ nào chứ ta không quan tâm tóm lại các ngươi........." Ả ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị một giọng nói khác cắt đứt. " Nhu nhi thôi ngay đi đừng nói thêm gì nữa" Phượng Hạo Nhạc từ trong góc tối căn phòng đứng dậy bước ra.
" Đây là Huyết lao vậy các hạ hẳn chính là Huyết Sát lâu chủ đúng không?" Ông ta hỏi nàng với giọng nghi ngờ.
"Ha ha Phượng nhị gia ông đoán đúng rồi đấy"- nàng cười với giọng bỡn cợt.
"Cha sao phải sợ chúng chứ chỉ là một cái Huyết Sát lâu nhỏ bé con không tin không trị được chúng" Phượng Linh Nhu lại hét lên. ( Hừ đồ não tàn Huyết Sát lâu của Nguyệt tỉ mà dám nói là bé. Đúng là cái loại đàn bà ngực to não phẳng????)
- Im ngay nếu muốn sống thì câm ngay cái miệng ngươi lại. Ông ta quát lên với Phượng Linh Nhu.
"Xin lâu chủ thứ tội con gái con nhỏ không hiểu chuyện mong lâu chủ đừng để ý." Ông ta quay về phía nàng nói lời xin lỗi. Quả là một lão hồ ly gian xảo trong tình huống này mà vẫn còn bình tĩnh như vậy.
-Ha ha "còn nhỏ" ư lời nói như vậy mà ông cũng nói ra được? Nàng tựa tiếu phi tiếu đáp.
- Lâu chủ chỉ cần ngài thả chúng ta ra ngoài giúp ta giành lấy Phượng gia. Sau này dù bất cứ chuyện gì cần chúng ta có thể giúp ngài vô điều kiện. Ông ta nhìn nàng mặc cả. Lão không tin với vụ làm ăn béo bở như vậy không ai là không động lòng tham chứ.
Nhưng ý nghĩ của lão đã đặt sai người và sai thời điểm. Không cần suy nghĩ nàng liền cự tuyệt thẳng thừng. Ngu sao mà thả kẻ thù của mình ra chứ nàng không phải thiểu năng đâu nha.
- Ông nói thật buồn cười không biết khi biết sự thật rồi ông sẽ phản ứng như nào nhỉ? Với lại Huyết Sát lâu của ta làm việc luôn giữ chữ tín nên đừng bao giờ nghĩ có thể mua chuộc được chúng ta. Nàng nói như dội gáo nước lạnh vào mặt lão ta.
Lười phải đôi co với cái lão hồ ly này nàng quyết định phải "xử" gọn vụ này để tránh đêm dài lắm mộng. Hừ những kẻ đắc tội nàng đều không có kết cục tốt đẹp. Trước đây đã vậy bây giờ cũng vậy và sau này cũng vậy.
Nàng quay lại nhìn Phượng Lãnh Phong hai người cùng lúc bỏ tấm mặt nạ trên mặt xuống để kết thúc trò chơi này....
Bình luận truyện