Vương Phi Nghịch Ngợm Của Thần Bí Vương Gia

Chương 51: Thê Tử Nàng Quá Nghịch Thiên Rồi



Tình cảm được xác nhận, cả hai đều rất vui vẻ, hạnh phúc... Long Hiền Lương còn đang muốn cùng thể tử bầu bạn xây đắp tình cảm, thì Hội Sở đã từ bên ngoài trở về có chuyện tìm Long Hiền Lương. Vậy là hắn đành ngậm ngùi mà đi giải quyết việc kia trước.

Trong thư phòng, Hội Sở đứng thẳng người mà báo cáo.

"Chủ tử... bên Đại Hoàng tử có chút động thái..."

Long Hiền Lương hơi híp mắt lại, cẩn thận suy tính một phen, nói.

"Ngươi cho người giám sát chặt chẽ mọi động tĩnh của hắn, còn cả những người kia nữa..."

Hội Sở:"vâng... chủ tử... Hiền Vương gia ngài ấy muốn ngài qua đó một chuyến, nói có chuyện muốn thương lượng cùng ngài..."

~~~~~~~~

Long Hiền Lương từ Hiền Vương phủ trở về đã có chút muộn, khi bước vào phòng, nhìn thấy Lê Bảo Ngọc đang ngâm chân, chuẩn bị đi nghỉ, hắn lại gần, nhìn nàng mỉm cười. Rồi Bước vào trong đi tắm, đến lúc đi ra đã thấy nàng yên vị trên giường.

Hắn đi đến nằm xuống ôm nàng vào lòng cúi đầu hôn xuống.

Ưm... nụ hôn triền miên, nồng làn, dần dần thiêu đốt cả hai... đến khi tay hắn chạm tới nơi mềm mại kia... ánh mắt hắn thâm tình nhìn nàng, khẽ thì thầm vào tai nàng...

"Thê Tử... chúng ta động phòng nhé..."

Nàng với ánh mắt mê man, long lanh ánh nước nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng...

Hắn nhìn nàng say mê, một cỗ nhiệt nóng xông tới, lại cúi xuống hôn tới... bàn tay nhẹ nhàng di chuyển khắp thân thể của nàng, nâng niu như một báu vật vậy... một đêm động phòng viên mãn...

Sau một hồi vận động kịch liệt, Lê Bảo Ngọc đã mệt đến không muốn động nữa, nàng không khỏi oán thầm, nàng là một cao thủ, luyện võ từ nhỏ thân thể không phải là yếu ớt như nữ tử bình thường... nhưng hôm nay nàng lại bị Long Hiền Lương hành cho nhão như cọng bún vậy... thật là bi ai mà...

Long Hiền Lương vừa được nếm trái cấm xong vẫn chưa thỏa mãn nhưng nhìn Lê Bảo Ngọc đã mệt quá rồi thì cũng chỉ có thể nhịn lại, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của nàng... Hắn nhẹ nhàng xuống giường, khi trở lại mang theo một thau nước ấm,rồi tự mình dùng khăn lau người giúp nàng.

Bỗng ánh mắt của hắn cứng đờ lại, khi nhìn thấy trên vai trái của nàng có một vết bớt Hoa Mai trên đó... Ngó xuống thấy nàng đã ngủ rồi, hắn khẽ nói nhỏ bên tai nàng...

"Nàng là Mai Nữ sao?"

Lê Bảo Ngọc trong lúc mơ màng nghe thấy giọng nói ấm áp của hắn thì vô thức mà nói.

"Đúng a..."

Lê Bảo Ngọc vừa nói xong thì ý thức mơ màng đã bị đánh thức, chợt kinh ngạc mở mắt nhìn Long Hiền Lương...

Nhìn cái biểu cảm kia của nàng Long Hiền Lương khẽ đưa tay nhéo nhẹ chiếc mũi nhỏ của nàng...

"Nàng a... còn muốn dấu sao?"

Lê Bảo Ngọc:"sao chàng biết?"

Long Hiền Lương cất thau nước đi, rồi mới quay lại, lên giường nằm xuống ôm nàng vào lòng, cưng chiều nói.

"Ngọc Nhi... ta là phu quân của nàng, người ta quan tâm là nàng, vậy nên... nàng là ai, ở cạnh nàng trái tim ta cũng sẽ rung động. Chỉ là ta không có chắc chắn mà thôi. Nhưng hôm nay ta đã chắc rồi. Nàng là thê tử của ta, cho dù nàng là Mai Nữ hay thiên kim tiểu thư Tướng Quốc Công phủ thì nàng vẫn là người trong lòng ta, là thê tử duy nhất đời này của Long Hiền Lương ta..."

Lê Bảo Ngọc bị những lời nói của Long Hiền Lương làm cho rung động không thôi. Khẽ mỉm cười, hạnh phúc.

"Chàng không có gì thắc mắc sao?"

Long Hiền Lương:"có... ta ban đầu có nghi ngờ về thân phận của nàng, nhưng không thể chắc chắn, nàng có biết tại sao không?"

Lê Bảo Ngọc:"Vì tuổi của thiếp."

Long Hiền Lương gật đầu."đúng vậy... ban đầu ta là nghi ngờ nàng chính là Mai Nữ, nhưng xét về tuổi tác thì lại gạt bỏ. Nếu không phải là hôm nay... thì ta ngàn vạn lần cũng không thể chắc chắn nàng là Mai Nữ. Thê tử nàng quá nghịch thiên rồi..."

Lê Bảo Ngọc híp mắt cười tinh nghịch mà nói.

"Vậy bây giờ đã biết đích xác, chàng có cảm thấy tự hào, có cảm thấy mê luyến, khi có một thê tử tài sắc vẹn toàn như ta không?"

Long Hiền Lương nhìn cái biểu tình tự luyến kia của nàng thì khẽ mỉm cười, sủng nịnh mà hôn lên trán nàng một cái.

"Phu quân rất hài lòng, rất mê luyến, rất tự hào... chỉ có điều nàng tài giỏi hơn người như vậy phu quân là ta đây thật là không biết phải làm sao, thật là có đôi chút hổ thẹn a..."

Lê Bảo Ngọc:"Chàng sao phải hổ thẹn chứ, phu thê chúng ta cần gì phải so đo. Từ nay về sau chúng ta chính là một thể. Chàng phải yêu thương thiếp thật nhiều, không cho nhìn nữ nhân khác..."

Long Hiền Lương:"Nhưng nàng như vậy ta lại không có cơ hội bày ra bộ dáng anh hùng bảo bọc mỹ nhân rồi...aizzz... phu quân là ta sao cảm thấy..."

Lê Bảo Ngọc:"Hắc hắc... chàng a... thiếp ngày thường không muốn khoe tài đâu. Nên bình thường thiếp để khoảng trống cho chàng làm đại anh hùng bảo bọc, che chở mỹ nhân a..."

Long Hiền Lương bị nàng chọc cười, cúi người xuống hôn nàng... Sau một nụ hôn dài cuối cùng hắn lại phải tận lực khắc chế mình lại, vì nữ nhân vô lương tâm nào đó đã ngủ ngon lành trong ngực hắn rồi...

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện